Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

74: Chương 74


trước sau

Thậm chí trước đó, Tống Tây Tử từng có một ý niệm lướt quá trong đầu, đó chính là nếu như người cùng thuê là Lâu Xuân Vũ, nàng có thể tiếp nhận.

Từ đầu liền là đã hiểu được thói quen sinh họat của Lâu Xuân Vũ, cũng biết nàng là một người trong sạch, tính cách cũng tốt không có gì để nói.

Khi viết xuống hợp đồng cùng thuê nhà, Tống Tây Tử đem phòng ở áp xuống vô cùng thấp, để Lâu Xuân Vũ gánh một phần ba giá tiền thuê nhà.

Lâu Xuân Vũ nhìn đến con số này, dường như về tới kiếp trước, lúc đó nàng nhút nhát rụt rè viết xuống tên mình trên bản hợp đồng gần như tương tự, sau đó cùng Tống Tây Tử ở dưới một mái nhà hơn một năm trời.

Nhìn Lâu Xuân Vũ cầm hợp đồng ngẩn người, Tống Tây Tử liền muốn hỏi, là nàng viết không đúng chỗ nào sao?

Lâu Xuân Vũ lấy lại tinh thần, dùng sức cầm chặt cây bút trong tay, nghiêm túc viết xuống tên mình trên hợp đồng.
Kiếp này, nàng không còn là tiểu nữ nhân khúm núm kia, cũng sẽ không bị động chờ người ta cứu vớt, lần này nàng tin tưởng mình có thể là tốt hơn trước rất nhiều, sau đó, nàng có thể minh xác mà biết rõ, đời này nếu như nàng không muốn, liền không ai có thể buộc nàng rời khỏi.

Tin tưởng phần hợp đồng này có thể kéo dài thật lâu.

Viết xong, nàng nói với Tống Tây Tử: "Viết xong, ngươi cũng đừng hối hận, ta chuyển vào liền không muốn đi."

"Ta tại sao phải hối hận? Đi đâu tìm bạn cùng phòng tốt như ngươia. Không gây chuyện, còn thích sạch sẽ." Tống Tây Tử cũng ký tên của mình xuống, nhìn đến ba chữ Lâu Xuân Vũ kia, Tống Tây Tử đánh giá một lát, "Chữ viết của ngươi thật sự là cảnh đẹp ý vui."

Lâu Xuân Vũ thốt ra: "Dựa vào cái này ăn cơm a." Lại giải thích, "Nếu như ngày nào đó ta thất nghiệp, ta liền đi ra đầu đường bán chữ, dựa vào tay nghề này nuôi sống bản thân."
Hợp đồng làm hai bản, Tống Tây Tử đem chìa khóa dự phòng chính thức giao cho Lâu Xuân Vũ, kỳ thật Lâu Xuân Vũ vốn luôn biết vị trí của chìa khóa dự phòng, nhưng mà từ giờ trở đi chủ nhân của chìa khóa kia chính là nàng.

Cầm chìa khóa, Lâu Xuân Vũ chân chính cảm nhận được tư vị đã trở lại chốn cũ, rất đắng, rất chát.

"Đến, xem qua phòng của ngươi." Tống Tây Tử đưa Lâu Xuân Vũ đến phòng phụ, tuy rằng nơi này Lâu Xuân Vũ đã ngủ qua vài lần rồi, nhưng mà từ hôm nay trở đi chính là của Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử cảm thấy vẫn phải trải qua quá trình này.

"Sàn nhà trong phòng là gỗ thật, tốt nhất không cần lưu lại dấu vết, nếu không sau này liền phải bồ thường tiền, tủ quần áo lớn này đều là của ngươi, ngươi muốn đặt bao nhiêu quần áo đều có thể, còn có đây là cáp mạng, phí internet sang năm chúng ta bắt đầu mỗi người một nửa."
Tống Tây Tử giới thiệu qua vài điểm trong phòng, lại đưa Lâu Xuân Vũ đến phòng bếp, "Đây là phòng bếp, ta không thường nấu cơm, nếu như ngươi thích nấu cơm, có thể dùng phòng bếp, bất quá không sao, không cần cố kỵ ta, ta cơ bản đều là ăn cơm ở bên ngoài."

Buổi tối, Lâu Xuân Vũ làm một vài món ăn thường ngày, Tống Tây Tử ngồi trước bàn nhìn những món rau xào thường ngày trước mắt, nghĩ sau này có thể ăn thường liền thật tốt, lại càng không hối hận để Lâu Xuân Vũ đến ở cùng, thêm một người, ăn cơm đều ngon hơn trước đây.

Buổi tối, Lâu Xuân Vũ vẫn là phải đi ra ngoài, Tống Tây Tử hỏi: "Ngươi buổi tối đi đâu?"

"Ta vẫn còn đồ dùng ở trường học, máy tính cũng để ở trường học, hơn nữa, ta còn chưa nói chuyện muốn dọn ra ngoài với mọi người trong phòng, trong khoảng thời gian này ta vẫn muốn trở về phòng a."
Tống Tây Tử đứng ở cửa ra vào, nhẹ gật đầu, "Vậy muốn ta đưa ngươi sao?"

"Không cần đưa ta a, còn xe buýt, ngươi đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon." Trước khi đi Lâu Xuân Vũ đem bịch rác đã thu dọn tốt thuận tay mang đi, đem đèn ở phòng tiếp khách cùng trước cửa đều tắt trước khi rời đi.

Tống Tây Tử có một loại suy nghĩ lung tung, Lâu Xuân Vũ đem nàng chiếu cố tốt, buổi tối lại phải trở về chỗ khác ngủ, quan hệ với mình giống như là đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ a.

Lâu Xuân Vũ vội vàng trở về phòng ký túc xá trước giờ tắt đền, sau khi đơn giản dọn dẹp xong về, nằm trên chiếc giường sắt rộng một mét theo quy định của trường.

Lâu Xuân Vũ còn chưa chuẩn bị tốt, hết thảy đến quá nhanh, cảm giác mộng đẹp trở thành sự thật làm cho nàng dường như vẫn đang ở trong mộng.
Bởi vì ban ngày phát sinh quá nhiều chuyện, làm cho nàng vô pháp chìm vào giấc ngủ, nàng từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy đầu gối, bảo trì tư thế trầm tư, nghĩ đến từ nay về sau khoảng cách cùng Tống Tây Tử càng gần, nhịn không được mà mỉm cười, nàng vỗ vỗ gương mặt mình, để bản thân tỉnh táo lại, từ từ nằm xuống.

Tề Nhã Nhã ở giường ngủ đối diện nàng từ từ mắt mở ra, trong ánh mắt viết kinh ngạc.

Ba ngày sau Lâu Xuân Vũ mới nói với bạn cùng phòng chuyện bản thân đã tìm được phòng ở muốn dời ra ngoài.

Lúc nói, cho dù Lâu Xuân Vũ đã chuẩn bị tốt, tâm tình vẫn như cũ là có chút phập phồng.

Nghe nàng nói muốn dời ra ngoài, những người khác đều không thể tin được, có người lưu luyến không rời, cũng có người hận Lâu Xuân Vũ phản bội của các nàng, đã nói tinh thần 401 vĩnh viễn lưu truyền, nhanh như vậy liền một mình chạy đi, trong phòng từ nay về sau liền thiếu đi một người.
Như vậy để cho những người lưu lại biết làm như thế nào a, mỗi ngày nhìn chiếc giường trống không, nghĩ đến cuộc sống đại học đã bước vào giai đoạn đếm ngược, không biết là khó chịu đến thế nào.

Cho nên khi Lâu Xuân Vũ nói xong, mọi người nhiều ít đều bị xúc động, tức giận đến muốn đánh Lâu Xuân Vũ, càng muốn ôm lấy nàng mà khóc lớn.

Ở phòng ngủ đã trải qua những cảm xúc thăng trầm, đến công ty, Lâu Xuân Vũ khôi phục lại trạng thái lãnh tĩnh, rất nhanh toàn tâm vào trong công tác.

Ngày Lâu Xuân Vũ dọn nhà, mọi người đều đến giúp đỡ, Tống Tây Tử lái xe tới đón Lâu Xuân Vũ cùng hành lý.

Tuy rằng đã sớm biết Lâu Xuân Vũ dời ra ngoài ở cùng chỗ với Tống Tây Tử, nhưng mà khi mọi người mang đồ vật xuống lầu nhìn thấy là Tống Tây Tử tự mình lái xe tới đón, biểu lộ nhiều ít là có chút phức tạp.
Đặc biệt là Tề Nhã Nhã, có một loại thần sắc ta thật muốn tám một tám* nhưng mà ta không thể nói lung tung ta phải nhịn xuống, áp lực trong lòng phản ứng trên gương mặt, sắc mặt phi thường khó coi.

(*Ngày 18 tháng 8 năm 1966, hàng triệu Hồng vệ binh từ khắp các nơi Trung Quốc tập trung về để nghe Mao Trạch Đông diễn thuyết. Xuất hiện tại , vai Mao đeo băng đỏ để chứng tỏ ủng hộ phong trào và mục tiêu của nó. Rồi đã xảy ra xung đột, xung đột tại hiện trường lan ra rất rộng lớn, bao trùm toàn bộ Trung Quốc, với hàng chục triệu người tham gia, và thậm chí quân đội cũng được sử dụng để tham gia, súng ống và xe bọc thép cũng được triệu tập. "Ngày 18 tháng 8" dùng để chỉ những cơn thịnh nộ.)

Tống Tây Tử mở cốp xe phía sau, nhìn hành lý của Lâu Xuân Vũ từng kiện từng kiện được đặt lên, kết quả liền cũng không lấp đầy đến một nửa.
"Này là toàn bộ vật dụng của ngươi sao?" Tống Tây Tử cho rằng còn có một vòng vận chuyển hành lý nữa, kết quả phát hiện mọi người đặt vào xong liền không có ý tứ lại trở lên, xem ra đây là toàn bộ hành lý của Lâu Xuân Vũ rồi

"Ân. Vật dụng cũng không nhiều lắm." Sau khi Lâu Xuân Vũ sắp xếp lại mới phát hiện đồ đạc của mình thật sự vô cùng ít, ít đến mức bạn cùng phòng đều dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn nàng.

Nàng chỉ có nhu yếu phẩm sinh hoạt.

"Sau này từ từ mua." Tống Tây Tử đóng cốp xe lại, nhìn đồng hồ, không sai biệt lắm liền phải đi rồi.

Lâu Xuân Vũ đứng ở chính giữa nhóm bạn cùng phòng của mình, nói với Tống Tây Tử: "Ta đêm nay trước cùng các nàng ăn cơm, đêm nay còn muốn lưu lại phòng ngủ một buổi tối, các nàng không cho ta đi."

"Đúng vậy, chúng ta muốn hung hăng tàn sát nàng một chút, nàng phải mời chúng ta đi KTV, hát đến rạng sáng ngày mai." Tạ Nhuế ôm lấy cánh tay Lâu Xuân Vũ, không cho Lâu Xuân Vũ chạy trốn, Lâu Xuân Vũ là tội nhân của 401.
Nói đến KTV, Tống Tây Tử nở nụ cười, "Là KTV kia sao? Chỗ cách nhà của ra rất gần kia?"

Nhắc tới chuyện này, Lâu Xuân Vũ liền biết Tống Tây Tử khẳng định là đang mang thù, này đều đã qua hai năm rồi, thế nhưng còn nhớ kỹ chuyện này.

"Ngươi muốn đi sao? Cùng chúng ta đến KTV." Lần này Lâu Xuân Vũ thuận thế mời nàng cùng đi.

Tống Tây Tử liếc nhìn nàng một cái, "Ta đây không phải còn phải làm tài xế của ngươi sao, không phải còn phải đem đồ vật của ngươi đưa về nhà sao? Bất quá buổi tối có thời gian, buổi tối mấy giờ các ngươi bắt đầu?"

"Chúng ta trước muốn để Xuân Vũ mời cơm tối, lại mời ăn tráng miệng, lại mời trà sữa, ăn uống no đủ, chúng ta lại ăn một ít đồ nướng, cuối cùng mới đến KTV, đại khái là sau XX giờ."

Tống Tây Tử có chút đồng cảm Lâu Xuân Vũ, đêm nay mời xong đoán chừng là mất nửa tháng lương.
Nàng suy nghĩ một chút, vẫn là muốn giảm bớt gánh nặng cho Lâu Xuân Vũ a, "Vậy ta chờ các ngươi ăn xong đồ nướng lại đến a, để tránh quấy rầy phòng các ngươi tụ hội."

Tống Tây Tử đi không bao lâu, Lâu Xuân Vũ liền bị ba người kia thay phiên tàn sát, từ ví tiền đến tinh thần, lại đến đôi má, mỗi người đều ra tay vò nắn gương mặt của nàng ít nhất một lần.

"Ngươi liền hạnh phúc, đi theo nhân sĩ thành công liền được ăn uống no say, về sau tiền đồ vô lượng a Lâu Xuân Vũ, ngươi cái tên xấu xa này, thế nhưng lại đi cùng Tống Tây Tử, còn đến ở nhà của nàng, ngươi là dùng thủ đoạn gì, nhanh thành thật khai báo."

Trong quầy hàng đồ nướng khiêm tốn, Lâu Xuân Vũ bị Tạ Nhuế đè áp phải khai báo rõ ràng, đến cùng là dùng thủ đoạn gì, kết nối với Tống Tây Tử.
"Ta không có." Cổ của Lâu Xuân Vũ bị Tạ Nhuế từ phía sau ôm lấy, Tạ Nhuế đem toàn bộ thân mình đặt lên người Lâu Xuân Vũ, Liêu Dật Vân ở bên trái, Tề Nhã Nhã ở bên phải, đặc biệt là Tề Nhã Nhã, ánh mắt kia dường như là bình gia vị đã đánh đổ, các loại hương vị trộn lẫn vào nhau. Lúc trước bầu không khí giữa Lâu Xuân Vũ cùng Tề Nhã Nhã bởi vì Tống Tây Tử, mà trở nên cổ quái.

"Ngươi thành thật khai báo a, lúc nào liền ôm lấy bắp đùi Tống Tây Tử, làm sao ôm được, dùng thủ đoạn gì không thể để người khác biết." Liêu Dật Vân vỗ bàn một cái, nhất định muốn Lâu Xuân Vũ nói ra.

"Nàng là lấy chuyện giúp người làm niềm vui."

"Ta mới không tin, nàng làm sao không giúp người khác, liền giúp ngươi." Tề Nhã Nhã có lời muốn nói, lúc này, nàng có một loại xúc động, muốn lớn tiếng nói cho toàn thế giới biết Lâu Xuân Vũ đối với Tống Tây Tử trong lòng mang ý xấu!
Lâu Xuân Vũ dở khóc dở cười, nàng có giải thích ba người này sẽ nghe sao.

Liêu Dật Vân vỗ bàn một cái, muốn thêm một phần thịt dê nướng. Tề Nhã Nhã không cam lòng yếu thế, muốn lão bản đem thêm một phần chân gà tẩm mật ong. Tạ Nhuế không ăn được, muốn ăn cá nướng.

"Bằng hữu chính là cùng nhau cả đời, một tiếng bằng hữu ngươi liền sẽ hiểu..."*

(*Bài hát Bằng hữu của Châu Hoa Kiện. Bài này rất hay nhé, mọi người nghe thử đi)

Rõ ràng là một câu trong bài hát cũ, được mọi người trong phòng 401 hát ra cảm giác bi tráng, ba người dùng thanh âm lớn nhất mà gào thét, mặt hướng về phía Lâu Xuân Vũ đang ôm thành một đoàn ngồi trên ghế sofa, hy vọng vị đồng học này có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bị phản bội.

Lâu Xuân Vũ che lỗ tai, đem tiếng ca đinh tai nhức óc ngăn lại ở bên ngoài, nhưng mà vốn là vô dụng, thanh âm vẫn là không ngừng chui vào lỗ tai của nàng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của nàng.
Tống Tây Tử đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một màn này, dường như đang chứng kiến một cảnh bạo lực học đường

Bởi vì Tống Tây Tử đến, mọi người thu liễm rất nhiều, dù sao trước mặt Tống Tây Tử vẫn là muốn giữ hình tượng.

Dưới ánh đèn lờ mờ trong ghế lô, Tống Tây Tử tựa hồ còn nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt Lâu Xuân Vũ.

Tạ Nhuế muốn 40 chai bia, chia cho mỗi người một chai, "Không uống hết ai cũng không cho phép đi."

Lâu Xuân Vũ lắc đầu, nói: "Ta không biết uống rượu."

"Ha ha, xem ra hữu tình của chúng ta trong mắt ngươi căn bản là không đáng một đồng, ngươi liền vì hữu tình của chúng ta cạn một chén đều không làm được, dựa vào cái gì nói chúng ta là hảo tỷ muội, là hảo bằng hữu cùng phòng!" Tề Nhã Nhã nói vào microphone, lời nói của nàng ở trong phòng nhỏ thậm chí vọng lại vài lần.
Lâu Xuân Vũ biết rõ một kiếp này chính mình là tránh không khỏi.

40 chai bia cuối cùng đã khui được 32 chai, trong đó có ba chai là do Tống Tây Tử tiêu diệt, vài người trong phòng 401 đều là miễn miễn cưỡng cưỡng uống hết chai bia trong tay liền từ bỏ.

Rượu khó uống như vậy, vì cái gì mọi người đều liều mạng mà uống, không cần tiền sao?

Lâu Xuân Vũ thay bạn cùng phòng gọi xe, đem bạn cùng phòng đưa lên xe, khom lưng chống lên cửa xe, nói với bạn cùng phòng ở trong xe: "Mọi người đừng lo lắng, ta cũng không phải là đi rồi liền không quay về, thứ bảy chủ nhật ta vẫn có thể trở về phòng, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội để gặp mặt."

"Được rồi được rồi, ngươi hảo hảo kiếm tiền của ngươi a, chúng ta trông cậy vào ngươi sau này trở thành phú bà, mời chúng ta ăn nhà hàng có ngôi sao Michelin." Tạ Nhuế vươn tay, ôm lấy Lâu Xuân Vũ, "Tiểu Lâu a, đừng nói nữa, ta chính là không thể chịu nổi những lúc như thế này, ta sẽ lúng túng đến nói không nên lời."
"Nghỉ ngơi thật tốt." Lâu Xuân Vũ phất tay, tiễn các nàng rời đi.

Tống Tây Tử nói: "Bạn cùng phòng của ngươi đều rất thú vị."

"Các nàng đều là người ấm áp." Lâu Xuân Vũ nhẹ nhàng nói, nếu như không có ba người bằng hữu này, cuộc sống đại học của nàng căn bản sẽ không vui vẻ như vậy, nàng cảm thấy ba người này xuất hiện, giống như là keo 502, đem những vết nứt trong nội tâm của nàng từng chút hàn gắn lại.

Mà lúc này, con đường đại học của nàng đã viết xuống một dấu chấm tròn, nhân sinh của nàng sắp bắt đầu một giai đoạn mới.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tạ Nhuế: Là ai nói muốn chuốc say Lâu Xuân Vũ, muốn cuối cùng làm cho nàng nhả ra chân ngôn a.

Liêu Dật Vân: Là ta nói không sai, nhưng mà không phải ngươi nói ngươi uống rất trâu sao? Vì cái gì uống hai ngụm liền say rồi.
Tề Nhã Nhã: Ta có thể uống! Ta có thể uống đến khi Lâu Xuân Vũ ngã xuống mới thôi!

Tạ Nhuế: Ha ha, nàng uống còn nhiều hơn ngươi, hơn nữa nàng vốn không có say đi?

Tề Nhã Nhã: Ta không tin, ta đếm xem, ta uống... Ta uống bao nhiều rồi?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây