Sớm Tối Say Cùng Rượu Với Thơ

1: Sống lại


trước sau

“Nương nương! Nương nương! Sinh! Sinh! Là một vị hoàng tử!” Thoạt nhìn một người ăn mặc như tỳ nữ kêu lên. Trên giường nữ nhân nhìn thoáng qua là mới sinh hài tử, khẽ cười cười, rốt cục thể lực chống đỡ hết nổi mà ngất đi.

Liên Khê hiện tại rất buồn bực. Cái tình huống gì đây? Trẻ con? Trang phục cổ? Còn hoàng tử? Không tính sai đi, vẫn giữ trí nhớ mà chuyển sang kiếp khác, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh? Vẫn là nên hy vọng thân thể này khỏe mạnh.

Kiếp trước thân thể chính mình mắc nhiều bệnh, mười bảy tuổi không gọi là già đã vội mất sớm? Mình đã chết, Liên Thần có hay không mà thương tâm? Hẳn là không thể nào, phỏng chừng hắn chỉ biết mình mới mất đi người thừa kế duy nhất mà khó sống một chút. Nghĩ đến đây Liên Khê không khỏi có chút uể oải, hắn cũng có ích như thế là cùng.

Liên Thần là phụ thân hắn, không, hiện tại chỉ xem là phụ thân của kiếp trước. Phụ thân hắn là một tổng tài quyết đoán. Thời điểm hai mươi tuổi thì có hắn, mẹ của hắn cũng là một người danh môn vọng tộc, bởi vì đoạn hôn nhân này đối hai cái gia tộc đều có lợi, cho nên hắn được sinh ra, nghe nói tình huống lúc ấy rất nguy cấp, giữa đại tiểu thư và tiểu hài tử chỉ có thể chọn một người, mà phụ thân của hắn, Liên Thần không chút do dự bỏ mẹ của hắn lựa chọn hắn, bởi vì hắn cần một người thừa kế.

Quả nhiên là một người lãnh khốc. Có lẽ là thế nên trời mới trừng phạt hắn, hắn sinh ra liền mắc bệnh, thường xuyên thở khò khè hơn nữa thể nhược yếu kém, đến khi mười bảy tuổi bệnh thở khò khè phát tác, vì như thế nên giờ lưu lạc đến cái không gian này, kỳ thật lúc ấy hắn có thể gọi người, chỉ cần hắn hô to một tiếng là có thể sống sót, chính là hắn không muốn, sống có gì vui? Trừ bỏ cái danh vị người thừa kế hào nhoáng này, hắn chỉ có hai bàn tay trắng, phụ thân duy nhất đối với hắn như người qua đường, sinh mà không luyến.

Chính là không nghĩ tới ông trời thật chiếu cố hắn mà, khiến hắn lại có thể sống một cuộc sống mới. Chính là vì cái gì vẫn là đế vương gia tộc? Trong ấn tượng của hắn cung đình là nơi cá lớn nuốt cá bé, lãnh khốc vô tình, huống chi hắn hình như là hoàng tử? Thật là phiền lòng a! Bất quá rất nhanh hắn sẽ không phiền lòng, bởi vì sự tình căn bản không như hắn tưởng.

“Ngươi nói Nhị hoàng tử vì cái gì cũng không khóc?” Một cung nữ cau mày nói.

“Hắn giống như đang suy nghĩ chuyện gì ấy?” Một cung nữ khác trả lời.

“Cái gì, thôi đi?” cung nữ kia bĩu môi,“Trẻ con mới sinh làm sao có thể nhận thức mọi vật được? Nghe nói trẻ con khi sinh ra mà không phát ra tiếng thì tương lai sẽ câm điếc!”

“A!” Kia cung nữ hiển nhiên bị dọa, “Vậy làm sao bây giờ a!”

“Ân, phải đánh hắn một chút!”

“Vậy đánh một chút vào mông tiểu hoàng tử đi.” Nói liền giơ tay lên thủ.

Nhìn thấy cung nữ kia giơ tay lên hướng hắn mà chưởng, Liên Khê rốt cục ý thức được nếu hắn không phát ra tiếng sẽ bị thế nào, chắc cái mông của hắn sẽ nở hoa nha. Vì thế,“A!” Trẻ con thanh thúy khóc nỉ non thanh thúy vang vọng ở trong điện.

“Hoàng Thượng giá lâm!” Một thanh âm [sắc lạnh, the thé] vang lên. Liên Khê rùng mình một cái, chẳng lẽ như trong truyền thuyết “Thái giám”?

“Tham kiến Hoàng Thượng!” Đại điện cung nữ nhất hướng quỳ xuống.

“Miễn lễ!” Thanh âm uy nghiêm vang lên.

Nghe cái thanh âm này, Liên Khê ngẩng đầu nhìn, nam nhân mặc long bào ước chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt rất là anh tuấn, trên người mang theo một cỗ khí vương giả. Loại cảm giác này đối với Liên Khê là không xa lạ, trên người Liên Thần cũng thường xuyên tản ra loại khí thế này, bất quá đây cũng là như vậy, nói hắn là đế vương tài chính không ai dám không thừa nhận. Chính là không biết nam nhân này có phải là một hảo phụ thân hay không, bất quá rất nhanh hắn sẽ biết thôi. Trước mắt hoàng đế cũng không có sốt ruột nhìn hắn, mà là lập tức hướng nội điện đến bên cạch giường.

“Yến nhi.” Hoàng đế đối với người trên giường nhẹ nhàng kêu, trên mặt lộ vẻ ôn nhu.

Hắn không lầm đi. Nam nhân không nhìn xem con của mình trước sao? Nhìn nhìn lại diễn cảm của hắn, nhìn thế nào cũng là một trượng phu ôn nhu. Quả nhiên không giống hoàng đế bình thường mà.

“Hạo, ngươi đã đến rồi a.” Trên giường nữ tử khuôn mặt tái nhợt nhưng không thể giấu đi vẻ tuyệt sắc của nàng.

“Ân, vừa mới xong quốc sự vội đến ngay, nhưng vẫn chậm một bước.” Trên mặt nam nhân tràn đầy áy náy.

“Hạo, nhìn xem con của chúng ta đi.” Nữ tử đưa tay tiếp nhận Liên Khê.“Đây là con của chúng ta, cho hắn một cái tên đi.”

Nam tử thoáng trầm ngâm một hồi,“Không bằng đã kêu Thần Khê đi! Đông Phương Thần Khê. Tinh thần, suối nước khê,

Liên Khê nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nếu hắn có thể nói đã la lên rồi, Thần Khê? Có lầm hay không? Kiếp trước, tên của lão ba với tên mình giờ kết hợp lại thành một? Sẽ không như vậy đi. Hắn nhìn trên giường vị kia chính là mẫu thân xinh đẹp của hắn, hy vọng nàng có thể phản đối một chút.

“Thần Khê? Ân giống tinh thần, giống ánh sáng của suối ngọc, giống như Thanh Minh, lại như tia sáng ấm áp, tên rất hay. Liền như vậy kêu đi.

Liên Khê hoàn toàn tuyệt vọng, vì cái gì đầu thai chuyển sang kiếp khác còn bị bóng ma kiếp trước theo bám chứ, không được, hắn muốn cự tuyệt! Vì thế hắn múa may hai cái tay nhỏ bé oa oa khóc lớn lên.

“Ngươi xem, Khê nhi tựa hồ rất thích tên của chúng ta đặt mà!” Nam tử ôn nhu nói.

Cái gì thôi! Hắn nào có thích a, rõ ràng là kháng nghị a! Đáng tiếc hắn nói không ra lời. Vì thế tiếp tục khóc lớn.

“Hạo,” Trên giường nữ tử lo lắng nhìn Liên Khê đang gào (thét) khóc, không, hiện tại phải kêu là Đông Phương Thần Khê,“Ngươi xem Khê nhi có phải hay không đói bụng a!”

“Vậy kêu vú em lại đây, cấp Khê nhi uy sữa!”

Đối với nữ tử, lúc đầu còn thoáng kháng cự một chút, dù sao vẫn có điểm thẹn thùng, chính là nhìn chung hắn không thể cưỡng được hương thơm ngào ngạt mà bắt đầu thỏa hiệp, liều mạng mút vào.

Tình hình thực tế ăn uống no đủ, Đông Phương Thần Khê đánh giá rốt cục nghĩ muốn hiểu thêm về quốc gia này, dù sao phụ thân hắn cũng là Hoàng Đế, nếu làm tốt hắn có thể làm Thái tử mà! Vì thế cố gắng bỏ đi cảm giác [dài dòng,buồn chán] tìm hiểu mọi thứ. Vì cái gì nói cố gắng bỏ đi [dài dòng,buồn chán]? Bởi vì hắn vẫn chỉ là một hài tử, không có khả năng đi tìm hiểu tin tức, chỉ có thể ở trong điện mà nghe cung nữ nói chuyện. Mà trẻ con phần lớn là thích ngủ, nhiều khi hắn rất buồn ngủ nhưng vẫn không đành lòng mà ngủ, tới khi nghe cung nữ nói chuyện thì mọi cố gắng của hắn cũng không vô nghĩ. Rốt cục hắn hiểu biết rõ ràng. Quốc gia này tên Đông Hải, là một quốc gia cường đại.

Đặc biệt phụ vương hắn Minh Dương đế Đông Phương Hạo bỏ ra một đời khiến cho đất nước cường thế đến cục đại. Mà phụ vương hắn làm người có thể nói không hề tí nhược điễm nào, ưu điểm lớn nhất là chung tình.

Phụ vương hắn từ khi đăng cơ đến nay từng có một vị hoàng hậu, sinh hạ Đại hoàng tử cũng là thái tử điện hạ Đông Phương Ưu liền rời đi nhân thế. Mà mẫu thân Thần Khê cũng là Bắc Thần yến là khi hoàng đế đi Nam tuần tra mà gặp nữ tử, hai người nhất kiến chung tình.

Chỉ là Bắc Thần yến là muội muội của vua Bắc đường quốc, hai người phải trải qua một phen khó khăn mới có thể cùng một chỗ. Rồi sau đó Minh Dương đế cơ hồ độc sủng Bắc Thần yến, thậm chí vì nàng mà phân táng hậu cung, điều này khiến cho Minh Dương đế chung tình càng khiến cho nhiều người ca ngợi.

Nói đến Bắc đường quốc, thực lực so với Đông Hải ngang nhau. Hai quốc gia trăm năm qua cơ hồ đều sỡ hữu nhiều tiểu quốc. Có thể nói hai quốc gia cường đại làm chúa tể trên đại lục này. Bởi vì đối với thực lực đối phương đều có chút kiêng kị, cho nên hai quốc gia vẫn sống yên ổn với nhau. Xem ra cái niên đại này tương đối hòa bình đích mà.

Ân, không sai, xem ra an tâm một chút, về sau có thể an ổn mà sống. Đông Phương Thần Khê vui vẻ nghĩ.

Phụ tử cùng huynh đệ

“Tiểu Thần Khê, tiểu Thần Khê! Ngươi như thế nào còn ngủ a!” Đứng ở giữ nôi một đứa bé đối với hài tử trong nôi nói.

“Ưu nhi, Thần Khê còn nhỏ, cần giấc ngủ đến bổ sung thể lực.”

“Kia, mẫu phi, Thần Khê khi nào thì hồi tỉnh?” Hìa tử ngửa đầu hỏi.

“Đói bụng tự nhiên hồi tỉnh. Ưu nhi ở chỗ này chờ một hồi đi.”

“Nga, ta đây ở chỗ này chờ một hồi.” Nói xong, Đông Phương Ưu ngồi xuống bên người Bắc Thần yến, nhìn thấy đứa trẻ đang ngủ say trong nôi. Kia là đệ đệ của hắn, là phụ hoàng cùng mẫu phi sinh ra. Đứa nhỏ này về sau lớn lên sẽ rất đẹp, như mẫu phi giống nhau.

Nghĩ vậy hắn trộm nhìn thoáng qua bên người nữ tử, mẫu phi bộ dạng thật sự rất đẹp mà, lại thực ôn nhu, thời điểm nói chuyện luôn có bộ dáng ôn nhu, mẫu thân của mình khi sinh hạ chính mình liền tạ thế, theo ghi nhớ thì vị mẫu phi ôn nhu xinh đẹp này luôn chiếu cố mình, khó trách phụ hoàng thích nử tử này.

“Oa oa oa……” Một tiếng trẻ con khóc nỉ non đánh vỡ sự yên lặng, ngủ ở nôi lý Đông Phương Thần Khê đang kêu lên, thuyết minh hắn hiện tại rất đói a!

“Mẫu phi, mẫu phi, Thần Khê là đói bụng sao? Đông Phương Ưu khẩn cấp hỏi.

“Ân. Ưu nhi đi tìm vú em được không?”

“Ân.” Đông Phương Ưu gật đầu.

Mới vừa tỉnh lại Đông Phương Thần Khê xem xét hoàn cảnh chung quanh, mẫu thân ngồi xinh đẹp của hắn ngồi ở bên giường, vừa mới chạy ra là tiểu nam hài nghe mẫu thân gọi to cái gì Ưu nhi, nếu không đoán sai, hẳn là chính là đại ca của hắn Đông Phương Ưu. Chính là thái tử điện hạ. Minh Dương đế chỉ có hai đứa con trai, ngôi vị thái tử là do mẫu thân của hắn đem cho tên kia, loại tình huống này, xem ra xác xuất cung đình đấu tranh là rất thấp. Như vậy, nói cách khác hắn cuộc sống của hắn sau này sẽ tốt lắm. Làm một Vương gia an nhàn cũng thục thích.

Bỗng nhiên mũi hắn ngửi được hương vị, quả nhiên chiếu vào mắt hắn là của vú nuôi thơm ngào ngạt, Đông Phương Thần Khê không chút khách khí mà ngậm vào, từng ngụm từng ngụm mút vào. Hiện tại đối với loại chuyện này, hắn đã muốn không có bài xích. Vô nghĩa, hắn không thể lấy bụng mình ra mà giỡn, cơm hay là muốn ăn sữa.

Ăn uống no đủ, Đông Phương Thần Khê bắt đầu đánh giá mọi việc, nghe nói hắn có một ca ca. Tựa hồ mới bốn năm tuổi, lớn lên có điểm giống phụ hoàng đại nhân, trên mặt phấn đô đô, làm cho người ta muốn cắn một hơi.

“Thần Khê, ngươi ăn no sao?” Đứng ở giữa nôi tiểu nam hài mở to mắt to nhìn hắn.

Đông Phương Thần Khê mở to mắt mà nhìn.

“Ăn no chứ, ân……” Đông Phương Ưu gãi gãi đầu,“Ta là ca ca của ngươi, ta gọi là Đông Phương Ưu.”

Chứng kiến Đông Phương Ưu bộ dáng đáng yêu, Đông Phương Thần Khê nhịn không được mà nở nụ cười, đứa nhỏ này thật thú vị a, xem ra về sau cuộc sống sẽ không nhàm chán.

“A? Thần Khê nở nụ cười!!” Chứng kiến Đông Phương Thần Khê Đông nở nụ cười rất vui vẻ Phương Ưu kêu lên.

Một bên Bắc Thần yến chứng kiến Đông Phương Ưu bộ dáng ngây ngốc cũng nhịn không được nở nụ cười,“Ưu nhi, xem ra Thần Khê thực thích ngươi!”

“Ân.” Đông Phương Ưu mạnh mẽ gật đầu,“Ta sẽ là một hảo ca ca.”

“Cái kia…… Mẫu phi, ta cũng có thể được hôn nhẹ hắn?”

Bắc Thần yến mỉm cười gật gật đầu.

Ngủ ở trong nôi Đông Phương Thần Khê nghe thế muốn kêu lên, chứng kiến Đông Phương Ưu càng tới gần mặt, Đông Phương Thần Khê nhịn không được ở trong lòng mắng hắn, chết tiệt, chẳng lẽ cơ thể thuần khiết của ta bị nam nhân, nga, không phải, là nam hài làm bẩn đi, cau mày mắng hắn tới tấp, một đôi môi mềm sắp tiến tới, vừa lúc hôn lên môi Đông Phương Thần Khê.

“Oa oa oa oa!!!” Đông Phương Thần Khê ủy khuất kêu lên, tiểu thí hài chết tiệt này dám cướp đi nụ hôn đầu của hắn!!! Này cũng coi là hắn không thể bảo tồn tốt nụ hôn đầu tiên a!!

Chứng kiến bộ dáng bị hôn mà khiến Đông Phương Thần Khê khóc lớn lên, Đông Phương Ưu lúng túng đứng ở bên cạnh, sẽ không bị chán ghét chứ, Đông Phương Ưu uể oải nghĩ.

Chứng kiến bộ dáng Đông Phương Thần Khê khóc lớn, Bắc Thần yến cũng có chút trở tay không kịp, vội vàng đem Đông Phương Thần Khê từ nôi lý bế lên, trong lòng nhìn đứa trẽ này chính là đang trừng mắt với ca ca của hắn, trong đôi mắt thật to còn tràn đầy nước mắt, khiến nàng không có nhìn lầm, Đông Phương Thần Khê ánh mắt có thể xưng là — tức giận??

“Làm sao vậy?” Đang lúc Bắc Thần yến chuyên tâm dỗ đứa trẻ, Đông Phương Ưu vẻ mặt ủy khuất đứng ở bên cạnh, một thân nam tử mặc long bào đi đến.

“Phụ hoàng.” Đông Phương Ưu kêu một tiếng.

“Thần Khê như thế nào khóc thành cái dạng này?” Nhìn thấy Bắc Thần Yến ôm trong lòng Đông Phương Thần Khê khóc khiến cho gương mặt đỏ bừng, Đông Phương Hạo cau mày nói.

“Cũng không biết vì cái gì, Ưu nhi hôn Thần Khê một chút, hắn liền gào khóc, thật sự là kỳ quái.”

“Nga? Nguyên lai con ta không thích người khác đụng chạm a, chính là thân một chút có cái gì …không được.” Nói xong liền cúi đầu hôn Đông Phương Thần Khê.

— lại bị hôn, nụ hôn thứ hai mất đi.

Đông Phương Thần Khê trong đầu duy nhất ý niệm này, hắn thậm chí ngay cả kêu đều không có kêu, bởi vì hoàn toàn ngốc đi.

“Không khóc, xem ra Ưu nhi mị lực không đủ a” Đông Phương Hạo đắc ý nhìn đứa con lớn nhất.

Bỗng nhiên, một tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên so với hồi nãy còn lớn hơn thập bội, lúc này đây Đông Phương Thần Khê chính là tích đủ khí lực, dựa vào cái gì mà cướp đi nụ hôn đầu của mình, nụ hôn thứ hai lại bị một người nam nhân khác đoạt đi, tuy rằng một người là ca ca, một người là phụ thân.

Lúc này Đông Phương Hạo lại ngây người, cảm tình mới nảy hội biến đi hết?

Chứng kiến bộ dáng tam phụ tử, Bắc Thần Yến ức chế không nổi cười ha hả, sau đó hôn lên tiểu hài tử, rốt cục đang ở thế cực kỳ bạo động Đông Phương Thần Khê được mẫu thân hôn xong liền trấn tĩnh lại.

Ân, quả nhiên hương thơm của mẫu thân là tốt nhất, Đông Phương Thần Khê vừa lòng cười cười.

Một bên hai phụ tử hoàn toàn hóa đá, vì Đông Phương Thần Khê mà sắc mặt biến đổi tốc độ cực nhanh, nguyên lai tiểu tử này là kháng cự nam nhân hôn a!

“Về sau, các ngươi đừng thân hắn!” Bắc Thần Yến cảnh cáo nhị vị.

“Ai…… Ta như thế nào lại sinh ra đứa con như thế.” Đông Phương Hạo lắc đầu.

Đông Phương Ưu cũng có đồng cảm, ta như thế nào có một đệ đệ như vậy.

Chứng kiến Đông Phương Hạo cùng Đông Phương Ưu bộ dạng hắc tuyết, Đông Phương Thần Khê trong lòng liền một chữ — thích!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây