Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

24: Chương 24


trước sau

Khi Tề Nhã Nhã lướt qua các bài đăng cũng không nhìn thấy bài đăng được đặt cái tên phi thường không thu hút này, nàng cũng chỉ chú ý đến nhãn dán ngự tỷ, hiện tại trong lòng nàng đối với cái từ ngự tỷ này đã có một hình tượng cụ thể, cho nên càng thêm yêu thích đến không được.

Nhìn đến người khác viết ngự tỷ lợi hại thế nào, mở công ty, lái xe hiệu, yêu đương cấp dưới yêu đương đồng học thậm chí còn yêu đương đệ tức phụ, nàng đều sẽ thay chính nàng vào.

Trước đây không lâu lâu chủ mà Tề Nhã Nhã vất vả theo đuổi liền nói không muốn viết nữa, nguyên nhân là cùng ngự tỷ chia tay rồi.

Tề Nhã Nhã bị phần tình cảm này làm cho xúc động, cũng khó chịu theo, mỗi lần đều xem qua một chút xem có cập nhật mới hay không.

Kết quả ba ngày sau nàng xem được phản hồi mới nhất, có người nói lâu chủ này là một kẻ lường gạt, những thứ nàng viết vốn không đúng, lâu chủ nói đây là chuyện chính nàng trải qua, nói ba ba của nàng là người trong quân đội, kết quả ngay cả quân hàm đều viết không đúng, mở miệng chính là xe sang công ty lớn, nói giống như bộ dạng ba hoa chích choè, không thể cân nhắc, xem kỹ chính là gạt người.
Tề Nhã Nhã xem xong ba ngày cũng chưa phục hồi tinh thần, nàng có là quá ngây thơ rồi hay không, rõ ràng liền dễ dàng xúc động như vậy.

Trong hội nghị, Trương Hâm đưa ra một ý tưởng hoàn toàn mới, hắn nghĩ tiếp theo nếu như công ty phát triển ổn định, về sau có thể phát triển chi nhánh, không cần liên doanh, chỉ làm thẳng doanh, từ tổng bộ thống nhất làm quản lý cùng quy hoạch.

Trong toàn bộ hội nghị, Trương Hâm nói thao thao bất tuyệt, lần lượt đem ý tưởng ném ra, phần lớn người tham gia hội nghị bạn khỏi nghiệp cùng lứa tuổi với hắn, chỉ có Tống Tây Tử là trẻ tuổi nhất.

Tống Tây Tử ở trước mặt những vị tiền bối này không dám múa rìu qua mắt thợ, cho nên trên căn bản là lắng nghe cùng ghi nhớ, chỉ những thời điểm đặc biệt nắm chắc mới có thể phát biểu.
Sau khi hội nghị kết thúc, Trương Hâm mang theo vài đại cổ đông đi ăn, gọi Tống Tây Tử cùng đi, Tống Tây Tử lấy lý do phải trở về trường tham gia lớp tự học để từ chối.

Ban đêm phòng tự học đèn đuốc sáng trưng, khi Lâu Xuân Vũ tiến vào phòng học các vị trí trong phòng học đã được chiếm cứ không sai biệt lắm.

Nàng đi đến một góc trong phòng học, nơi đó không có người ngồi, cũng là nơi an tĩnh nhất.

Nàng vừa ngồi xuống không lâu, vị trí bên cạnh liền bị người chiếm lấy, nàng nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Tống Tây Tử mỉm cười với nàng: "Lâu đồng học, vị trí này không có ai đi."

"Không... Không có ai, ngươi ngồi đi." Sách trước mắt cũng xem không được nữa rồi, bàn tay Lâu Xuân Vũ niết lấy một trang giấy kia, cũng không biết mình đang xem cái gì.
Tống Tây Tử liền hỏi nàng có nhớ lần đầu tiên đi quảng cáo hay không, có một vị mẫu thân đưa hài tử đến tìm hiểu tình hình, là Lâu Xuân Vũ tiếp đón vị mẫu thân kia.

Lâu Xuân Vũ nói nhớ rõ.

Tống Tây Tử nói vị gia trưởng kia vẫn là tới đăng ký lớp, còn khen Lâu Xuân Vũ nói chuyện ôn nhu, có đủ kiên nhẫn, nàng trở về đăng ký lớp, có nguyên nhân nhất định cũng là bởi vì Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ xuất phát từ nội tâm mà cảm tạ vị gia trưởng kia đã công nhận bản thân. Mà nàng đem mỗi câu Tống Tây Tử nói với nàng đều ghi tạc trong lòng.

Nàng đã tìm được hình thức ở chung an toàn cùng Tống Tây Tử, sẽ không quấy rầy đến Tống Tây Tử, cái kia chính là nói chuyện học tập, nói chuyện công tác, chỉ có lúc này, trái tim nàng mới cần vội vã gấp rút nhảy lên như vậy, mới có khả năng tâm bình khí hòa mà cùng người kia mặt đối mặt.
Trò chuyện xong những vấn đề này, Lâu Xuân Vũ liền cúi đầu đọc sách, Tống Tây Tử bị sự an tĩnh của nàng tác động, cũng bắt đầu mở sách ra nghiêm túc học tập.

Lớp tự học buổi tối kết thúc, những người khác đều liên tiếp rời đi, Tống Tây Tử thu thập vật dụng, ôm lấy sách vở, nói với Lâu Xuân Vũ: "Cùng trở về?"

Lâu Xuân Vũ lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Tống Tây Tử nhịn không được mà bật cười, đi cùng nữ đồng học trở về phòng, là chuyện rất kỳ quái sao?

Trong lòng Lâu Xuân Vũ nghĩ trước đây không lâu hai người còn là người xa lạ nói không nên lời, hiện tại Tống Tây Tử thế nhưng đã bắt đầu mời nàng đi cùng, chỉ tiếp xúc một ngày, liền từ người xa lạ biến thành bằng hữu có thể cùng nhau đi về phòng.

Giờ phút này, tâm tình Lâu Xuân Vũ có chút phức tạp.
Tống Tây Tử đối với người mà bản thân cảm thấy thuận mắt liền cực kỳ tốt, chính mình cũng từng được người kia ôn nhu đối đãi qua, cho nên nàng liền nhớ rõ Tống Tây Tử đối với mình rất tốt, những hồi ức ghi lòng tạc dạ kia làm cho nàng vô pháp quên đi.

Hiện tại dùng thân phận đồng học đứng ở bên cạnh Tống Tây Tử, cảm nhận được sự tốt đẹp của nàng, thế nhưng lại bắt đầu đố kỵ với chính bản thân mình.

Trên đường về phòng, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử sánh vai đi tới, cách nhau một bước, Tống Tây Tử loáng thoáng cảm nhận được trong lòng Lâu Xuân Vũ có tâm sự, nàng quay đầu nhìn về phía Lâu Xuân Vũ, trên gương mặt người kia nhìn thấy biểu lộ u buồn sâu lắng, biểu lộ không giống như là một tiểu cô nương sẽ có.

Một làn gió lạnh lướt qua cẳng chân trơn bóng dưới làn váy, Tống Tây Tử run lên một chút, bắt được cảm giác mát lạnh của gió thu đầu mùa, nàng nói với Lâu Xuân Vũ: "Hình như vào mùa thu rồi."
"Đúng vậy a." Trước kia Lâu Xuân Vũ rất thích mùa thu, nàng trong giấc mộng kia, ở đại học đã viết qua rất nhiều bài thơ, rất nhiều văn xuôi, bởi vì chưa từng thật sự trải qua buồn phiền đau thương, cho nên mới dám viết xuống những câu chữ ưu thương kia. Chỉ là sau này bởi vì gia đình cùng công tác, mài mòn đi phần tâm tư nhạy cảm kia của nàng, nàng cũng không còn động đến bút viết nữa, thỉnh thoảng lục ra những cuốn tập thời đại học, xem qua nhưng tác phẩm kia của nàng đều có chút u buồn vô cớ.

Còn nhớ có một lần Trọng Văn Lâm lật xem tác phẩm trước kia của nàng, hỏi nàng một vấn đề, "Vì sao bây giờ ngươi không làm thơ nữa?"

Nàng dọn dẹp vụn bánh quy bị hài tử làm rời đầy trên mặt đất, cũng không quay đầu lại mà nói: "Hiện tại bận rộn, không có thời gian viết những thứ này."
Trọng Văn Lâm nói thêm vài lời, đại khái là nói trước kia nàng rất có tài văn chương, những thứ viết ra cũng có trình độ, sau khi kết hôn tại sao ngược lại lại trở nên tầm thường rồi.

Cái từ tầm thường này, dùng thật là thỏa đáng.

Lúc đó nàng đem cái khăn lau chán ghét trong tay ném xuống mặt đất, cắn răng đi vào phòng ngủ, nếu không nàng thật sự sẽ cùng Trọng Văn Lâm tranh cãi.

Nàng bình ổn hơi thở, mở cửa đi ra, tiếp tục dọn dẹp tàn cuộc trên mặt đất.

Ở kiếp này, nàng lại chưa từng viết thơ, ngược lại càng lo nghĩ vùi đầu vào kiếm tiền sinh hoạt. Nàng không biết đây là tốt hay là không tốt, nhận thức duy nhất chính là nàng không cảm thấy có cái gì phải tiếc nuối.

"Tây Tử!" Tề Nhã Nhã chạy đến, vốn trong mắt chỉ có Tống Tây Tử, đến gần mới nhìn thấy Lâu Xuân Vũ ở bên cạnh, nàng hỏi Lâu Xuân Vũ, "Ân, Xuân Vũ, các ngươi sao lại đi cùng nhau?"
"Tiện đường." Lâu Xuân Vũ nói.

Tống Tây Tử khiêu mi, "Làm sao, chúng ta không thể đi cùng nhau sao?" Nàng tựa tiếu phi tiếu, chờ Tề Nhã Nhã đưa ra đáp án.

Bầu không khí có chút lúng túng.

Tề Nhã Nhã lắc đầu, vội nói: "Không không không, ta không ghen."

"Đều là đồng học có cái gì phải ăn giấm?" Tống Tây Tử nghĩ dứt khoát nói cho thẳng thắn.

Tề Nhã Nhã có chút muốn khóc, loại cảm giác này, giống như bị người dùng sức xuyên mạnh qua xương sườn, nàng thậm chí có thể nghe được thanh âm đầu của mình nện vào tường, thanh thúy như vậy.

"Ta đi lên lầu." Tề Nhã Nhã cúi đầu, quay người, cầm lấy lan can bước qua ba bậc cầu thang, sau đó nhanh chóng chạy lên, biến mất ở chỗ ngã rẽ cầu thang.

Lâu Xuân Vũ ôm chặt cuốn sách trong lòng.

Phát hiện được sự biến hóa trên gương mặt Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử mới nghĩ đến bản thân không nên thẳng thắng như vậy ở trước mặt một đồng học khác, chỉ sợ về sau gặp mặt liền sẽ lúng túng.
"Ngươi cự tuyệt người khác đều trực tiếp như vậy sao?" Lâu Xuân Vũ đột nhiên nói một câu, phá vỡ sự bình tĩnh làm cho người ta ngạt thở.

"Ta cùng nàng..." Tống Tây Tử muốn sắp xếp những lời phù hợp nơi đầu lưỡi, nàng không muốn bạn cùng phòng sinh ra tâm lý bài xích Tề Nhã Nhã, lại không hy vọng có lời đồn về bản thân.

"Tề Nhã Nhã cũng không cố kỵ chúng ta, nàng rất dũng cảm."

Khi Tống Tây Tử đối mặt với Lâu Xuân Vũ, bỗng nhiên có loại cảm giác như đang cùng một người trưởng thành nói chuyện, nhưng mà rõ ràng nàng thoạt nhìn nhỏ gầy như vậy, "Nếu như không có bất luận khả năng gì, có lẽ nên chém đinh chặt sắt mà nói cho rõ ràng. Sự nhiệt tình của nàng đối với ta vượt ra khỏi phạm vi đồng học, ta chỉ là không thích bị người ta theo đuổi gắt gao, ta cũng không nói Tề Nhã Nhã có cái gì không đúng, ta cự tuyệt nàng không liên quan đến giới tính. Cao trung có nam sinh theo đuổi ta, mang hình tượng Vương tử thâm tình khẩn thiết, ta cũng rất trực tiếp liền nói với hắn, ta nói ta không thích như vậy."
"Thì ra ngươi lãnh tĩnh như vậy. Vậy nếu như người theo đuổi ngươi chính là người ngươi thích thì sao?"

"Ta không thích theo đuổi quá chặt, quá ngây thơ, vậy tốt nhất là giữa hai người tồn tại sự ăn ý, điều kiện tiên quyết là đủ thẳng thắn, không cần lừa gạt, sau đó công bằng đối đãi, cùng nhau tiến bộ. Ta nói như vậy, có phải hay không là có chút hư vô mờ mịt?"

Lâu Xuân Vũ nói: "Không có, ta đồng ý với cách nói của ngươi, con người cả cuộc đời, liền phải tìm một người mà mình yêu thích, nếu như không thể, tùy tiện chấp nhận đối với mình chính là tổn thương, đối với người khác chính là vô trách nhiệm."

"Ta cảm thấy ta đã định trước sẽ cô độc cả đời. Người không phù hợp với lòng ta ta liền không muốn."

"Người ưu tú như ngươi, làm sao lại tìm không được người thích hợp. Ngươi chỉ cần thật sự muốn tìm, sẽ luôn có thể tìm được." Lâu Xuân Vũ xuất phát từ nội tâm mà nói ra.
Từ một việc dẫn dắt đến vô số lời đối thoại. Đi đến đầu tầng ba, Lâu Xuân Vũ phất phất tay, nói: "Tái kiến. Còn có, cố gắng lên."

"Tạm biệt."

Sau khi vẫy tay từ biệt, Lâu Xuân Vũ âm thầm tự nói với bản thân một câu, ngươi cũng phải cố gắng lên. Sau đó nâng bước chân trầm trọng mà lên lầu.

Nàng nghĩ Tống Tây Tử nhất định sẽ tìm được một người yêu thích hợp với mình, giới tính của người đó không quan trọng, tên gọi là gì không quan trọng, nhất định phải là người phù hợp với yêu cầu của Tống Tây Tử. Mà chính mình, nếu như cùng Tống Tây Tử làm bằng hữu, có thể làm phù dâu chúc phúc cho Tống Tây Tử.

Đi vào phòng, nhìn thấy Tề Nhã Nhã đang ôm lấy thú bông mà khóc lóc, Liêu Dật Vân cùng Tạ Nhuế vây quanh nàng, hảo ngôn hảo ngữ mà an ủi nàng.

"Ta thất tình rồi, ta thật là đáng thương, ta thật sự là lần đầu tiên yêu thích một người như vậy, lần đầu tiên theo đuổi nàng. Nàng lại còn nói... Lại còn nói... Nàng nói chúng ta không có gì."
Tạ Nhuế từ an ủi mà vỗ nhẹ bả vai nàng đến giống như trút giận mà đánh lên đầu nàng, "Nàng với ngươi vốn là không có gì, ban đầu chính là ngươi quấn chặt lấy nàng, chúng ta đã dùng sức kéo ngươi trở về, ngươi còn nhất đầu nhiệt mà lao tới. Hơn nữa nàng đã có bạn trai."

"Ai?!"

"Không có khả năng!"

"Nàng đã có bạn trai?"

Trong phòng có ba người đồng thanh lên tiếng.

Hô ai chính là Tề Nhã Nhã, khóe mắt nàng còn treo nước mắt, lúc này nghe thấy Tống Tây Tử đã có bạn trai, đều quên đi chuyện bản thân đang khóc.

Nói không thể nào là Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử mà nàng quen biết trong bốn năm đại học đều chưa từng nói chuyện yêu đương, đây là Tống Tây Tử tự mình nói.

Mà người cuối cùng nói ra một câu không xác định là đến từ Liêu Dật Vân, theo ý của nàng Tống Tây Tử không giống như người đã có bạn trai a.
Trong phòng bốn người, ba người đều đang nhìn Tạ Nhuế, Tạ Nhuế mang vẻ mặt khẩn trương, ba ánh mắt sáng ngời đồng thời tụ họp ở trên người nàng, nàng sắp bị thiêu cháy rồi.

"Ta nghe học trưởng của ta nói a, bạn trai của nàng chính là lão bản của công ty nàng cũng là học trưởng của nàng, Trương Hâm, các ngươi không biết sao? Chuyện này chúng ta hầu như đều đã biết rồi, Trương Hâm luôn chờ đợi nàng, đợi sau khi nàng tốt nghiệp hai người liền kết hôn."

"Không thể nào!"

"Không có khả năng."

"Hình như có từng nghe nói qua."

Tạ Nhuế mang một bộ dáng tùy các ngươi có tin hay không.

Tề Nhã Nhã khóc đến càng thêm lớn tiếng. Nàng thế nhưng lại yêu mến một thẳng nữ, một thẳng nữ có bạn trai ưu tú! Tâm tư thiếu nữ của nàng, nát tan!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường ----

Lâu Xuân Vũ: Ta biết Tống Tây Tử không có bạn trai, ta còn biết nàng không thích quét dọn vệ sinh, ta còn biết...

Những người khác: Đừng nói dối...Chúng ta không mù, ngươi và nàng ở Chương 20 mới bắt đầu thành bằng hữu.

-----

Tống Tây Tử: Lão đại, ngươi nói ta có phải nên hạ thấp yêu cầu đối với một nửa còn lại hay không, giảm đến thực tế một chút? Ví dụ như muốn đối phương thu nhập trăm vạn mỗi năm? Ngoại hình xuất chúng? Tính cách ôn nhu?

Trương Hâm: Đừng yêu mến ta, tuy rằng ta đáp ứng đủ yêu cầu, nhưng mà người ta thích là Ưng Nhạc Thiên.

Tống Tây Tử: A, ta đối với chuyện làm vợ cũng không có hứng thú.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây