Biên tập: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã. (Nhã.)
–
Do dự mất một lúc, Khương Mộ Vân đánh chữ mãi, rồi sửa ghi chú của cậu thành: Đồ mít ướt.
Rất nhanh, Mạnh Triều Huy đã gửi một tấm ảnh.
Đầu máy đỏ như lửa, đường cong sắc dũng, đúng là bảo bối Hồng Ngọc của cô rồi.
Sau đó, Mạnh Triều Huy lại gửi một tin nhắn khác: 【 Hồng Ngọc không sao cả, chỉ đổi chỗ để thôi. 】
Khương Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm, nín khóc mỉm cười, giơ tay lau nước mắt, rút thêm khăn giấy để xì mũi, hỏi lại cậu trên WeChat: 【 Nó ở chỗ nào? 】
Mạnh Triều Huy trả lời tin nhắn của cô rất nhanh: 【 Tôi dẫn cậu đi xem. 】
Khương Mộ Vân vểnh môi đi mở cửa, nhìn thấy Mạnh Triều Huy đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài cửa, tóc còn chưa lau khô, tóc con trên đầu vẫn còn thấm ướt nước.
Mạnh Triều Huy cũng lẳng lặng nhìn cô, da cô rất trắng, vùng da quanh mắt hơi hồng đỏ, hiển nhiên cô đã khóc.
Cậu nhìn sang chỗ khác, theo bản năng giọng cậu hơi hạ xuống, nghe có vẻ rất dịu dàng, cậu lặp lại những từ trong WeChat: “Tôi dẫn cậu đi xem.”
Khương Mộ Vân lạnh lùng nhìn cậu, không nói chuyện.
Mạnh Triều Huy tránh ánh mắt của cô, trong lúc lơ đãng cậu dáo dác nhìn quanh phòng của cô, quả nhiên là phòng của con gái, một màu hồng hồng, dường như cả không khí trong phòng cũng có mùi thơm ngọt, nhưng mà tủ kính lớn sau lưng cô chứa các loại mô hình kiến trúc làm cậu hơi kinh ngạc, cậu không nghĩ tới việc cô cũng thích sưu tầm, thu thập những thứ như này. Bỗng nhiên cậu nhớ đến lời cô hồi bé, bố cô có mộng tưởng làm kiến trúc sư, cô thu thập mấy cái này hình như cũng không kỳ quái.
Khương Mộ Vân còn có chút khó chịu, tuy cô rất muốn đi xem, nhưng lại không muốn ngoan ngoãn nghe lời đi cùng cậu, nói chung lòng cô đang mâu thuẫn lắm.
Mạnh Triều Huy thấy cô không nói gì, chỉ đứng đấy nhìn cậu, cậu dứt khoát bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô đi về phía trước.
Cổ tay cô thiếu nữ non mềm đến bất ngờ, cảm giác có chút lạnh, nó dán lên lòng bàn tay của cậu, hết sự dễ chịu thoải mái.
Khương Mộ Vân dùng sức giãy ra, rút tay mình về, cô lườm hắn: “Đừng kéo tôi.” Hình như là trước đây cô cũng làm thế với cậu.
Sự mềm mại nơi bàn tay bỗng nhiên biến mất, không hiểu sao Mạnh Triều Huy lại có chút mất mát không giải thích được.
Hai người một trước một sau trầm ngâm rất lâu, Mạnh Triều Huy dẫn Khương Mộ Vân đến sân bên cạnh, cũng chính là ngôi nhà mới mà nhà Mạnh Triều Huy đang sửa sang.
“Tới chỗ này làm gì?” Lúc hai đứa đứng ở cửa nhà để xe dưới gầm của nhà Mạnh Triều Huy, Khương Mộ Vân đang rất thiếu kiên nhẫn.
“Cậu sẽ biết ngay thôi.” Mạnh Triều Huy nói xong, nhấn nút chìa khoá nhà để xe.
Một trong những cánh cửa cuốn đang cuộn lên phía trên, hai mắt Khương Mộ Vân bỗng dưng tỏa sáng, cô còn không đợi cửa cuốn nâng lên hết, đã cúi đầu chạy tọt vào trong.
Mạnh Triều Huy không nhịn cười được, cô nhóc này thực sự vừa nóng nảy lại vừa quật cường.
Cửa cuốn đã nâng lên hết.
Một chiếc xe máy màu đỏ rực đang đậu ở trung tâm cái tầng để xe, dưới ánh sáng lấp lánh, Khương Mộ Vân vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Mạnh Triều Huy đứng ở một bên yên lặng nhìn cô, khoé miệng không biết từ lúc nào đã nở một nụ cười.
Khương Mộ Vân đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, Hồng Nhọc của cô bị Diệp Trân Ny ‘Chặt thành tám khối’, chặt xong sẽ ném nó đi như phế phẩm; chứ cô không nghĩ tới chuyện Hồng Ngọc vẫn bình an vô sự mà xuất hiện ở trước mặt mình, còn được lau chùi sáng bóng nữa chứ.
Tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều, cô ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Triêu Huy, sắc mặt với cậu vẫn không thay đổi gì: “Nếu không phải do cậu mách lẻo thì Hồng Ngọc cũng sẽ không bị mẹ tôi phát hiện, cho nên đừng hy vọng tôi cảm ơn cậu!”
Mạnh Triều Huy đã quay mặt từ lâu, thu liễm ý cười: “Yên tâm, tôi cũng chưa tính đến chuyện đấy.”
Khương Mộ Vân ho nhẹ một tiếng, thật ra cô vẫn còn tò mò: “Cậu thuyết phục mẹ tôi kiểu gì để bảo vệ được nó hay vậy?”
“Tôi đã cam đoan với dì Diệp, về sau cô không được đụng vào nó, trừ phi có mặt tôi ở đấy.” Mạnh Triều Huy nói, nét mặt lạnh lùng, không có biểu lộ gì.
Khương Mộ Vân xoay người trèo lên xe máy, cắm chìa khoá vào, cô cười lạnh: “Hừ, cậu thích xen vào việc của người khác nhì! Coi như cậu dám ngồi trên xe của tôi, thì tôi cũng không dám mang cậu đi cùng, cậu mà lại xảy ra việc gì, là mẹ tôi lại lột sống da tôi chứ đùa!”
Thì ra cô đã biết chuyện rồi. Đôi mắt sáng ngời của Mạnh Triều Huy thoáng chốc ảm đạm đi, cậu không nói một lời.
Khương Mộ Vân cắm chìa khoá xe vào, phát hiện xe máy không thể nổ máy, tức giận nói: “Cậu làm gì Hồng Ngọc của tôi rồi?”
“Có động tay chân một chút.” Lúc này Mạnh Triều Huy thẳng thắn thừa nhận.
Đã nói cậu ta làm gì tốt tính như vậy! Khương Mộ Vân thở hồng hộc trừng mắt nhìn cậu, tuy rằng xe ở trước mặt, nhưng lại bất lực không cưỡi được, cái loại cảm giác này cũng tám lạng nửa cân so với việc cô bị mất xe.
Mạnh Triều Huy thản nhiên nói: “Hồng Ngọc cũng đã nhìn rồi, giờ thì đi thôi.”
Khương Mộ Vân dỗi đến độ nghiến răng nghiến lợi, dỗi thì dỗi thật nhưng cô lại không thể làm gì cậu, thế là đành nhảy xuống xe, cô nhóc giơ chân múa tay mấy cái ở sau lưng cậu cho đỡ dỗi.
Mạnh Triều Huy câu môi cười, trước mặt cô cậu giơ cao tay ấn nút đóng cửa nhà để xe.
Cửa nhà để xe phát ra tiếng soát, cửa cuốn từ từ hạ xuống, Khương Mộ Vân giật nảy mình, vội vàng chạy ra ngoài, cô đuổi theo Mạnh Triều Huy: “Cái tên mít ướt kia, cậu giỏi cậu đứng lại cho tôi! Cậu xem tôi có đánh chết cậu không!”
Mạnh Triều Huy quay đầu nhìn cô, ánh mặt trời chiếu lên người cô, cô gái mặc một bộ trang phục màu bạc chói mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn, tóc dài bay lên, vội vã chạy về phía cậu.
Cậu bỗng nhiên muốn chạy, cậu bước thật nhanh, đón nắng đón gió, từ từ chạy.
Thế nhưng mới chạy được một lúc, tim cậu bắt đầu không chịu được nữa, cậu đành phải thả chậm bước chân, dần dần dừng hẳn lại, khuỵu người hai tay chống đầu gối.
Khương Mộ Vân chạy nhanh đã đuổi kịp cậu, vốn định đánh cậu một trận tơi bời, nhưng lúc nhìn thấy cậu sắc mặt trắng bệch, lồng ngực lại phập phồng kịch liệt, hình như cậu đang khó chịu thì phải, cô nhìn không nỡ xuống tay.
“Cậu không sao chứ?” Khương Mộ Vân nhíu mày nhìn cậu.
Mạnh Triều Huy chậm rãi đứng thẳng người, hai tay rũ xuống bên cạnh, cười ảm đạm: “Đừng lo lắng, cũng chưa chết được, tội cũng không đến đầu cô.”
Khương Mộ Vân nhìn sắc mặt cậu đã dần bình thường trở lại, cô lườm cậu, đảo mắt: “Nói thế nào đi nữa, thì cám ơn nhé.”
Khóe miệng Mạnh Triều Huy không khống chế được mà khẽ vểnh lên: “Bây giờ thấy khá hơn chưa?”
Khương Mộ Vân nhìn thấy Hồng Ngọc, lại được vui vẻ chạy một lúc như vầy, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn không thèm tha thứ cho người nào đó: “Còn không phải do cậu hại à, dù sao thì ở cùng một chỗ với cậu chẳng gặp được chuyện gì tốt!”
Những lời nói nhẹ nhàng này rơi vào tai Mạnh Triều Huy, nó nện vào lòng cậu một cách nặng nề, cậu giận tái mặt, lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ đi trước không thèm quay đầu nhìn lại.
**
Khí hậu ở Vân Thành rất hợp lòng người, thành nhỏ có cảnh núi sông tươi đẹp, cách Doanh Châu khoảng năm trăm km, là nơi mà Diệp Trân Ny và Diêu Tinh Tinh lớn lên thời thơ ấu, là quê hương của bọn họ.
Hôm nay ngày 26, Khương Mộ Vân đi theo Diệp Trân Ny, mẹ con Diêu Tinh Tinh, cả thím Trương và chú Vương cùng đi, bọn họ một nhóm sáu người đến cái thị trấn nhỏ này bằng máy bay.
Ngay từ đầu Khương Mộ Vân chẳng hề nguyện ý đi, sau chuyện của Hồng Ngọc, quan hệ giữa cô với Diệp Trân Ny càng ngày càng căng thẳng, cả hai đang trong trạng thái chiến tranh lạnh.
Diêu Tinh Tinh đề nghị trước lúc Khương Mộ Vân phải đi khai giảng thì ra ngoài chơi một chuyến, để tránh nóng, nhưng chủ yếu là tạo cơ hội để mẹ con Diệp Trân Ny có cơ hội nói chuyện đôi bên, cũng vì thế mà thím cũng ra sức thuyết phục Khương Mộ Vân, còn phát động thím Trương đẩy nước đẩy thuyền.
Thím Trương nói cô bình thường rất ít khi chạy ra ngoài chơi, đây là một cơ hội hiếm có, thím với chú Thúc cũng muốn ra ngoài đi đây đi đó, nhưng nếu Khương Mộ Vân không muốn đi, tự nhiên bọn họ cũng sẽ không đi.
Lý do cuối cùng khiến Khương Mộ Vân quyết định đi, ngoại trừ sự thuyết phục của Diêu Tinh Tinh còn có cả sự khuyên bảo tận tâm của thím Trương; còn có cả hôm sinh nhật bố cô, lúc chập choạng tối, Khương Mộ Vân nhìn thấy Diệp Trân Ny đứng một mình ở căn nhà gỗ rất lâu.
Buổi chiều ngày hôm đó, Khương Mộ Vân ôm đầu gối ngồi ở gần cửa sổ chơi game, trong lúc vô tình cô nhìn thấy Diệp Trân Ny về từ rất sớm.
Khoảng nửa giờ sau, cô lại nhìn thấy Diệp Trân Ny đã thay trang phục công sở, bà thay một thân váy trắng, cái váy kia là kiểu cũ khoảng hơn mười năm trước, kiểu dáng rất đơn giản, trong nhiều năm qua Khương Mộ Vân chưa từng thấy bà mặc nó.
Bà đi đến căn nhà gỗ.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Khương Mộ Vân cũng ra cửa, đi theo sau.
Rồi cô thấy Diệp Trân Ny vừa khóc vừa cười với cái cây dạ hợp ở lối vào căn nhà gỗ, bà nói rất lâu rất lâu.
Cái cây này là do Khương Nhuận Sinh và Diệp Trân Ny trồng cùng với Khương Mộ Vân, khi đó cô mới ba tuổi.
Có lẽ mẹ vẫn chưa quên bố.
Khương Mộ Vân đưa mắt nhìn bóng lưng của mẹ mình, không kìm được nước mắt, ngay trong khoảnh khắc nào đó, cô thật sự rất muốn chạy đến để ôm lấy Diệp Trân Ny, cô phải hỏi cho rõ ràng, bà có cảm tình gì đối với bố, có còn yêu thương bố hay không, hà cớ gì cứ phải cãi vã, vì sao lại phải ở riêng, vì sao lúc bố ra đi, bà không rơi lấy một giọt nước mắt.
Cuối cùng cô cũng không dám làm gì, chỉ lén lút rời khỏi.
Bởi vì Vân thành không có sân bay, bọn họ đi máy bay đến Khánh Châu, rồi bắt xe buýt đến Vân thành.
Lúc chạng vạng tối, bọn họ đã tới Vân thành.
Hoàng hôn vàng rực cả một trời phía Tây, những tán cây phượng đỏ ngay cổng vào của homestay được dát một lớp vàng rất dày, huy hoàng diễm lệ.
Mạnh Triều Huy cùng đoàn người đi làm thủ tục nhận phòng, Khương Mộ Vân đi sau cùng, cô cầm máy ảnh chụp những ráng mây trời còn cả những cái cây được dát viền vàng, đẹp nao lòng người.
Hơn nữa, ở dưới gốc cây còn có một con mèo nhỏ.
Khương Mộ Vân bước tới, toàn thân con mèo nhỏ này đen nhẻm, nó gầy trơ cả xương, nhìn giống mèo hoang nhỏ.
“Meo meo ~” Khương Mộ Vân nhẹ giọng gọi nó, cúi người xuống, muốn chạm vào con mèo nhỏ.
Con mèo đen nhỏ ưỡn người lên, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm cảnh giác nhìn cô, lúc cô vươn tay, thì nó đột nhiên nhanh nhẹn chạy đi.
Khương Mộ Vân đứng lên, quay đầu nhìn thấy nhóm người Mạnh Triều Huy còn đang xử lý thủ tục trước quầy, cô bước chân nhanh đến chỗ lễ tân, cô nói với Mạnh Triều Huy đang làm thủ tục: “Tôi muốn ở một mình một phòng.”
Diêu Tinh Tinh đeo một cái kính râm cực lớn, chống một tay lên quầy, bà ấy cong môi cười: “Ôi tiếc ghê á, dì còn định bảo họ cho con với Triều Huy ở một phòng, để hai đứa bồi dưỡng tình cảm với nhau luôn.”
Mạnh Triều Huy nghiêng đầu, cậu liếc nhìn người mẹ không đáng tin cậy của mình, môi mím chặt, mang theo độ cong lành lạnh, nhưng mà cậu không nói gì cả, quay đầu tiếp tục làm thủ tục.
Khương Mộ Vân cười khúc khích: “Dì Diêu, dì không sợ bọn con đánh nhau à, cậu ta nhất định sẽ không đánh được con đâu.”
“Dì hy vọng hai đứa bọn con đánh nhau mà.” Diêu Tinh Tinh nhấn nhá từ “đánh nhau” mạnh một chút, nhẹ nhàng cười một tiếng, chi dù kính râm đã che khuất cả nửa gương mặt, nhưng vẫn thiên kiều bá mị [1].
Mặt Khương Mộ Vân lập tức hơi nóng, làm bộ nghe không hiểu, quay đầu nhìn phần trang trí ở đại sảnh.
Mạnh Triều Huy dường như không nghe thấy cuộc nói chuyện ở đây, cậu vẫn bình tĩnh xác nhận thông tin nhận phòng với nhân viên lễ tân, ngọn đèn pha lê chói lọi chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của cậu, với gương mặt trắng như ngọc thì đôi tai đỏ tía của cậu là nổi bật hơn cả.
Diệp Trân Ny lặng lẽ bóp eo Diêu Tinh Tinh một chút, tới gần chỗ bà, xụ mặt thấp giọng nói: “Cậu cũng thật là, cái gì cũng dám nói, hai đứa vẫn còn là trẻ con mà.”
“Trẻ với chả con, đều thành niên cả rồi. Đừng đối xử với chúng nó như trẻ con nữa.” Diêu Tinh Tinh cười hì hì.
_Chú thích:
[1] 千娇百媚 – thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần.