Sở Ái

24: Canh thập toàn đại bổ


trước sau

Lúc tách ra, Quan Ánh thở không ra hơi: “Anh nói…”

Chu Tân Hạc nhẹ nhàng vuốt lưng cô, giúp hơi thở của cô ổn định lại: “Hửm?”

Hai tay Quan Ánh chống trên người anh, dùng sức hít một hơi thật sâu: “Anh…”

Chu Tân Hạc cúi đầu: “Nói từ từ, không cần vội.”

Cuối cùng hô hấp của Quan Ánh cũng bình thường trở lại, hờn dỗi: “Học được ở đâu?!”

Thấy hơi thở của cô không ổn định, Chu Tân Hạc đoán thử: “Hôn?”

Quan Ánh gật đầu: “Đúng!”

Ánh mắt của Chu Tân Hạc hơi hoang mang: “Cần học sao?”

Không c ần sao?

Quan Ánh tự hoài nghi bản thân: “… Vậy sao em lại không biết.”

Đầu ngón tay Chu Tân Hạc miết nhẹ môi cô, ánh mắt hơi trầm xuống: “Không biết cái gì?”

“…”

Anh cắn môi cô, lại còn đưa lưỡi vào!!!!

Môi đã bị anh cắn nát rồi!!!

Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng như băng, Quan Ánh nhịn không bùng lên cơn giận đã ập đến.

Nói mấy cái đó đều làm vấy bẩn kỹ thuật của mỹ nam lạnh nhạt này.

“Không có gì.” Vẻ mặt Quan Ánh bình tĩnh.

Đáng tiếc đôi tai đã đỏ đến không thể đỏ hơn, ánh mắt cũng né tránh, hai tay khoác lên vai Chu Tân Hạc dường như không có chỗ đặt, vung vẩy cà vạt của anh.

Chu Tân Hạc cụp mắt xuống: “Muốn tiếp sao?” Lúc anh cười như không cười có chút thờ ơ lười biếng: “Ánh Ánh.”

Quan Ánh quay mặt đi, trộm lau khóe môi: “Em phải hít thở một lát.”

Cô cảm giác hai chân mềm nhũn, nhất là khoảnh khắc vừa rồi bị anh lấp kín miệng, cảm giác vi diệu đến mức không thể hình dung được.

Thật ra cũng có thể hình dung nhưng Quan Ánh chỉ nghĩ đến một chữ.

Thích!

Tác dụng phụ chính là hô hấp khó khăn, bị anh hôn trong thời gian dài làm cô hít thở không thông.

Quan Ánh nằm dựa vào người Chu Tân Hạc một lúc, cúi đầu hỏi: “Giày em đâu?”

“Đứng vững.” Chu Tân Hạc ngồi xổm xuống đỡ lấy cánh tay của cô, nhặt đôi giày cao gót bên cạnh lên

Chân Quan Ánh rất nhỏ, đi size 34, chân trần cũng gầy, bình thường khi mang giày vào còn dễ bị bị tuột ra nên giày của cô toàn là những mẫu được thiết kế riêng, những người sưu tầm lâu năm đều biết “Trúc” chuộng những mẫu giày cỡ nhỏ, lúc trước giới truyền thông về mảng thời trang còn suy đoán có phải giám đốc thiết kế của bọn họ thích những cô gái chân nhỏ hay không.

Sau này khi lộ ra tuổi tác của giám đốc thiết kế Chu Tân Hạc, lại càng khẳng định suy đoán này.

Ngón tay thon dài của Chu Tân Hạc rất linh hoạt, một tay anh mở dây cài của chiếc giày, dùng ngón tay lau đi lớp sương bám trên giày, nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của Quan Ánh.

Quan Ánh rất ăn ý nhấc chân lên, vịn vai anh, đặt chân lên đùi anh.

Màu da trên mu bàn chân cô gần như trong suốt, là kiểu của người xanh xao nhưng lại mềm mại nõn nà không chê vào đâu được, ngón chân trơn bóng trắng muốt, móng chân sạch sẽ được sơn một lớp màu đỏ, trông vô cùng xinh đẹp.

Chu Tân Hạc đối với đường cong hay dáng người đều không hề hứng thú, anh lại chỉ thích đôi chân được lớp tất và giày giữ gìn.

Anh cũng không cố ý nhìn vào chân của những cô gái khác, nhưng chân của Quan Ánh là đôi chân xinh đẹp nhất anh từng thấy.

Cảm nhận được ánh mắt của Chu Tân Hạc, Quan Ánh hơi khom lưng xuống: “Chú nhỏ?”

“Hửm?” Chu Tân Hạc nhìn sang chỗ khác, giúp cô cài dây giày lại rồi đến chiếc còn lại.

Anh nhặt chiếc cặp trên mặt đất lên, hỏi: “Thích đôi giày này sao?”

“Thích.” Mặc dù là giày cao gót, nhưng đi cũng không đau chân. Tuy nhiên phần lớn quần áo giày dép Quan Ánh chỉ mặc một lần rồi tặng người khác hoặc cất đi, dù thích hay không thích cũng rất khó được cô “sủng hạnh” lần thứ hai.

Cô đưa tay ra, ngầm ý bảo Chu Tân Hạc dắt cô.

Một tay Chu Tân Hạc cầm lấy cặp của Quan Ánh, không đưa tay kia ra: “Tay anh bẩn.”

“Em cũng không thích sạch sẽ.” Quan Ánh đưa tay ra nắm lấy bàn tay anh, siết chặt lấy những ngón tay thon dài của anh, cắ/n môi dưới vẫn còn hơi đau, khóe miệng khẽ nhếch lên, cảm thấy rất thỏa mãn: “Đi thôi.”

———

Mấy ngày kế tiếp Quan Ánh đều tự hỏi làm thế nào để an ủi Chu Tân Hạc.

Dù sao loại chuyện này cũng liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, cô cũng không thể nói thẳng ra được, chỉ có thể nhờ dì giúp việc trong nhà hầm nhiều canh giúp anh bồi bổ.

Cơm tối lại là hai món ăn và ba bát canh.

Chu Tân Hạc nhìn ba bát thuốc Bắc kỳ lạ ở trên bàn, hỏi dì giúp việc: “Gần đây Ánh Ánh thích ăn mấy thứ này sao?”

Dì giúp việc nói: “Đúng vậy, đây là cô Quan nói với tôi, nhưng cô ấy nói phải ăn hết….” Coi như là ăn cho hết, nhưng ăn liên tục cả một tuần cũng ngán rồi. Hơn nữa cô chiêu này thường ngày đều ở trường học, cuối tuần mới về nhà. Nhưng chuyện của chủ nên bà cũng không tiện nhiều lời.

Chu Tân Hạc khẽ nhíu mày: “Sau này không cần nấu nữa, đợi cô ấy trở về hãy nấu.”

Dì giúp việc như trút được gánh nặng: “Được được.”

Ăn cơm xong, Chu Tân Hạc đi rửa tay, cảm thấy trong khoang mũi bỗng dưng ấm nóng, anh cúi đầu xuống, vài giọt máu rơi trên bồn rửa tay.

“…”

Anh vội rút khăn giấy, cúi xuống rửa sạch.

Đồng thời, Quan Ánh cũng đang lo lắng về những món ăn tẩm bổ hôm nay.

Điện thoại đột nhiên hiển thị thông báo cuộc gọi “Người theo đuổi”.

Cô bắt máy: “Chú nhỏ.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nước: “Ánh Ánh.” Giọng nói của Chu Tân Hạc khàn khàn, âm mũi hơi nặng: “Em bảo dì giúp việc hầm canh gì thế?”

“Canh thập toàn đại bổ đó.”

“…”

Sợ anh không chịu uống, Quan Ánh nghiêm túc giải thích: “Là một blogger chuyên về ẩm thực dưỡng sinh nói, gọi là thập toàn bởi vì phải uống mười lần trong một liệu trình, mỗi liệu trình là bảy ngày, mà muốn đủ liệu trình một tuần thì mỗi ngày phải uống hai bát. Em cảm thấy như vậy quá chậm nên mới bảo dì ấy mỗi ngày nấu ba bát, giảm hai đợt trị liệu còn một đợt, như vậy anh sẽ nhanh chóng tốt lên!”

Chu Tân Hạc: “… Anh bị bệnh?”

“Anh… anh không bị bệnh.” Quan Ánh ấp úng, cân nhắc từ ngữ: “Anh là bị yếu, yếu, nên phải bồi bổ như vậy.”

Chu Tân Hạc ngẩng đầu nhìn gương, trên chóp mũi vẫn còn vài giọt nước chảy xuống: “Anh yếu chỗ nào?”

Quan Ánh đột nhiên cảm thấy đau lòng vì anh. Được ví như con cưng của trời, sao vây quanh trăng nhưng không ngờ thân thể lại gặp vấn đề như vậy, dù là ai thì cũng sẽ không thừa nhận.

Quan Ánh nhẹ giọng nói: “Không cần phải tỏ ra kiên cường, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Chu Tân Hạc trầm mặc vài giây.

“Hoắc Tinh Dã nói gì với em?”

Xem này, xem này đây còn không phải đang thừa nhận hay sao? Quan Ánh cảm thông an ủi anh: “Mặc kệ anh ấy nói gì, em cũng sẽ không từ bỏ. Em sẽ cùng anh tiếp nhận trị liệu, anh cũng đừng từ bỏ, được không?”

Trong lòng Chu Tân Hạc đã rõ, suy nghĩ của cô và anh không chung tần số.

“Anh không bị bệnh, không cần chữa.”

Sao vẫn cứ ngoan cố cãi bướng thế này! Kiêu ngạo, chắc chắn là kiêu ngạo.

Blogger kia cũng nói, mười người đàn ông thì hết chín người không muốn thừa nhận bản thân mình có vấn đề ở phương diện đó, có người nóng tính còn đánh cả bác sĩ, kiên quyết không chấp nhận việc bản thân mình không được. Blogger còn đề nghị nếu không thật sự thích thì nên đổi sang người đàn ông khác, nếu bình hoa quá đẹp trai không nỡ bỏ thì có thể cố gắng cứu chữa.

Giống loại bình hoa như Chu Tân Hạc…. Hừm, chính là loại siêu cấp đẹp trai, nhất định phải cứu, thế nên Quan Ánh nhắn tin riêng hỏi blogger phương pháp cụ thể, blogger đó thực sự quá tốt bụng, trả lời cô xong còn ấn áp nhắc nhở, kêu cô nếu có dẫn người đàn ông đó đi khám bệnh nhớ phải làm tốt công tác tâm lý, tránh để ảnh hưởng đến tình cảm.

Quan Ánh vẫn kiên trì khuyên bảo: “Được rồi, không chữa, em không sao đâu, anh không cần nghĩ đến em. Chỉ cần anh sống tốt là em đã rất vui rồi.”

“…”

Chu Tân Hạc nhướng mi mắt mỏng lên, khóe mắt hơi giật, muốn đỡ trán nhưng ngón tay vẫn còn dính máu, anh thở dài, bỏ tay xuống, dùng nước rửa sạch vết máu trên đầu ngón tay.

Quan Ánh không nghe thấy giọng anh, chỉ nghe được tiếng nước chảy ào ào, lo lắng hỏi: “Chú nhỏ? Chu Tân Hạc? Anh có ổn không? Anh đừng nghĩ bậy, em sẽ không ghét anh, thật đấy, em thề!”

“Ừm.” Giọng anh nhàn nhạt.

Anh có chút ưu tư, Quan Ánh nhạy bén cảm nhận được: “Có phải anh không vui không?”

“Buổi chiều có tiết không?”

Tiếng nước chảy phía bên kia điện thoại đã biến mất, giọng nói của anh hơi mờ ảo, càng thêm trầm thấp, nghe vô cùng gợi cảm, khiến lòng người ngứa ngáy.

Quan Ánh nuốt nước miếng: “Không ạ, anh muốn đến trường tìm em sao?”

“Anh đến đón em.”

Không ổn! Lại trúng chiêu nữa rồi.

Blogger đó còn nói, mười người đàn ông thì có bảy người sau khi bị người yêu nghi ngờ đều sẽ nóng lòng muốn chứng minh năng lực của bản thân! Nhưng thật ra không có năng lực gì cả, xuất ra toàn bằng tiếng gầm thét.

Nhưng cũng không sao, chỉ cần anh nguyện ý bước một bước nhỏ đến tìm cô bàn cách, cũng là tiến bộ rồi!

Quan Ánh gật đầu như giã tỏi: “Ừm ừm, em chờ anh ở cửa Bắc.”

———

Lúc ở trường học, Quan Ánh không trang điểm không quá bắt mắt, chỉ buộc tóc đuôi ngựa thấp, váy dài màu sáng, bên ngoài là chiếc áo khoác cao bồi lưng cao rộng rãi. Hôm nay trời đẹp, ánh nắng mặt trời chiếu vào khuôn mặt trắng sữa của cô, có chút hồng hào, đôi môi không son cũng tự đỏ, khuôn mặt như được phủ một màn sương mỏng, làm các chàng trai cô gái trên đường đều quay đầu lại nhìn.

“Wow, là công chúa nhỏ của Trúc.” Một cô đi ngang qua lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Cô gái bên cạnh nhỏ giọng tám chuyện: “Không phải là bà chủ của Trúc sao? Tớ xem blogger buôn dưa đều bảo Hạc gia ở buổi biểu diễn cũng đã chính miệng thừa nhận, tuy không lộ ảnh ra nhưng lúc đó cô ấy cũng ở đó, chính tai nghe thấy!”

“Công chúa nhỏ hay bà chủ cũng đều là cô ấy, vừa xinh đẹp lại vừa có tài, dù sao cũng là ánh sáng của Đại học A chúng ta.”

Chàng trai chưa từng gặp Quan Ánh, nghe thấy hai cô gái đang trò chuyện, hỏi: “Trúc là thương hiệu lớn nào sao?”

“Cậu không biết Trúc sao? Vậy cậu có biết hai thương hiệu Nha Trang với Âu Nam không?”

Vẻ mặt cậu ta như kiểu “Cậu xem tớ là kẻ ngốc sao?”: “Chắc chắn biết.”

“Hai thương hiệu này đều dưới trướng tập đoàn Trúc.”

“Cmn! Trâu bò thật.”

“Thương hiệu đó chưa bao giờ giảm giá, năm nào cũng phải tăng giá vài lần. Các cậu biết không, tớ đã phải để dành nửa năm tiền lương thực tập cộng với hai vạn mà bố tớ cho tớ mới có thể mua một chiếc túi của Trúc từ một người bạn, đeo cũng không nỡ, mấy người trong ký túc xá của công chúa nhỏ lại mỗi người một cái, cậu nói có giận hay không!”

“Tặng không sao?”

“Chắc chắn rồi, phú bà không thiếu mấy vạn tệ đấy đâu.”

“Đệch, đúng là vừa trắng vừa giàu lại còn xinh.”

———

Ra cổng trường, từ xa Quan Ánh thấy một chiếc Mercedes-Maybach S650 đang chạy trên đường, cửa kính xe hạ xuống.

Ngã tư trường học không có chỗ đỗ xe, Chu Tân Hạc chạy hai ba vòng, nhìn thấy cô gái nhỏ lon ton chạy đến, anh lái xe qua, sau đó nghiêng người mở cửa bên ghế phụ ra.

Hôm nay Chu Tân Hạc vẫn mặc áo sơ mi trắng cổ lá sen, viền hình thoi càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng cho thiết kế vốn giống như chàng hoàng tử dịu dàng, anh thuộc kiểu người mặc quần áo trông sẽ gầy, khi quay xe hơi nghiêng đầu qua, có thể thấy sống lưng thẳng tắp sau chiếc cổ mảnh khảnh.

Não Quan Ánh đã bắt đầu tự bổ sung một vài trường hợp, tay mở cửa xe bước lên.

Đôi tay thon dài của Chu Tân Hạc đặt trên vô lăng, tranh thủ nhìn sang phía cô: “Có mang chứng minh thư theo không?”

“Hả?” Quan Ánh chỉ đeo cái túi dây xích, mới đi ra từ thư viện, sách mượn vẫn còn ôm trong ngực: “Mang chứng minh thư làm gì cơ?”

Cô biết rồi.

Thuê phòng!

Chắc chắn là anh muốn đưa cô đi thuê phòng để chứng minh bản thân!

Ở nhà mà thất bại sẽ rất dễ nhìn cảnh nhớ chuyện đau lòng.

“Em đi lấy.”

“Ừm. Cứ từ từ, vẫn còn sớm.”

Quan Ánh về ký túc xá lấy chứng minh. Trở lại xe, từ giây phút xe khởi động cô bỗng hồi hộp.

Cô đã trưởng thành, là vợ chồng hợp pháp với Chu Tân Hạc, làm chuyện vợ chồng cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cô cũng đã muốn thử chuyện này từ lâu. Nhưng anh đột nhiên mang “cơ thể không mấy khả quan” này ra để chứng minh năng lực, lỡ như trong lúc làm chuyện ấy thất bại….

Quan Ánh không dám nghĩ tiếp.

“Đi thẳng luôn sao?” Cô hỏi.

Chu Tân Hạc: “Đúng.”

Quan Ánh trầm mặc, lại hỏi: “Không cần chuẩn bị trước một chút sao?”

“Không cần.”

Thấy thái độ của anh cứng rắn như vậy, Quan Ánh cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Lỡ anh bị kí/ch thích dẫn đến phát huy hơn bình thường, chuyện ấy thành công, các biện pháp an toàn vẫn không thể thiếu.

Điểm này Quan Ánh vẫn hiểu rõ.

Xe đi qua siêu thị, mắt Quan Ánh lướt nhìn cửa siêu thị: “Anh ta có cần… mua cái kia không?”

Chu Tân Hạc xoay đầu: “Cái nào?”

Quan Ánh vờ bình tĩnh, nhìn về phía siêu thị, hất cằm sau đó cúi đầu nghịch ngón tay: “Thì là… cái đó đó.”

Chu Tân Hạc nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy một gian hàng bán khăn giấy đang làm hoạt động tuyên truyền trước cửa siêu thị.

“Trong xe có, cần không? Để anh lấy cho em.”

“Không cần.” Quan Ánh mất tự nhiên dời tầm mắt: “Anh giữ là được.”

Anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi, xem ra là thật sự quyết tâm muốn chứng minh bản thân.

Ba rưỡi chiều, đường xá trống trải, Chu Tân Hạc nhanh chóng chạy xe đến điểm hẹn.

Quan Ánh nhìn khách sạn tồi tàn trước mắt, hơi bài xích. Dù sao cũng là lần đầu tiên, thế nào cũng phải chọn nơi lãng mạn một chút chứ.

Nhưng chắc là Chu Tân Hạc đã quen ở khách sạn năm sao, muốn thử cảm giác mới lạ.

Quan Ánh quyết định phối hợp với sở thích độc đáo của anh, nắm tay Chu Tân Hạc, thấp thỏm bước về phía khách sạn.

Trên đường đông xe qua lại, Chu Tân Hạc che chở Quan Ánh, đợi đến lúc đèn đỏ, anh nắm lấy tay cô đi về phía trước.

Đến ngã ba đường, đôi chân dài của Chu Tân Hạc bỗng dưng rẽ phải.

“Ủa?” Quan Ánh không nhịn được nhắc anh: “Bên đó là bệnh viện.”

Chu Tân Hạc cúi đầu xác nhận thông tin trên điện thoại: “Đúng rồi.”

“Nhưng mà…” Quan Ánh chỉ khách sạn nhỏ phía trước: “Không phải chúng ta định đến đó sao?”

Chu Tân Hạc khựng lại hai giây, đã hiểu rõ cô gái này đang nghĩ gì, ấn mở thông tin lịch hẹn, xoa nhẹ đỉnh đầu cô, trong mắt mang theo nét cười: “Muốn làm gì hả?”

??

Quan Ánh ôm cánh tay anh nhón chân lên nhìn chăm chú.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tiêm phòng vaccine HPV.

“…”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây