Sơn Hà Chẩm

50: Chương 50


trước sau

Sở Du hơi sửng sốt, một lát sau, nàng nhẹ nhàng lên tiếng với người bên ngoài, sau đó quay đầu nói với Cố Sở Sinh: “Chờ một lát xe ngựa tới cửa sau, ngươi hãy ra ngoài.”

Nói xong, nàng vén một góc rèm lên, đi ra ngoài.

Mới vừa thò người ra khỏi mái che, một chiếc ô liền xuất hiện che kín người nàng, Sở Du giương mắt nhìn qua, là Vệ Uẩn cầm ô. Bởi vì ô không lớn, hắn lại giơ cao như vậy nên nước mưa liền xối lên người hắn.

Hắn nhìn nàng, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, trên người mang theo tinh thần phấn chấn mà nàng đã mất đi từ lâu, khiến cho cả thế giới đều bởi vì sự xuất hiện của người này mà trở nên bừng sáng.

Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, hơi có chút ngây người.

Vệ Uẩn cảm thấy kỳ quái, kêu một tiếng: “Tẩu tẩu?”

Một tiếng này, gọi cả thần trí Sở Du trở về, nàng vội vàng thu liễm cảm xúc, cúi đầu xuống xe ngựa.

Vệ Uẩn cầm ô che cho Sở Du, xe ngựa phía sau bắt đầu chuyển động, hắn quay đầu nhìn lại, giữa lớp mành xe đong đưa, dần dần lộ ra gương mặt Cố Sở Sinh.

Trong lòng Vệ Uẩn căng thẳng, trên mặt lại bất động thần sắc, chỉ là thân thể không tiếng động tiến gần Sở Du che ô kín người nàng.

Những chuyện thương tâm, trước nay đều là càng nghĩ càng thương tâm. Sở Du mới vừa lục lại quá khứ nói chuyện từ đầu chí cuối với Cố Sở Sinh một lần, sau khi nói xong, nàng cảm giác thân thể giống như vừa trải qua kiếp nạn đau thương đó, cả người mệt mỏi tới mức ngay cả đi đường cũng là điều khó khăn.

Không chỉ tinh thần uể oải mà trên người Sở Du còn phát ra sự thẫn thờ tuyệt vọng, cho dù Sở Du không nói gì, nhưng Vệ Uẩn đi bên cạnh lại cảm nhận điều đó vô cùng rành mạch.

Ánh mắt hắn dừng trên mặt Sở Du, thần sắc trên mặt nàng giống như một lão nhân đang ở độ tuổi xế chiều, dường như bất cứ lúc nào, nàng cũng có thể rời khỏi nhân thế.

Trên đời này tựa như không có gì có thể khiến nàng lưu luyến, tới hay đi đều là vấn đề cực kỳ khó kiểm soát.

Trong lòng Vệ Uẩn không khỏi có chút hốt hoảng, hắn theo sát phía sau Sở Du, chờ Sở Du vào phòng, phát hiện Vệ Uẩn vẫn còn đi theo phía sau, nàng không khỏi bật cười: “Đệ tới đây làm gì?”

“Ngửi thấy trên người tẩu tẩu có mùi rượu, đệ sợ tẩu tẩu uống rượu đau đầu nên có chút lo lắng.”

Vệ Uẩn ngồi quỳ đối diện Sở Du, Sở Du xõa tóc, nghiêng người nằm trên giường, bình tĩnh nói: “Không sao, tửu lượng của ta không kém như vậy, ta chỉ chóng mặt một chút thôi, không có gì đáng ngại.”

“Nhưng mà nhìn bộ dáng của tẩu tẩu, giống như say rất nặng.”

Vệ Uẩn cười khẽ: “Tẩu cứ để đệ ở đây đi, như vậy đệ mới an tâm.”

Sở Du hiểu rõ suy nghĩ của hắn, nàng không phải người hay che giấu tâm sự, đặc biệt là trước mặt người thân của mình, càng không cần phải che giấu.

Từ khi nào nàng đã coi Vệ Uẩn trở thành người thân?

Sở Du không biết.

Trong tay nàng ôm lò sưởi, ánh mắt bình tĩnh nhìn kỹ người thiếu niên trước mắt.

Kỳ thật cảm giác say rượu đã xông lên, nhưng chính nàng không phát giác ra, mà hành động của nàng đã thể hiện điều đó. Nàng cảm thấy thân thể khô nóng, dùng chân đá rơi vớ, Vệ Uẩn nhìn đôi chân trần đang rũ trên giường của nàng, hắn không tự chủ được mà tiến lên, nhặt lên đôi vớ nàng vừa đá ra, cúi đầu giúp nàng mang vào.

Vệ Hạ đứng bên cạnh nhìn thấy, vội vàng tiến lên lôi kéo Trường Nguyệt đi ra ngoài, Trường Nguyệt có chút không rõ, Vệ Hạ lập tức che miệng nàng kéo đi.

Sau khi Vệ Hạ và Trường Nguyệt đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn dư lại Vệ Uẩn và Sở Du, suy nghĩ của Sở Du có chút chậm chạp, ánh mắt nàng dựng lại trên người Vệ Uẩn, nhìn thiếu niên nửa ngồi xổm trước người mình, bình tĩnh giúp mình mang vớ, còn ngẩng đầu mỉm cười với nàng, dịu dàng nói: “Mùa đông lạnh, vẫn nên mang vớ vào đi, không được tùy hứng.”

Sở Du trầm mặc, nàng rũ đôi mắt xuống, bộ dáng hoàn toàn không muốn để ý tới ai.

Vệ Uẩn nhìn đầu tóc tán loạn của nàng, trên tóc nàng còn dính chút nước mưa ẩm ướt. Hắn nhàn rỗi không có việc gì, liền đứng dậy, cầm lấy khăn lông vắt ở bên cạnh, đứng phía sau Sở Du, ôn hòa nói: “Tẩu tẩu, ta giúp tẩu lau khô tóc nhé?”

Sở Du không suy nghĩ được quá nhiều chuyện, chỉ nhỏ giọng lên tiếng, sau đó ngồi dậy để Vệ Uẩn thuận tiện lau khô tóc cho mình.

Tóc nàng rất dài, vừa đen lại vừa mượt. Vệ Uẩn dùng khăn lau từng chút một, bàn tay to lớn có thể cầm trường thương nặng mấy chục cân khuấy đảo càn khôn, giờ phút này lại trở nên phá lệ dịu dàng tinh tế.

Nhiệt độ của hắn ở phía sau, nhắc nhở về sự tồn tại của người này. Sở Du không nói gì, hắn cũng không lên tiếng, mái tóc dài rũ xuống, che khuất khuôn mặt nàng, qua một hồi, Vệ Uẩn đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó, dừng trên mu bàn tay hắn.

Hắn hơi sửng sốt, sau đó hắn lập tức luống cuống: “Tẩu tẩu, có phải đệ quá nặng tay hay không?”

Sở Du không nói gì, vốn dĩ nàng cũng không cảm thấy tủi thân, Vệ Uẩn vừa hỏi như vậy, bỗng dưng cảm giác ấm ức trong lòng bỗng trào ra.

Từ kiếp trước đến kiếp này, tất cả mọi thứ cộng lại với nhau, Sở Du cắn môi không lên tiếng, cánh môi đỏ bị cắn tới mức trắng bệch, đầu vai nàng run nhè nhẹ.

Vệ Uẩn không dám bước lên nhìn nàng, hắn đứng ở phía sau, nhìn người trước mặt lặng yên không một tiếng động rơi nước mắt, trong lòng hắn cảm thấy phảng phất như có thiên quân vạn mã nghiền qua.

Nàng ngồi trước mặt hắn, đến gần rồi mới cảm thấy, kỳ thật thân thể người này lại mảnh khảnh nhỏ xinh đến thế.

Nàng giống một đóa hoa tinh tế xinh đẹp, nhẹ nhàng lay động trong mưa gió, tốt đẹp tới mức lòng hắn khao khát muốn tới gần, lại nhu nhược tới độ khiến người ta phải thương tiếc.

Hắn nghe tiếng khóc của nàng, cảm thụ sự cô tịch trào dâng cuồn cuộn xung quanh nàng, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.

Cảm giác bất lực ăn mòn trái tim hắn, hắn lẳng lặng đứng đó, sau một hồi, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được, vươn tay ra kéo đầu nàng nhẹ nhàng dựa vào trên người hắn.

Trong nháy mắt khi chạm phải cảm giác ấm áp kia, cuối cùng Sở Du cũng không kìm nén được, bất chợt cất tiếng khóc lớn.

Nàng đã phải chịu áp lực quá lâu, quá nhiều năm.

Kiếp trước, trong suốt mười hai năm nàng chưa từng khóc, kiếp này cũng chưa từng khóc, nhưng thời điểm ở trong lồng ngực người thiếu niên, rốt cuộc cũng tìm được một nơi chốn khiến nàng an tâm khóc lớn.

Vệ Uẩn lẳng lặng đứng đó, bàn tay dịu dàng chải vuốt mái tóc nàng.

Thậm chí hắn còn không hỏi vì sao nàng khóc, hắn chỉ yên lặng để nàng dựa vào, không hỏi nguyên do.

Sở Du khóc hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi, trực tiếp ngủ gục trong lòng hắn như một đứa trẻ.

Vệ Uẩn thấy nàng đã ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đắp chăn lên, cẩn thận đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, hắn liền sải bước về phía phòng dành cho khách ở hậu viện. Vệ Hạ nhìn thoáng qua vệt nước trên người hắn, cảm nhận sự uy nghiêm, tức giận trên người Vệ Uẩn, không dám hé răng nói nửa lời.

Vệ Uẩn vọt tới trước cửa phòng Cố Sở Sinh, dùng một chân đá văng cánh cửa.

Cố Sở Sinh còn chưa thay đổi xiêm y, một thân chật vật ngồi quỳ trên đệm hương bồ, rũ mắt nhìn chằm chằm cây trâm.

Ánh mắt Vệ Uẩn rơi xuống cây trâm kia, không nói hai lời, lập tức nhấc chân hung hăng đá một cước trước ngực Cố Sở Sinh.

Cố Sở Sinh đột nhiên bị hắn đá ngã sang bên cạnh, Vệ Uẩn tiến lên túm lấy cổ áo hắn, giống như một con sói lớn hung hăng tới gần hắn.

“Ngươi nói chuyện gì với tẩu tẩu của ta?”

Cố Sở Sinh không nói chuyện, thần sắc như chết lặng, Vệ Uẩn tung một cú đấm qua, rống giận thành tiếng: “Nói chuyện!”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây