"Tiểu Kha mẹ thấy con nên tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi." Trong bữa cơm bà Sương chau mày nhìn con gái, có một số suy đoán nhưng không tiện hỏi.
"Con chỉ hơi mệt một chút thôi." Sương Kha nghe mẹ nói, dựng động tác ăn cơm lại tươi cười khẽ nói.
Sương Kha cảm thấy Mẹ và Trạch Hoắc Hàn lo lắng quá thôi, cảm mạo là chuyện bình thường, cơ thể con người dù khỏe mạnh cũng có lúc trở nên yếu ớt, tuổi tác càng tăng càng sinh ra nhiều vấn đề.
"Tiểu Kha một số chuyện con hiểu mà đúng không? Tình trạng của con mấy ngày qua rất giống người mang thai." Bà Sương thở dài, con bé ngốc nghếch này nếu mà không nói thẳng ra, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tự nhận ra được mất.
Mang thai sao? Đêm đó đúng là không phải ngày an toàn, nhưng cô nhớ rất rõ ràng về nhà cô liền uống thuốc tránh thai rồi, bao năm qua nó đều có tác dụng, sao lần này lại có? Cùng một loại thuốc mà, cái xác xuất một phần trăm này chẳng lẽ lại xảy đến với cô? Kinh nguyệt lệch vài ngày rất bình thường mà.
Có con với người mình yêu là điều rất tuyệt vời, nhưng giờ thật sự chưa phải lúc thích hợp, Sương Kha nghĩ tới nếu như mình thực sự mang thai thì sẽ thế nào đây? Trạch phu nhân có chấp nhận đi chăng nữa, cũng chỉ là nể mặt đứa cháu trong bụng cô mà thôi, hoặc cũng có khả năng cả hai mẹ con cô đều không được coi trọng.
"Con sao vậy? Giờ thời đại mới suy nghĩ cũng thoáng không như trước kia, chưa kết hôn đã có con là chuyện bình thường mà." Thấy vẻ mặt con gái rầu rĩ, không giống với tâm trạng vui mừng của người sắp được làm mẹ, Lan Nhuệ lên tiếng an ủi.
Lan Nhuệ nghi hoặc: "Hay Hoắc Hàn chưa muốn cùng con kết hôn?"
"Không phải đâu mẹ, vẫn chưa chắc chắn mà mẹ." Sương Kha thở dài, Trạch Hoắc Hàn nếu biết hẳn sẽ rất vui, anh ấy luôn mong mỏi có đứa nhỏ, do cô nghĩ nhiều thôi.
Hiện tại tất cả vẫn chỉ là suy đoán, cần kiểm tra mới có thể biết được phải hay không? Nhưng theo Sương Kha khả năng này rất ít, cô không thể may mắn trúng giải độc đắc ấy được.
"Ăn cơm xong con ra hiệu thuốc mua về thử đi, Khi xưa lúc mẹ mang thai con thường xuyên mệt mỏi, nôn nghén suốt mấy tháng liền." Bà Lan Nhuệ nhớ lại việc đã qua trước đây, lúc đó bà còn vất vả.
Đường Khiên đang gây dựng sự nghiệp cuộc sống khó khăn đủ đường, bà dù cơ thể mệt nhọc nhưng vẫn thức khuya dậy sớm làm việc kiếm tiền.
"Cảm ơn mẹ đã sinh ra con." Sương Kha rưng rưng nước mắt, vì cô mà mẹ cực nhọc, nuôi con đâu có dễ dàng, từ lúc mang bầu đến lúc sinh nở cực khổ biết bao nhiêu.
Sương Kha sau khi ăn cơm xong, đi ra hiệu thuốc mua que thử thai.
Trở về nhà lập tức vào nhà vệ sinh, ngồi trong đó hồi hộp nhìn chằm chằm vào que thử chờ đợi kết quả.
Sao lại có thể chứ? Đây là que thử thứ 4 rồi kết quả vẫn y nguyên như lần đầu tiên, hai vạch đỏ chói mắt trên que thử thai, khiến lòng Sương Kha dậy sóng, cẩn thận phòng tránh đến mấy cũng không thể thoát lại ý trời sao? Cô đưa tay đặt lên bụng mình ánh mắt dịu đi nhẹ nhàng vuốt ve, niềm vui đan xen với những âu lo.
Lan Nhuệ chờ bên ngoài ngóng trông, nghe tiếng mở cửa vội đi lại gần: "Thế nào? Có phải không con." "Dạ." Sương Kha mỉm cười gật đầu.
Biết sắp có cháu ngoại niềm vui hiện rõ trên gương mặt bà Lan Nhuệ: "Mẹ ra chợ mua chút đồ bồi bổ về nấu cho con ăn, phải chăm sóc tốt đứa nhỏ mới khỏe mạnh được." "Mẹ..." Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của mẹ, Sương Kha muốn cản lại nhưng chưa kịp nói bà đã đi ra tới cửa rồi.
Sương Kha đành im lặng, mẹ thích là được rồi lâu rồi cô chưa thấy bà phấn khởi như vậy.
Cô cúi xuống quan sát cái bụng bằng phẳng, ẩn giấu dưới lớp áo sơ mi của mình, miệng từ từ cong lên.
Sương Kha vào phòng, mở tủ cầm lọ thuốc tránh thai đổ vài viên ra tay, lần sau cô phải đổi loại thuốc mới được, cái gì mà thuốc tốt nhập khẩu từ nước ngoài chứ? Có mà lừa người thì có.
"Cạch." Sương Kha ném lọ thuốc vào thùng rác, bên ngoài có tiếng mở cửa, cô nghĩ mẹ quên gì đó nên quay lại, định chạy ra hỏi thì bóng dáng người ngày nhớ đêm mong hiện ra trước mắt.
Trạch Hoắc Hàn đứng trước cửa phòng, cười ôn nhu với người con gái mình yêu thương, dang rộng hai tay: "Anh đã về, có nhớ anh không?" "Anh nói mai mới về tới nơi mà." Sương Kha nhanh chân chạy tới ôm eo Trạch Hoắc Hàn, cả người nằm gọn trong vòng tay.
Trạch Hoắc Hàn hôn lên đỉnh đầu Sương Kha, vốn dĩ theo lịch trình ngày mai anh mới xong việc, nhưng vì muốn nhanh được gặp cô cả trưa anh cũng không nghỉ ngơi, gấp rút hoàn thành công việc để về sớm.
"Mẹ đi ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về." Sương Kha biết anh hỏi câu này có ý đồ gì, liền dập tắt cái suy nghĩ không tốt đẹp trong đầu anh.
Trạch Hoắc Hàn nhìn đôi môi đỏ mọng yết hầu khẽ chuyển động, bao giờ cô mới cho anh thăng chức trở thành người đàn ông hợp pháp của mình đây? Lúc đó anh sẽ không phải lo ngại thỏa mái cùng cô ngày ngày ở bên nhau.
"Hoắc Hàn mau thả em xuống." Tự nhiên cả người bỗng bị nhấc bổng lên cao, Sương Kha hoảng sợ hô lớn, chỉ sợ Trạch Hoắc Hàn thực sự muốn làm chuyện đó.
"Kiểm tra xem em có chịu ăn cơm không?" Trạch Hoắc Hàn ôm Sương Kha ngồi xuống giường, để cô ngồi trên đùi mình mặt chôn ở hõm cổ cô cọ qua lại.
Trạch Hoắc Hàn thành thật chưa được bao lâu, cơ thể bắt đầu có phản ứng, bàn tay đặt trên đùi cô khẽ chuyển động dịch lên trên, đôi môi ấm nóng ở bên tai Sương Kha thì thầm:
"Sương Kha anh muốn." "Hoắc Hàn không được." Sương Kha giữ chặt tay Trạch Hoắc Hàn lại, cứ nghĩ lấy mẹ ra làm lý do cự tuyệt anh sẽ không dám động tới cô, không ngờ người đàn ông này kiềm chế kém tới vậy.
"Một lát là xong thôi, mẹ còn lâu mới về." Trạch Hoắc Hàn nhìn Sương Kha bằng đôi mắt đỏ nhu tình, anh đã cố gắng lắm rồi, nhưng trên người cô giống như có mê hương thu hút, khiến anh không thể nào kiểm soát nổi bản thân mình.
"Hoắc Hàn em..." "Tiểu Kha mẹ ra chợ mua được con gà ngon lắm, gà này hầm ăn rất tốt cho thai nhi." Sương Kha chuẩn bị nói cho Trạch Hoắc Hàn mình có thai rồi, bên ngoài giọng nói bà Sương vọng vào.
"Thai nhi?" Trạch Hoắc Hàn ngơ ngác, bộ não chậm chạp chưa kịp phản ứng, một lúc sau mới lấy lại vẻ tinh anh, đôi mắt mở to vui sướng nhìn Sương Kha.
"Em...Chúng ta có con rồi sao?" Anh hạnh phúc chạm vào bụng Sương Kha nhẹ.
Dưới ánh mắt Trạch Hoắc Hàn sáng rực, Sương Kha gật đầu: "Dạ, em mới thử thôi." Trạch Hoắc Hàn kích động hôn lên môi Sương Kha, đêm hôm đó kế hoạch của anh thực sự đã thành công rồi, anh buông cô ra cười híp mắt: "Sương Kha chúng ta kết hôn đi, lần này em không thoát được nữa đâu, ngoan ngoãn làm cô dâu của anh." 1.