Tấn Vương mới ra tới cửa chính Triều Huy Đường liền chạm mặt A Hạ đang hốt hoảng - luống cuống. Tấn Vương mặc trang phục màu đen, áo khoác ngắn tay phía trong mặc áo đỏ.
Khác dáng vẻ tôn quý thường ngày hắn vì xốc vác mà toàn thân tràn ngập lãnh huyết , khí chất sắc bén.
Nhất là đôi mắt tăng thêm vài phân khắc nghiệt, thị huyết, giống như một tuyệt thế danh kiếm đã xuất võ , lại như một đầu mãnh thú. Chứng kiến Tấn Vương thế này , A Hạ rất sợ sệt.
Nàng đè nén lại hoảng hốt, lắp bắp : "Điện hạ, nô tỳ có chuyện bẩm báo." Tấn Vương dừng chân, nhìn về phía nàng. A Hạ tim cũng lỡ một nhịp.
Nàng nắm tay, do dự lập tức không còn . "Phu nhân lặng lẽ ra phủ, vô luận nô tỳ ngăn thế nào cũng không được, ngài ấy không cho nô tỳ nói với ai.
Bảo nô tỳ lặng lẽ đi tìm một phu xe đánh ngựa để ra phủ...!Nô tỳ thực bối rối, lại sợ đã xảy ra chuyện gì, mới nhịn không được đến bẩm ..." Nàng vừa nói, vừa nhỏ giọng khóc sụt sùi, tựa hồ đặc biệt lo lắng , sợ hãi. Mắt Tấn Vương híp lại một cái, A Hạ cảm giác ra hắn không vui.
Nàng còn muốn nói gì đó nhưng Tấn Vương lại rời đi, nô bộc cả một đám người đều cùng hắn rời đi.
Chỉ để lại Phúc Thành đứng ở trước cửa ngó nàng, ánh mắt là lạ . "Phúc tổng quản, nô tỳ cáo lui ." A Hạ thật cũng không thích Phúc Thành, mỗi lần ở Vinh Hi viện gặp , nàng tránh được là tránh , có thể trốn là trốn.
Bởi vì người này trong ánh mắt hắn luôn cho người khác cảm giác thấu tận tâm can, cái loại cảm giác rất không thoải mái. " Thật là nha đầu tận tâm ." "Không đâu ạ, nô tỳ dù sao cũng là đầy tớ, trung thành với điện hạ." Nói xong, A Hạ cũng không nhiều lời, cong cong đầu gối, rời đi . Phúc Thành cười hơ hớ nhìn bóng lưng nàng, cô gái này thông minh , đáng tiếc điện hạ nhà hắn không thích người thông minh , làm sao bây giờ. Lúc ra khỏi cửa thành, Ngọc Nương càng xác định mình làm đúng .
Ngọc Thiền nói cho nàng biết mấy cửa thành đều có người giữ , khi nàng đến xem căn bản không có ai, bởi vì không có ai đến kiểm tra xe của bọn họ.
Nàng thậm chí còn suy nghĩ, có phải hay không người Tấn Vương phủ căn bản không tận tâm, bởi vì nếu không có Tiểu Bảo, đối với bất kỳ người nào cũng tốt . Trừ nàng. Trong lòng nàng lại thêm chua xót, đại não cũng bỗng thanh minh. Đi chuyến này nàng không biết sẽ gặp điều gì, về sau chắc cũng không còn thấy hắn . Xem chừng cách nơi cần đến không xa , Ngọc Nương bảo Chu Thăng ngừng xe. "Chu đại ca ngươi trở về đi, cảm ơn ngươi đưa ta tới đây, quãng đường còn lại ta muốn tự mình đi." "Ngươi muốn đi chỗ nào, nơi này phía trước không thôn xóm phía sau không có nhà trọ , ta không thể để ngươi lại một mình." "Chu đại ca ngươi đi nhanh đi, một mình ta cũng không có việc gì.
Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã đưa ta đoạn đường vừa qua." Nói xong , Ngọc Nương liền nhảy xuống xe, chạy về phía trước. Chu Thăng đi theo cũng nhảy xuống, kéo lấy tay áo nàng tay: "Không được, nếu ngươi không nói rõ ràng ta sẽ không để cho ngươi đi ." "Chu đại ca..." "A, chỗ này có một đôi dã uyên ương, nếu để cho Tấn Vương điện hạ biết nữ nhân của hắn cùng một phu xe cho hắn cái sừng to, chỉ sợ về sau hắn sẽ không còn mặt mũi gặp người." Theo tiếng nói, từ bốn phía vây quanh hơn mười cưỡi ngựa.
Con ngựa cao to, các kỵ sĩ đều là mặc áo lam.
Cầm đầu là một nam nhân để râu quai nón , trong tay hắn cầm roi ngựa, ý tứ trêu chọc trào phúng rõ ràng. "Các ngươi là ai?" Chu Thăng bảo hộ bên cạnh Ngọc Nương. "Ngươi không cần biết ta là ai, nữ nhân cạnh ngươi biết là được ." " Ta không biết ngươi là ai ? Con ta đâu Tiểu Bảo đang ở đâu?" Ngọc Nương dù yếu ớt vẫn cố tự trấn định nói. Nam nhân có râu quai nón vung tay lên, người phía sau tự động thối lui, lộ ra một chiếc xe ngựa. Xuyên qua cửa sổ xe, có thể chứng kiến, Tiểu Bảo đang bị một phụ nhân ôm.
Hắn tựa hồ cũng nhận ra Ngọc Nương, có vẻ kích động. "Các ngươi muốn làm cái gì? Có điều kiện gì thì nói đi, ta nhất định sẽ làm được." Ngọc Nương ổn định chính mình không liều mạng xông tới. " Nếu như ta nói ngươi đi giết Tấn Vương đi?" Tên râu quai nón nói thế, mấy nam nhân kia đều nở nụ cười.
Thậm chí có người còn giật giây hùa theo: " Tiểu mỹ nhân, ngươi giết Tấn Vương , chúng ta liền đem trả hài tử trả ngươi." "Các ngươi đến cùng là ai, mau trả hài tử cho ta!" Tên râu quai nón đột nhiên sửa lại sắc mặt, "Tốt lắm, đừng hồ nháo nữa.
Còn các ngươi, nếu đã đến , cũng đừng đi , đi theo chúng ta một chuyến." Nói xong, hắn dùng ánh mắt ra dấu, đã có người xuống ngựa tới bắt Ngọc Nương cùng Chu Thăng. Vừa nhìn là biết thuần thục , phỏng đoán trong tay cũng có không ít mạng người, Chu Thăng liền lui về phía sau. Có người chế nhạo: "Này tên phu xe ngươi không biết lượng sức à, còn bày vẻ anh hùng cứu mỹ nhân." Chu Thăng mặt thoáng hồng . Ngọc Nương nói: "Các ngươi nếu muốn dẫn ta đi , khẳng định mục tiêu không phải là đứa bé, ngươi thả con ta, ta đi theo các ngươi ." "Vậy cũng không được, vật nhỏ này cùng ngươi đều phải mang về báo cáo kết quả ." Ngọc Nương tránh người tới bắt nàng, "Đến cùng là ai cho các ngươi đến bắt hai mẫu tử ta? Cho dù chết, ta cũng muốn chết cho rõ ràng?" " Ngươi nói thật nhiều, biết cũng vô dụng, đến thời điểm sẽ biết ." Ngọc Nương nghe lời này, trong lòng buông lỏng, mạng nàng cùng Tiểu Bảo tạm thời không cần lo lắng ? Kỳ thật nàng đến đây đã không có ý định sống sót trở về, nàng nghĩ rất đơn giản, nếu không tìm được Tiểu Bảo, nàng thà rằng đi theo nhi tử cùng chết.
Bất quá tạm thời không cần chết, thật tốt . Nàng không giãy giụa: " Ta tự mình đi, đừng đụng vào ta." Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập , bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ào ào lên ngựa, dự định rời đi. Ngọc Nương đang bị người đẩy lên xe , chỉ nghe phập phập hai tiếng, người đẩy nàng ngã xuống.
Trên trán cùng hốc mắt bị hai mũi tên đâm vào nhìn rất đáng sợ. Nàng nghiêng đầu bỗng thấy Tấn Vương rong ruổi đến.
Cảm giác trong nháy mắt, sẽ đến trước mặt của nàng: "Ngươi không tin bản vương?" Ngọc Nương sững sờ, còn không kịp nói cái gì, Tấn Vương ngửa ra sau, tránh thoát lưỡi đao vung đến.
Trở tay rút kiếm đâm ra, đâm người đánh lén một nhát.
Ngọc Nương lần thứ hai thấy Tấn Vương giết người, rõ ràng có máu tanh , nàng lại cảm thấy thật hoàn mỹ, dũng mãnh.
Bất quá nàng không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn, cũng không biết từ chỗ nào lại xuât hiện hơn hai mươi người.
Dựa theo quần áo rõ ràng không phải là người của Tấn Vương.
Nơi này có phục binh! "Thật không nghĩ tới đường đường là Tấn Vương điện hạ, lại vì nữ nhân mà lấy thân mạo hiểm.
Nếu đã đến thì lưu lại đi, có thể giết ngươi, trở về là lập đại công, đủ cho bọn lão tử ăn uống cả đời!" tên râu quai nón cười to nói nghe thế đám người này tựa như sói đói nhào tới, Tấn Vương chỉ đem mười tám người hộ vệ, còn đối phương lại có ba bốn mươi người, cảm thấy sụp đổ, rõ ràng chính là địch mạnh ta yếu. Ngọc Nương nhịn không được kêu lên : "Điện hạ, ngươi đi mau đi." Tấn Vương không để ý tới nàng, chỉ trầm mặc vung kiếm.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên chấn kinh hí lên tung vó.
Ngọc Nương nhớ tới trong xe ngựa là Tiểu Bảo, vội lăn lên xe.
Phụ nhân ôm Tiểu Bảo mặt mày trắng bệch, nàng không nói hai lời, tiến lên muốn ôm hài tử, đối phương nắm chặt tay không cho.
Tiểu Bảo bị bóp đau, chịu không được la lên, Ngọc Nương trong đầu trống rỗng, chờ khi tỉnh táo lại mới phát hiện mình lại dùng trâm chọc đâm phụ nhân kia một cái. Phụ nhân thống khổ rú lên, Ngọc Nương ôm Tiểu Bảo thối lui.
Xe chạy, toa xe đều run động.
Ngọc Nương đem thân thể dán trên tường xe, ôm chặt Tiểu Bảo, tay siết chặt cửa sổ xe.
Sau lưng đột nhiên có người là Tấn Vương.
Hắn tiến lên nhấc phụ nhân kia ném xuống, chính mình đến trước xe. "Ngồi cho ổn định đi!" Nói thì chậm, làm thì nhanh, ngựa không bị khống chế chạy ra ngoài.
Tấn Vương một tay khẩn cấp dắt dây cương, tận lực khống chế ngựa.
Mà trong lúc này còn có vô số người ùn ùn kéo tới, muốn giết ngựa giết Tấn Vương, đều bị Tấn Vương vung kiếm cản về.
Không biết từ đâu bay tới mũi tên lạc, Ngọc Nương cảm thấy trước mắt lóe sáng, vai Tấn Vương trúng tên. "Ngươi đi mau đi, đừng quản ta..." Xe ngựa tròng trành đánh tan lời Ngọc Nương nói, kỳ thật nàng cũng biết nàng già mồm.
Người đến rồi lấy tính cách Tấn Vương làm sao có thể bỏ đi.
Nhớ tới câu hắn nói “ ngươi không tin bản vương” Ngọc Nương thống khổ nghĩ nàng lỗ mãng nên hại Tấn Vương. Nhưng nếu nàng không đến, Tiểu Bảo làm sao bây giờ? Cuối cùng cũng là bế tắc.
Nàng không biết đúng sai, cũng không biết làm gì, chỉ nghĩ được rằng nếu như hôm nay hắn có mệnh hệ gì, nàng bồi theo hắn . ( Vâng mạng chị lớn chị mất rồi Tiểu Bảo lụm lon)...!Ở trong buồng xe nàng cũng không biết, thế cục sớm đã theo chuyển biến.
Xe ngựa tựa hồ đụng vào một tảng đá, đột nhiên hất lên một cái.
Ngọc Nương vô thức ôm chặt Tiểu Bảo, đầu nàng đâm vào cửa sổ xe, hôn mê bất tỉnh.
Bốn phía hỗn độn, một đám hắc y nhân đang dọn chiến trường.
Một người mặt chữ điền nói với Thù Trạm : "Chỉ huy sứ, tiếp theo nên làm thế nào cho phải?" Thù Trạm rất bất đắc dĩ, nhưng hắn có thể nói gì ? Vốn kế hoạch thế này , tìm hiểu nguồn gốc, tra rõ mục đích lần này của Vĩnh Vương , cũng đoạt bản vẽ về Vĩnh châu, đáng tiếc điện hạ lại đổi chủ ý, nháo loạn như thế.
Hiện thời người đều chết , manh mối đứt đoạn , mục đích tiếp theo, là tung tích bản vẽ vẫn như cũ không rõ gì.
Thù Trạm thấy thật đau đầu, nhưng vẫn nói: "Điện hạ làm thế, tất đạo lý." Một thủ hạ trung tâm, là thời thời khắc khắc bảo vệ hình tượng chủ tử cao lớn cơ trí.
Hán tử sắc mặt là lạ , mục đích là anh hùng cứu mỹ nhân hả ta? Bất quá lời này hắn không dám nói. " Người chưa chết nâng trở về, hỏi bọn họ bắt tiểu oa nhi là muốn làm gì." "Vâng." Ở Lưu Xuân Quán, Hồng Đào vẫn giống như trước cùng người ta cười nói vài câu , mới bước ra cửa chính.
Nàng đang có tâm sự nặng nề , nhưng trên đường nếu ngẫu nhiên gặp người quen, cũng mỉm cười cùng đối phương chào hỏi. "Hồng Đào cô nương." Hồng đào quay đầu lại trông thấy Phúc Thành đang tươi cười, sau lưng còn đi cùng vài hộ vệ. Phúc Thành dùng ánh mắt, hộ vệ xông lên. Hồng Đào ngoan tâm, cắn nát túi chứa chất độc trong răng.
Rất nhanh độc tính phát tác, khóe miệng chảy máu đen, không còn hơi thở. "Thật là xúi quẩy!" Người của Vĩnh Vương đều xúi quẩy, người người không sợ chết , lời còn chưa nói là chết rồi.
Hai ngày nay Phúc Thành trong phủ sờ soạng lòi mấy cái đinh ai cũng giống Hồng Đào chết sạch không xúi quẩy thì là gì. Phúc Thành nhìn về phía Lưu Xuân Quán, lắc đầu, mang người rời đi . Ngọc Nương khi tỉnh lại nhìn thấy một mảnh nhà tranh.
Nàng sững sờ trong chốc lát ngồi dậy, mới phát hiện bên cạnh có một người nằm. Là Tấn Vương. Tấn Vương quần áo tả tơi, đầu tóc rối bời, mặt cùng miệng trắng bạch, vết thương trên người giống như đã xử lý, phía trên tùy tiện bó ít vải.
Bên cạnh ném nửa mũi tên, đầu mũi tên máu tươi đầm đìa, còn có chút vải. Quả thực nhìn thấy mà giật mình. Bọn họ đang ở đâu? Có thanh âm, Ngọc Nương nghiêng đầu đã nhìn thấy Tiểu Bảo nằm ở cuối giường , chỉ nửa thân ở trên giường, còn nửa thân thể sắp té xuống, đang giãy giụa bò lên giường. Nàng bị sợ hết hồn, chạy nhanh qua đem Tiểu Bảo ôm dậy. Tiểu Bảo mặt cực kỳ hồng, trong ánh mắt tràn ngập sương mù, Ngọc Nương đau lòng cực kỳ.
Quay đầu đi xem đầu sỏ gây nên - - Nàng không tính sai, bọn họ hẳn là trốn ra được.
Nhà này đơn sơ cực điểm, không giống như nơi thuộc hạ Tấn Vương sẽ làm chỗ ở cho hắn, vậy chính là nói hắn mang nàng đột phá vòng vây chạy ra, tạm thời tìm chỗ đặt chân? Hắn sẽ có lòng chiếu cố hài tử, khi nàng hôn mê không ném Tiểu đi . Cho nên - - "Đều là nương không tốt, thế nhưng lại ngủ mất , về sau nương sẽ không sơ sẩy Tiểu Bảo, con ngoan ..." Ngọc Nương tràn đầy áy náy đối với nhi tử , quả thực nàng không dám tưởng tượng nếu Tiểu Bảo rơi xuống giường sẽ nguy hiểm cỡ nào. Sau lưng mơ hồ có âm thanh.
Ngọc Nương đem Tiểu Bảo để trên giường đi xem Tấn Vương thấy mắt Tấn Vương vẫn đóng chặt chẽ , người lạnh mà trán lại là cực nóng.
Khẳng định là nóng sốt lên rồi.
Tất cả sự chú ý nàng đều đặt trên người Tấn Vương, tự nhiên không có phát hiện sau lưng nàng Tiểu Bảo ngập tràn lửa giận..