Ban đầu đạo diễn ngồi giữa một tay chống cằm, hờ hững nhìn các diễn viên thử vai, lúc này lại ngồi thẳng người dậy, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người Lưu Sở Họa đã biểu diễn xong đang chờ đợi lời nhận xét, lộ ra một cái mỉm cười tán thưởng. Là một hạt giống tốt. Thời điểm Lưu Sở Họa biểu diễn một màn này, một số người muốn thể hiện khía cạnh cao quý của nữ chính, vì vậy biểu hiện rất hung ác, một số người lại muốn thể hiện nội tâm yếu đuối của nữ chính, cho nên biểu diễn khuôn mặt nước mắt rưng rưng không chịu rơi.
Thế nhưng họ đã quên, nữ chính có một mặt nội tâm yếu ớt kia, nhưng mặt đó là khi chờ nam chính đến che chở, trước đó, nữ chính chỉ cần làm một công chúa cao cao tại thượng khinh thường chúng sinh, trong mắt người ngoài là một tiểu ma vương, mạnh mẽ cường đại, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng dám làm.
Bởi vì như vậy, trong quá trình nữ chính ở cùng nam chính, mới chậm rãi lộ ra nội tâm mềm mại, mới có vẻ tình yêu động lòng người như vậy. Vẻ mặt của ông ấy thoạt nhìn thật sự hiền lành, “Thật tốt, cháu đi về trước chờ thông báo đi.” Thông báo được gửi tới vào hai tuần sau, Thư Nhã Bình bình tĩnh mà gọi điện thoại thông báo Lưu Sở Họa đã thành công có được nhân vật này, cô bình tĩnh mà trả lời “Đã biết”, cô cứ như bình thường đi học, thời gian rảnh thì học lời thoại, chụp ảnh tạo hình cùng các diễn viên khác trong phim, trong lòng không hề gợn sóng. Nhân vật nữ chính phim thần tượng cũng không có được, Thang Chỉ San còn tư cách gì đi xa hơn kiếp trước. Lưu Sở Họa cho rằng thời gian trước khi khởi động máy sẽ bình yên trôi qua như vậy, nhưng đột nhiên cô lại nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới, nói tiền thuốc men của mẹ Lưu đã gần hết, hỏi khi nào cô có thể trả thêm chi phí. Cũng may không phải thông báo tin bệnh tình mẹ cô tái phát, thời điểm cúp điện thoại Lưu Sở Họa phát hiện lòng bàn tay mình tràn đầy mồ hôi lạnh.
Đối với cô, nhận được điện thoại của bệnh viện cũng giống như một đoạn ác mộng sắp bắt đầu, có thể làm cô khẩn trương đến thiếu chút nữa quên cả hít thở. Lưu Sở Họa hít mấy hơi thật sâu, bắt đầu đau đầu chuyện tiền nong phải làm sao bây giờ.
“Uhm, chị Thư, em có thể hỏi một chút về cát-xê đóng phim《 Cạm Bẫy Dịu Dàng 》…” Điều đầu tiên cô nghĩ đến là gọi điện thoại cho người đại diện. Thư Nhã Bình nghi hoặc nói: “Làm sao, em cần tiền?” “Ừm.” “Chắc chắn bây giờ không có khả năng đưa cát-xê đóng phim cho em.
Nếu thiếu tiền, chị có thể nhận giúp em mấy cái quảng cáo trước, như vậy mới nhanh có tiền.” Thư Nhã Bình trả lời ngay, cũng không dò hỏi tại sao cô thiếu tiền. Lưu Sở Họa xoa xoa huyệt Thái Dương, “Quên đi, quảng cáo bình thường không có khả năng hoàn tất trong vòng vài ngày, ngay cả khi ký hợp đồng nhanh chóng cũng không thể thanh toán nhanh như vậy được.
Em sẽ nghĩ biện pháp khác, cảm ơn chị Thư, làm phiền chị.” “Không có việc gì, có gì khó khăn cứ nói với chị, đừng tự mình quyết định.” Cúp điện thoại, Lưu Sở Họa im lặng trong chốc lát, mở WeChat, từ khi trao đổi WeChat với Tề Nhiên trong lúc đóng phim, cô không có chủ động liên hệ với anh, lúc này khó tránh khỏi có chút do dự, suy xét hồi lâu rồi gửi tin nhắn thoại cho anh. “Thật xin lỗi, tuy rằng như vậy có điểm mạo muội, nhưng mà… Anh có thể cho tôi mượn một số tiền không? Tôi nghĩ trong số những người tôi quen biết, chỉ anh mới có khả năng cho tôi mượn.
Gần đây tôi mới nhận một bộ phim truyền hình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa năm sau là có thể nhận được thù lao đóng phim rồi, đến lúc đó tôi sẽ lập tức trả tiền cho anh.” Thời điểm nói đến ba chữ cuối cùng, thanh âm Lưu Sở Họa thấp dần xuống, mang theo một chút run rẩy.
Thời điểm nghe đoạn tin nhắn này, Tề Nhiên đang trên đường về nhà, anh mím môi, trả lời hai chữ: “Số thẻ.” Nửa phút sau, Lưu Sở Họa gửi số thẻ. Sau đó anh tùy tay gửi một trăm vạn qua. Lúc Lưu Sở Họa nhận được thông báo gửi tiền thật sự nhịn không được thốt một tiếng, sau đó rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngày này, cô ngoại lệ đăng Weibo mà không có hình ảnh nào. “Trước kia tôi từng nghe một câu như này: ‘Mặc dù bạn gặp phải bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thử thách cũng phải cố gắng vượt qua, phải quyết không từ bỏ, bạn phải tin tưởng, cuộc sống luôn có ngày tốt đẹp hơn.’ Hiện tại tôi vô cùng tin tưởng những lời này.
Bởi vì, gặp được anh giống như gặp phải biến chuyển của cuộc đời tôi, làm tôi nhịn không được tin tưởng, tương lai ngày mai sẽ càng tốt hơn hôm nay.” Buổi tối Tề Nhiên lướt Weibo mới nhìn thấy những lời này, anh im lặng vài giây, thấp giọng mắng một câu, “Già mồm.” Anh nhìn chằm chằm những lời này hồi lâu, mới nhẹ nhàng lướt lên, sau đó phát hiện tổ phim 《 Cạm Bẫy Dịu Dàng 》 đã công bố vài bức ảnh tạo hình.
Trừ mấy trang báo giải trí và số ít quần chúng ăn dưa, hình như không có nhiều người chú ý lắm, lượt chia sẻ chỉ miễn cưỡng qua năm trăm. Bức ảnh thứ nhất chính là Lưu Sở Họa, cô mặc quần áo sang trọng, lại càng thêm khí chất cao quý.
Ánh sáng chiếu xuống nét mặt cô, những viên kim cương dường như trở thành tô điểm, khiến mọi người chỉ nhìn thấy đôi mắt đầy sao của cô.
Anh dừng lại nhìn bức ảnh trong chốc lát, like một cái. Vì thế chờ khi Lưu Sở Họa nhớ ra diễn viên chính cũng nên chia sẻ bài viết của đoàn phim, phía dưới Weibo đã bị fans Tề Nhiên chiếm lĩnh. “Thiếu gia, đừng lướt Weibo nữa, mau đi đóng phim đi.” “Thiếu gia, đừng nhìn gái đẹp nữa, mau đi đóng phim đi.” “Thiếu gia, đừng nghĩ về những chị gái xinh đẹp nữa, mau đi đóng phim đi.” “Lần một là trượt tay, lần thứ hai cũng là trượt tay sao? Tề Nhiên trừ like hình bạn gái tình đầu của anh, đây là lần đầu tiên like hình nữ minh tinh đó, còn không phải một lần.” “Lầu trên phá hủy đội hình.
Thiếu gia, đừng ở trong nhà mãi chứ, mau đi đóng phim đi.” “Ngày mai anh tuyên bố yêu ai cũng không sao, thiếu gia, mau đi đóng phim đi.” Lưu Sở Họa cười ra tiếng, hiếm khi thấy có fans đáng yêu như vậy.
Xem ra Tề Nhiên không hoạt động đã lâu, lần trước hơn nửa năm không có tin tức, lúc sau xuất hiện lại đóng vai phụ một bộ phim Hollywood, sau đó lại im lặng gần mười tháng, các fan đều đứng ngồi không yên. Tề Nhiên like một cái như vậy, lại làm cho không ít người chú ý tới ảnh tạo hình lần này, dần dần, mọi người bắt đầu chú ý vào bức ảnh.
Là người mới cũng tốt, bọn họ không có ấn tượng gì trong mắt công chúng, vì vậy mọi sự chú ý đều tập trung vào ngoại hình của các diễn viên, mà diễn diễn viên bộ phim này toàn những trai xinh gái đẹp, rất là hấp dẫn sự chú ý của đám người mê nhan sắc. “Nữ chính thật xinh đẹp, là người mới của Tinh Thiên sao?” “Nam chính cũng rất đẹp trai, phim thần tượng của Tinh Thiên đúng là chất lượng nhất.”
Quần chúng ăn dưa đối với giá trị nhan sắc của bộ phim này rất vừa lòng. Nửa tháng sau, 《 Cạm Bẫy Dịu Dàng 》 tổ chức một nghi thức khởi động máy long trọng, bởi vì diễn viên phần lớn là người mới, cho nên sự chú ý của truyền thông ít hơn lễ khởi động máy bộ phim 《 Quân sư 》của công ty khoảng thời gian trước, Lưu Sở Họa đứng ở chính giữa, ngoan ngoãn mà đi theo đạo diễn dâng hương, khí chất ưu nhã, không có chút luống cuống nào. Cảnh quay đầu tiên thường sẽ chọn những cảnh đơn giản, tranh thủ có thể thông qua một lần.
Đang chờ đợi trong quá trình bắt đầu quay, Thang Chỉ San vui vẻ lại đây nói chuyện với Lưu Sở Họa. “Chào, chúng ta đóng chung một đoàn phim, mong chiếu cố nhiều hơn.” Cô gái trước mặt trông đặc biệt nhỏ bé, cô ta buộc một mái tóc đuôi ngựa, tóc mái lưa thưa trên trán, một chiếc váy xếp ly chỉ che đến trên đầu gối ba tấc, để lộ cặp đùi trắng, cả người lộ ra vẻ trẻ trung xinh đẹp.
Nhìn có vẻ rất phù hợp với vai nữ chính. Đúng vậy, nếu không có Lưu Sở Họa tồn tại, vai nữ chính này vốn dĩ là của Thang Chỉ San. “Mọi người đều là người mới, có gì mà chiếu cố chứ.” Lưu Sở Họa ôn hòa cười cười. “Nhưng cậu không phải vai chính sao? Khi cậu nhận được vai diễn này, chúng ta không giống nhau, sau khi phim chiếu, lại càng không giống nhau.
Đến lúc đó, tôi tới cầu cậu chiếu cố, có lẽ cậu liếc cũng không thèm liếc tôi một cái đâu!” Thang Chỉ San đứng rất gần Lưu Sở Họa, trên mặt mang theo tươi cười như cũ, xa xa nhìn qua, giống như quan hệ hai người họ thật tốt.