Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

126: Chương 126


trước sau

Dương Chiêu Đệ đưa tay, đem một con côn trùng bò trên đầu Tề Nhã Nhã phủi xuống.

Ánh mắt Tề Nhã Nhã liếc qua nhìn thấy con côn trùng màu đen cực lớn kia, thân thể không khống chế được mà nhảy dựng lên, sau đó liền kìm lòng không được mà bật ra tiếng thét chói tai.

"An tĩnh chút!" Dương Chiêu Đệ quát lệnh một tiếng, làm cho Tề Nhã Nhã vội vàng dùng tay bịt miệng.

Nàng sợ côn trùng, sợ đến mức độ toàn thân đều nổi da gà, sợ đến tê cả da đầu, sợ đến muốn buồn nôn.

Dương Chiêu Đệ thấy côn trùng cũng không phải là côn trùng có hại, đem nó để vào đám cây trong bồn hoa, sau khi xử lý xong, dùng vòi nước trong hoa viên mà rửa tay.

"Thật đáng sợ." Lúc nói chuyện Tề Nhã Nhã vẫn như cũ còn chưa thoát khỏi trạng thái sợ hãi.

"Chỉ là một con côn trùng. Ngươi lúc trước chưa từng thấy qua côn trùng sao?" Dương Chiêu Đệ đều bị nàng chọc cười rồi.
"Ta đã thấy qua a, nhưng mà ta vẫn là sợ, hơn nữa ngươi không cảm thấy rất kinh khủng sao?"

Hình tượng của Dương Chiêu Đệ, ở trong mắt Tề Nhã Nhã đã vô cùng cao đại, ở bên cạnh Dương Chiêu Đệ, Tề Nhã Nhã đã tìm được một loại cảm giác an toàn gì gì đó.

Dương Chiêu Đệ mỉm cười lắc đầu, "Ngươi nói ngươi sợ chuột và gián." Chỉ như vậy cũng liền thôi, cái này chỉ là côn trùng bình thường, sợ đến mức như vậy sao?

"Không...Không cần nói đến hai chữ kia, chỉ hai chữ kia, van cầu ngươi." Tề Nhã Nhã đang đứng ở biên giới chuẩn bị sụp đổ.

Trở lại trong phòng, Tề Nhã Nhã uống nước xong, tâm tình dần dần ổn định lại, nhìn ra được đã bình tĩnh một chút

Dương Chiêu Đệ nói: "Ngồi đi ta có lời muốn hỏi ngươi."

"Ngươi nói." Tề Nhã Nhã không quên rút khăn giấy ra lau đi vệt nước không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Dương Chiêu Đệ đỡ trán, "Ngươi xem một chút hình tượng của ngươi, ngươi hoàn toàn chính là hình tượng tomboy, ai sẽ tin ngươi cái này cũng sợ cái kia cũng sợ."

"Bề ngoài không thể đại biểu cái gì a, ta ăn mặc như vậy, là phong cách của ta, một phần là do ta chọn con đường như vậy, một phần là do ta thích mặc quần áo trung tính, không có nghĩa nội tâm của ta là một thô các lão gia. Ta không có chướng ngại trong nhận thức giới tính, ta rất rõ ràng ta là một nữ hài tử, hơn nữa, là con người đều sẽ sợ côn trùng." Những lời cuối cùng này, nàng nói rất nhẹ.

Lời nói của Tề Nhã Nhã, từng chữ từng chữ rơi vào trong lòng Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ cũng đang suy ngẫm, nàng có hay không đối với Tề Nhã Nhã nhận thức không đầy đủ, quá mức tự cho là đúng.

"Lão bản, ta cho rằng hiểu lầm đã cởi bỏ rồi, ngươi sẽ bắt đầu tin tưởng ta." Tề Nhã Nhã nghĩ đó là một cơ hội, mấy ngày nay thật vất vả có thể ngồi xuống nói chuyện, muốn hỏi cho rõ ràng, vì cái gì sau khi từ bệnh viện trở về, Dương Chiêu Đệ ngược lại đối với nàng càng thêm lạnh lùng.
Dương Chiêu Đệ nói: "Không phải là vấn đề của ngươi, là vấn đề của ta."

"Vấn đề gì?"

"Ta đã nghĩ ngươi rất nghèo."

"Cái gì?"

"Ta trước kia nghĩ ngươi rất nghèo." Dương Chiêu Đệ cũng là tận dụng thời gian, đem ấn tượng của nàng đối với Tề Nhã Nhã nói hết một hơi.

"Không có a, ta con một, cha mẹ ta thu nhập xem như không tệ. Không thể tính nghèo." Tề Nhã Nhã rất khiêm tốn.

Hoàn toàn là theo chiều hướng khác. Quả nhiên nàng chỉ nghĩ theo chiều hướng thông thường. Hai tay Dương Chiêu Đệ ở trên bàn chống cái trán, nàng lắc đầu, mái tóc dài của nàng bởi vì động tác này của nàng mà đong đưa.

"Ta hiện tại đã biết rồi. Ngươi nhớ rõ ta lần đầu tiên gặp mặt ngươi, ngươi chạy đến tìm ta, nói ngươi muốn đến công ty của ta đi làm. Ngươi nói ngươi muốn giải quyết vấn đề chỗ ở, bởi vì ngươi không có tiền, tiền thuê nhà đều không có."
"Đúng cậy." Tề Nhã Nhã nhớ rõ, khi đó nàng vừa tốt nghiệp, thu dọn đồ đạc từ ký túc xá trường học dọn ra, gia đình cắt đứt phí sinh hoạt của nàng, may là Lâu Xuân Vũ giúp nàng một chút, hóa giải áp lực của nàng.

So sánh ra, thời gian trước kia của nàng, thật sự là sống đến vô tâm vô phế, áo cơm không lo.

Nàng không cần đi làm công giống như Lâu Xuân Vũ, tiền tiêu vặt trong nhà sẽ cho, quần áo đều là mẹ mua cho nàng, rất nhiều quần áo mới nàng cũng không có cơ hội mặc liền ném ở trong tủ quần áo.

Khi nàng nói yêu đương, lễ vật tặng bạn gái đều là không nhìn giá cả, đồng hồ đeo tay hơn một vạn đồng, nàng lấy từ chỗ của mẹ, cứ như vậy mà qua tay đưa cho bạn gái, bạn gái nói quá mắc, nàng trả lời là không sao, dù sao mẹ của ta sẽ không đeo, còn không bằng cho ngươi đeo.
Cái đồng hồ kia không phù hợp với độ tuổi của bạn gái nàng a. Nhưng mà bạn gái nàng vẫn nhận lấy.

Tiền tiêu hết rồi, trong nhà vẫn sẽ tiếp tục cho nàng, nàng lại càng thêm không bận tâm.

Nàng làm sao sẽ nghĩ đến, lại có một ngày như vậy, nàng còn phản bận tâm đến chuyện tiền thuê nhà, đừng nói là một tháng tiền thuê nhà, thậm chí còn không đắt bằng tiền thuê một phòng khách sạn vào ngày lễ tình nhân.

Nàng khi đó chính là lên mạng tìm được thông tin tuyển dụng của Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ yêu cầu rất cao, yêu cầu tốt nghiệp trường có anh tiếng, tiếng anh cấp sáu, còn có rất nhiều những thứ khác, Dương Chiêu Đệ thậm chí quang minh chính đại viết tùy thời cũng có thể tăng ca, tiền lương một vạn + trích phần trăm, khi đó rất nhiều người xem qua thông báo tuyển dụng của nàng, đều cho rằng là trò đùa, căn bản không có ai cho là thật.
Mà dòng chữ đập vào mắt Tề Nhã Nhã, chính là giải quyết vấn đề chỗ ở.

Cho nên sau một ngày thông báo tuyển dụng của Dương Chiêu Đệ được đăng lên, liền nhận được những cuộc điện thoại không phải là nghiêm túc muốn hỏi xin việc, có người thậm chí nói nàng đừng đùa giỡn.

Ngày hôm sau Dương Chiêu Đệ lập tức đem thông báo tuyển dụng kia gỡ xuống, người duy nhất đến phỏng vấn chính là Tề Nhã Nhã.

Lúc đó Tề Nhã Nhã ăn mặc sạch sẽ gọn gàng giống như một tiểu nam hài mười tám tuổi, mặc rộng áo thun cùng quần hoa rộng thùng thình, đến trước mặt Dương Chiêu Đệ, văn bằng, các loại chứng nhận, bày ở trên bàn của Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ cho rằng đó là nàng dùng tiền mua được, đặc biệt là phần văn bằng kia, Dương Chiêu Đệ nghĩ nàng có văn bằng cao như vậy, không nhất định muốn đến công ty của mình.
Tề Nhã Nhã nói muốn đến làm ở công ty của nàng, hy vọng có thể giải quyết vấn đề chỗ ở.

"Khi đó ta xác thực không có tiền, sau khi ta tốt nghiệp, cha mẹ liền không cho ta tiền tiêu vặt."

"Nhưng mà khi đó biểu hiện của ngươi rất thảm, ngươi nói với ta ngươi đã vài ngày chưa được ăn bữa ăn ngon, đều là ăn một chút lẩu ở chỗ của bằng hữu ngươi, không chú ý còn ăn đến quá no."

"Khi không có tiền, không phải đều là như vậy sao?" Tề Nhã Nhã không hiểu chuyện này có vấn đề gì.

"Khi ngươi kể chuyện của Tiểu Lâu, ngươi đặc biệt khổ sở." Có một đoạn thời gian Tề Nhã Nhã nói về câu chuyện của một vị bằng hữu của nàng, Dương Chiêu Đệ cho rằng người bằng hữu kia chính là bản thân Tề Nhã Nhã, nếu không vì cái gì khi kể câu chuyện kia Tề Nhã Nhã lại chân tình thực ý như vậy.
Cho nên Dương Chiêu Đệ liền rất muốn quen biết vị bằng hữu này của Tề Nhã Nhã, muốn biết vị bằng hữu trong câu chuyện này, có phải là bản thân Tề Nhã Nhã hay không.

Thẳng đến khi gặp mặt Lâu Xuân Vũ, Dương Chiêu Đệ mới xác định vị bằng hữu mà Tề Nhã Nhã nói đến kia, là chân thật tồn tại, câu chuyện về vị bằng hữu mà nàng nói, cũng là câu chuyện chân thật tồn tại.

Hiện tại Dương Chiêu Đệ hồi tưởng lại, cách nhìn của nàng đối với Tề Nhã Nhã, thủy chung là không có căn cứ, bởi vì Tề Nhã Nhã cũng không nhắc đến quá khứ cùng gia đình bối cảnh của bàn thân, nói cho cùng, hết thảy đều là bản thân Dương Chiêu Đệ suy đoán.

Đến một bước này, Dương Chiêu Đệ cũng chỉ có thể trách chính mình.

"Vậy theo ý tứ của ngươi, thu nhập của cha mẹ ngươi xem như khá tốt, không tính là nghèo, vậy vì cái gì trước đây không lâu ngươi vẫn nói ngươi không có tiền dành dụm? Tiền của ngươi đi nơi nào?" Ánh mắt lợi hại của Dương Chiêu Đệ, đem Tề Nhã Nhã từ đầu đến chân quét qua một vòng.
Y phục mà nàng mặc vẫn là đơn đặt hàng cũ hoặc hàng mẫu được lấy ra từ trong kho, vậy là không dùng tiền để mua quần áo, bình thường cũng không đặc biệt có sở thích gì khác, không chơi trò chơi không mua các thứ linh tinh, người trẻ tuổi thường có sở thích đốt tiền, nàng cũng không có biểu hiện là có sở thích này.

Có lần Dương Chiêu Đệ cho rằng Tề Nhã Nhã là đem tiền cho người nhà, mới có thể không có tiền dành dụm.

Nói đến đây, sắc mặt Tề Nhã Nhã liền đặc sắc rồi, đủ mọi màu sắc, cúi đầu xuống.

"Tiền đều là bản thân ta dùng, ta cũng không biết dùng vào chỗ nào, liền... Liền bất tri bất giác cũng không còn nữa. Nguyên nhân ta không để dành được tiền, ta cảm thấy a, một phương diện có thể là lương của ta thấp?"

"Há, là lỗi của ta..." Âm cuối Dương Chiêu Đệ kéo đến rất dài rất dài, để lộ ra khí tức nguy hiểm.
Tề Nhã Nhã lập tức đổi lời nói, "Đó là lúc trước, năm nay ngài tăng lương cho ta, ta phi thường hài lòng a. Chính yếu nhất là ta cảm thấy có thể là do ta không có xây dựng được thói quen chi tiêu tốt, ta sẽ tự kiểm điểm." Tề Nhã Nhã chắp tay trước ngực, cầu mong lão bản không cần tiếp tục đề tài này nữa, quá đả thương người rồi, lòng tự tôn của nàng bị tổn thương đến đầm đìa máu tươi.

"Cho nên, tiền của ngươi, đều là trong lúc bất tri bất giác do ngươi xài hết, ngươi không nói chuyện với cha mẹ ngươi, là bởi vì cha mẹ ngươi hy vọng ngươi về nhà, mà ngươi không muốn, sau khi cùng cha mẹ ngươi đoạn tuyệt quan hệ ngươi liền triệt để không muốn nói đến chuyện của cha mẹ ngươi nữa?" Ngón tay của Dương Chiêu Đệ khe khẽ gõ trên mặt bàn, tâm Tề Nhã Nhã cũng theo nhịp điệu đó mà nhảy lên.
Tề Nhã Nhã dùng sức gật đầu, lực đạo kia, nhìn qua khiến người ta lo lắng cổ nàng sẽ gãy ra.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một điểm, lại lắc đầu, "Hiện tại ta cùng cha mẹ ta đang ở giai đoạn giằng cho, nếu không phải là ta thuyết phục bọn họ, chính là bọn họ thuyết phục ta."

"Oh." Sau khi Dương Chiêu Đệ biết rõ chân tướng, có chút xúc động, nàng nghĩ bản thân đối với Tề Nhã Nhã tốt, có phải hay không có một phần là xuất phát từ sự đồng cảm, ban đầu tự đặt ra giải thiết về bối cảnh của Tề Nhã Nhã, vì vậy liền liên tưởng đến chuyện của bản thân, trong lúc bất tri bất giác, để cho Tề Nhã Nhã lưu lại công tác, để cho Tề Nhã Nhã ở trong nhà của mình, dành cho Tề Nhã Nhã nhiều sự chú ý như vậy, vừa nghĩ tới là do tự mình đa tình, Dương Chiêu Đệ cũng có chút không tiếp thụ được.
Biểu lộ của Dương Chiêu Đệ lúc trầm tư, khiến cho trong lòng Tề Nhã Nhã bén nhạy mà nắm bắt được một chút không ổn, nàng có dự cảm không rõ, vì muốn nhìn đến biểu lộ của Dương Chiêu Đệ rõ ràng hơn, Tề Nhã Nhã thậm chí còn nghiêng đầu.

"Lão bản, ngươi còn có chuyện gì không rõ? Ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."

"Không còn gì khác." Dương Chiêu Đệ phất phất tay, tỏ ý bảo Tề Nhã Nhã đi xuống.

Tề Nhã Nhã luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Lão bản, nếu như ngươi đối với ta có cái gì bất mãn, có thể thẳng thắn nói với ta, ta sẽ sửa."

"Ta... Lúc trước ta đối với ngươi ôm lấy một loại tâm thái thương tiếc." Dương Chiêu Đệ ở trên người Tề Nhã Nhã thấy được một cái bóng mơ hồ, đó chính là bản thân nàng. Lúc đó nàng nghĩ, Tề Nhã Nhã không giống mình, Tề Nhã Nhã bảo trì tâm trạng lạc quan vô tâm vô phế, linh hồn kiên cường mà thuần khiết, nàng liền kìm lòng không được mà muốn đối với Tề Nhã Nhã tốt một chút.
Tề Nhã Nhã nghe được câu này, da gà trên cánh tay liền nổi dựng lên, giống như bị người ta mãnh liệt gõ một cái, lỗ tai ông ông tác hưởng.

Sau đó, trong lòng nàng nở hoa.

Cảm giác kia, thật giống như nàng của hai mươi mấy năm trước, cũng không biết phương hướng, liền tùy tùy tiện tiện mà đi tới, đi tới nơi nào liền biết nơi đó, gặp đến cái gì chính là biết cái đó, bỗng nhiên sương mù tan đi, nàng tìm được con đường của bản thân mình, có lẽ là con đường kia đã tìm được nàng.

Mà Tề Nhã Nhã từ trong sương mù bước tới, vốn không dám nhìn thẳng vào Dương Chiêu Đệ, nàng cúi đầu, ngón tay ở trên bàn điểm điểm điểm, khẩn trương đến cuống họng phát khô.

"Nhưng mà ta phát hiện là ta tự mình đa tình." Dương Chiêu Đệ trải qua nổi khổ mà người bình thường không tưởng tượng nổi mới đi đến bây giờ, bởi vì đã trải qua, cũng bởi vì đã thoát ly khỏi biển khổ, cho nên mới có thể giữ trong lòng sự từ bi, nàng đem phần từ bi này đặt ở trên người Tề Nhã Nhã. Hóa ra chính là một sự hiểu lầm.
Những cành hoa trong lòng Tề Nhã Nhã đều đã tàn lụi, cành lá héo rũ, cả gốc cũng đều chết héo rồi.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Dương Chiêu Đệ: Ta thương tiếc ngươi, là bởi vì ta nghĩ ngươi rất nghèo. Nhưng mà ta phát hiện ta nghĩ sai rồi, ngươi không cần ta thương tiếc.

Tề Nhã Nhã: Xin ngươi tiếp tục thương tiếc ta, ta rất nghèo, ta thật sự vô cùng nghèo, ta không có đồng nào...

Dương Chiêu Đệ: Chúng ta không có hy vọng.

Tề Nhã Nhã: Vì cái gì?

Dương Chiêu Đệ: Ta không muốn giúp đỡ người nghèo.

Tề Nhã Nhã: Cho nên, người ngươi cần chính là Lâu Xuân Vũ?

Dương Chiêu Đệ: A, cư nhiên lại bị ngươi phát hiện.

Tề Nhã Nhã:??

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây