Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

38: Chương 38


trước sau

Lâu Xuân Vũ tiếp nhận việc làm thêm, liền tận dụng khoảng thời gian sau khi lên lớp mà bắt đầu làm.

Cùng những điều Tống Tây Tử nói không sai biệt lắm, công việc này cần thập phần dụng tâm, bởi vì một phần khảo sát dính đến rất nhiều vấn đề, trong những vấn đề này ngoại trừ lựa chọn còn có phán đoán, mấu chốt là còn có những đoạn viết dài, Tống Tây Tử đã gởi cho nàng một file thông tin qua QQ, để nàng nhập kết quả thống kê vào file thông tin này.

Đây là công việc có khối lượng khá lớn, ban đầu Lâu Xuân Vũ chưa có tiến vào trạng thái, tiến độ có chút chậm, nàng cho rằng chỉ có nàng là như vậy, nhưng trên thực tế cả bốn người Tống Tây Tử tìm đến đều là giống nhau.

Không có lớp học vào chiều thứ sáu, Tống Tây Tử liền hỏi nàng có muốn ra quán cafe bên ngoài trường học để đẩy nhanh tốc độ hay không, những người khác cũng sẽ đi cùng.
Lâu Xuân Vũ mang theo máy tính đi đến quán cafe mà Tống Tây Tử nói, thì ra đó là lão trạch được chuyện đổi thành quán cafe trong hẻm nhỏ ở Thượng Hải, khắp nơi đều được lão bản cẩn thận bố trí. Trên một bức tường có treo ảnh chụp cũ kỹ, Lâu Xuân Vũ đứng trước bức tường treo đầy ảnh chụp này, ngẩng đầu nhìn những bức ảnh trắng đen phía trên, không khỏi có chút mê hoặc.

Tống Tây Tử từ cầu thang gỗ chật hẹp đi xuống, đập vào ánh mắt là bóng lưng Lâu Xuân Vũ đang đeo balo chuyên tâm nhìn ảnh chụp.

Nàng lặng yên không một tiếng động đứng ở sau lưng Lâu Xuân Vũ, "Ngươi đối với lịch sử quá khứ có hứng thú?"

"Ân, ta chỉ là rất thích cảm nhận của những ảnh chụp xưa cũ." Lâu Xuân Vũ nhất thời nhìn đến quên mình, quên mất nàng tới đây là để làm việc.
"Những thứ này đều là bảo bối tổ truyền của lão bản quán cafe, đây là phòng ở trước kia của nhà nàng, sau khi nàng về nước liền đem nơi này đổi thành quán cafe, phía trên kia là bà của nàng, có phải rất đẹp hay không?"

Tống Tây Tử đã tới nơi này vài lần trở thành bằng hữu với lão bản, cũng nghe lão bản nói rất nhiều câu chuyện liên quan đến ngôi nhà này.

Nàng hiện tại cũng có thể đứng ở đây làm người hướng dẫn cho người khác.

Lâu Xuân Vũ là thính giả đầu tiên của nàng, bởi vì khi nàng nói, Lâu Xuân Vũ rất kiên nhẫn lắng nghe.

Cô nương trong ảnh để kiểu tóc mái rất thịnh hành vào thời điểm đó, tóc cắt ngắn lộ ra cần cổ. Mà cô nương mặc đến một thân sườn xám, hai tay đặt ở sau lưng, tư thái thả lỏng, trên mặt mang mỉm cười. Ảnh chụp mơ hồ cũng ngăn không được khí chất như nhân vật trong phim.
"Bất quá ta nói nhỏ với ngươi, quán café của lão bản mở ra chính là bị lỗ, hàng năm đều lỗ rất nhiều tiền, cho nên những người bằng hữu như chúng ta nếu có thời gian liền sẽ tới nơi này ủng hộ nàng." Nửa người trên của Tống Tây Tử nghiêng về phía Lâu Xuân Vũ, ở bên tai Lâu Xuân Vũ nhẹ nhàng thì thầm mà nói.

Lâu Xuân Vũ nói: "Nơi tốt như vậy, bố trí xinh đẹp như vậy, làm sao lại chịu lỗ?"

"Giá cả có chút cao a, một ly cafe ba mươi mấy đồng, cũng không phải mọi người đều tiếp nhận được." Tống Tây Tử chỉ chỉ trên lầu, "Chúng ta đi lên lầu a, hôm nay chúng ta thêm chút sức, làm nhiều một chút, như vậy áp lực cũng ít đi một chút."

Hai người một trước một sau đi lên cầu thang gỗ, cầu thang gỗ chật hẹp tiếp tục đi lên có chút khó khăn, Lâu Xuân Vũ cầm lấy lan can, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận.
"Lúc trước Ưng Nhạc Thiên đi học liền phát hiện nơi này, lúc đó nơi này không có nhiều người, rất quạnh quẽ, nhưng mà cafe uống rất ngon, hạt cafe đều là lão bản chọn cafe tốt nhất, Trương Hâm thấy lão bản quá đáng thương, cho nên liền rất hảo tâm mà giới thiệu quán cafe của nàng. Kết quả chờ sau khi hắn tốt nghiệp biết rõ người ta có tiền, vốn không bận tâm đến chút lỗ vốn đó, Trương Hâm cũng không còn hảo tâm nữa, mỗi ngày nói với ta trong lòng mất cân bằng, muốn sụp đổ, nói như vậy đến tận bây giờ thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc tới, nhưng mà chúng ta đã quen rồi, liền không muốn đổi nơi khác, ở chỗ nay lão bản có một sân thượng, khi thời tiết không quá nóng, có thể ngồi trên đó cả buổi trưa. Hơn nữa quan trọng nhất là, lão bản làm sandwich cùng salad siêu cấp ngon, đợi mọi người đói bụng ta liền để nàng làm vài phần, cho ngươi ăn thử xem."
Lâu Xuân Vũ nghe qua tình cảnh Tống Tây Tử miêu tả, cũng kìm lòng không được mà nở nụ cười.

Một căn phòng trên lầu đã được chuyển đổi thành nơi hội họp, chính giữa đặt một cái bàn thật dài có thể để cho mười người cùng ngồi, lúc này ở trên bàn chứa đầy tư liệu, bốn máy tính mỗi người chiếm cứ một góc nhỏ.

Mà sau khi Tống Tây Tử đi tới, đem Lâu Xuân Vũ giới thiệu với vài người bằng hữu của nàng.

Những người này đều là đại học tỷ so với Lâu Xuân Vũ, các nàng nhìn thấy tân nhân đều nhiệt tình tỏ vẻ hoan nghênh. Lâu Xuân Vũ bị sự nhiệt tình của các nàng vây quanh, có chút chân tay luống cuống.

Nàng để máy tính xuống, tiếp nhận một chồng phiếu khảo sát Tống Tây Tử đưa tới, không nói hai lời liền bắt đầu bắt tay vào làm.

Một gian phòng này chỉ còn lại thanh âm đánh bàn phím, còn có thanh âm lật qua lật lại trang giấy.
Tống Tây Tử đi xuống lầu kêu vài ly cafe lên, còn để lão bản lấy lên một vài món tráng miệng do tự tay nàng làm.

Nghe có tiếng bước chân từ dưới lầu tới gần, rõ ràng không thuộc về Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ vốn đang bận rộn cũng không khỏi tò mò mà ngẩng đầu nhìn về phía người đi tới.

Mà Tống Tây Tử đứng ở đầu cầu thang cùng người đó nhỏ giọng nói chuyện phiếm, ánh mắt Lâu Xuân Vũ lướt qua Tống Tây Tử, nhìn đến chiếc áo sơ mi cotton và quần ống rộng có vẻ rất thoải mái của người đó.

Lúc này cafe cùng món tráng miệng đều đã được đặt trên bàn trước mặt mỗi người, Lâu Xuân Vũ từ trước màn hình ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đưa cafe tới cho nàng, nói một tiếng cám ơn.

"Không cần cám ơn, món tráng miệng nên ăn sớm một chút, mousse phía trên không thể để lâu, tốt nhất bây giờ liền ăn hết." Giọng nói là một giọng nữ mềm mại nữ tính, khiến cho người nghe liền sẽ cảm thấy toàn thân dễ chịu.
Lâu Xuân Vũ nhịn không được muốn nhìn rõ gương mặt của nàng.

Hai người vừa vặn liền mặt đối mặt, Lâu Xuân Vũ nhìn đến người đó, trái tim liền vô cùng chấn động. Mà người đó bởi vì biểu hiện của Lâu Xuân Vũ, trên gương mặt đã viết ra hai chữ nghi hoặc.

Tại sao nữ hài này sau khi nhìn thấy gương mặt của mình, lại là một bộ dáng thất hồn lạc phách như vậy?

Lâu Xuân Vũ nghĩ, những người phải gặp nhau, liền sẽ được vận mệnh đưa đẩy để gặp mặt.

Lâu Xuân Vũ nhớ tới trong mộng vô cùng chân thật kia, có một người ngồi đối diện Tống Tây Tử, nàng một bên rơi lệ, một bên cầm lấy bàn tay Tống Tây Tử, áp trán nên đôi bàn tay đang nắm lấy của hai người, "Ngươi vì sao không thể buông tha cho bản thân, cũng buông tha nàng, ta không để ý trong lòng ngươi có nàng, ngươi liền cho ta một cơ hội có được không? Ngươi không thể giữ mãi một đoạn hồi ức mà sống qua cả đời!"
Giọng nói của nàng cũng ôn nhu như vậy, nàng dùng giọng điệu cầu xin, nói ra những lời bi thương đến cực điểm.

Tống Tây Tử cũng không nói lời nào, nàng luôn chờ đợi, đợi đến cuối cùng đều không có đợi được câu trả lời.

Khi đó Lâu Xuân Vũ là một u hồn, đi theo bên cạnh Tống Tây Tử, nàng biết rõ nữ nhân kia đối với Tống Tây Tử rất tốt, ngưới đó lần lượt gõ mở cửa nhà Tống Tây Tử, càng muốn gõ mở cánh cửa trái tim Tống Tây Tử.

Mà khi đó Tống Tây Tử lưu cho người đó chính là một trái tim đã triệt để đóng chặt.

Khi đó Lâu Xuân Vũ nói với Tống Tây Tử, tiếp nhận người đó a, quên chính mình đi, ở cùng với người đó, có lẽ so với hiện tại sẽ hạnh phúc hơn. Một người sống rõ ràng có thể làm cho Tống Tây Tử thoải mái hơn, vì cái gì nhất định phải ôm lấy một hình bóng không buông, nàng thậm chí hoài nghi mình đã chết rồi còn có thể vươn lại nơi nhân gian, chính là vì sự bận tâm quá cường liệt của Tống Tây Tử đã giữ nàmg lại.
Sau đó khi nàng tỉnh giấc lại trong lớp học cao trung, có phải hay không là đại biểu sự bận tâm của Tống Tây Tử đối với chính mình đã chấm đứt, Tống Tây Tử đã mở ra cánh của trái tim, nghênh đón người khác đi vào thăm dò trái tim của bản thân?

Người đó có phải hay không chính là người trước mắt này?

"Ta lớn lên liền đáng sợ như vậy sao? Vì cái gì nàng nhìn ta lâu như vậy, hay là trên mặt ta có dính hạt cơm?" Lăng Đông Dĩ để cho Tống Tây Tử giúp mình nhìn thử, là nơi nào đã xảy ra vấn đề.

Tống Tây Tử đem gương mặt của nàng nhìn quét một lần, nói, "Đại khái có lẽ là dung mạo của ngươi giống với phụ đạo viên của chúng ta, để nàng cho rằng phụ đạo viên đi theo nàng đến đây đi."

"Thật sao? Thật sự là như vậy sao?" Lăng Đông Dĩ mới không tin chuyện ma quỷ này của Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử cũng chính là tùy tiện nói một chút, nàng đem ánh mắt chuyển đến thần sắc thất lạc kia của Lâu Xuân Vũ, ho nhẹ hai tiếng, cuốn lấy sự chú ý của Lâu Xuân Vũ, "Ngươi làm sao vậy? Nghĩ chuyện gì đến ngẩn người "

Lúc này Tống Tây Tử cùng Lăng Đông Dĩ đứng chung một chỗ, tuổi tác tuy rằng có chút chênh lệch, một người mới lên đại học, một người đã tốt nghiệp đại học tiến vào xã hội, nhưng mà khí chất của hai người tương tự thoạt nhìn chính là vô cùng cân xứng, trên người Tống Tây Tử nhìn không ra sự e dè của một cô nương vừa trưởng thành, tại trên người Lăng Đông Dĩ lại là nhìn thấy sự tĩnh lặng của một nữ nhân trưởng thành, khí tràng của hai người hoàn mỹ giao hòa vào nhau, trở thành một tiểu đoàn thể vi diệu.

Lâu Xuân Vũ liền đứng ở bên ngoài khí tràng của các nàng, cùng các nàng chính là không hợp nhau.
"Bởi vì lão bản quá có khí chất, so với tưởng tượng của ta càng xinh đẹp hơn, ta có chút ít hâm mộ." Lâu Xuân Vũ vừa nói xong, những người khác đều nhao nhao nở nụ cười.

"Thực biết nói chuyện, tiểu muội muội này ta liền muốn a, muội muội, ngươi bây giờ liền kêu ta một tiếng tỷ tỷ, ta liền cho ngươi cookie tự tay ta làm." Không quản Lâu Xuân Vũ là thật tâm hay là giả dối, Lăng Đông Dĩ xem như được lời nói của Lâu Xuân Vũ làm cho trong lòng thư thái, nàng không thể chờ đợi được mà muốn thu nhận tiểu muội muội này tới bên cạnh.

Tống Tây Tử nghe Lăng Đông Dĩ nói muốn nhận Lâu Xuân Vũ làm muội muội, liền cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Lăng Đông Dĩ kỳ thật chính là thông qua việc chiếm tiện nghi Lâu Xuân Vũ, lại đến chiếm tiện nghi Tống Tây Tử, nhưng mà chính là không thành công.
Lăng Đông Dĩ đùa giỡn đủ rồi, nói một tiếng đi trông cửa hàng, chúc mọi người vui vẻ. Nàng liền đi xuống lầu, trước khi xuống lầu, nàng nói để bảo bối trấn cửa hàng - công chúa tới tiếp khách.

Những người khác nghe được từ tiếp khách này đều chấn kinh rồi, có người còn trực tiếp phun cafe ra.

Chỉ một lát sau, công chúa trong tiệm liền được Lăng Đông Dĩ ôm lên đến, đó là một con mèo trắng mỹ lệ, màu sắc hai mắt không giống nhau, một lam một vàng, toàn thân lông trắng không nhiễm một hạt bụi, bước đi trên mặt đất không có phát ra tiếng vang.

Mà nó đi qua một vòng trong phòng, mọi người đều nghĩ hết tất cả biện pháp để trêu đùa với nó, nó đi lướt qua trước mặt các nàng, đi tới bên vị trí của Lâu Xuân Vũ, nhẹ nhàng một nhảy một cái, nhảy lên đầu gối của Lâu Xuân Vũ, sau đó chiếm núi làm vua, đem đầu gối của Lâu Xuân Vũ xem như là giường của mình.
"Lâu đồng học, thật hâm mộ ngươi, ngươi làm sao để mèo lựa chọn ngươi a?" Học tỷ ngồi đối diện nàng là trêu đùa con mèo này đến vui vẻ, nàng thậm chí còn học theo con mèo mà phát ra tiếng kêu meo meo cổ quái, dù cho hi sinh lớn như vậy, con mèo vẫn là đều không có liếc nhìn nàng một cái.

Nàng liền đặc biệt đố kỵ với những người được mèo yêu thích. Ví dụ như Lâu Xuân Vũ.

Trên đầu gối có thêm một đoàn lông vo tròn ấm áp, Lâu Xuân Vũ di chuyển cũng không dám di chuyển, nàng bảo trì đôi chân thật vững vàng, giải thích: "Ta cũng không biết vì sao. Con mèo này lông thật mềm mại, thật thoải mái...Nó đang ngáy a, Tây Tử ngươi xem nó rất thích người khác vuốt ve nó..." Lâu Xuân Vũ bởi vì được con mèo này sủng hạnh mà tâm tình tăng cao, nàng đem tâm tình của mình rõ ràng viết ở trên mặt.
Tống Tây Tử vươn tay sờ sờ con mèo trắng này, mèo trắng căn bản không có phản ứng đến nàng.

"Ai, có cá tính như vậy, nhìn ra được ta là không được hoan nghênh a." Tống Tây Tử thấp giọng thở dài.

Lâu Xuân Vũ nhẹ tay mà vuốt ve con mèo, nhẹ nhang vuốt ve bộ lông thật dài của nó, còn gãi gãi ở dưới cổ cùng sau tai, công chúa được vuốt ve đến vô cùng dễ chịu mà ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, lộ ra biểu tình say mê, từ trong cổ họng phát ra thanh âm hừ hừ chưa từng gián đoạn.

"Hâm mộ, đố kị." Người đối diện đều muốn phát điên rồi.

Lâu Xuân Vũ ý thức được bản thân có chút lơ đãng, nàng nói với công chúa một tiếng xin lỗi, tiếp tục làm chuyện của nàng, nhưng mà giữa chừng vẫn là thỉnh thoảng đưa tay qua.

Tống Tây Tử đi xuống lầu tìm Lăng Đông Dĩ nói chuyện phiếm, Lăng Đông Dĩ nghe Tống Tây Tử nói công chúa của nàng ghé vào trên đầu gối Lâu Xuân Vũ làm giường ngáy to, đánh chết nàng đều không tin, công chúa quá kiêu ngạo, nàng nhìn loài người không thuận mắt, căn bản sẽ không để ý tới, cho cá khô hoặc đồ hộp đều vô dụng. Nếu như nàng nhìn thuận mắt, lại có thể rất dính người, làm cho trên người đối phương phủ đầy một lớp lông.
Chỉ là người có vận khí tốt như vậy rất ít.

Không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ thế nhưng cũng là một trong số đó.

Lăng Đông Dĩ nghe nói Tống Tây Tử dẫn người tới đây là vì làm thêm, nàng nói với Tống Tây Tử một tiếng khổ cực, pha cho Tống Tây Tử một bình trà đen Tích Lan, "Thử xem trà của ta một chút."

"Cần trả tiền sao?"

"Ta hảo tâm mời ngươi uống trà, phản ứng đầu tiên của ngươi chính là hỏi ta có cần trả tiền tiền hay không, Tống Tây Tử a, ngươi thật là làm tổn thương trái tim của ta." Lăng Đông Dĩ ngồi trên ghế ở quầy bar, Tống Tây Tử ngồi đối diện nàng, hai người cách quầy bar ngồi đối mặt nhau, Lăng Đông Dĩ đã tìm được chủ đề, hai người liền cười cười nói nói mà hàn huyên.

Lúc Lâu Xuân Vũ xuống lầu chính là nhìn thấy một màn hài hòa như vậy, tình cảnh khác biệt so với trong mộng của nàng, lúc này bóng lưng Tống Tây Tử không có ưu thương, mà trên mặt Lăng Đông Dĩ không có nước mắt.
Công chúa từ trên lầu chạy xuống, đứng ở bậc thang trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Công chúa, đến chỗ mẹ, mẹ ôm con một cái. Lâu đồng học, ngươi có chuyện gì sao?" Lăng Đông Dĩ ôm lấy công chúa nhìn về phía Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ cảm thấy mình ở đứng chỗ này là dư thừa, ở nơi này vừa rồi hai người nói chuyện có bao nhiêu vui vẻ, lại bởi vì bản thân xâm nhập mà trở nên yên tĩnh. Khi bản thân còn là một u hồn liền có thể đứng ở bên cạnh các nàng, sẽ không bị các nàng phát hiện, mà bây giờ xuất hiện lại quấy rầy các nàng.

"Xin hỏi một chút, phòng vệ sinh ở đâu."

Sau khi được Lăng Đông Dĩ chỉ phương hướng, Lâu Xuân Vũ lập tức bước nhanh rời đi.

Lăng Đông Dĩ ngồi trở lại vị trí của mình, vừa định mở miệng cùng Tống Tây Tử tiếp tục đề tài vừa rồi, Tống Tây Tử liền đứng lên, nói: "Ta không thể lại lười biếng a, ta còn phải tranh thủ thời gian đẩy nhanh tốc độ."
"Vậy được rồi, ngươi đi đi, cố gắng lên." Lăng Đông Dĩ cầm móng vuốt công chúa, hướng Tống Tây Tử vẫy tay.

"Ta sẽ cố gắng, công chúa, ngươi thật là công chúa mỹ lệ a." Tống Tây Tử sờ sờ bộ lông xù của công chúa, chỉ là công chúa không phản ứng nàng, Tống Tây Tử nhún nhún vai, thờ ơ rời khỏi.

Lăng Đông Dĩ ôm lấy công chúa, nói: "Công chúa, ngươi có cảm thấy hay không, tâm tình tiểu bằng hữu thật khó nắm chắc a."

Bởi vì tập trung làm việc cùng nhau, hiệu suất liền cao hơn nhiều so với lúc trước, đợi đến năm giờ chiều, không có ai mở miệng nói ngừng, nhưng mà có một người trong đó dừng lại, những người khác cũng nhao nhao buông xuống công tác, bắt đầu thả lỏng thần kinh, xoay cổ duỗi người.

Công chúa trên đầu gối Lâu Xuân Vũ đã ngủ rồi, tướng ngủ có chút không ổn, có một cái móng vuốt dưới lớp lông xù vươn ra giữa không trung, Tống Tây Tử nhịn không được vươn tay nhéo nhéo đệm thịt màu hồng phấn kia, "Ngươi xem nó có bao nhiêu hạnh phúc, mỗi ngày ăn uống no đủ sự tình gì đều không cần quan tâm."
Lâu Xuân Vũ nhẹ nhàng vỗ về bộ lông mềm mại kia, nói: "Vậy cũng là bởi vì nó có vận khí tốt, gặp được chủ nhân yêu thương nó. Nếu như sống chỉ có thể dựa vào vận khí, vậy không phải là rất đáng thương sao?"

Tống Tây Tử cảm thấy nàng nói rất có lý, gật gật đầu, "Vậy cũng đúng, thân bất do kỷ, chết như thế nào liền cũng không biết."

"Vẫn là làm người tốt, làm người có lựa chọn, có thể dựa vào bản thân mà sống sót." Đây là lời nói xuất phát từ nội tâm của Lâu Xuân Vũ.

"Đúng vậy a, nhân dân lao động chúng ta chính là dựa vào hai tay của mình mà tạo nên tài phú, nhét đầy bao tử... Hôm nay mọi người sắp xếp một chút, ngày mai thứ bảy, mọi người có thời gian hay không, có thời gian chúng ta lại tới nơi này. Tám giờ sáng ngày mai ta chính là chỗ này, nếu mọi người muốn tới, liền tự mình tới đây a. Nếu như không đến cũng không sao, mọi người có thể cầm lấy một ít bảng khảo sát đi, tự mình trở về làm."
Tống Tây Tử thông báo tiến độ công việc với mọi người, còn có nhiệm vụ tiếp theo, chờ sau khi nói xong, mọi người thu hồi máy tính, đeo balo nhất nhất rời khỏi.

Tống Tây Tử gọi lại Lâu Xuân Vũ: "Ngươi trước liền chờ một chút, lão bản nói muốn đưa cookie cho ngươi, nàng vẫn còn đang nướng, chờ ăn xong ngươi lại đi a."

Vừa nghe đến là ý tứ của Lăng Đông Dĩ, Lâu Xuân Vũ có chút không biết làm sao, "Như vậy có được không? Những thứ lão bản làm không phải là để bán sao?"

"Làm những thứ này chính là niềm vui thú của nàng, chúng ta chỉ cần khen ngợi nàng là được rồi, ngàn vàng khó mua sự cao hứng của thiên kim tiểu thư. Ta gọi ngươi lưu lại ăn là bởi vì nàng làm rất ngon a." Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ một trước một sau xuống lầu, Lăng Đông Dĩ đem cookie từ phòng bếp đi tới, nàng dùng một chiếc đĩa sứ xinh đẹp để đựng cookie của nàng, đem đến trước mặt hai người.
"Ăn thử xem, cho chút ý kiến." Lăng Đông Dĩ hai tay chống cằm, trong mắt lóe lên ánh sáng khát vọng.

Tống Tây Tử ăn một miếng, nói: "Có thể."

"Liền hai chữ này? Không có gì khác?"

"Đúng vậy, có thể, có thể bán." Tống Tây Tử một mạch tăng lên thành năm chữ.

Lăng Đông Dĩ cởi dề hạ, ném ở trên ghế, "Được rồi, ta nói với ngươi cũng vô dụng, không tức giận, ta không tức giận." Nàng chuyển sang Lâu Xuân Vũ, "Ngươi cảm thấy thế nào a?"

"Ăn ngon. Ta thích những lát hạnh nhân ở bên trong, giòn tan trong miệng, càng ăn càng muốn ăn." Lâu Xuân Vũ kiên nhẫn đánh giá.

Lăng Đông Dĩ nói: "Vẫn là muội muội chu đáo nhất, ta hiện tại hận không thể lập tức cùng muội muội đào viên kết nghĩa, kết nghĩa kim lan."

Tống Tây Tử nói: "Được rồi được rồi, ăn của ngươi đi." Nàng chịu không nổi loại tương tác qua lại giữa hai người này, tương tác qua lại, chủ yếu nhất vẫn là giọng điệu như các nhân vật chính trong tiểu thuyết của Lăng Đông Dĩ.
Tống Tây Tử cầm lấy một khối nhét vào trong miệng Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ ăn miếng cookie bị nhét vào miệng, biết rõ Tống Tây Tử là không muốn mình nói chuyện, nàng liền không tiếp tục mở miệng.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Mưa to gió lớn, sấm sét vang dội.

Trong đêm tối bỗng nhiên xuất hiện một cái khe hở không gian.

Tống Tây Tử ba mươi tuổi từ trong khe hở đó đi ra, nàng đi tới trước mặt một Lâu Xuân Vũ đang mang dáng vẻ thẫn thờ, nắm lấy cổ tay người kia, bá đạo đem Lâu Xuân Vũ năm đó mới mười tám tuổi, không thể nói là tiểu nữ nhân chỉ có thể nói là cô nương kéo đến phòng tối.

Lâu Xuân Vũ bị Tống Tây Tử đặt ở trên tường.

Tống Tây Tử dùng thân thể ngăn chặn Lâu Xuân Vũ, nàng gần sát bên tai Lâu Xuân Vũ, ở bên tai người kia nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi lại muốn đem ta đẩy đi! Ngươi lại hào phóng như vậy a, một chút cũng không muốn độc chiếm ta! Ta, con người giá trị ngàn vạn, có chỗ nào không xứng với ngươi!"
Thân thể Lâu Xuân Vũ đang kề sát nàng run rẩy rất nhỏ, "Ta... Ta hy vọng ngươi có thể hạnh phúc, ngươi nếu như không có ta, nhất định sẽ hạnh phúc hơn."

"Vậy ngươi có thể hỏi ta một chút a! Nữ nhân, ngươi thật sự làm cho ta thất vọng." Tống Tây Tử vứt bỏ một câu ngoan thoại liền xoay người rời khỏi.

Thân thể Lâu Xuân Vũ mất đi sự khống chế, hóa thành bùn nhão, từ từ theo vách tường mà trượt xuống mặt đất.

Nàng... Rốt cuộc... Đã mất đi... Người kia...

-----END----

Được rồi, tiểu thuyết của ta hoàn tất rồi.

Ha ha ha nói giỡn đấy.

Ngày hôm qua thật sự là sợ bóng sợ gió một hồi, Lâu Xuân Vũ của chúng ta trổ mã, mà án văn của ta bị khóa cả buổi. Bất quá cuối cùng vẫn là có thể gặp lại mọi người.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây