Diêm Quân Lệnh đang họp, họp được một nửa thì điện thoại vang lên một tiếng “Đing”, liếc nhìn thì thấy là tin nhắn thông báo đã tiêu ba tỷ ba, anh vui vẻ, cô nhóc này cuối cùng cũng tiêu tiền rồi.
Mỉm cười ngẩng đầu, một đám nhân viên cấp cao chưa từng thấy boss cười kinh ngạc ngẩn ra, mọi người đều đoán đó là tin nhắn của ai?
Nào ngờ ba mươi phút sau, điện thoại của Diêm Quân Lệnh lại vang lên, lần này là hoàn lại ba tỷ ba, anh nhíu mày, trả lại?
“Lí Húc, tìm hiểu xem là chuyện gì.” Diêm Quân Lệnh nói rồi đưa thẳng điện thoại cho Lí Húc.
Lí Húc cứ tưởng có đại sự gì, vội vàng nhận lấy điện thoại, vừa nhìn thì thấy là thông báo hoàn tiền của GC, cậu nghi hoặc gọi qua bên đó, không bao lâu đã biết được nguyên cớ.
Cố gắng khống chế để khoé miệng khỏi co giật, cậu thì thầm vào tai Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh hơi nhíu mày: “Nói với quản lí gửi những thứ đó tới quốc tế Đỉnh Thành.”
“Vâng.” Lí Húc quay đi xử lí.
Lát sau Lí Húc trở lại, hội nghị vẫn tiếp tục. Toàn bộ cán bộ cao cấp của Đỉnh Thành đều không biết tổng giám đốc thủ đoạn hơn người, tác phong dứt khoát của bọn họ vừa rồi thần bí như vậy, kì thực là đang thảo luận vấn đề mua quần áo cho cô vợ nhỏ của anh.
Nếu biết, chắc sẽ phun ra một ngụm máu mất.
Trung tâm thương mại.
Lâm Lam không biết mẹ Hàn có kể cho Hàn Hinh Nhi chuyện mình trả hàng không, nhưng cô không để ý được nhiều như vậy, dù sao giành được thể diện lúc nãy về là được rồi.
“Mua cũng xót, trả cũng xót, Tiểu Lâm Lam, chúng ta đi bệnh viện thôi.” Tăng Tuyết nhìn bộ lễ phục đó lần cuối cùng, kéo Lâm Lam ra khỏi trung tâm thương mại, cũng chẳng còn lòng dạ nào dạo tiếp nữa.
“Ừ.” Tuy trong lòng có lạc lõng, nhưng Lâm Lam vẫn cảm thấy trả lại thiết thực hơn, nếu không ngày ngày nghĩ mình quẹt một cái mất tiêu ba tỷ ba, cô sẽ đau lòng tới mất ngủ.
Tuy rằng bây giờ có chút danh tiếng, nhưng tận sâu bên trong Lâm Lam vẫn là một nha đầu vì tiền mà khốn khổ, nhớ lại ngày đó cô có bao nhiêu bất lực khi biết ba mình bị bệnh, rồi tình cảnh lúc cô vì tiền viện phí mà cãi nhau với lãnh đạo trường học của ba cô, cô thực sự không thể nào vung tiền như rác giống những người mẫu khác.
Lái Tiểu Hồng rời khỏi trung tâm thương mại, trên đường đi cô mua loại bánh mà ba cô thích ăn nhất, do dự một lát cô lại dừng ở giữa đường, sau đó mới tới bệnh viện.
Tình hình của Lâm Phúc Sinh lúc này còn coi như ổn định, chẳng qua việc điều trị khiến ông trở nên sưng phù già cả, lần nào cũng khiến Lâm Lam đau xót không thôi.
“Ba, ba đoán xem con mang món gì ngon tới cho ba?” Bước vào phòng bệnh, Lâm Lam che lấp đi những nỗi lo trước đó, giấu đồ ăn ra đằng sau như một đứa trẻ.
“Có thể là cái gì chứ? Không phải cháo thì là bánh hoa quế Lưu Kí, chẳng có chút sáng ý nào.” Lâm Phúc Sinh phối hợp nói.
Lâm Lam ra vẻ uể oải: “Ba, ba không phối hợp chút được sao? Hơn nữa là do con không có sáng ý à? Rõ ràng là do ba chỉ thích cái này, con còn định mua thịt chân giò tới cơ, nhưng bác sĩ cho ăn sao?”
“Không được nhắc tới chân giò.” Lâm Phúc Sinh vô thức nuốt nước bọt, bất mãn cảnh cáo.
“Con nhóc này.” Tăng Tuyết xách một túi đồ đứng đằng sau, ấn vào đầu Lâm Lam, chị bước tới gần Lâm Phúc Sinh cười tươi: “Chú, chú đoán xem đây là cái gì?”
“Chân giò!” Lâm Phúc Sinh kích động.
“Đúng rồi!” Tăng Tuyết ra hiệu ok, chị mở hộp ra, hương thơm ngào ngạt bay khắp phòng.
Lâm Phúc Sinh vui vẻ nói: “Đúng là chỉ có TIểu Tuyết là biết chuyện, Lâm Lam con phải học hỏi đấy.”
“Xì.” Lâm Lam xì một tiếng, trong lòng lại đang cười trộm, xem ra lúc nãy cô không phí công dừng lại, nhưng cô vẫn không quên dặn dò: “Bác sĩ nói ba có thể ăn, nhưng chỉ được ăn ít thôi, ba nghe thấy không?”
“Lâm Lam, sao gần đây con còn lải nhải hơn cả ba vậy?” Lâm Phúc Sinh không chờ đợi được mở ra ăn, còn không quên chê bai con gái.
Lâm Lam nghẹn lời nhìn trời, ba không nghe lời bác sĩ còn trách cô à?
Tăng Tuyết cười trên nỗi đau của người khác, như đang nói ‘em cũng có ngày hôm nay’.
Lâm Lam chọc vào eo Tăng Tuyết, sau đó cùng gặm chân giò với ba, còn tiện tay nhét cho Tăng Tuyết một miếng.
Tăng Tuyết buồn phiền: “Chị gái, chị ăn ít thôi, nếu không Coco lại mắng tôi mất.”
“Đúng, đúng, chân giò là của ba, con về rồi ăn.” Lâm Phúc Sinh phối hợp nói, nhưng tay lại nhét một miếng lớn vào miệng Lâm Lam.
Ờ!
Lâm Lam buồn cười, rốt cuộc là có cho cô ăn không? Thôi vậy, cứ ăn đi, không chia ra ăn, bác sĩ lại mắng cô mất.
Ăn xong chân giò, Lâm Lam lại tán gẫu với Lâm Phúc Sinh, không giống với vẻ lạnh lùng trước mặt người khác, Lâm Lam như một cô gái nhỏ kể cho ba nghe những chuyện lặt vặt đời thường, chuyện vui chuyện không vui, bình luận về cuộc sống, cũng chê bai Diêm Quân Lệnh, nhưng từ đầu tới đuôi khuôn mặt toàn là ý cười.
Lâm Phúc Sinh thấy con gái như thế, ông biết ông chấp nhận Diêm Quân Lệnh là đúng. Tuy rằng Lâm Lam toàn nói Diêm Quân Lệnh bắt nạt cô, nhưng ý cười ngọt ngào dưới đáy mắt cô sao có thể qua được mắt người ba như ông?
Thỉnh thoảng Tăng Tuyết cũng chen vào, không khí rất hoà hợp.
Rất trễ Lâm Lam và Tăng Tuyết mới rời khỏi bệnh viện. Lúc nãy nói nhiều quá, trên đường về cô lại trầm mặc hơn nhiều, mang theo chút thương cảm.
“Tiểu Lâm Lam em yên tâm, chú sẽ không sao đâu.” Tăng Tuyết theo Lâm Lam lâu nay, đương nhiên biết Lâm Lam lo lắng điều gì, chị nhẹ giọng an ủi.
Lâm Lam gật đầu, cô biết chuyện này cưỡng cầu cũng không được, chỉ hi vọng ba cô nhanh chóng tìm được thận thích hợp, khôi phục sức khoẻ.
Về tới biệt thự, Lâm Lam thấy trong nhà có mấy cái túi, cô tò mò nhìn thím Vương: “Anh ấy về rồi à?”
“Cậu chủ nói sẽ về trễ chút, mấy món quần áo này chẳng phải do Tiểu Lam đặt sao? Người giao hàng lúc nãy nói vậy.” Thím vương khó hiểu nhìn Lâm Lam, tưởng rằng Lâm Lam quên mất cô đã mua gì.
Lâm Lam ngạc nhiên, vội vàng mở ra xem, bên trong là mấy bộ quần áo mà hồi chiều vì tức Hàn Hinh Nhi nên cô bảo nhân viên gói lại, nhưng rõ ràng cô đã trả lại rồi mà!
“Chẳng lẽ bọn họ nhầm rồi?” Lâm Lam lẩm bẩm, Vượng Tài đang chạy quanh cô cũng không phát hiện ra.
“Tiểu Lam, xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy Lâm Lam như vậy, thím Vương lo lắng hỏi.
Lâm Lam lắc đầu, cúi nhìn Vượng Tài đang vẫy đuôi với cô, cô lấy điện thoại ra định gọi cho nhân viên chăm sóc khách hàng của GC, lại thấy mình có một tin nhắn chưa đọc.
Cô nhíu mày mở ra, đó là giọng điệu bá đạo quen thuộc của người nào đó: Nếu em còn dám trả lại, anh xử đẹp em.
“Hơ.” Lâm Lam khẽ hơ một tiếng, sao anh lại biết? Sau đó mới nghĩ ra cô quẹt thẻ sao anh lại không biết cho được. Cô quẫn bách nhìn tin nhắn, cuối cùng yếu ớt trả lời: “Vậy em trả một nửa?”
“Đừng nghĩ.” Diêm Quân Lệnh vừa nghe Lí Húc báo cáo công tác vừa trả lời tin nhắn.
Lí Húc dùng ánh mắt chê bai nhìn Diêm Quân Lệnh, cậu chưa từng biết Diêm Quân Lệnh lại là người gặp sắc liền mất hết lí trí như vậy, cũng coi như là mở rộng tầm mắt.
“Tiếp tục.” Đang trả lời tin nhắn lại không nghe thấy tiếng báo cáo của Lí Húc nữa, anh bất mãn ngẩng đầu.
Lí Húc vội tiếp tục, trong lòng thầm nghĩ, cũng chỉ có kẻ biến thái như sếp mới có thể vừa tán tỉnh vừa làm việc, còn không giảm hiệu suất.
Lâm Lam nhìn hai chữ trên màn hình điện thoại, cô điên cuồng gãi đầu, người đàn ông này có cần phá sản thế không?
“Anh kiếm tiền là để cho vợ mình tiêu, em không tiêu là định để cho những người phụ nữ khác tiêu à?” Đang lúc Lâm Lam vò đầu bứt tai, Diêm Quân Lệnh lại gửi tới một tin.
Lâm Lam đọc rồi tức giận: “Anh còn cho người phụ nữ khác tiêu?”