Tà Minh Chi Giới

49: Chương 49


trước sau

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân cười nói: "Đại sư không hổ danh là người xuất gia, uống chén trà cũng phải chú ý như vậy."
"Sinh linh ở khắp mọi nơi, một chén trà nho nhỏ, bao hàm vạn nghìn. Phật tổ từ bi, cho dù linh tế như hạt bụi, chúng ta cũng phải siêu độ, mới có thể an tâm." Nguyên Hải cầm chén trà, mỉm cười.
Vân Dũng nhảy dựng, hòa thượng này khí độ bất phàm, ngay cả uống trà đều phi thường trọng thị, vậy món ăn dân dã hắn đem trở về không phải không thể bưng lên bàn rồi sao, lúc này hỏi: "Không biết đại sư ở Phật tự nào?"
Nguyên Hải đan tay nói: "A di đà Phật, bần tăng chính là đệ tử Kinh Luân Tự."
"Nguyên lai đại sư là cao tăng ở Kinh Luân Tự! A di đà Phật!" Vân Dũng cũng đan tay, cung kính thi Phật lễ.
Kinh Luân Tự chính là đại tự trấn quốc, là nơi Phật giả* và cao tăng khắp thiên hạ hội tụ, mỗi một phương trượng đều là một tu Phật giả dẫn đầu, môn hạ đệ tử càng là tinh anh trong Phật đạo, giữa núi rừng ít người thế này, hôm nay bính kiến cao tăng Kinh Luân Tự, thật là cực kỳ hữu hạnh.
Mộc Thủy Vân thấy hai người kính bái, không khỏi mỉm cười cảm thán, Kinh Luân Tự này thật là ngôi chùa truyền kì, thậm chí nông gia trong sơn đạo đều biết, có thể thấy được sức ảnh hưởng của Kinh Luân Tự ở trên đại lục, tuyệt không thua kém Thiên Huyền Môn.
*người tu Phật
"Hai vị, mời uống trà, ta phải đi gọi nội tử* chuẩn bị cơm chay." Vân Dũng đứng dậy tới hậu viện, đừng xem hắn dáng dấp cuồng dã, nhưng hắn cũng tin Phật, đối với cao tăng đắc đạo nên cân nhắc chu đáo.
*xưng hô dành cho người vợ, giống như "thê tử" và "nương tử"
"Người nhà này thật không tệ." Mộc Thủy Vân cảm thán một tiếng, đã thấy Nguyên Hải mỉm cười, ánh mắt hơi động: "Không biết đại sư có từng nghe qua Ẩn Tinh Vực?"
"Ồ? Ẩn Tinh Vực?" Nguyên Hải rơi vào trầm tư, chốc lát nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Không dối gạt đại sư, ta muốn đi Ẩn Tinh Vực một chuyến, lấy một thứ." Có lẽ là trong tiềm thức ngóng trông Phật Đạo, đối với Nguyên Hải, Mộc Thủy Vân căn bản không có dự định ẩn giấu.
"Ẩn Tinh Vực ở phía Đông, có điều nơi đó khí tức phi thường quỷ dị, hơn nữa không có ban ngày, chỉ có đêm tối vô tận. Nơi đó chứa đại lục linh tức cực hạn còn là phần mộ cường giả tiên cấp, câu nói này, ngươi có thể hiểu không?" Nguyên Hải thở dài, cân nhắc tâm tư Mộc Thủy Vân, căn bản không khó.
Ẩn Tinh Vực khác xa núi Tiêu Dao, nơi đó không có tuyệt thế thần binh, cũng không có kỳ hoa dị thảo, chỉ có vô tận khí tức quái dị. Trăm năm trước, chiến dịch biết bao lừng lẫy, sư phụ hắn, Dịch Tâm lúc đó có mặt, quá trình đại chiến, nhìn thấy giật mình, tiên cùng ma chi tranh nhưng ở Tinh Hà óng ánh kia trong nháy mắt, bạo phát cùng vắng lặng.
"Mộ cường giả tiên cấp, xác thực rất đáng sợ. Nhưng bất luận làm sao, ta đều muốn đi một chuyến." Mộc Thủy Vân quyết định, không ai có thể ngăn cản, giờ khắc này trong lòng nàng có một chút lo lắng, ẩn tật của Tuyết Phong, không tìm được Linh châu, nàng mỗi một khắc đều không an tâm.
Nguyên Hải cau mày, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn không hiểu, vì sao Mộc Thủy Vân lại kiên trì như vậy, nhưng không thể không nói ra sự thật: "Lấy tu vi bây giờ của ngươi căn bản không tới được nơi đó. Nếu như mạnh mẽ tiến vào, tầng kết giới sẽ làm chấn thương nguyên thần của ngươi."
"Ta biết, vì lẽ đó ta mới phải nhanh một chút đến Kinh Luân Tự, đột phá thánh cấp." Mộc Thủy Vân biết rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng, nếu như không có nắm chắc, nàng sẽ không mạo muội đi vào, vạn nhất trọng thương, vậy coi như cái được không đủ bù đắp cái mất.
Nguyên Hải nghe lời này, trong lòng yên ổn không ít, nếu Mộc Thủy Vân kiên trì muốn đi, thì hắn thề sống chết đều sẽ bồi tiếp nàng, tuy rằng số lần bọn họ gặp mặt rất ít, nhưng bọn họ có một cộng đồng tín ngưỡng, là Phật.
Lúc cả hai suy tư, Vân Dũng xốc mành lên, Diệu Ngôn bưng hai mâm món ăn đi tới, đem món ăn để lên bàn, cười nói: "Đại sư bỏ qua cho, chúng ta là sơn thôn rừng hoang, không có thức ăn chay tốt, xin ngài đừng chê trách."
"Đã rất tốt, đa tạ thí chủ." Nguyên Hải nhìn hai bàn nấm xào thanh cô, mùi thơm thuần thiên nhiên, trong lòng thoả mãn đến cực điểm.
Vân Dũng bưng lên một bàn thịt thỏ hầm, cười nói: "Nếu đại sư ăn chay, cô nương kia ăn thịt thỏ này đi. Đây là ta hôm nay đem trở về, mới mẻ vô cùng."
"Hai người các ngươi không cần vội vã, ngồi xuống ăn chung đi. Đúng rồi, hài tử đâu?" Mộc Thủy Vân liếc mắt nhìn bàn thịt thỏ kia, còn hỏi đến tình huống của đứa trẻ kia.
"Chân Hinh nhi bị thương, ta đã giúp con bé băng bó một hồi, hiện tại đã ngủ." Diệu Ngôn nói đến hài tử, thật sự mắc cỡ lại đau lòng, sau này nhất định phải xem Hinh nhi thật kỹ, không thề sơ sẩy như vậy nữa.
Vân Dũng thấy thế, vỗ nhẹ bả vai thê tử, quay đầu nói: "Đại sư, cô nương, các ngươi nhanh ăn đi, ăn xong nghỉ sớm một chút."
"Bàn thịt này xác thực rất thơm, có điều ta cũng không ăn thịt." Mộc Thủy Vân mím môi cười khẽ, nàng không phải đệ tử Phật gia, nhưng tín ngưỡng của nàng so với bất kỳ đệ tử cửa Phật nào cũng mãnh liệt hơn, trước đây dùng bữa đều là chay mặn phối hợp, nhưng nàng hiện tại chỉ muốn càng thanh đạm càng tốt.
"Cô nương cũng tin Phật?" Vân Dũng liếc Phật châu trên cổ tay nàng, nghi ngờ trong lòng đã mở ra, hắn đã nói làm sao một cô gái sẽ đi chung với một hòa thượng, nàng hẳn là đệ tử tục gia.
"Ừm." Mộc Thủy Vân vẫn chưa nhiều lời, lẳng lặng ăn cơm.
Nguyên Hải thay đổi tâm tình, hai mâm thức ăn này rõ ràng là thức ăn chay phổ thông, nhưng hắn lại thấy thư thích ngon miệng, lẽ nào là bởi vì Mộc Thủy Vân cùng hắn dùng chung? Tạm thời cân nhắc không ra.
Nhìn hai người này đều ăn chay, Vân Dũng và Diệu Ngôn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút không tự nhiên, sau khi ăn xong, vội vã nhanh chóng đem thịt kéo về.
Đối với Mộc Thủy Vân nhai kỹ nuốt chậm, Nguyên Hải coi như lĩnh giáo, sinh ở trong chùa, xem quen các đệ tử bình thản ẩm thực, nguyên bản trái tim phi thường bình tĩnh, chỉ cảm thấy ăn cơm chính là đang thực hiện một nhiệm vụ, một nhiệm vụ duy trì sinh mệnh.
Mà khi hắn nhìn thấy Mộc Thủy Vân ăn cơm, nhất thời cảm thấy nhiệm vụ này thật sự rất mỹ diệu, chưa từng thấy qua tao nhã như thế, những tư thế bình thản kia so với nàng, đúng là tự ti mặc cảm.
Mộc Thủy Vân ăn rất chậm, nhưng rất chăm chú, nàng cảm thấy nhai kỹ nuốt chậm đối với sự hấp thu của bao tử rất tốt, hơn nữa nàng mỗi bữa đều chỉ ăn chút ít cơm, ăn thức ăn nhiều hơn, đây là phong cách ẩm thực dĩ vãng.
Buông đũa xuống, Mộc Thủy Vân dùng trù bố lau lau khoé miệng, giương mắt, thấy cách đó không xa đôi phu thê kia đang dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn nàng, thấy ánh mắt của nàng quét qua, lại che giấu như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng buồn cười, không cần thiết như vậy, ăn một bữa cơm mà thôi.
Mộc Thủy Vân quay đầu lại, thấy Nguyên Hải đồng dạng quái lạ nhìn chằm chằm nàng, không tự nhiên tằng hắng một cái, giả bộ hiếu kỳ nói: "Trên mặt ta có hoa sao? Sao đều nhìn ta chằm chằm?"
"Không có hoa a, nhưng dung nhan Mộc cô nương có thể dùng bốn chữ 'hoa nhường nguyệt thẹn' để hình dung. Ăn cơm cũng có phong vận đặc biệt." Nguyên Hải xưa nay không biết, câu nói như thế này cũng có thể từ trong miệng hắn nói ra, quả thật khó mà tin nổi.
Mộc Thủy Vân ngẩn ra, sắc mặt khẽ ửng hồng, nàng biết nàng ăn cơm rất chậm, có điều, thói quen này, nàng cũng không muốn thay đổi, hững hờ nói: "Ta không biết, đại sư cũng sẽ vận dụng những từ ngữ ca ngợi này, thật là làm cho ta thụ sủng nhược kinh."
"A di đà Phật, bần tăng chỉ nói thật." Nguyên Hải nghiêm túc đan tay.
Mộc Thủy Vân lắc lắc đầu, đột nhiên cơn buồn ngủ kéo tới, muốn nghỉ ngơi.
Cách đó không xa Vân Dũng xem đúng thời cơ, liền vội vàng tiến lên: "Bởi vì trong nhà chưa từng có khách mời, cho nên cũng không thừa bao nhiêu giường chiếu. Đại sư cùng ta ngủ chung đi, cô nương cùng với nội tử của ta ngủ ở bên trong, có được không?"
"Một đêm mà thôi, phiền phức các ngươi." Mộc Thủy Vân đứng dậy theo Diệu Ngôn đi hậu viện.
Đến hậu viện, Mộc Thủy Vân ngẩn ra, cảm thấy nông gia cũng có một phong cách riêng, bên trong mảnh đất gần đó gieo rất nhiều rau dưa, một năm bốn mùa đều không bởi vì thức ăn mà buồn rầu, nam nhân mỗi ngày săn thú, thịt cũng không ít, nếu dư thì còn có thể đem ra chợ bán lấy tiền, cuộc sống gia đình tạm ổn, quả là rất thích ý.
"Loại yên tĩnh này, tháng ngày thanh nhàn, thật sự rất thư thích." Mộc Thủy Vân cảm khái nở nụ cười, nàng kỳ thật ngóng trông sinh hoạt bình thản, thế nhưng vì công tác không thể không đi vòng quanh thế giới. Ở hiện đại, dốc sức vì sự nghiệp đã trở thành đại danh từ của hầu hết phụ nữ, "bình thản", hai chữ này chỉ thích hợp ẩn sĩ không tranh với đời, chứ không phải xã hội hiện đại, xin hãy tha thứ nàng có một trái tim ẩn sĩ đi.
Diệu Ngôn cười nói: "Ta và chồng ta gắn bó nhiều năm, tháng ngày vẫn tính là bình tĩnh. Ta xem ra, cô nương rất ngóng trông cuộc sống yên tĩnh này. Kỳ thật Phật gia tỉnh ngộ cùng tình cảm ẩn sĩ cũng gần như nhau, đều hoàn toàn tách biệt với thế gian, mà tự thân tu dưỡng. Ta rất thích Mộc cô nương đây, dung nhan mỹ lệ như vậy, lại có một trái tim thiện lương luôn hướng về Phật."
"Tu Phật chỉ ở ý nguyện cá nhân, nhưng thiện lương là căn bản làm người." Mộc Thủy Vân ngóng nhìn trăng, thâm thúy lại say lòng người, bất tri bất giác nhớ tới nàng, mỉm cười nổi lên, trong lòng có chút nhớ nhung.
Diệu Ngôn đẩy cửa phòng, quay đầu nhìn chằm chằm Mộc Thủy Vân, hiểu ý cười một tiếng, nói: "Cô nương, mời đến."
Mộc Thủy Vân thu hồi ánh mắt đi vào, trong phòng trang hoàng rất đơn giản, nhưng khắp nơi sạch sẽ, cảm giác thư thích vẫn còn đó, tối nay thức trắng.
Hai người nằm trên giường, Diệu Ngôn thấy Mộc Thủy Vân không nghỉ ngơi, nhân tiện hỏi: "Sao cô nương không ngủ?"
Mộc Thủy Vân nhấc gối thư thích dựa tới gần, nói nhỏ: "Lúc nãy ở ngoài có gió thổi, thổi bay cơn buồn ngủ. Ngươi ngủ trước đi, ta ngồi thêm một hồi."
"Ta cũng không buồn ngủ." Diệu Ngôn cũng học nàng, dựa trên gối, cười nói: "Ta có thể thấy, cô nương đang nhớ tới người nào đó."
"Hả? Làm thế nào nhìn ra được?" Mộc Thủy Vân nhướn mày một cái, tâm tư lại bị nhìn ra rồi, nữ nhân này thật là quan sát nhập vi.
"Ngươi nhìn mặt trăng, ta liền dựa vào nét mặt của ngươi nhìn ra một loại nhớ nhung. Có thể khiến cô nương nhớ nhung, hẳn là người yêu đi." Diệu Ngôn nhiều năm kinh nghiệm, căn bản sẽ không nhìn lầm, bởi vì mỗi lần Dũng ca ra ngoài săn thú, nàng đều sẽ không tự chủ được suy nghĩ niệm tưởng, tình cảm a, vật này kỳ thật rất huyền diệu.
"Người yêu..." Mộc Thủy Vân cho dù bình tĩnh, khóe miệng cũng không khỏi co giật một hồi, nữ nhân này, "người yêu"? Tuyết Phong rõ ràng là cô gái, làm sao có khả năng biến thành người trong lòng nàng chứ?
Chết cười =))


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây