Sơn Hà Chẩm

131:


trước sau

Trận đầu tiên thua rồi, trong lòng tất cả mọi người đều đã nắm chắc, cục xương cứng tên Vệ Uẩn này gặm không nổi, lá gan của các nơi đều lớn hơn. Các nơi của Vệ Uẩn, Sở Lâm Dương, Tống Thế Lan đều đã điều chỉnh lại thuế má, Vệ Uẩn mua mảnh đất lớn ở Lạc Châu từ Sở Lâm Dương, Lạc Châu sản xuất ra lương thực, sinh ra ngựa, Côn Châu nhiều mỏ, hai bên mua bán qua lại với nhau, ngược lại đã giải quyết được vấn đề quân bị lương thảo.

Triệu Nguyệt làm giống như lời Cố Sở Sinh nói, án binh bất động, để Lý Chiêu lui về, trong lúc nhất thời, thiên hạ ngược lại trở nên thái bình.

Vết thương của Thẩm Hựu sau khi nghỉ ngơi nửa tháng mới tốt lên, việc đầu tiên sau khi hắn ta xuống giường là tới phòng của Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đang phê văn thư, thấy Thẩm Hựu tới, hắn ngẩng đầu cười khẽ: “Nào, ngồi.”

Thẩm Hựu không nói gì, hắn ta quỳ xuống, nặng nề dập đầu.

Mặc dù hắn ta không nói gì nhưng Vệ Uẩn lại biết được Thẩm Hựu có ý gì, hắn than nhẹ một tiếng: “Dậy đi.”

“Chuyện quá khứ, ta buông được, hy vọng ngươi cũng có thể buông được.”

“Vương gia…” Thẩm Hựu giật giật cổ họng, Vệ Uẩn thay đổi chủ đề: “Vết thương tốt hơn rồi?”

“Đã gần lành lại rồi.”

“Sau này có dự định gì không?”

Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình thản, giống như là hoàn toàn không thèm để ý. Trong mắt Thẩm Hựu lộ ra một chút mờ mịt, hắn ta có chút không xác định nói: “Nếu ta ở lại trong Vệ quân…”

“Có thể…”

Một câu nhẹ nhàng của Vệ Uẩn khiến Thẩm Hựu yên lòng. Hắn ta im lặng không mở miệng, Vệ Uẩn vuốt ve hoa văn nơi tay áo, thận trọng nói: “Hôm đó trên chiến trường, chuyện của ngươi và Lục tẩu ta, ta vốn không nên quản, nhưng mà…”

“Thẩm Hựu hiểu rõ.”

Thẩm Hựu bỗng nhiên mở miệng, Vệ Uẩn ngẩn người, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Hựu, lại thấy người này cười lên một cách khó khăn: “Trên chiến trường, phu nhân chẳng qua là nghĩ đến tướng sĩ bách tính, mặc dù Thẩm Hựu là đồ khốn kiếp nhưng cũng không đến mức uy hiếp người ta đến mức đó. Lời của Lục phu nhân, Thẩm Hựu không để trong lòng, cũng xin vương gia đừng để trong lòng.”


Vệ Uẩn gõ bàn, gật đầu: “Thật ra là ta chỉ hy vọng Lục tẩu có thể nghe theo trái tim, các ngươi nói xong rồi thì tốt.”

“Cũng không cần nói,” Thẩm Hựu than nhẹ: “Tội nghiệt chưa rửa sạch, làm sao có mặt mũi gặp nàng?”

“Chờ lúc nào đó, ta có thể sạch sẽ gặp nàng,” Thẩm Hựu mang theo nụ cười khổ: “Lại đi gặp nàng vậy.”

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn trầm mặc không nói, đây vốn cũng không phải là chuyện hắn nên quản.

Sau khi hai người nói về thế cục một hồi thì Thẩm Hựu lui xuống.

Đợi đến ban đêm, Vệ Uẩn trở về phòng, Sở Du và Ngụy Thanh Bình đang đổ xúc xắc.

Ngụy Thanh Bình bị Tần Thời Nguyệt hạ lệnh kiêng rượu, Ngụy Thanh Bình không uống nữa, Sở Du thiếu đi bạn rượu, cũng bị lừa gạt khuyên cho không uống nhiều nữa.

Bây giờ đã là mùa đông, lúc Vệ Uẩn đi vào, trong phòng có lửa than ấm áp, chỉ nghe thấy tiếng cười của hai nữ nhân. Vệ Uẩn không tự chủ được mà cong khóe miệng, hắn rẽ đi vào, mỉm cười nói: “Đang chơi cái gì mà vui vẻ vậy?”

“Vệ Uẩn chàng qua đây,” Đầu Sở Du bị dán đầy giấy, nàng cau mày: “Ta làm thế nào cũng lắc không thắng hắn được.”

Vệ Uẩn đi vào, nhìn thấy ngồi đối diện Sở Du là Tần Thời Nguyệt mặt lạnh, Vệ Uẩn cởi áo khoác xuống, ngồi sau lưng Sở Du, cười nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, đưa tay cầm si chung lên.

Ánh mắt Tần Thời Nguyệt né tránh, Vệ Uẩn cầm si chung liền cảm thấy không đúng, sau khi hắn lắc một lát thì buông si chung xuống, ôm lấy Sở Du, cười tủm tỉm nhìn Tần Thời Nguyệt và Ngụy Thanh Bình.

“Bắt nạt người thành thật như thế,” Vệ Uẩn nhìn Tần Thời Nguyệt, mỉm cười lên tiếng: “Có biết xấu hổ không?”

Tần Thời Nguyệt ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt Sở Du mờ mịt, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn cái đầu đầy giấy kia, buồn cười nói: “Thua nhiều như vậy cũng không cảm thấy si chung có vấn đề sao?”

“Có vấn đề?”


Sở Du ngẩn người, sau đó nhanh chóng cầm si chung lên, ước lượng trong tay.

Vệ Uẩn thở dài, lấy xúc xắc ra, đưa tay làm vỡ một cái, sau khi Sở Du nhìn thấy phần tâm là cục xúc xắc màu đen, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, đập bàn nói: “Hay lắm hai người các ngươi…”

“Ta đột nhiên nhớ ra còn có bệnh nhân,” Ngụy Thanh Bình với vẻ mặt bình tĩnh kéo Tần Thời Nguyệt nói: “Đi đây đi đây.”

Hai người chạy ra ngoài giống như chạy trốn, Sở Du còn muốn đuổi theo, Vệ Uẩn nghiêng người dựa vào trên tay vịn, cười nhìn nàng.

Vẻ mặt đó đều là sự dung túng dịu dàng, khiến Sở Du có chút xấu hổ, nàng trở lại trước người Vệ Uẩn, sờ mũi nói: “Chàng cười cái gì?”

Vệ Uẩn kéo nàng ngồi xuống, đưa tay kéo tờ giấy trên đầu nàng xuống, cười nói: “Thời Nguyệt này rất xảo trá, nàng đừng thấy hắn nhìn chính trực, trong bụng đều là ý nghĩ xấu, sau này bắt nạt Ngụy Thanh Bình là được rồi, đừng so đo cái gì với Tần Thời Nguyệt.”

Nghe thấy lời này, Sở Du có chút nghi hoặc: “Hắn lại là loại người này?”

“Ừm,” Vệ Uẩn lấy tờ giấy cuối cùng xuống: “Ta từng lừa nàng sao?”

Hình như cũng phải, nhưng Sở Du luôn cảm thấy những lời này của Vệ Uẩn không đúng, hiện nay tất cả nam nhân mà hắn từng tiếp xúc qua hình như đều có một vài vấn đề.

Vệ Uẩn thấy Sở Du không nói lời nào, lửa than trong phòng bị đốt đến cháy lớn, Sở Du mặc không nhiều, vẫn giống như đầu thu, chỉ mặc một chiếc áo mỏng.

Tay Vệ Uẩn vuốt lên cánh tay nàng từ bên trong ống tay áo rộng của nàng, hắn cúi đầu hôn lên cổ nàng, thấp giọng nói: “Thời tiết như vậy sao không mặc nhiều một chút?”

Nói xong, của của hắn thuận theo tay áo mà thò thẳng vào trong thân thể, Sở Du ngượng ngùng nói chuyện, nàng ngồi trong ngực hắn, giống như không có gì xảy ra cả, quay đầu nhìn cơn mưa nhỏ rơi ngoài cửa sổ: “Không có ra ngoài, trong phòng ấm áp.”

Vệ Uẩn cười nhẹ lên tiếng, hạ nhân xung quanh đều biết điều mà lui xuống. Hơi thở của hắn phun lên trên cổ nàng, mang đến sự tê dại không tên.

Bây giờ ở xa tại Hoài Thành, chiến sự cũng đã ổn định lại, chỉ cần có thời gian rảnh là Vệ Uẩn sẽ ở cùng nàng, phảng phất như muốn bù đắp lại tất cả quá khứ.


Thiếu niên vừa mới nếm thử □□, cho dù là ra vẻ thành thục kiềm chế như Vệ Uẩn cũng không tránh được thất thố, nhưng mà phần nhiều là vào ban đêm, bây giờ vẫn là buổi chiều, Sở Du nhận ra ý đồ của hắn, nàng có chút xấu hổ nói: “Trời vẫn sáng…”

“Mẫu thân gửi thư tới.” Vệ Uẩn quạt gió thổi lửa, hàm hồ nói: “Chậm nhất là ngày mai chúng ta về Bạch Lĩnh.”

Sắc mặt Sở Du ửng hồng, cúi đầu đáp lời: “Ồ.”

Có câu nói này, không cần Vệ Uẩn nói gì thêm, nàng cũng biết ý của Vệ Uẩn.

Sở Du cũng không biết có phải là Vệ Uẩn tức giận hay không mà từ buổi chiều hôm nay cho đến giữa trưa ngày hôm sau, hai người không ra khỏi phòng. Sở Du cũng cảm thấy mình mơ mơ màng màng tỉnh dậy lại bị Vệ Uẩn kéo lại, lại ngủ thiếp đi, lặp đi lặp lại như thế cho đến trưa, tất cả mọi người bắt đầu dùng bữa, Sở Du và Vệ Uẩn cũng không xuất hiện, Vương Lam không khỏi có chút tò mò: “Tiểu Thất và A Du sao vậy? Sao đều không tới ăn cơm?”

“Hôm qua Đại phu nhân và Vương gia nghị sự quá muộn,” Vệ Hạ vội vàng nói: “Sợ là đều muốn ngủ bù.”

Vương Lam gật đầu, nhưng vẫn có chút khó hiểu: “Chuyện bao lớn mà phải nói lâu như vậy?”

“Chuyện này tiểu nhân không biết.”

Vệ Hạ chống đỡ mà cười.

Chờ tất cả mọi người ăn cơm xong, Sở Du mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy mình đói gần chết. Nàng đá Vệ Uẩn một cái cho hả giận trước, Vệ Uẩn đưa tay kéo nàng, Sở Du vội nói: “Được rồi đừng quá mức.”

Vệ Uẩn dựa tới, tựa đầu lên người nàng, sau khi để cho mình hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc ngủ dài, cuối cùng Vệ Uẩn mới đứng dậy, kêu người bên ngoài chuẩn bị rửa mặt.

Sau khi hai người rửa mặt, Sở Du mặc quần áo xong mới phát hiện trên cổ cũng để lại vết tích, Vệ Uẩn ở một bên ăn uống, thấy nàng mang vẻ mặt không tốt mà nhìn hắn, hắn liền đi tới phía sau nàng, cúi đầu nói: “Sao vậy?”

Sau đó trông thấy dấu vết để lại trên cổ Sở Du, hắn ngẩn người, sau đó có loại cảm giác không tên dâng lên.

Hắn bỗng nhiên phát hiện ra, trông thấy dấu vết của mình trên người Sở Du, nhất là kiểu lộ ra cho người khác nhìn thấy này, trong lòng hắn thế mà lại có chút hưng phấn sung sướng không có cách nào nói rõ được.

Nhưng mà vẻ mặt hắn ung dung thản nhiên, đưa tay muốn chạm vào dấu vết kia nói: “Ta cũng quên mất là làm sao lại có rồi…”

Lời còn chưa dứt, Sở Du đập tay một cái lên trên tay hắn, có chút tức giận nói: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ làm thịt chàng.”


Vệ Uẩn cười nhẹ, chờ sau khi Sở Du đứng lên, hắn đi lấy áo khoác đến, tự mình mặc vào cho Sở Du, sau khi buộc dây, cổ áo bằng lông liền che khuất cổ của Sở Du.

“Được rồi chứ?” Vệ Uẩn hỏi, vẻ mặt Sở Du khó coi: “Không được có lần sau.”

Vệ Uẩn có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Ta cố gắng hết sức vậy.”

Dấu vết mà Vệ Uẩn làm hơi đậm, chờ đến lúc lên đường đi Bạch Lĩnh cũng không tan hết, Sở Du, Vương Lam và Ngụy Thanh Bình ngồi một xe, trên đường nàng đều mặc áo khoác, trông vô cùng sợ lạnh, Vương Lam không khỏi có chút khó hiểu: “Mặc dù thể cốt của A Du yếu ớt nhưng cũng không đến mức này, là vì hôm nay đã lên chiến trường nên đã tiêu hao quá mức rồi?”

“Có lẽ là vậy.”

Sở Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng trước giờ không phải là người biết nói dối. Vương Lam thở dài, nàng ấy cuốn rèm lên, nhìn bên ngoài một chút.

Nơi xa, Thẩm Hựu ngồi trên lưng ngựa, vừa vặn rơi vào tầm mắt nàng ấy. Nàng ấy ngẩn người, sau đó buông rèm xuống, không nói thêm gì nữa.

Ngụy Thanh Bình cúi đầu xem sách thuốc, cũng không nhận ra động tác của Vương Lam, ngược lại là Sở Du ngẩng đầu lên nhìn một chút nhưng cũng không nhiều lời.

Thẩm Hựu không muốn cưới Vương Lam, chuyện này cũng nói với Vương Lam rồi, Vương Lam nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không nói thêm điều gì.

Sở Du nhìn ra được giờ khắc này Vương Lam lo lắng cho vết thương của Thẩm Hựu, một lát sau, nàng ngẩng đầu lên nói: “Chờ chút nữa nghỉ ngơi, để Thanh Bình đi xem cho Thẩm Hựu.”

Ngụy Thanh Bình giương mắt, nhìn Vương Lam một cái rồi cúi đầu đáp lời: “Ừm.”

Xe ngựa một đường lung la lung lay, Sở Du cảm thấy nhàm chán, ngã đầu liền ngủ mất, đội xe ngừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, Ngụy Thanh Bình đi xuống xem cho Thẩm Hựu một chút, chỉ để lại Vương Lam và Sở Du ở trong xe ngựa.

Vương Lam ngẩng đầu nhìn một chút, Sở Du đang ngủ, trên đầu nàng ứa ra chút mồ hôi nóng, chắc là do nóng. Vương Lam tiến lên muốn cởi áo khoác cho nàng, nhưng vừa kéo áo khoác ra, dấu vết trên cổ bỗng nhiên rơi vào trong mắt Vương Lam.

Sở Du cũng đúng lúc tỉnh lại, Vương Lam cuống cuồng thả áo khoác, Sở Du mơ màng nói: “A Lam?”

Vương Lam gian nan cười lên.

“Nút thắt này của muội xấu quá,” Tim nàng ấy đập nhanh, trực giác cảm thấy giống như mình đã biết được bí mật ghê gớm gì đó, nhưng nàng ấy nhất định phải giả vờ như không biết gì cả, thế là nàng ấy tiếp tục nói: “Ta giúp muội thắt lại nhé?”



trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây