Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

62: Lòng của Dực vương


trước sau

Hoàng thành Dực quốc, cửa đại điện.

Phù..

Ta hít sâu hai cái, nhìn trái phải trên thềm đá, mắt nhìn phía trước, bọn thị vệ nắm thương mà đứng, luôn cảm thấy một giây sau, bọn họ sẽ cùng nhau nhìn sang, dùng ánh mắt ăn tươi ta, sau đó xông đến đem ta đè trên đất, chụp lên tội danh phản quân tặc tử.

Dừng bước chân một chút, công phu sửng sốt, An Lạc Thành đều nhanh tiến vào điện rồi!

"Ê ê mẫu thân ngươi chờ ta một chút a!" Nhanh chóng chạy chậm hai bước.

An Lạc Thành dừng người lại, quay đầu lại nhìn ta một cái, đợi ta chạy đến gần trước, đưa tay sờ đầu của ta.

"Hả?" Ta ngẩng đầu cùng với cô nhìn nhau một chút, lông mày cô nhíu chặt, tựa hồ là có chút bận tâm, thấy ta nhìn qua, lại vội giãn lông mày ra, khẽ cười với ta, ta còn tưởng rằng chính mình hoa mắt.

"Không có chuyện gì, đi thôi." Nói qua, quay người đi tới trước điện.

Thị vệ vội vàng tiến vào điện bẩm báo.

Ta đi theo phía sau cô, ngoan ngoãn mà đứng.

Không lâu lắm, thị vệ chạy về, tuyên hai ta vào điện.

"Phù.." Ta hít sâu một hơi, ổn định tinh thần.

An Lạc Thành vỗ vỗ ta, không nhiều lời, liền dẫn vào điện.

Vừa mới bước vào trong điện, lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt khác thường, ta lén lút liếc nhìn thử, trái phải đứng các đại thần mỗi người từ trên xuống dưới đánh giá ta, nếu như ánh mắt có thể hại người, ta cảm thấy ta đã bị vạn tiễn xuyên tim a..

"Thần An Lạc Thành." An Lạc Thành đi tới trong điện, không nói hai lời, hất lên áo bào, quỳ một chân trên đất, ta còn tưởng rằng cô muốn cầu hôn đó.. Chỉ ngây ngốc nhìn hồi lâu.

"Nga nga nga, An An.. An Khê.." Cô trừng ta một cái, ta mới phản ứng được, vội học bộ dáng của cô quỳ ở bên cạnh.

"Bái kiến bệ hạ." Cong người hành lễ.

Bệ hạ kia không đáp lại, quỳ một hồi, đầu gối ta đây đều đau rồi, muốn ngẩng đầu nhìn một chút, lại sợ làm hư quy tắc rách gì, lén lút dùng dư quang quét mắt An Lạc Thành, cung cung kính kính mà quỳ, không nhúc nhích, như pho tượng!

"Ái khanh miễn lễ." Đợi sắp mười phút, thứ này cuối cùng đã mở miệng.

"Tạ ơn bệ hạ."

Ta nhảy lên liền bắt đầu vò đầu gối, An Lạc Thành liếc xéo ta một cái.

Ạch.. Nhanh chóng ngừng tay, cung kính đứng yên.

"Ái khanh một đường cực khổ rồi."

Nga, ngươi còn biết chúng ta khổ cực, m*ẹ kiếp nhận được ý chỉ của ngươi, An Lạc Thành này khoái mã thêm roi, trên đường căn bản không nghỉ ngơi, dạ dày ta đều phải ói ra rồi, trở về còn phải xem sắc mặt của ngươi, thực sự là chìu ngươi.

"Bệ hạ nói quá lời." An Lạc Thành nói một câu đều phải cong cơ thể, lễ nghi cực điểm, ta nhìn cũng mệt thay cô.

"Ái khanh cũng biết trẫm triệu ngươi trở về vì chuyện gì."

An Lạc Thành suy nghĩ một chút, "Kính xin bệ hạ biểu thị."

Ai ya, cái tên này cũng khá có thể giả vờ ha ha.

"Nghe nói đại nguyên soái không phí một binh một tốt, chỉ động miệng lưỡi, liền lấy được 15 thành của Tương quốc, cái này.. Ha ha.. Ba tấc miệng lưỡi không nát này của đại nguyên soái lợi hại hơn rất nhiều pháp thuật này của ta, thật là làm cho chúng ta thẹn thùng." Đại Vu kia không âm không dương kỳ dị nói một câu.

Hừ, Đại Vu này đơn giản chính là chó cậy thế chủ, thật sự coi mình là một nhân vật rồi?

Ta ngẩng đầu nhìn An Lạc Thành một chút, mặt không hề cảm xúc, căn bản không có thời gian để ý.

Bên cạnh không ít đại thần quay về hai ta chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn luận xôn xao.

"Này, Đại Vu lời nói này không tệ, ta thay a nương cảm tạ khen ngợi của Đại Vu." Ta khà khà vui lên, tiến lên nửa bước, quay về Đại Vu kia làm cái lại, cười theo.

"Hừ." Đại Vu vừa nghe, liếc xéo ra một cái.

Ta quay đầu nhìn An Lạc Thành, cô hé miệng cười cười, gật gật đầu với ta.

"Nghe Đại Vu nói, tựa hồ đối với môn học vấn nói chuyện này thật cảm thấy hứng thú, nhưng mà ta vẫn cảm thấy Đại Vu có chút khiêm tốn rồi."

Trái phải liếc nhìn, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người ta, ta cười cười.

"Đúng vậy a, nếu bàn về đâm bị thóc chọc bị gạo, miệng lưỡi nhanh chóng, ai lại địch nổi Đại Vu ngài hả?"

"Tình hình trận chiến tiền tuyến vô cùng nóng ruột ngài không nói, các tướng sĩ tử thương nặng nề, lấy mạng đổi mạng ngài cũng không nói, một mực nhắc tới chuyện chúng ta không tổn hại một binh một tốt đổi lấy thành trì, ta hỏi chư vị đang ngồi một chút, quân địch lo ngại long uy vương ta, quân ta tức tốc khí thế, chủ động tiến vào hiến thành trì, cái này không nên là một chuyện vui hả hê lòng người, đáng giá cả nước chúc mừng sao? Làm sao vừa đến trong miệng Đại Vu, liền có một tia mùi vị âm mưu chứ?"

Ta dừng một chút, nhìn một chút vẻ mặt của mọi người.

"Ta đây lại không rõ rồi, Đại Vu đến tột cùng là muốn chúng ta thắng? Hay là thua? Hay là chúng ta nên cùng Tương quân hai bên tổn hại mới đúng đây?"

"Ngươi.. Ngươi đừng ở đây nói hưu nói vượn, ta nào có.." Đại Vu nhìn Dực vương một chút, duỗi tay chỉ vào ta.

"Ta có nói lung ta lung tung không, chư vị đang ngồi đương nhiên lòng đều sáng tỏ. An soái nhận được triệu gấp, ngàn dặm bôn ba đêm tối đi gấp, một khắc không dám trì hoãn, mới vào Hoàng Thành gặp mặt thánh thượng, bệ hạ chưa mở miệng, Đại Vu lại một trận chất vấn trước, Chà.. Chuyện này.."

"Đủ rồi, câm miệng, chỗ này nào có phần ngươi nói chuyện!" Đại Vu tiến lên hai bước quát to một tiếng, m*ẹ kiếp làm ta sợ giật mình!

Giọng nói không lên a! Đều dọa đứt ngang cho ta rồi, quên đi muốn nói cái gì rồi..

Ta nhìn chằm chằm Đại Vu kia nữa ngày, nga ta không phải là bị nàng dọa ngốc, chỉ là đang nhớ ta phải nói đến cái gì..

Nha đúng!

"Đại Vu, ta nghe nói thầy mo các ngươi có một loại Vu thuật đặc biệt lợi hại, sử dụng thích hợp, có thể hô phong hoán vũ, khiến khắp nơi lại bái, hôm nay gặp mặt, ta thấy Đại Vu đã hết sức lĩnh yếu Vu thuật này rồi." Ta nhấc tay lên, cười nhìn về phía Đại Vu kia, nàng một mặt đứng hình.

"Ngươi đang nói cái gì!"

"Đầu độc lòng người a!" Ha ha, lời vừa ra khỏi miệng, Đại Vu này một tấm mặt xấu đều đen ha ha, ta dư quang quét một vòng, sắc mặt Dực vương trên cao cũng khó nhìn như ăn phâ*n.

"Ta thấy ngươi mới là tà thuyết yêu ngôn hoặc chúng!" Đại Vu tức giận, ba bước cũng hai bước đi tới, bóp lấy cổ của ta liền xách ta lên, cắn răng nghiến lợi hận không thể bóp chết ta.

"A.. A nương a nương.." Ta đá chân cầu viện về phía An Lạc Thành.

Mới vừa kêu hai tiếng, một bàn tay lớn một phát bắt được cổ tay của Đại Vu, sắc mặt của Đại Vu kia lập tức thay đổi.

"Nữ nhi của ta, tự ta sẽ quản giáo, không nhọc lòng Đại Vu." Nói xong, đem ta từ trong tay Đại Vu kia cướp lại, để tới trên đất.

"Khà khà." Ta trốn ở phía sau An Lạc Thành, ôm bắp đùi của cô, giả cái mặt quỷ với Đại Vu kia, tức chết ngươi tức chết ngươi, có người chống lưng cho ta, tức chết ngươi!

"Tiểu nữ ngu dốt, để bệ hạ cười chê rồi, thần trở lại tự nhiên chặt chẽ quản giáo." An Lạc Thành cúi người thi lễ về phía quốc chủ.

"Ôi, ái khanh không cần như vậy, trẫm lại há có thể tính toán với một đứa trẻ?" Quốc chủ khoát tay áo một cái

"Nàng chính là đứa trẻ thâm nhập địch doanh đàm phán với địch tướng, dễ như ăn bánh liền đổi lấy 15 thành kia?" Dực vương một mặt hòa ái nhìn ta, "Ngươi tên là gì?"

Ơ, ngài cái tính này cũng là tệ.

"Khởi bẩm bệ hạ, ta tên An Khê."

"An Khê?" Dực vương cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng, vỗ trán một cái, "Trẫm đúng là nghĩ tới rồi, lần trước bị Nhân Vương hề bắt giữ cũng là ngươi?"

"Ừm, là ta."

"Ha ha ha, thì ra chính là ngươi a, đứa nhỏ ngươi đây, là lại lập kỳ công a, nè, đến đây." Dực vương vẫy vẫy tay với ta.

Ta đi tới trước bậc thang.

"Đến trước mặt trẫm."

Ta quay đầu nhìn An Lạc Thành, cô gật gật đầu.

"Nga." Bước lên bậc thang, đứng ở trước mặt Dực vương.

Dực vương lấy tay khoát lên trên bả vai của ta, bóp bóp, trên dưới đánh giá ta vài lần.

"Ừm." Dực vương gật gật đầu, "Nói với trẫm một chút, ngươi là thuyết phục Lạc Thanh Viễn thế nào?" Dực vương trong một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm con mắt của ta.

Có chút chột dạ không ngọn nguồn rồi, ta cúi đầu, muốn tìm An Lạc Thành.

"Nhìn nàng làm chi." Ngữ khí Dực vương lạnh lẽo.

"Ta.. Lời ta nói không quy tắc, ta sợ làm hư lễ nghi của bệ hạ, hiện tại a nương không nói, về nhà tìm ta tính sổ, vậy.. thì không ai có thể cứu ta rồi." Ủy khuất ba ba nhìn Dực vương.

"Ha." Dực vương khẽ cười cười, "Ái khanh có nghe thấy rồi? Hôm nay đứa nhỏ này bất luận nói cái gì, đều là trẫm cho phép, trở về rồi, không cho phép ngươi làm khó nàng."

"Vâng." An Lạc Thành nhìn ta một chút, gật gật đầu.

"Hắc, tạ ơn bệ hạ!"

Không biết tại sao, dù sao thấy được An Lạc Thành gật đầu với ta, ta thì có lòng tin rồi.

"Ừ, nói đi, trẫm muốn nghe lời thật, không cho phép có nửa điểm giả tạo che giấu."

"Ừm, a nương có ý định rèn luyện chúng ta, từng để ta lĩnh binh, tiến công Ung Thành. Không sợ ngài cười, lúc đó ta quá mức tự tin, không muốn bị thiệt lớn ở trên tay Lạc Thanh Viễn, tổn thất nặng nề. Sau đó ta liền đặc biệt chú ý với nàng."

"Nói đến, tiểu Khê còn phải thỉnh tội với bệ hạ và mẫu thân." Ta quỳ ở một bên chân của Dực vương.

"Thời gian hai quân giao chiến, mẫu thân bắt sống con gái của Lạc Thanh Viễn, vốn dĩ nếu như lấy cái này yêu cầu, quân ta có thể chắc chắn thắng, nhưng thứ nhất, thái độ làm người của Lạc Thanh Viễn, luôn luôn lấy đại cục làm trọng, ta sợ nàng đập nồi dìm thuyền, thứ hai, cũng là tư tâm của bản thân ta, ta muốn tiếp xúc nhiều hơn với nàng chút, muốn hiểu nàng chút, muốn chân chân chính chính dựa vào thực lực của bản thân đi chiến thắng nàng."

"Khi ở Tương doanh, ta nói cho nàng biết thân phận của ta, nàng vì đổi lại Lạc Tử Y, không có thương tổn ta chút nào, mà ta cũng dò xét được rất nhiều tin tức nội loạn của Tương quốc, biết được trong Tương quốc không ổn định, Tương vương thế yếu, bên người không một người có thể chủ trì đại cục."

"Sau đó, ta liền thỉnh cầu đàm phán với nàng, lúc đó ta chỉ nói một câu nói, nàng liền lập tức đồng ý đề nghị của ta, đồng thời, đem quân tản đi."

"Nga? Ngươi nói cái gì?" Dực vương vội vàng truy hỏi

"Ta nói, đại tướng quân bảo vệ quốc gia, thế nhân truyền tụng thật là không uy phong, nhưng hôm nay, nước không còn nữa, đại tướng quân vẫn còn ở đây dây dưa với ta, là đang bảo vệ ai, bảo hộ ai?"

Lời nói xong, ta liền ngậm miệng, trên triều đình hoàn toàn yên tĩnh, ta ngẩng đầu nhìn Dực vương, tựa hồ nàng có hơi kinh ngạc, một lát, đem ta nâng dậy, dùng sức cầm tay của ta.

"Tốt, nói rất tốt!"

"Không nghĩ tới ngươi còn nhỏ tuổi liền có giác ngộ như vậy." Ánh mắt nhìn về phía ta có một tia mừng rỡ.

"Bệ hạ quá khen, đây đều là trong ngày thường mẫu thân giáo dục, suốt ngày mưa dầm thấm đất, nghe nhiều rồi, lúc này liền ở trong lòng trồng xuống." Ta quay đầu nhìn An Lạc Thành, nhếch miệng cười cười với cô.

Ôi, chờ chút, cái tên này làm sao sắc mặt tái xanh, ai chọc giận cô không vui?

Vừa rồi ta nói sai rồi? Không có đâu! Dực vương không vui sao? Cũng không trách tội ta a!

"Ái khanh thực sự là vì Dực quốc ta bồi dưỡng được một vị tướng tài!"

Ngươi xem ngươi xem, nàng đều khen ta là tướng tài, sắc mặt của An Lạc Thành này làm sao còn không chuyển biến tốt?

"Bệ hạ quá khen rồi." An Lạc Thành vẫn là gương mặt lạnh lùng.

Ý, cô đến cùng làm sao vậy!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây