Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

6: Tinh hạm


trước sau

Diệp Tố mở mắt ra, nhìn thấy bức tường quen thuộc, trên đỉnh còn có giấy dán tường bị cong mép, cảm giác tim đập nhanh mới dần dần biến mất, bất quá lập tức, hắn lại thấy càng mê mang hơn.


Thời gian bây giờ là 7 giờ sáng, hắn nhớ rõ thời gian hắn ngủ trong mộng là chạng vạng 7 giờ tối, cứ như hai thế giới nối tiếp nhau vậy. Diệp Tố bị dọa đến mức túa ra một thân mồ hôi lạnh.


Sau khi hắn ngủ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Thế giới xa lạ kia là thực hay chỉ là một giấc mơ?


Diệp Tố xoay người rời giường, sau khi đánh thức mấy đứa bạn cùng phòng đang ngủ như chết, liền bật máy tính lên tranh thủ tra xét thông tin về loại giấc mộng này.


Đầu tiên nhảy lên chính là Chu Công giải mộng, Diệp Tố cũng không xem, Chu Công chẳng lẽ có thể đuổi kịp mà giải mộng thời đại ong vàng kia? Mấy bài viết còn lại đều là mấy lời nói vô căn cứ, đọc cả một số tiểu thuyết nhưng cuối cùng Diệp Tố cũng không tổng kết được tin tức hữu dụng nào, ngay cả mấy đứa bạn mạng tự xưng không gì không làm được, uống miếng nước còn gặp phải quỷ cũng chưa gặp loại mộng này bao giờ.


Diệp Tố thất thần cả ngày, mấy đứa bạn cùng phòng cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, cả đám cho rằng Diệp Tố do rớt vòng loại hạng mục nghiên cứu nên uể oải.


Diệp Tố lòng đầy tâm sự, lo lắng nằm trên giường, hắn cư nhiên có chút bài xích giấc ngủ, nhưng lòng lại đầy phức tạp muốn tìm hiểu "Thế giới trong mơ" của hắn rốt cuộc là cái gì, nó cứ như một quả bom hẹn giờ làm hắn mất ăn mất ngủ.


10 giờ tối, Diệp Tố nhớ kỹ thời gian rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.


Trong nháy mắt, Diệp Tố thấy ý thức chợt mơ hồ, như sắp chìm sâu vào hồ nước, khoảnh khắc hắn gần chìm xuống thì ý thức bỗng nhiên thanh tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy gương mặt Nick phóng đại trước mắt mình.


Diệp Tố ngây ra.


Nick quơ quơ tay trước mặt hắn: "Hóa ra anh đang ngủ thật à? Em tưởng anh vì cấp bậc tinh thần lực mà không vui."


"Hiện tại là mấy giờ?"


Nick nhìn đồng hồ treo trên tường, "Theo giờ Liên Bang là 8 giờ 50 phút."


"Buổi sáng hay là buổi tối?"


Nick: "Là buổi sáng! Anh Diệp Tố, anh biết không, anh bắt đầu ngủ từ 7 giờ tối hôm qua, ngủ một giấc liền ngủ luôn 14 tiếng đồng hồ. Tính ra từ lúc chúng ta gặp nhau đến bây giờ, hết hai phần ba thời gian anh đều đang ngủ, ngủ sâu đến mức gọi thế nào cũng không tỉnh. Nếu không phải các trị số sức khỏe của anh vô cùng bình thường, em sẽ hoài nghi có phải anh xảy ra chuyện rồi không, thật khiến người ta lo lắng."


"Anh rất thích ngủ, em về sau nên làm quen đi."


Diệp Tố lau mặt một cái, việc này quá quỷ dị, hắn thậm chí không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì, chỉ có thể trả lời bừa.


Nick bất đắc dĩ nhấc nhấc khóe miệng, xong thực nhanh lại tươi cười rạng rỡ: "Được, nếu anh đã tỉnh thì thu dọn đồ nhanh đi, ăn trưa xong chúng ta sẽ đi cùng với Hàn thiếu tá, nghĩ thôi đã kích động!"


"Nhanh vậy!"


"Thời gian của Hàn thiếu tá rất quý giá, một ngày cũng không thể chậm trễ! Anh Diệp Tố, anh không muốn đi Hoa Đô tinh sao? Đó chính là tinh cầu cấp hai đó, toàn Liên Bang có hơn 50 tinh hệ nhưng cũng chỉ có 2 tinh cầu cấp hai mà thôi. Cha em nói nơi đó có rất nhiều kẻ có tiền, hầu như mỗi người đều có một cái cơ giáp, chạy trên mặt đất chính là xe tốc hành, bay trên bầu trời chính là xe bay tiên tiến, dưới lòng đất còn có hệ thống tàu điện ngầm dày đặc phủ khắp tinh cầu, tòa nhà nơi đó đều cao tối thiểu năm trăm tầng! Càng quan trọng hơn chính là, nơi đó có rất nhiều trường học, có rất nhiều thầy cô giáo lợi hại dạy chúng ta sử dụng tinh thần lực. Triết Tu có thể đi tòng quân, em có thể học chế tạo cơ giáp, thật khiến người ta phải mong đợi! Còn có, còn có, anh Diệp Tố, anh tới nơi đó cũng không cần làm lưu dân nữa, Hàn thiếu tá nói, sẽ giúp anh làm chip chứng minh thân phận đó!"


Diệp Tố nghe đến đờ đẫn cả mặt. Hắn nhéo nhéo Nick, xúc cảm mềm mại nói cho hắn biết Nick thực sự tồn tại, cảm xúc ấm áp của chăn đệm kia cũng là thực, như vậy nội dung lời Nick nói cũng là thực? Cái gì mà cơ giáp, tinh thần lực, tinh cầu cấp 2, lưu dân, Liên Bang, hết thảy đều là thực.


Tận đến khi ngồi trên quân hạm của Hàn Nghiệp, Diệp Tố bị dụng cụ cao cấp trong đó làm cho kinh ngạc mới hoàn hồn lại, bộ não cứng đờ rỉ sắt lúc này mới bắt đầu chuyển động được. Diệp Tố xác định, với trí tưởng tượng bần cùng của mình không thể mơ được một cảnh tượng huy hoàng, khổng lồ như thế này, cũng bác bỏ suy đoán mình bị tâm thần phân liệt do việc thi đấu đả kích. Nhìn cảng tinh hạm duy nhất của Nhất Tâm tinh, tuy trông cũ nát nhưng vẫn cao cấp trong mắt Diệp Tố, Diệp Tố lại nặng nề thở dài một hơi.


Nick ghé vào mép quân hạm mà nước mắt lưng tròng, "Ánh Đông cậu phải chăm sóc tốt bản thân, sau khi cậu thức tỉnh tinh thần lực, nhất định phải đến tìm chúng tớ. Cha, chờ con có tiền đồ con liền đón cha đến Hoa Đô tinh dưỡng lão..."


Chung quy vẫn là con nít, cho dù rất mong ngóng được đến Hoa Đô tinh phồn hoa, nhưng đến khoảnh khắc chia ly vẫn sẽ thương tâm, không muốn rời đi.


Ngay cả Triết Tu cũng cắn môi gắt gao, lắng nghe đại lãnh sự lải nhải mấy chuyện quan trọng với chuyện không quan trọng.


Tịch Tuyết, cấp dưới của Hàn Nghiệp đi tới, vỗ vỗ đầu Nick: "Đàn ông con trai không khóc nhè, mau vào trong đi, 'Hắc Ưng' chuẩn bị khởi hành."


Nick lưu luyến cáo biệt mà kéo tay Nilas cùng Hậu Ánh Đông, qua loa quẹt đi nước mắt "'Hắc Ưng' là tên quân hạm này sao? Nghe thật ngầu!"


"Ừm." Tịch tuyết cười, "Nhóc con cố gắng nỗ lực thật tốt, sau này cũng có thể trở thành chiến sĩ của 'Hắc Ưng', đi theo thiếu tá bảo vệ Liên Bang!"


"Không đâu!" Nick thật nhanh đã quên mất cảm xúc ly biệt đau lòng, "Em muốn trở thành nhà chế tạo cơ giáp, có lẽ có thể chế tạo cả quân hạm, em muốn chế tạo Bạch Ưng, Hồng Ưng, Lam Ưng!"


"Ai da, chí hướng không nhỏ." Tịch Tuyết không đả kích hắn, "Học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước."


Nhiếp Tiểu Phàm quân trang thẳng thớm khởi động ghế ngồi an toàn của quân hạm, đem ba người Diệp Tố an bài tốt, đội mũ giáp phòng hộ, gài đai an toàn.


"Ngoan ngoãn đừng lộn xộn, mấy đứa còn nhỏ, chịu không nổi áp lực do quân hạm đột nhiên gia tốc. Đợi tốc độ quân hạm ổn định xong, tôi liền tháo đai cho mấy đứa." Nhiếp Tiểu Phàm một lần nữa xác định tính an toàn của ghế dựa.


"Ghế này lâu lắm rồi không sử dụng."


Trước ghế dựa an toàn có một màn hình lớn đang chiếu cảnh cảng cũ nát của Nhất Tâm tinh, Nilas cùng lãnh sự quán tựa hồ biết bọn họ đang nhìn liền liều mạng vẫy vẫy tay.


Chỉ chốc lát sau, tiếng còi vang lên, quân hạm khởi động.


Người trên cảng nháy mắt trở thành con kiến, Diệp Tố bị tốc độ này dọa sợ rồi, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, trong khoảnh khắc, cảng to như vậy bỗng biến mất, quân hạm vòng theo hướng Nhất Tâm tinh tự quay mà tăng tốc, kiến trúc trên tinh cầu từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ nhìn thấy mây trắng cùng một sắc trắng khác có chút ảm đạm.


Diệp Tố nhớ, đây là loài hoa kỳ lạ hắn nhìn thấy khi lần đầu tiên đến nơi này, không nghĩ tới hoa này lại mọc rậm rạp khắp cả tinh cầu như vậy.


"Nhắm mắt lại, đừng nhìn." Tịch Tuyết nhắc nhở, cùng lúc đó kính mũ giáp trước mặt Diệp Tố, Nick và Triết Tu hiện ra một tầng bịt mắt.


Diệp Tố đang không hiểu sao, bỗng nhiên, có một áp lực thật lớn không biết từ đâu đè ép hắn.


Khủng hoảng, khủng hoảng như hủy thiên diệt địa. Diệp Tố không biết tại sao đáy lòng lại cảm giác như vậy, giống như cả năm giác quan đột nhiên đều biến mất, lục phủ ngũ tạng đều bị lệch vị trí, các tế bào đều sụp đổ, gien cũng tan biến...


Cảm giác khủng khoảng giằng co chưa đến một giây, nếu không phải hắn tức ngực muốn nôn nửa, Diệp Tố sẽ nghĩ vừa rồi chỉ là ảo giác.


Nhiếp Tiểu Phàm tháo đai an toàn cho ba người, Diệp Tố thấy sắc mặt Nick và Triết Tu đều khó coi đến mức phát tím, cơ bắp cả mặt đều vặn vẹo, hắn nghĩ trông hắn nhất định cũng như vậy.


"Vừa rồi..." Diệp Tố vừa há miệng liền nôn, chẳng qua trừ bỏ nước miếng thì chẳng nôn ra được cái gì.


"Thật vô dụng." Tịch Tuyết lắc lắc đầu, đưa cho hắn một ly nước muối, "Vừa rồi chỉ là một bước nhảy ánh sáng quá độ không gian mà thôi."


Nhiếp Tiểu Phàm một bên kiểm tra tình trạng cơ thể ba người một bên nói: "Hoa Đô tinh cách nơi này hơn một trăm vạn năm ánh sáng, phụ cận không có trùng động an toàn, nếu không tiến hành quá độ không gian bằng vận tốc ánh sáng thì bao giờ mới tới nơi?"


"Bước nhảy vận tốc ánh sáng?" Diệp Tố ngơ ngẩn, dùng sức nâng mí mắt, xuyên qua màn hình lớn nhìn ra bên ngoài, vô số sao trời như tấm lụa lập lòe, tinh vân kéo theo ánh sáng bàng bạc, từng cái tinh cầu nhanh chóng xa dần, "Đây là bước nhảy vận tốc ánh sáng? Sẽ xảy ra chuyện gì? Như là trở lại quá khứ..."


"Đây là là bước nhảy ánh sáng chứ không phải thời gian, không trở lại qua khứ được, cùng lắm chỉ bắt được tàn ảnh quá khứ thôi. Chỗ mấy đứa ở thật lạc hậu, không phổ cập giáo dục cơ sở sao?" Tịch Tuyết trợn trắng mắt, vẫn tốt bụng giải thích: "Vận tốc ánh sáng là một điểm giới hạn, khi có một vật thể dịch chuyển cùng vận tốc với ánh sáng sẽ khiến cho không gian bạo động trong nháy mắt, hình thành nếp uốn không gian dày đặc, vật thể đi qua nếp uốn có thể nhảy qua khoảng cách tính bằng đơn vị trăm vạn năm ánh sáng. Quân hạm vừa rồi gia tốc, mục đích chính là đột phá tốc độ ánh sáng một cách nhanh nhất, hơn nữa vỏ ngoài quân hạm sẽ phóng ra áp lực để ngăn chặn sự giãn nở không gian trong nháy mắt khi đạt tới vận tốc ánh sáng. Mấy đứa bị khó chịu là do áp lực đè xuống bao phủ toàn bộ quân hạm, tuy nhiên chỉ trong thời gian ngắn ngủi nên cảm giác áp lực cũng nhỏ đi nhiều, sau khi trải qua huấn luyện thì chút áp lực nho nhỏ này sẽ không đáng là bao. Hiện tại ống dẫn động lực quân hạm đang ở trạng thái làm lạnh, làm lạnh xong lại tiếp tục quá độ, đại khái còn năm sáu ngày là chúng ta có thể tới Hoa Đô tinh."


"Ồ." Diệp Tố đờ đẫn đáp.


Tịch Tuyết: "Trình độ chỉ có như vậy, lúc tới Hoa Đô tinh mà không nỗ lực là không được đâu, cho dù mấy đứa chuyên về cơ giáp, nhưng khi thi đại học môn văn hóa mà chỉ như kia là không đạt chuẩn. Như cậu nhóc kia, muốn học chế tạo cơ giáp thì yêu cầu về môn văn hóa lại càng cao hơn. Mà mấy nhóc... không khác thất học nhiều lắm."


"Chỉ có Diệp Tố thất học chứ bọn tôi thì không! Đó là kiến thức cơ bản, khi vừa mới đi học chúng tôi đã được dạy!" Nick cùng Triết Tu khóc không ra nước mắt, nghĩ cách giải thích lại không thốt nên lời, đầu lưỡi chết lặng như ngậm mướp đắng. Mà bọn họ vốn dĩ sùng bái Diệp Tố, nhưng lúc này, hắn vừa nôn khan xong đã nói chuyện ngáo ngơ lại còn thất học liền để lại cho bọn họ ấn tượng càng thêm sâu sắc.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây