Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

116: Chương 116


trước sau

Một năm sau, Lâu Xuân Vọng bỗng nhiên thông báo hắn muốn kết hôn.

Khi biết chuyện này, Lâu Xuân Vũ lâm vào trầm tư, bởi vì có trí nhớ ở kiếp trước, Lâu Xuân Vũ đối với Lâu Xuân Vọng cũng không tốt, không có cho hắn sắc mặt tốt, mà càng như vậy, Lâu Xuân Vọng càng phát triển vững vàng, không có lệch lạc.

Thiệp cưới rất nhanh đưa tới trên tay Lâu Xuân Vũ, kèm theo hộp thiếc màu đỏ, Lâu Xuân Vọng biết rõ Lâu Xuân Vũ không muốn quản quá nhiều chuyện trong nhà, sẽ không đến làm phiền nàng, thẳng đến khi hôn lễ được xác định, đưa tới thiệp cưới, nàng chỉ cần đúng giờ tham dự là được rồi.

Khi Lâu Xuân Vũ do dự giữa việc đi hay không đi, Tống Tây Tử liền nói có thể đi a, hôn lễ của người khác các nàng có thể không đi, nhưng mà thân đệ đệ cũng không đi, vậy đệ đệ sẽ thương tâm thành cái dạng gì.
Lâu Xuân Vũ quyết định thật nhanh gởi tin nhắn giọng nói cho Lâu Xuân Vọng: "Ta đưa một người cùng đến, ngươi không phản đối đi."

Lâu Xuân Vọng ở bên kia biểu đạt kinh hỉ cùng bất ngờ: "Thật sao? Ngươi muốn dẫn người tới đây, là thân phận gì, tỷ phu tương lai của ta sao?"

Lâu Xuân Vũ nhắn cho hắn một biểu tượng mặt cười, đánh xuống mấy chữ --- có một số việc ta trước tiên để ngươi chuẩn bị tư tưởng, ta sẽ không kết hôn, ngươi biết liền tốt rồi.

Sau mấy phút đồng hồ Lâu Xuân Vọng mới nhắn lại vài câu --- trong dự liệu của ta, ta không bất ngờ chút nào, ngươi yên tâm, cha mẹ bên kia đã có ta.

Lâu Xuân Vũ đáp lại ba chữ -- hy vọng vậy.

Lâu Xuân Vọng quay đầu lộ ra biểu tình ủy khuất nói với Hạ Dao, Hạ Dao liếc mắt nhìn hắn, "Tỷ tỷ của ngươi mắng ngươi sao?"
Lâu Xuân Vọng cùng Hạ Dao thường chia sẻ những khó khăn của bản thân, hắn đã đem lời nói của Hạ Dao nghe lọt vào tai, hỗ trợ tỷ tỷ nhiều một chút, không phải thẳng nam nham, cũng từ bỏ một ít tật xấu ngoài miệng, hắn cho là mình làm vô cùng tốt, kết quả tỷ tỷ đáp lại hắn ba chữ hy vọng vậy, hy vọng vậy, ba chữ này, quá đả thương người rồi, ô ô.

"Ít nhất là đã dành hy vọng cho ngươi rồi, không phải sao?" Hạ Dao an ủi hắn.

Ngày hôn lễ của Lâu Xuân Vọng, Lâu Xuân Vũ giống như lời nàng đã nói trước, mang theo Tống Tây Tử đi cùng.

Tống Tây Tử so với Lâu Xuân Vũ còn khẩn trương hơn nhiều, dù sao ở bữa tiệc nàng cũng không quen biết ai, nàng thật sự là người không liên quan gì với tân lang tân nương, ngồi đó nghe không hiểu phương ngữ lại làm sao bây giờ.

Lâu Xuân Vũ nói: "Ngươi cũng chỉ chịu trách nhiệm ăn xong rồi về, ta đã thông báo với đệ đệ rồi, đến lúc đó đem chúng ta sắp xếp cùng bàn với đồng sự của hắn."
"Ta đây liền thư thả ăn rồi, đến tranh thủ cầm hồng bao trở về." Tống Tây Tử cũng dành một hồng bao cho đệ đệ của Lâu Xuân Vũ, hồng bao trĩu nặng có chút phân lượng a.

Lâu Xuân Vũ còn khuyên nàng không cần cho nhiều như vậy, nàng nói nên làm, dù sao cũng chỉ có một đệ đệ, về sau nếu như Lâu Xuân Vũ không trở về quê, mọi chuyện trong nhà đều phải nhờ cậy hắn, hiện tại cùng hắn quan hệ tốt một chút, sau này làm việc cũng thuận tiện.

Lâu Xuân Vũ nghe một đoạn phân tích về cách đối nhân xử thế này của Tống Tây Tử, ý thức được Tống Tây Tử là một người sống rất chân thật, có một mặt lý tưởng hóa, nhã tục cung thưởng*, cũng có một mặt thực tế.

(*Tinh tế lại cũng rất thực tế phổ biến)

"Dù sao đối với ta mà nói, ta là không có người nhà." Lâu Xuân Vũ nói xong, nhận ra lời nói của mình mang theo một chút oán trách.
Tống Tây Tử nói: "Vậy ngươi không ghét em dâu của ngươi đi. Ta biết ngươi liên hệ với em dâu của ngươi."

"Nàng làm người cũng không tệ."

"Vậy là được rồi, coi như là nể tình đệ đệ và em dâu của ngươi, chúng ta tặng một chút lễ vật, lưu lại ấn tượng tốt trong lòng bọn họ."

"Ân."

Đối bới tiểu phu thê trẻ tuổi mà nói, tiền là chân thật nhất, Lâu Xuân Vũ nhét thêm một chút vào hồng bao mà nàng đã sớm chuẩn bị, cộng lại cũng là một con số tốt, hồng bao của Tống Tây Tử cũng cùng đặt ở trong túi xách của nàng, hai cái hồng bao thật dày.

Hai người liền xuất phát sớm, bốn giờ đường xe, giữa đường liền dừng ở trạm nghỉ cao tốc thay đổi người lái xe, khi đến nơi vừa vặn giữa trưa bắt kịp tiệc rượu.

Lâu Xuân Vọng cùng Hạ Dao ở đại sảnh lầu một của khách sạn hoan nghênh khách nhân, Lâu Xuân Vũ mang theo Tống Tây Tử đi tới, Lâu Xuân Vọng ngây ngốc tại chỗ, biến thành một pho tượng.
Hạ Dao lấy cùi chỏ mãnh liệt thúc vào lưng của hắn, để hắn chú ý hình tượng.

"Tỷ, ngươi đến rồi, có lưu lại vị trí cho ngươi, hai vị trí."

Lâu Xuân Vũ không lên tiếng, nghiêm mặt, đưa lên hai cái hồng bao, "Của ta, còn có của nàng."

"Tiểu Lâu là ngại nói chuyện, ta nói thay nàng, tân hôn hạnh phúc, chúc các ngươi vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp." Tống Tây Tử nhìn đến Lâu Xuân Vũ mặt không đổi sắc không phải là do lạnh lùng, mà là bởi vì dùng sức khống chế được tâm tình, mới lộ ra cảm giác không dễ thân gần, nàng thay Lâu Xuân Vũ nói lời chúc mừng, cùng tân lang tân nương nhất nhất nắm tay.

Lần đầu gặp mặt, trong lòng Lâu Xuân Vọng đã có một chút ý tưởng, nhưng mà liền thông minh giữ vững trầm mặc, hắn để Hạ Dao nhận hồng bao, để phù dâu đưa các nàng vào bên trong.
Phù dâu của Hạ Dao trở về hỏi Hạ Dao, "Đây là thân tỷ tỷ của lão công ngươi sao? Sao lại có cảm giác giống như người xa lạ a."

"Người xa lạ có thể cho hồng bao dày như vậy sao?" Hạ Dao nói bằng hữu không cần loạn suy tưởng, dù sao cũng là chuyện nhà của nàng, hơn nữa các nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, bởi vì rất nhanh lại có một lớp họ hàng cầm hồng bao đi tới.

Ngồi xuống không bao lâu, cha mẹ Lâu Xuân Vũ liền tìm đến, gọi Lâu Xuân Vũ ra, đi ra ngoài nói một vài lời.

Tống Tây Tử dùng ánh mắt thân thiết nhìn Lâu Xuân Vũ, quan trọng sao?

Lâu Xuân Vũ cho Tống Tây Tử một ánh mắt ngươi yên tâm ta không có chuyện gì, liền theo cha mẹ nàng ra ngoài.

Đi ra đại sảnh hôn lễ, ba người đi đến hành lang bên ngoài.

Lâu Xuân Vũ đi theo phía sau cha mẹ, bảo trì khoảng cách vài bước chân.
Khoảng cách này, làm cho nàng đem bóng lưng của cha mẹ nhìn đến rõ ràng, cha mẹ trước mắt là già thật rồi, người mẹ từng dùng ba chưởng có thể đem nàng đánh tới nước mắt rơi xuống hôm nay lưng đã cong xuống, thoạt nhìn gầy gầy, nhỏ nhỏ.

Mà ba ba cũng là phát phúc, miễn cưỡng mở ra một nút áo trên cùng.

Này là chuyện khi nào, bất tri bất giác, người niên thiếu đã trưởng thành, mà người lớn đã già rồi.

Nàng nhớ tới bản thân trước kia đối với mẹ buông ra ngoan thoại, có một ngày mẹ sẽ già đi, mà chính mình sẽ lớn lên, đến lúc đó mẹ làm sao đối với nàng, nàng sẽ trả thù lại.

Hiện tại hồi tưởng lại, đây chẳng qua là lời nói nhất thời của tuổi trẻ nóng tính.

Đi đến một nơi không có ai, ba người đứng lại.

Lâu mẹ hỏi: "Đệ đệ của con nói con đưa một người tới đây, tại sao là nữ nhân?"
"Nếu không thì sao? Mẹ cho là lão công của con sao?"

Lâu mẹ đưa một ánh mắt cho Lâu ba ba, Lâu ba ba khẩn trương mở miệng, "Mẹ con là quan tâm con, bà sợ con tìm đối tượng lại tìm người không tốt, làm trễ nải thanh xuân của bản thân. Có đôi khi thanh niên nói chuyện yêu đương liền dễ bị lừa, lời nói lừa gạt con không cần tin tưởng."

Lâu Xuân Vũ nghe được giống như lọt vào trong sương mù, ẩn ẩn có chút đoán được bọn họ nói là có ý gì. "Hai người rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Đệ đệ của con chạy tới nói với chúng ta cái gì mà tỷ tỷ sau này sẽ không kết hôn, nói chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, không nên làm khó ngươi."

"Thật đúng là trẻ tuổi a." Lâu Xuân Vũ cười khổ lắc đầu. Nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

Trong giọng nói của Lâu ba ba mang theo lo lắng: "Con không cần cùng một chỗ với lão công của ngườ ta a."
"Hai người tại sao có thể nghĩ như vậy? Hai người cho rằng con nói không kết hôn là vì nguyên nhân này sao." Tiếng nói chuyện của Lâu Xuân Vũ đã cao hơn một chút.

Lâu mẹ cẩn thận mà đánh giá sắc mặt của nàng, "Con không có loạn kết giao bằng hữu a. Vậy là tốt rồi. Con phải biết, có một số việc, cha mẹ có thể đáp ứng con, nhưng mà loại chuyện làm tiểu tam này, vốn là không được."

"Con thật sự không có làm tiểu tam." Lâu Xuân Vũ nói xong, nhìn bộ dạng cha mẹ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên có chút nói không ra lời.

"Vậy con vì cái gì không kết hôn?"

Lâu Xuân Vũ bất đắc dĩ nói: "Không kết hôn chính là không kết hôn, nào có nhiều vì cái gì như vậy."

Trong hôn lễ, chủ hôn ra sức khơi dậy bầu không khí, vừa ca vừa nhảy múa, liên tiếp tiết mục rút thăm trúng thưởng, người lớn tiểu hài tử đều có, ngay cả người thầm nghĩ yên tĩnh ngồi ăn như Lâu Xuân Vũ, cũng bị nhét vào tay hai chiếc búp bê.
Sau đó cha mẹ Lâu Xuân Vũ đứng ở chính giữa đài, nghe mẹ khái khái bính bính* mà nói ra những lời chủ hôn đã chuẩn bị từ trước, dáng vẻ khẩn trương, giống như tiểu bằng hữu lần đầu tiên lên đài biểu diễn, cẩn thận quan sát, còn nhìn thấy được bàn tay mẹ cầm microphone đang run rẩy.

(*Va va chạm chạm. Ở đây chắc ý là nói vấp váp không trôi chảy)

Mẹ nói xong phần lời thoại của bản thân, đến phiên ba ba, ba ba nhìn tiểu sao*, có thể là đã ân thầm luyện tập qua rất nhiều lần, ông nói phi thường trôi chảy, mặc tây trang lưng thẳng tắp, chỉ là ông không quen khống chế âm lượng khi nói microphone, hiệu quả âm thanh lại tốt, tiếng nói chuyện của ông đặc biệt vang dội.

(*Mảnh giấy viết nhỏ, giống mấy tở giấy photo như khi quay bài í)

Sau khi ba ba nói xong, hai người nghe chỉ lệnh của chủ hôn, chủ hôn nói bọn họ làm cái gì, bọn họ liền làm cái đó, từ thần sắc đến động tác, đều viết hai chữ khẩn trương.
Đến cuối cùng, cha mẹ đi xuống, nhường vị trí cho tân nhân, bầu không khí thoáng cái từ nặng nề biến thành vui thích, lại thêm chủ hôn cố tình làm một vài trò đùa, một ít trò đùa mang màu sắc hơi vàng, đặc biệt là người trẻ tuổi, hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.

Cũng may mà Lâu Xuân Vũ để Lâu Xuân Vọng an bài ngồi cùng bàn với đồng sự của hắn, không có trưởng bối hỏi những thứ loạn thất bát tao, những người quen thuộc không có chú ý tới sự xuất hiện của nàng, có rất nhiều người cũng là đã nhiều năm không gặp mặt, nữ đại mười tám biến, Lâu Xuân Vũ không còn là hảo đệ tử điềm đạm nho nhã trong mắt mọi người, cho nên nửa đầu của hôn lễ, đều không có ai tới quấy rầy nàng.

Đến tiết mục tân lang tân nương mời rượu, Lâu mẹ nhất định muốn kéo Lâu Xuân Vũ cùng đi mời rượu, Lâu Xuân Vũ nói: "Cũng không nhận ra nhau, không phải là xấu hổ sao?"
"Dù sao cũng phải đi qua đó, con là tỷ tỷ của chú rể, con không ra mặt, người ta sẽ nghĩ như thế nào, con cho đệ đệ của con một chút mặt mũi." Lâu Xuân Vũ bị Lâu mẹ cầm lấy cánh tay dẫn tới bên cạnh tân lang, đi theo mọi người cùng nhau mời rượu.

Đi tới bàn của đại bá, mọi người trêu chọc xong tân nhân, cũng chú ý tới một người xa lạ có chút quen thuộc trong đội hình, Lâu mẹ vừa nhắc nhở, đại bá đã kịp phản ứng, "Đây là... Xuân Vũ a, là đại nữ nhi của ngươi, là người ở lại Thượng Hải a, lớn lên không tệ nha, dễ nhìn, bây giờ là bao nhiêu lớn rồi, có đối tượng hay chưa?"

"Hôm nay nhân vật chính không phải là nàng, lúc khác lại nói nàng. Hôm nay mọi người tới đây, hảo ăn hảo uống." Lâu mẹ giả vờ ngớ ngẩn để qua chuyện, kính rượu một vòng, lại kéo Lâu Xuân Vũ đi tới một bàn khác.
Lâu Xuân Vũ cười đến gương mặt đều cứng ngắc lại, cùng tân nương Hạ Dao liếc nhìn nhau, Hạ Dao quay đầu đưa lưng về phía mọi người thở ra một hơi, Lâu Xuân Vũ nói: "Còn có thể kiên trì sao?"

"Không thể cũng phải kiên trì a, ta tự nói với bản thân, kết hôn liền một lần này, mọi chuyện xong hết thì tốt rồi." Hạ Dao dùng sức chớp mắt, điều chỉnh thần sắc, lại nâng lên dáng tươi cười.

Kính hết hai bên họ hàng, nhiệm vụ làm gấu trúc ở vườn bách thú để mọi người tham quan của Lâu Xuân Vũ cũng đã hoàn thành, nàng xuất hiện ở đó, chủ yếu để cho mọi người nhìn thấy trong nhà tân lang có tỷ tỷ, gặp mặt, lên tiếng chào hỏi.

Trước khi Lâu Xuân Vũ đi xuống, liền nói một câu với Hạ Dao: "Ngươi khổ cực rồi."

Hạ Dao nói: "Ngươi mới là thật sự khổ cực, buổi tối ngươi phải về bên kia, hay là ở lại đây? Ở lại đây đi, ta để Vượng Vượng đặt thêm một phòng, ngươi cùng bằng hữu nghỉ ngơi một buổi tối, sáng ngày mai lại đi a."
"Không cần, chúng ta cũng không tiện lưu lại..."

Hạ Dao không bận tâm lời nói của nàng, trực tiếp từ trong túi xách lấy ra một thẻ phòng, nhét vào trong tay Lâu Xuân Vũ, "Đại tỷ, ngươi đừng miễn cưỡng, mệt mỏi lái xe dễ gặp chuyện không may, nếu như ngươi không mang mỹ phẩm dưỡng da, yên tâm chỗ này của ta có, ta có rất loại, chút nữa ta lấy cho ngươi xem qua. Được rồi được rồi, ngươi ăn nhiều một chút."

Một giây sau, Hạ Dao trở lại bên cạnh Lâu Xuân Vọng, cầm lấy ly trong tay Lâu Xuân Vọng, mời rượu mọi người.

Trong khoảng thời gian Lâu Xuân Vũ đi ra ngoài, Tống Tây Tử đã ăn qua một vòng, nhìn bộ dáng của nàng, chính là ăn no vui vẻ.

"Cảm thấy món ăn ở đây như thế nào?" Lâu Xuân Vũ mệt mỏi liền không thấy ngon miệng, nhưng mà cũng sợ buổi tối sẽ đói bụng, liền chọn một ít món mình thích ăn để nhét đầy bao tử.
Tống Tây Tử quay bàn* thức ăn cho nàng, ánh mắt Lâu Xuân Vũ dừng ở món nào tương đối lâu, Tống Tây Tử giúp nàng đem món đó lấy tới, đồng thời còn phải chú ý đến cảm nhận của những người khác ngồi cũng bàn

(*Trung Quốc hay có mấy bán xoay xoay í)

"Hải sản rất tươi, chính là loại hương vị tươi ngon ngươi hay nói đến, quả nhiên không tệ. Lúc trước ta tới đây, kết quả ngươi dẫn ta đi ăn đồ ăn Cù Châu, ngươi nhớ không, ta bỏ lỡ hải sản ngon như vậy, là có bao nhiêu tiếc nuối."

Lại nói tiếp, đó là chuyện đã mấy năm về trước.

"Hải sản không rẻ, ta sợ ngươi không có tiền thanh toán, đây là suy nghĩ cho ngươi." Lâu Xuân Vũ nói đùa.

Tống Tây Tử bỗng nhiên liền có ý nghĩ, "Có muốn ở lại một một hai ngày hay không, chúng ta ăn đủ lại trở về a."

Lâu Xuân Vũ im lặng lấy ra thẻ phòng tân nương vừa đưa cho nàng, sau khi Tống Tây Tử nhìn thấy liền nở nụ cười, "Ngươi làm sao lại đoán được ta đang suy nghĩ cái gì a?"
"Vậy thì lưu lại một tối, ngày mai lại đi a."

Hai người âm thầm nói xong, cha mẹ Lâu Xuân Vũ đi tới, kính rượu qua đồng sự của Lâu Xuân Vọng, ly dừng ở trước mặt Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử khom người cùng bọn họ chạm cốc, nói lời chúc phúc, đem ly rượu uống cạn.

Lâu mẹ nhìn Tống Tây Tử vài lần, "Ha, ta nhớ ra rồi, ngươi là người đồng học kia của nàng. Các ngươi vẫn còn liên lạc a, quan hệ thật tốt."

"Đúng vậy, chúng ta bây giờ ở cùng một chỗ."

"Xuân Vũ làm phiền ngươi chiếu cố." Lâu mẹ nói xong lại muốn kính một ly, Tống Tây Tử vội vàng nói: "Những năm này Xuân Vũ cũng luôn chiếu cố ta, lẫn nhau, a di không cần khách khí như vậy."

"Nàng tính khí không tốt, còn cho rằng nàng không có bằng hữu a, không nghĩ tới còn có người bạn tốt như ngươi, tới nhà chơi nhiều một chút, bây giờ trong nhà đã thay đổi rồi, đều là mới, yên tâm đến vui chơi a."
"A di yên tâm, ta có thời gian liền mang theo Xuân Vũ cùng nhau về nhà."

Tống Tây Tử cùng cha mẹ của Lâu Xuân Vũ cười cười nói nói, nói xong còn cùng Lâu mẹ đi một đoạn, tiễn bà đi.

Khi trở về, Lâu Xuân Vũ ngồi trên ghế nhìn nàng một cái, "Cẩu thối."

"Nên như vậy a, a di khách khí với ta, ta chính là càng thêm khách khí mới đúng, lưu lại ấn tượng tốt trong lòng bà." Dáng tươi cười của Tống Tây Tử sáng lạn, chỉ là ở trong mắt Lâu Xuân Vũ liền không tốt đẹp như vậy.

Lâu Xuân Vũ nói, "Mẹ của ta chưa bao giờ khách khách khí khí nói chuyện với ta như vậy." Nàng nghiêng đầu đi, không muốn để Tống Tây Tử nhìn đến biểu tình trên gương mặt mình, vậy nhất định sẽ rất xấu, rất vặn vẹo.

Tống Tây Tử nghiêng đầu, giống như muốn đối nghịch với nàng mà nhất định muốn xem gương mặt của nàng.
Lâu Xuân Vũ ngại có ngoại nhân ở đây, không tiện phản ứng, nói khẽ với Tống Tây Tử nói: "Ngươi làm gì vậy?"

"Ngươi lớn như vậy, rõ ràng còn vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà tranh giành tình nhân. Có ngây thơ ấu trĩ không a"

"Ai ghen tỵ?"

"Là ai vừa rồi đều chua giọng nói mẹ của ta đều không có..."

"Câm miệng." Lâu Xuân Vũ thẹn quá hoá giận muốn ngăn cản Tống Tây Tử lặp lại lời mình vừa nói, đó là lời nói nàng thốt ra, là không thể chân thật hơn, khi nàng vừa nói ra khỏi miệng liền đã hối hận, liền biết rất buồn cười, rất ngây thơ.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Lỗ rồi.

Tống Tây Tử: Cái gì?

Lâu Xuân Vũ: Lỗ hồng bao, ta cho đệ đệ một hồng bao lớn như vậy, ta sau này lại không kết hôn, hồng bao không lấy lại được, không phải là lỗ rồi sao?
Tống Tây Tử:??

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây