Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

92: Chương 91


trước sau

Theo câu hỏi của giống cái mềm mại kia, mấy người xung quanh đó trực tiếp đổi sắc mặt, bọn họ cũng nghĩ đến tính khả thi của việc Ưng Hoa thương hội làm như vậy, ván thi đấu đầu tiên hơn nữa còn là Đoạn Ngọc Giác thi đấu, nếu như Song Tử Tinh thua nhất định là sĩ khí giảm nhiều, Ưng Hoa thương hội thực sự là thủ đoạn hèn hạ!

Khán giả trên khán đài nghị luận sôi nổi, trong lời nói không thiếu chán ghét cùng xem thường, tại sao lại có thể sử dụng thủ đoạn đê hèn như thế ở trên sàn thi đấu đây?

Ưng Hoa thương hội thực sự là đê hèn!

Bốn phía vang lên tiếng bàn tán xì sào cũng khinh bỉ làm cho trên mặt Sơ Thanh Dương cứng lại. Giải thi đấu tinh tế lần trước bọn họ chỉ bại bởi Công đoàn đan dược sư Bọ Cạp Tinh thôi, lần này tuyệt đối không thể thua nữa!

Cho dù thủ đoạn có đê hèn, Ưng Hoa thương hội cũng phải thắng!

Sơ Thanh Dương nắm chặc nắm đấm, lần này bọn họ nhất định phải thắng, nhất định không thể thua!

Thi đấu trên đài vẫn còn tiếp tục, Đoạn Ngọc Giác nhàn nhã bày những tài liệu kia, sắc mặt cũng không có thay đổi một chút, ngược lại là Bích Thanh, sắc mặt trắng bệch, ngón tay run lên, không cẩn thận còn cắt tới ngón tay của chính mình, huyết dịch chảy ra, ánh mắt của hắn càng hoảng loạn.

Đoạn Ngọc Giác nhìn bộ dáng còn hoảng loạn hơn mình mấy phần của hắn, không nhịn được giật mấy lần khóe miệng. Tố chất tâm lý của đứa nhỏ này cũng quá kém đi, cái biểu tình này còn kém viết ở trên mặt mấy chữ lớn “Ta muốn hại người ta muốn hại ngươi” này.

Chậm rãi lại một lần nữa để vào cây linh thảo, tính toán còn có hơn nửa canh giờ, Đoạn Ngọc Giác bất đắc dĩ nhìn Bích Thanh một cái. Ở bên trong nửa canh giờ này, ngươi có thể nổ vô số lần lò luyện đan, thực sự không cần sợ như thế.

—— Ta nhìn thấy ngón tay run run rẩy rẩy kia của ngươi đều thay ngươi lo lắng, thật sự.

—— Lại nói ngươi không phải muốn nổ lò luyện đan sao? Tại sao còn phải xử lý vật liệu a, như vậy làm lỡ bao nhiêu thời gian a.

Đoạn Ngọc Giác tiện tay giảm lửa, uống một hớp, kỳ thực ở trước lò luyện đan vẫn rất nóng, nhìn tuyển thủ bên cạnh kia, từng tầng từng tầng mồ hôi, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

Đoạn Ngọc Giác lại một lần nữa đem một loại linh thảo bỏ vào lò luyện đan, nhìn thấy Bích Thanh bên kia đột nhiên tỉnh ngộ lại, ngay cả vật liệu cũng không xử lý, trực tiếp nhóm lửa, đem bán thành phẩm vật liệu ném vào lò luyện đan. Trong lò luyện đan trong nháy mắt liền phát ra động tĩnh không nhỏ.

Đoạn Ngọc Giác nhàn nhã liếc hắn một cái, sau đó cầm lấy vật liệu đã chuẩn bị xong từ lâu bỏ vào lò luyện đan.

Bích Thanh há miệng run rẩy đem một loại vật liệu khác ném vào trong lò luyện đan, thân thể của hắn không tự chủ cách xa lò luyện đan mấy bước, cả người đều ở ngoài cùng bên trái của đài thao tác, mà lò luyện đan lại là ở chỗ cuối cùng bên phải của đài.

Loại động tác rõ ràng là tự bảo vệ mình này bị mọi người nhìn thấu, khán giả trên khán đài càng ngày càng căm phẫn sục sôi, tức giận phát ra thanh âm của mình.

“Ưng Hoa thương hội quá đê hèn rồi! Bọn họ làm sao có thể cố ý phá hủy lò luyện đan đây?!”

“Vốn là chúng ta có thể nhìn thấy một viên đan dược ‘Thú’ cấp ba xuất hiện ở trên khán đài này, hiện tại đều bị người này phá hủy!”

“Ác ý phá hủy lò luyện đan quấy rối người khác luyện chế đan dược, hắn căn bản không có tư cách trở thành đan dược sư!”

“Loại hành vi ác ý này thật sự là hơi quá đáng! Ta mãnh liệt yêu cầu hội thẩm định thủ tiêu tư cách dự thi của Ưng Hoa thương hội! Bọn họ hơi quá đáng!”

Các loại ngôn luận vang ở trên toàn bộ khán đài, mọi người căm phẫn sục sôi, hận không thể trực tiếp lên đài đem Bích Thanh kéo xuống, làm cho hắn dừng lại.

Vào lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, “Hống!”

Lò luyện đan nổ, hơn nữa uy lực còn không nhỏ!

Trên đài thi đấu trong nháy mắt phát ra một luồng ánh sáng bảo vệ Bích Thanh, mà là sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, tựa hồ là sợ sệt lại tựa hồ là thả lỏng, ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào phía bên Đoạn Ngọc Giác. Động tĩnh lớn như vậy, Bích Thanh có mấy phần mong đợi, Đoạn Ngọc Giác có thể hay không bị chính mình ảnh hưởng đến đây?

Khán giả trên khán đài nghe thấy này tiếng nổ, những người vẫn còn đang lớn tiếng chỉ trích Bích Thanh đều câm miệng, biểu tình đều có mấy phần sững sờ, còn có mấy người tay cứng ở giữa không trung, thoạt nhìn khá là buồn cười.

Đám người Hạ Tình cho dù mấy ngày nay vẫn nổ lò luyện đan cũng không nhịn được cứng lại thân thể.

Thế nhưng Đoạn Ngọc Giác vẫn như cũ nhàn nhã đem linh thảo bỏ vào trong lò luyện đan, một bộ dáng không bị ảnh hưởng chút nào, ra tay vẫn như cũ nhanh chuẩn tàn nhẫn, trên mặt vẫn là một bộ bình tĩnh lạnh nhạt kia, tựa hồ một chút ảnh hưởng đều không có chịu đến.

—— Làm sao có khả năng? Bích Thanh ngạc nhiên mà mở to miệng, tại sao Đoạn Ngọc Giác không chịu đến bất luận ảnh hưởng gì? Động tĩnh lớn như vậy!

Bích Thanh tàn nhẫn mà cắn răng, nhắm mắt lại, sau đó ấn lên nút màu đỏ trên đài thao tác, dùng thanh âm khàn khàn run rẩy nói: “Tôi cần một cái lò luyện đan khác.”

Khi Bích Thanh nói ra câu nói này, khán giả trên khán đài triệt để bạo phát!

Bích Thanh vì sao lại lại muốn một cái lò luyện đan? Hắn rõ ràng luyện chế không ra loại đan dược này! Hắn rõ ràng đã nổ lò luyện đan! Như vậy hắn tại sao còn muốn một cái lò luyện đan?

—— Hắn muốn lại một lần nữa nổ lò luyện đan mưu toan quấy nhiễu Đoạn Ngọc Giác!

—— Điều này thật sự là quá đê hèn rồi!

Khán giả ở đây đều dồn dập cho ra một cái kết luận như thế, trong đó có một giống cái vốn rất ôn hòa cũng đứng lên, phi thường tức giận hô: “Này không công bằng! Ưng Hoa thương hội là cố ý! Tuyệt đối không thể cho hắn lò luyện đan, tuyệt đối không thể!”

Mấy giống cái khác dồn dập hưởng ứng hắn, không ít khán giả đều đứng lên lớn tiếng khiển trách Ưng Hoa thương hội, không cho tổ phụ trách đưa lò luyện đan cho Bích Thanh, thế nhưng những lời kêu gào đó vẫn không có tác dụng.

Giải thi đấu có quy củ của nó, không thể không cho Bích Thanh lò luyện đan, tuy rằng nổ lò luyện đan liền bị trừ điểm, thế nhưng chỉ cần ở trong thời gian quy định, bọn họ vẫn có thể lại một lần nữa thân thỉnh lò luyện đan, lại một lần nữa nỗ lực tiến hành luyện chế đan dược.

Mà nếu như lúc này vừa vặn đã đến giờ, không thể thân thỉnh lò luyện đan, chỉ có thể trực tiếp phán định thành tích.

Hai đội ngũ đã từng hòa kia cũng chính là như vậy, thời gian của bọn họ vừa vặn đến, hai người không thể lại thân thỉnh lò luyện đan, chỉ có thể lấy thế hoà để kết thúc.

Mà hiện tại, còn có thời gian hai tiếng nữa cuộc tranh tài này mới có thể kết thúc, Bích Thanh nếu như vẫn luôn nổ lò luyện đan, như vậy Đoạn Ngọc Giác có thể tránh được lần thứ nhất cũng chạy không thoát lần thứ mười a, Ưng Hoa thương hội quả thực là quá đê hèn rồi! Quả thực làm người giận sôi!

Khán giả ở trên khán đài cực kỳ giận dữ, dồn dập biểu thị sau này cũng không tiếp tục muốn đến thăm Ưng Hoa thương hội, bọn họ thật sự là một đám người vì mục đích của mình mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào, làm như vậy thật sự là hơi quá đáng!

—— Tuy rằng bọn họ cũng đều biết cái này không thể nào, bất quá là kêu gào dưới sự tức giận thôi.

Lúc này, tổ phụ trách đã đem lò luyện đan mới đưa đến tay của Bích Thanh, hắn đem vật liệu lúc nãy vẫn chưa xử lý xong lại một lần nữa bỏ vào trong lò luyện đan, tiếng nổ mạnh lại một lần nữa vang lên.

Thế nhưng Đoạn Ngọc Giác vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, dưới ánh mắt khó mà tin nổi của Bích Thanh, Đoạn Ngọc Giác còn tâm tình rất tốt mà cho hắn một cái nụ cười.

Nụ cười lãnh đạm, mờ nhạt.

Đoạn Ngọc Giác là có phản ứng, hắn cho Bích Thanh một cái nụ cười!

Bích Thanh trong nháy mắt liền xem sững sờ, nửa ngày mới cúi thấp đầu xuống. Hắn biết hắn không thể chân chính đánh bại cậu, cách làm của bản thân hắn là một sự tình làm người vô cùng khinh thường, mà là bọn hắn thật sự là muốn thắng.

Vì thắng, bốn năm qua bọn họ không ngừng nỗ lực, thế nhưng hiện tại, Bích Thanh lại có chút mê mang, vì thắng, làm như vậy thật sự đúng không?

Bích Thanh nổ hai lần lò luyện đan, mà Đoạn Ngọc Giác một chút phản ứng đều không có, mãi mãi cũng là bộ dáng bình tĩnh thong dong kia, Bích Thanh quả thực không thể tin được, trên thế giới này thậm chí có người bình tĩnh như vậy, mà người này thậm chí còn nhỏ tuổi hơn hắn.

Bích Thanh nhìn nút màu đỏ kia một chút, nửa ngày mới cúi đầu xuống, nhấn vào cái nút kia.

Nụ cười của Đoạn Ngọc Giác đừng nói là Bích Thanh, thậm chí là khán giả đều xem sững sờ, bọn họ xưa nay chưa từng nhìn thấy người vẫn có thể bình tĩnh thong dong dưới tình huống người bên cạnh liên tục nổ lò luyện đan như vậy, cũng không phải không có, có, nói thí dụ như giáo viên của bọn họ, đám người trưởng lão, hội trưởng của công đoàn đan dược sư các loại, mà là bọn họ đều là lão nhân, hơn nữa mỗi người đều thực lực phi phàm.

Mà hiện tại, một hài tử chưa đến mười tám tuổi, đối với việc nổ lò luyện đan, bình tĩnh mà mỉm cười.

—— Chuyện này quả thật khó mà tin nổi!

Tại sao hắn có thể ung dung và bình tĩnh như vậy?

Bích Thanh nhấn lên cái nút màu đỏ kia, đầu cúi thấp xuống, ngón tay còn có chút run lên, âm thanh khàn giọng nói: “Ta chịu thua.”

Bích Thanh ngẩng đầu lên, trong con ngươi xẹt qua một tia nước mắt, hắn cũng không rõ ràng tại sao chính mình sẽ làm như vậy, thế nhưng làm xong cả người lại khoan khoái.

Thắng lợi đương nhiên là trọng yếu, thế nhưng nó không đáng để cho mình thua trận về mặt tâm hồn.

—— Đây là đồ vật mà hắn vừa mới nhìn thấy từ trong mắt của thiếu niên, Bích Thanh hơi nghiêng người sang, nhìn bộ dáng bình tĩnh mà ung dung của người kia.

Bên trong lòng của Bích Thanh rất là rõ ràng, không quản mình nổ tung bao nhiêu lần lò luyện đan, thiếu niên này cũng sẽ thong dong trấn định giống như bây giờ.

Cuộc tranh tài này, là hắn thua, thua triệt triệt để để từ đầu tới cuối.

Bích Thanh hơi thở dài, đi xuống đài thi đấu, hắn nhìn thấy con mắt tức giận của đội trưởng, đành phải cười khổ.

—— Đội trưởng, vì thắng lợi, chúng ta đánh mất trái tim của mình rồi, thật sự được không?

Câu nói này hắn cũng không có hỏi ra, chỉ là giấu ở trong lòng mình, lẳng lặng mà một lần lại một lần hỏi chính mình.

“Đoạn Ngọc Giác tuyển thủ, tuyển thủ của đối phương đã bỏ quyền.”

Lông mi thật dài của Đoạn Ngọc Giác chấn động một chút, trên gương mặt tinh xảo kia vẫn không có biểu cảm gì, không có vui sướng, cậu chỉ là bình tĩnh mà đem vật liệu lại một lần nữa để vào trong lò luyện đan.

Mười mấy phút sau, Đoạn Ngọc Giác đem nắp lò mở ra, vài tia khói trắng chợt lóe, trong lò luyện đan xuất hiện hai viên đan dược màu vàng, đó là đan dược ‘Thú’ cấp ba.

Mọi người nín hơi ngưng thần chờ đợi quang não giám định, màu sắc này, dáng dấp kia, chẳng lẽ là phẩm chất cao cấp?

“Đoạn Ngọc Giác của Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh, luyện đan dược ‘Thú’ cấp ba thành công, thời gian sử dụng 132 phút mười bảy giây.”

“Trải qua kiểm nghiệm, Đoạn Ngọc Giác của Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh luyện chế ra đan dược ‘Thú’ cấp ba cao cấp, đánh giá vi a+.”

“Tuyển thủ của Ưng Hoa thương hội tự động bỏ quyền, ván thi đấu này Đoạn Ngọc Giác của Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh thắng!”

“Điểm số hiện nay, 1:0 ”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây