Giang Bạch mua ngược bán xuôi nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị trêu chọc như vậy, trong lòng hắn dâng lên một cỗ bi phẫn không thể nói thành lời, không mua! Cùng lắm thì lần tay không mà về! Dù gì chính mình cũng phải duy trì tôn nghiêm của Hải tộc! Thương Chi nhìn hắn thẳng tắp đi ra ngoài, biết hắn tức giận, vội vàng gọi hắn lại: "Thực xin lỗi, không nên trêu đùa anh như vậy, bất quá tôi đây cũng là ăn miếng trả miếng thôi, anh thật sự không mua sao?" Giang Bạch dừng tại chỗ, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, vì tinh tệ, tôn nghiêm tính là cái gì! Hắn lại một lần nữa đi trở về ngồi xuống, Thương Chi cầm một ly sữa xoài đặt ở trước mặt hắn, nói: "Đây là sản phẩm mới, còn chưa có ai ăn qua, coi như là lễ bồi tội của tôi đi." Giang Bạch không trả lời, nghẹn một cỗ tức giận đem ống hút cắm vào. À?! Mùi này... "Nếu như cô nguyện ý đem cái này bán cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tức giận, thậm chí cô muốn xem hình thú của tôi bao nhiêu lần cũng được." Giang Bạch một hơi nói xong, thiếu chút nữa thở hổn hển, cái này thật sự là quá ngon, hắn đều có thể nghĩ đến sau khi mình mang cái này về sẽ gây ra bao nhiêu oanh động. Hắn nhất định sẽ trở thành người đầu tiên mua sao biển! Thương Chi: "Anh không tức giận sao?" Giang Bạch lắc đầu nói: "Ai sẽ tức giận với tiền chứ." "Có thể, nói rất tốt, bất quá chuyện này tôi phải suy nghĩ một chút, nếu anh sốt ruột thì trước tiên cho anh 50 sao cân, nếu không gấp gáp, chúng ta có thể tán gẫu." Giang Bạch kích động gật đầu: "Không vội vàng! Không gấp gáp!" Thương Chi: "...!Vậy sao anh lại nói rằng anh phải trở lại vào ngày mai." Giang Bạch lộ vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Đó chỉ là một cái cớ mà thôi." "Được, vậy anh ở chỗ này chờ vài ngày, tôi phải trở về ngẫm lại." Thương Chi cùng Giang Bạch nói cười, đưa hắn ra khỏi cửa. Mạc Hằng nhìn hắn rời đi, đi tới trước mặt Thương Chi, tò mò hỏi: "Cô chủ, sao cô nói với hắn những lời ấy? Mấy ngày nay có thể hắn ta làm việc rất khiến người ta chán ghét, mỗi ngày đều đứng ở cửa hàng mãi không chịu đi, nếu không phải hắn là khách nhân, tôi đã sớm để cho Tiểu Tứ đuổi hắn đi ra ngoài." Thương Chi cười thần bí: "Cái này cũng không thể nói cho cậu biết." Buổi tối sau khi rửa mặt, Thương Chi gửi một tin nhắn cho Mâu Tô, nhìn phòng của hắn, tựa hồ cũng không tệ lắm.
"Mâu Tô, tình hình ở trường thế nào?" Mâu Tô: "Tất cả mọi thứ đều tốt, tôi sống chung với một người bạn cùng lớp, điều kiện ở ký túc xá cũng tốt, các bạn cùng lớp mặc dù có một ít người vẫn lạnh lùng với tôi, nhưng không có nói lời độc ác." Đây ngược lại là cục diện Mâu Tô hy vọng, hắn không phải là một người có tính cách thân thiết hoạt bát, không có người đến quấy rầy, có thể chuyên tâm học tập mới là tốt nhất. Thương Chi nhìn biểu tình của hắn, ánh mắt bình tĩnh, xem ra lười nói cũng không phải là nói dối.
"Vậy thì tốt rồi, nếu thiếu cái gì thì nói với tôi, đúng rồi, hôm nay có một người bán trái cây và rau quả đến cửa hàng, tôi có một ý nghĩ.
Tôi muốn mở một chi nhánh." Mâu Tô ngồi thẳng người, vừa rồi còn thả lỏng đuôi rắn cố định ở một chỗ, "Cô chủ, đây ngược lại là một ý nghĩ tốt.
Sau khi đến Trung Ương Tinh, tôi đi xem cửa hàng bán rau quả, mặc dù có cùng đẳng cấp với chúng ta, nhưng hương vị lại kém xa.
Thần Nông trồng trọt không nên chỉ trên một hành tinh nhỏ." Thương Chi cũng là cùng suy nghĩ, đều là kiếm tiền, nhất định phải phát triển con đường này. "Được, vậy tôi liền đi chỗ đó xem một chút, anh nghỉ ngơi đi." Thương Chi hiện tại trong lòng toàn bộ đều là chuyện mở chi nhánh, không có chú ý tới Mâu Tô muốn nói lại thôi. Quang não chớp một cái liền tắt đi, "...!Cô chủ, tôi vẫn chưa đưa mấy món ăn đó cho Arthur." Mâu Tô tâm tình nặng nề thở dài một hơi, cô chủ cho hắn phương thức liên lạc của Arthur, nhưng cho đến hôm nay Mâu Tô cũng không chuẩn bị tốt muốn đem đồ đạc cho Arthur.
Không, nhiệm vụ cô chủ sắp xếp phải được hoàn thành. Trước khi đi ngủ, Mâu Tô thêm bạn tốt với Arthur, chờ nửa giờ sau, không được thông qua, hắn quyết định tỉnh dậy rồi nói sau. Ngày hôm sau Mâu Tô tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là nhìn quang não, cũng may, đã thông qua, hắn nắm lấy lỗ tai mình, muốn chào hỏi như thế nào bây giờ.
Lần đầu tiên gặp mặt để lại cho hắn bóng ma tâm lý thật sự là quá sâu, nếu như có thể, hắn cả đời cũng không muốn nhìn thấy Arthur, cái loại cảm giác trốn thoát dưới miệng thiên địch, vảy toàn thân không khống chế được nổ tung, hắn không bao giờ muốn nữa. Nhưng... Hắn nhận mệnh gửi một câu "Xin chào" đi, giống như một tảng đá ném xuống biển, ngay cả một tia nước nhỏ cũng không có. Mâu Tô hoàn thành lớp học buổi sáng, sau đó nhận được tin nhắn trả lời. Kẻ thù tự nhiên: Có chuyện gì vậy? Mâu Tô: Cô chủ yêu cầu tôi mang cho anh một ít thức ăn, anh đến đây rồi lấy nó hay muốn tôi gửi nó cho anh? Arthur lại nhìn một lần nữa, khóe miệng giương lên một độ cong nhỏ khó phát giác, là Thương Chi đưa đồ cho hắn. Kẻ thù tự nhiên: Tôi đến rồi lấy nó, khi nào cậu có thời gian? Mâu Tô: 6 giờ chiều nay, cửa hàng bán chất lỏng dinh dưỡng bên cạnh Stern, được chứ? Kẻ thù tự nhiên: Ok Mâu Tô thở phào nhẹ nhõm, chuyện này luôn vẫn đặt ở trong lòng hắn, sớm một chút hoàn thành tương đối tốt. Sau khi học xong, Mâu Tô đã đi đến cửa hàng mà Arthur đã nói chuyện, vừa đi đến cửa, đã có người dẫn hắn vào một gian phòng trên lầu. Mâu Tô lễ phép nói lời cảm ơn, không nghĩ tới một cửa hàng bán dịch dinh dưỡng còn có phòng riêng, quả nhiên là trung ương tinh. Mâu Tô gõ cửa phòng, chỉ chốc lát sau, căn phòng tự động mở ra, Arthur ngồi ngay phía trên bàn, mặt không chút thay đổi, khí chất lạnh như băng, vảy của Mâu Tô lại nổ tung. "Xin chào.
Lâu lắm rồi tôi không gặp lại anh." Arthur gật đầu: "Đã lâu không gặp, Thương Chi bảo cậu mang những đồ gì đến cho tôi thế?" Mâu Tô trực tiếp đặt đá không gian trước mặt anh, nói: "Bên trong là cô chủ làm một ít trứng gà, thịt khô, mứt trái cây...!Tôi cũng không nhìn được gì nhiều, cô chủ nói rằng đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon cho anh." Đá không gian trông rất bình thường, ánh mắt Arthur nhìn tảng đá mang theo một cỗ ôn nhu nhàn nhạt, hắn đem không gian thạch bỏ vào trong không gian thạch của mình, nhìn Mậu Tô chân thành nói: "Cảm ơn."
Mâu Tô có chút hoảng sợ, "Không cần cảm ơn." Arthur bức thiết muốn biết tình huống của Thương Chi, không có ý để Mâu Tô rời đi. "Cô ấy thế nào rồi? Việc mở cửa hàng có suôn sẻ không? Có gặp rắc rối gì không?" Mâu Tô trả lời một cách trung thực: "Cô chủ rất tốt, mở cửa hàng cũng thuận lợi, rắc rối có, nhưng đã được giải quyết." "Điều này rất tốt," Arthur nói thêm: "Sau này nếu cậu gặp phải bất kỳ rắc rối gì, trực tiếp tìm tôi là được, Thương Chi đã cho phép cậu đến đây để đi học, không cần phụ lòng cô ấy." Mâu Tô gật đầu, nhìn hắn ra khỏi phòng mới phản ứng lại, làm sao Arthur biết hắn tới đây đọc sách? Lại nói tiếp, hắn chưa từng nói qua tên đầy đủ của mình là cái gì, còn có cái kia kỳ quái hình thú, Mâu Tô cũng không có tra được tư liệu cụ thể, nhìn những lời Arthur vừa mới nói với mình, hẳn là có bối cảnh nhất định. Bất quá chuyện này cũng không liên quan đến hắn, rốt cục đem nhiệm vụ cô chủ giao phó hoàn thành, có thể nói lại với cô chủ. "Nguyên soái, sao ngài lại bảo tôi điều tra một tên bán..." Xi Mục đúng lúc ngậm miệng lại, hỏi một chút làm sao vậy, làm sao có thể điều tra một thú nhân Xà tộc chứ? Nguyên soái không phải là không thích Xà tộc nhất sao? Lạnh như băng, còn dính dính. Arthur nhìn vào những thứ bên trong đá không gian, sau đó trả lời, "Cậu ta chỉ đến để đưa đồ cho người khác." Đưa đồ cho người khác?! Xi Mục có chút hưng phấn hạ thấp giọng mình: "Nguyên soái, là vị bằng hữu kia sao?" Arthur hỏi ngược lại: "Cái nào?" Xi Mục: "Chính là người đưa thịt khô cho ngài!" Bầu không khí vừa rồi còn ôn hòa thoáng cái liền lạnh xuống, Arthur cả người tỏa ra lãnh ý, "Cậu còn không biết xấu hổ cùng ta nói về thịt khô?" Xi Mục: "...!Không cần khinh thường như vậy mà, khoảng thời gian ngài biến mất, quân vụ đều là tôi thay ngài xử lý.
Chính là ăn một chút thịt khô của ngài mà thôi..." Arthur cười lạnh, nhớ lại cho cậu ta: "Cậu ăn một chút?" Chỉ sợ không phải trăm triệu điểm chút mới đúng chứ?" Ngày đó sau khi Arthur nhận được thịt khô, còn chưa ăn mấy miếng đã gặp phải quân vụ cần xử lý ngay lập tức, liền đem thịt khô đặt trên bàn, lúc trở về chỉ còn lại túi trống không.
Vừa hỏi, chỉ có Xi Mục tiến vào. Arthur tức giận phạt cậu ta chạy hai trăm vòng trọng lực trường, hiện tại còn muốn ăn, nằm mơ! Xi Mục đập vào miệng đi, nhớ lại mùi thịt khô, vẫn không sợ chết hỏi: "Là người bạn làm thịt khô kia sao? Tôi đoán đó phải là một người phụ nữ dịu dàng và tốt bụng, khi nào ngài mới đưa cô ấy đến Sao Trung ương? Ngài không đưa cô ấy trở lại, không phải là gặp sang bỏ bạn sao?"
Arthur có chút bực bội: "Cậu câm miệng, nói chuyện lại liền đi 10 lần trọng lực trường chạy 300 vòng." Xi Mục: "..." Được, ai bảo hắn là nguyên soái chứ? Sau khi trở lại văn phòng, Arthur lấy toàn bộ đồ ăn ra khỏi không gian thạch, chuẩn bị đều là hắn thích ăn, còn có một ít hoa quả chưa từng ăn qua, hẳn là sau khi hắn đi Thần Nông Tinh mới trồng ra. Bây giờ là 7 giờ tối, Thương Chi nên xem TV trong phòng khách.
Arthur gọi cho cô, như hắn dự đoán, Thương Chi đích xác đang xem TV. "Arthur, nhận được thứ tôi bảo Mâu Tô đưa tới cho anh chưa?" Arthur gật đầu, quay ống kính lên bàn, "Thương Chi, đều là thứ tôi thích, cảm ơn cô." Thương Chi: "Không cần cảm ơn!" Soái ca đẹp trai như vậy cùng nàng nói cảm ơn, nàng có chút không chịu nổi.
Thương Chi tránh đi ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, muốn điều chỉnh hô hấp. Arthur đã không bỏ lỡ hành động nhỏ của cô, có một chút khó hiểu: "Thương Chi, có nơi nào đó không đúng sao? Sao cô không nhìn tôi?" Thương Chi một lần nữa nhìn hắn, nhiều ngày không gặp, cảm giác gầy đi một chút, ánh mắt sơn lam chuyên chú nhìn mình, bên trong tràn đầy tinh hà đầy trời. "Đúng rồi, tôi có làm cho côi một món quà." Arthur lấy ra một món đồ chơi sang trọng màu trắng từ đá không gian, đó là hình con thú cỡ trung bình "Arthur".
"Cái này là làm từ lông của tôi, so với cái kia lớn hơn một chút." Thương Chi phóng to ống kính, không chỉ lớn hơn một chút, cũng tinh xảo hơn rất nhiều, cho dù hắn nói Thương Chi mua từ trong cửa hàng cũng sẽ tin tưởng. Arthur cầm đồ chơi của mình và đột nhiên trở thành một con thú, đặt đồ chơi bên cạnh mình và hỏi, "Cô có thích nó không?" Hô hấp của Thương Chi đình trệ trong chớp mắt, đã lâu không nhìn thấy hình thú của Arthur, tựa hồ so với trước kia uy mãnh hơn một chút, tim nàng có chút đập nhanh hơn. Thấy cô đã lâu không trả lời, Arthur nghiêng đầu nhìn cô, trên màn hình ánh sáng thoạt nhìn lực tác động thị giác càng lớn. "......!Tôi giống như, thích nó rất nhiều." Cũng không biết nói là thích đồ chơi, hay là người làm đồ chơi..