Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

50: Chương 50


trước sau

Từ ngày vân hề mở miệng nói chuyện, mấy ngày nay hai người chung sống vô cùng hài hòa, đương nhiên, đây chỉ là ý kiến chủ quan của hàn diệp tu. Tuy rằng từ trước đến nay vân hề đều đối xử với hắn hờ hững như vậy, nhưng tốt xấu gì cũng không lạnh lùng đến mức ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không thèm, thỉnh thoảng cũng sẽ nói với hắn vài câu. Đối với lần này, trong lòng Hàn diệp tu ().

Hôm nay hàn diệp tu sau khi hoàn thành công việc xong, theo thường lệ bấm điện thoại gọi cho quân sư quạt mô Dịch Dương, điện thoại kêu hồi lâu mới được nhận lại, ngay sau đó truyền đến âm thanh thở dốc của dịch dương: “Tối nói này, ngài lại có chuyện gì đây?”

Hàn diệp tu lặng người vài giây, khó có được lòng cảm thông với người khác: “Có cần một lát nữa tôi gọi lại cho không? 20 phút được chưa?”

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó là giọng gầm gừ của dịch dương: “Dịch Phong, đem cái X của cậu cút ra ngoài cho tôi!”

Động tác cầm di dộng của hàn diệp tu cứng đờ, trong đầu hắn không khỏi tưởng tượng đến một ngày vân hề cũng đem hắn đá xuống giường như vậy. hàn diệp tu lắc lắc đầu, với tính cách vân hề thì tuyệt đối không thể làm ra loại hành vi thô lỗ như vậy được.

Hỗn độn âm thanh bên đầu dây điện thoại lắng xuống liền nghe được giọng nói dễ nghe của Dịch dương: “Nói đi, có chuyện gì?”

Hàn diệp tu sửng sốt một chút mới nhớ đến mục đích mình gọi cho Dịch dương, vội nói: “Chuyện cậu dạy tôi lúc trước tôi đã thử qua, thế nhưng hiệu quả không rõ rệt lắm, có chiêu nào khác nữa hay không?”

“Tôi van ngài, không phải ông đây đã chỉ dẫn rất tốt rồi sao?” Giọng nói của dịch dương lộ ra ngữ khí bất đăc dĩ nồng đậm: “Mấy chiêu đó chính tôi còn chưa dùng đâu, toàn là học trên TV hết đó, cậu hỏi tôi không bằng xem mấy bộ phim truyền hình nhiều hơn một chút.”

“Tôi sợ tốn thời gian.” Hàn diệp tu nói đúng trọng tâm: “Huynh đệ tốt, lại dạy tôi vài chiêu đi.”

“Một bàn cơm kèm theo ánh nến, chiêu này đã dùng chưa?”

Cơm – nến? hàn diệp tu nhớ rõ ngày đó sau khi được Dịch Dương bầy chiêu liền lập tức cho mời một đầu bếp phương tây đến biệt thự, tiếp theo đó tủ lạnh trong biệt thự chật ních thức ăn. Sau bao nhiêu lần chăm chú học tập xuyên trưa cùng bao lần thực tập, rốt cuộc hắn cũng làm được ra một bữa cơm với ánh nên cơ bản nhất.

Để xây dựng bầu không khí, hàn diệp tu đem toàn bộ đèn trong biệt thự tắt hết, chỉ để lại vài ngọn đèn leo lét ngoài hành lang xa xa, trên bàn cưm còn cắm thêm hoa hồng đỏ, sau đó hắn nhốt Mao Mao vào trong nhà nhỏ của nó, lúc này mới lên lâu lêu vân hề đi dùng cơm.

Vân hề vừa đi đến cầu thang liền nhìn thấy mấy ngọn đèn ngoài hành lang leo lét, cậu xoay đầu bên này, nhìn sang bên kia một lát, lại nhìn xuống dưới lầu, cuối cùng nhìn về phía hàn diệp tu: “Đèn trong nhà hỏng hết?”

“Không phải.” hàn diệp tu mãnh liệt lắc đầu: “Bây giờ không phải có mấy ý tưởng tiết kiệm tài nguyên hay sao? Ha ha, anh liền thử xem hiệu quả thế nào.”

Vân hề nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn một cái, lúc lâu sau không nhìn ra điểm gì đáng ngờ mới nhấc chân đi xuống lầu, nhưng khi cậu tiến vào phòng bếp đã thấy hàn diệp tu tỉ mỉ chuẩn bị một bữa cơm với ánh nến lãng mạn, khiến cho cậu vốn dĩ hơi đói bụng cũng nhất thời không có tâm tình ăn uống. Có trời mới biết mấy năm ở nước ngoài cậu đã căm thù loại thức ăn này đến tận xương tủy, huống hồ cậu còn không thích ăn thịt.

Vì vậy hàn diệp tu liền trơ mắt nhìn vân hề xoay người tiến vào phòng bếp, khi trở ra còn mang theo một bát mỳ nóng hổi đến bốc khói. Vân hề lạnh lùng ngồi trước bữa ăn hàn diệp tu tỉ mỉ chuẩn bị: “Anh ăn đi, tôi ăn cái này là tốt rồi.”

Bữa cơm cùng ánh nến lãng mạn của hàn diệp tu chưa dùng đã tuyên bố thất bại.

“Không được.” hàn diệp tu nói: “Vân hề không thích.”

“Vậy xem phim đi.” Dịch dương tiếp tục tư vấn.

Rạp chiếu phim đối với một đôi tình nhân mà nói vô cùng đem lại tinh thần, không chỉ nhanh chóng khuyến tình cảm nhen nhóm trở nên nóng hổi, còn có thể khiến hai người trở nên yêu đương cuồng nhiệt.

Chuyện này đối với những người đang yêu đương cuồng nhiệt sẽ vô cùng quan tâm. Đương nhiên là hàn diệp tu được dịch dương quân sư tư vấn sẽ không bỏ qua được.

Chỉ là chuyện này có chút mất công, không thể đến rạp chiếu phim được, cũng may lúc trước đã lắp đặt một rạp chiếu phim nhỏ trong nhà. Vì vậy bỏ qua đau thương thất bại bữa cơm cùng ánh nến lãng mạn, ngày hôm sau hàn diệp tu đã làm một bàn thức ăn vân hề thích ăn nhất. Đợi cả hai ăn uống no đủ, hàn diệp tu mới cung kính mời vân hề đến phòng khách, mở tv cho cậu, sau đó tự mình quay về phòng bếp hổn ha hổn hển rửa sạch đám bát đũa bẩn.

Vân hề đối với hành động này của hàn diệp tu vô cùng nghi hoặc nhưng cũng không tiện bày tỏ ý kiến gì, cậu chỉ cho rằng hàn diệp tu đang nỗ lực muốn làm hòa với mình mà thôi cho nên cũng thực ăn tâm ngồi xem Tv trong phòng khách.

Rốt cuộc hàn diệp tu cũng thắng lợi đánh bại đám bát đũa bẩn trong bếp, hôm nay hắn đã vì vân hề mà làm hết mọi chuyện trong nhà, còn làm trong thích thú.

Hàn diệp tu trở lại phòng khách, trước ánh nhìn nghi hoặc của vân hề nở nụ cười: “Anh mang em đi xem một thứ.”

Vân hề chần chừ một chút, sau đó vẫn đi theo hàn diệp tu đến phòng chiếu phim trong nhà, khi nhìn thấy thiết bị trong phòng cùng ghế sô pha đỏ chót chính giữa, khóe miệng cậu hơi kéo lên.

Hàn diệp tu ân cần dẫn vân hề đến ngồi trên ghế sô pha giữa phòng, sau dó tắt đèn, tự mình chuẩn bị phông màn để chiếu phim.

“Buồn chán.” Vân hề lạnh lùng phun ra hai chữ, xoay người rời khỏi phòng.

Hàn diệp tu suy nghĩ một chút, thành thực nói: “Vân hề nói phim điện ảnh rất buồn chán.”

“…Cậu không chiếu phim ma sao? Lỡ may cậu ấy sợ hãi trốn vào trong ngực cậu thì sao?”

“Em ấy ngay là nhìn cũng chưa nhìn qua.” Hàn diệp tu ngắt lời nói: “Cậu còn nói cái gì mà buổi tối thay em ấy đắp chăn, cùng em ấy nói chuyện phiếm. Tất cả những chiêu ấy tôi đều đã thử qua, nhưng tựa hồ kết quả đem lại không được tốt lắm, em ấy không thèm chơi, suốt ngày chỉ ngồi ngốc trong phòng đọc tạp chí tài chính kinh tế, rồi xem tin tức thị trường chứng khoán, chí ít mỗi lần tôi vào phòng đều thấy em ấy đang xem mấy thứ này.”

“…Vậy cậu dẫn cậu ấy ra ngoài du ngoạn một chút.”

Hàn diệp tu dừng một chút, nói: “Cậu nghĩ chuyện này sẽ thành hiện thức sao?”

“Kẻ kia không phải đã bắt được rồi hay sao? Còn cái gì mà không thực tế nữa? Đừng nói với tôi kẻ kia chạy thoát rồi nha!” ngữ khí của dịch dương vô cùng tức giận.

“Đúng vậy, đã bắt được rồi.” hàn diệp tu cảm thán nói: “Chỉ là tôi không ngờ chỉ hai ngày đã bắt được tên kia, còn muốn làm làm nóng quan hệ với em ấy môt chút.”

“Làm nóng quan hệ?”

“Ừ.” Hàn diệp tu lên tiếng: “Tên kia tôi đã giao cho đường hạo xử lí, hắn cũng cố gắng mấy ngày nay giải trừ hết mọi nguy hiểm cho vân hề, chuyện này có nghĩa là vân hề sẽ không cần phải ở chỗ tôi chờ nữa, tôi cũng không còn lý do gì để tiếp tục giữ người nữa.”

“ Cho nên cậu cho rằng mọi cánh cửa đều đóng lại? Cậu cùng lão phật quả là giống nhau.” Dịch dương châm chọc nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tôi còn nghĩ cậu sẽ tiếp tục giam lỏng cậu ấy, chí ít cũng chờ hồi tâm chuyển ý rồi mời thả người ra chứ.”

Hàn diệp tu cười một tiếng, nói tiếp: “Nếu như tôi có thể làm vậy thì tốt rồi, vân hề vĩnh viễn cũng không muốn tha thứ cho tôi, em ấy biết rõ tính cách của tôi rồi,, chỉnh một người không ăn cứng chỉ ăn mềm đã khó, nhưng so với một người không ăn cả cứng lẫn mềm thì dễ hơn nhiều.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, dịch dương lập tức nói lại: “Thương lượng với đường hạo không bằng cậu trực tiếp nói chuyện với cậu ấy, sau đó hỏi ý kiến cậu ấy. Nếu cậu ấy muốn rời đi, cậu khẳng khái thả người, nói không chừng cậu ấy còn cho cậu thêm ít phần ấn tượng, đến lúc đó chậm rãi lấy lòng là được.”

“Như vậy có được không? Tôi muốn suy nghĩ một chút, treo máy trước.”

Thực tế chuyện dịch dương vừa nói hàn diệp tu cũng từng nghĩ qua, thế nhưng hắn rất sợ sau khi vân hề rời đi sẽ lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như khi mới về nước, không thèm để ý đến hắn. Tính cách vân hề hắn hiểu rất rõ, nếu em ấy không muốn để ý đến người nào thì cho dù người đó có dùng cách nào lấy lòng em ấy cũng không thèm nói nhiều hơn một câu, tần chử là một ví dụ minh họa tốt nhất.

Từ ngày hắn vô tình nghe được câu chuyện qua điện thoại giữa tần chử và vân hề, chỉ cần vân hề khởi động điện thoại lại sẽ có người gọi đến, ngay cả lúc bọn họ ăn cơm màn hình điện thoại cũng lóe lên nhiều lần, hắn hận đến mức không thể vọt đến đầu dây bên kia đem tần chử lôi ra đánh cho tơi bời một trận.

Chỉ là sau này không biết vân hề dùng cách nào khiến tên kia muốn gọi đến cũng không được, mấy ngày nay nhật kí điện thoại di động của em ấy ngoại trừ mấy số quen thuộc còn lại không có dãy số nào khác, cho nên hắn cũng sợ có ngày vân hề sẽ đối xử với hắn như vậy.

Chỉ là nếu để cho đường hạo nói, thì hắn không cần đề cập đến vân hề cũng sẽ yêu cầu rời đi, dù sao hắn cũng không có dự định muốn giam lỏng vân hề nữa. Hay là, hắn có thể đánh cuộc một trận như những gi dịch dương nói, nếu như thắng đường đi sau này của hắn sẽ dễ hơn một chút, nếu như thua… Không cần phải lo da mặt hắn dày, đời này hắn nhất định sẽ ở bên cạnh vân hề.

Hàn diệp tu hạ được quyết tâm, sửa sang lại quần áo nhấc chân đến phòng vân hề.

Lúc này vân hề vẫn như thường lệ tựa vào đầu giường ôm lấy sổ ghi chép cá nhân vừa xem tin tức thị trường, ngoại trừ chuyện này cậu không còn hứng thú với bất cứ chuyện nào khác.

“Cốc! Cốc!” hàn diệp tu lịch sự gõ cửa phòng vài tiếng: “Vân hề, anh có chuyện muốn nói với em, anh vào được không?”

Vân hề đem sổ ghi chép vứt sang một bên, đứng dậy đi mở cửa: “Có chuyện gì?”

Hắn thấy vân hề không có ý muốn cho mình bước vào phòng, cho dù thất vọng nhiều nhưng vẫn nói: “Hung thủ truy sát em mấy hôm trước đã bị bắt, bây giờ đang trong tay đường hạo rồi, bọn họ mấy ngày nay đang xử lý chuyện này.”

Vân hề nhướn mày: “Nói cách khác tôi có thể rời khỏi chỗ này rồi, phải không?”

Hàn diệp tu cười khổ một tiếng: “Xem ra em vẫn luôn muốn rời khỏi đây.”

Vân hề nhíu mày những vẫn không muốn nói gì thêm.

“Ngày mai được không, người của anh sẽ xác nhận lại xem bên kia còn người của bọn kia không, ngày mai anh sẽ đưa em ra.”

“Tôi nghĩ anh sẽ tiếp tục giam lỏng tôi.”

“Tâm em không có ở đây, thì cho dù anh giữ em cả đời cũng không có tác dụng gì. Huống hồ trước đó anh đã hứa nếu giải trừ được nguy hiểm sẽ thả em ra mà.”

Vân hề gật đầu: “Cảm ơn anh đã tuân thủ lời hứa, việc này là tôi thiếu nợ anh, có việc gì cần tôi hỗ trợ cứ mở miệng, tôi sẽ tận lực.”

“vân hề.” hàn diệp tu chân thành nói: “Em không nợ anh, em vĩnh viễn không nợ anh cái gì, chỉ là anh thấy đúng mới làm như vậy thôi.”

Vân hề nhún vai từ chối cho ý kiến: “Vậy ngày mai làm phiền anh đưa tôi đến Phương Hoa, buổi tối tôi mời anh ăn cơm.”

Hàn diệp tu thấy vân hề mềm đi rất nhiều, mặt mày lập tức trở nên rạng rỡ: “Được! Vậy tối nay em có muốn ăn gì không?”

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó cười nói: “Mấy hôm trước nấu món cá kia, mùi vị không tồi.”

“Được! Anh kêu người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn!” hàn diệp tu nói xong cũng khoogn dài dòng liền chạy xuống lầu phân phó người đi mua cá.

Vân hề lắc đầu đóng cửa lại, mấy ngày nay hàn diệp tu tận lực lấy lòng không phải cậu không biết, nói không có chút xúc động nào là hoàn toàn nói dối, có đôi khi cậu không nhịn được huyễn tưởng nếu lúc trước hàn diệp tu làm những việc này thì bọn họ liệu có phải đi đến bước này không, nhưng mà chuyện này thật đúng là huyễn tưởng.

Năm năm rời đi cậu đã gặp không ít người, cũng không phải không nghĩ đến tìm một người bầu bạn, cái loại không cần nói đến chuyện yêu đương mà vẫn sống làm bạn với nhau suốt đời, thế nhưng cậu lại phát hiện ra mình với bất cứ ai cũng không có chút hứng thú muốn gần họ thêm một chút, không có cảm xúc thì có thể làm bạn sao?

Nhưng mà chỉ cần ở cùng hàn diệp tu trong một thời gian ngắn thế này, cậu phát hiện ra tim mình dường như có chút rung động, có đôi khi cậu nhin không được muốn cho hắn một cơ hội? Thế nhưng đau đớn kiếp trước lại lần nữa khiến cậu tỉnh táo, cậu nghĩ, mình đúng là không nên ở lại thành phố S lâu như vậy.

Hiện tại giá cổ phiếu Phương Hoa đã trở nên ổn định, ngày mai cậu sẽ nói chuyện với chủ tịch Phương rồi rời đi, bằng không cậu sợ sẽ có một ngày bị hàn diệp tu làm cho mềm lòng.

*************

Căn phòng chướng khí mù mịt u ám lần đầu tiên được bật đèn, đem cả ba gian phòng chiếu đến sáng bừng như ban ngày. Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen đang đứng bên cửa sổ, đầu ngón tay mang theo một điếu thuốc đã được châm, khói trắng lượn lờ từ điếu thuốc.

A Tam theo thường lệ gõ cửa phòng vài tiếng rồi mới đẩy cửa bước vào, hắn đứng cách người đàn ông mấy mét rồi dừng lại, nét mặt cung kính trước sau không đổi.

“Thiếu gia, Arvin đã đến Phương Hoa, là hàn diệp tu đưa đi.”

Động tác hút thuốc của người đàn ông dừng lại nhưng hắn vẫn không xoay người lại, chỉ hỏi: “Quan hệ như thế nào?”

A Tam suy nghĩ một chút, sau đó nói đúng trọng tâm: “So với trước thì hòa hoãn hơn một chút.”

Khóe miệng người đàn ông câu lên: “Tốt, cuối cùng cũng không làm tôi thất vọng.”

A Tam cúi thấp đầu, không nói lời nào cũng không có ý muốn rời đi.

Người đàn ông chậm rì rì đem thuốc hút hết, sau đó dí tàn thuốc lên cửa sổ, chỉ là lực mạnh đến mức khiến người ta nghĩ xem có phải hắn đang muốn đâm thủng khung cửa sổ bằng nhôm kia không.

Người đàn ông vỗ vỗ làn khói nhẹ: “Có thể bắt đầu rồi.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây