Năm 2012, lần đầu tiên tôi đặt chân đến Vũ Hán, thành phố tôi từng ước mong được đến —— Với tư cách giám đốc của TESS. Bốn mùa thay đổi, thế mà sáu năm đã qua.
Dẫu không đếm từng năm tháng, tôi vẫn có thể nhận ra mỗi khi chiều đi ngày đến. Lần này đến đây là vì chuyến du lịch của nhân viên.
Ngoại trừ lần đầu tiên thì tôi luôn từ chối những chuyến du lịch thế này, mãi đến lần này tổ chức đi Vũ Hán tôi mới đồng ý.
Nói thế nào cũng là một quản lý, cứ luôn từ chối tham gia các hoạt động do công ty tổ chức thì thật không hay. Khi đến Vũ Hán nhất định phải ghé thăm Đông Hồ, và lịch trình của công ty chúng tôi cũng thế.
Đứng trước Đông Hồ mênh mông ngút tầm mắt, tôi thẫn thờ.
Tôi mất sáu năm thời gian nhưng vẫn kém xa vị trí người ấy từng đứng, nhưng, tôi đã chạm đến cái tuổi trước đây của chị. Nghĩ đến đây, tôi chỉ biết cười khổ, khẽ thở dài. "Thật hiếm khi giám đốc Lưu của chúng ta tham gia du lịch cùng nhân viên nha." Ôn Ôn không biết từ đâu xuất hiện, trêu chọc tôi.
"Bớt cười tôi đi." Tôi liếc nhìn cô ấy, bất lực lắc đầu. Ôn Ôn cười cười, chuyển chủ đề, "Nhắc tới thì cô là người đầu tiên được thăng chức giám đốc trong team chúng ta, nhưng cũng rất xứng đáng." Tôi cười nói: "Chính tôi cũng thấy bất ngờ." "Có à? Tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ cắn răng chống đỡ của cô đấy." Ôn Ôn tựa như nhớ tới chuyện gì, giọng điệu vô cùng tiếc nuối, "...!Không phải trước đó có người chi rất nhiều tiền để chiêu mộ cô sao? Đối mặt với điều kiện tốt thế kia, sao cô không dao động chút nào vậy?" Đông Hồ phẳng lặng trước mặt khiến tôi nhớ đến đôi mắt người kia, cũng tĩnh lặng như thế. "Tôi có lý do phải ở lại đây." Tôi nói. Tầm mắt Ôn Ôn dừng trên người tôi vài giây, giọng điệu khôi phục vẻ tươi vui và thoải mái, "Đỉa hút máu TESS nhất định yêu con người trung thành như cô chết đi được." Cô ấy vòng vo nói tôi là "ngu trung", tôi không bỏ sót.
Nhưng tôi vẫn như bình thường vờ không nghe thấy hàm ý trong lời cô ấy. Hưng thịnh chuyển suy vong, có thể nói là một vòng tuần hoàn tất yếu; dù vương triều có cực thịnh thế nào đi chăng nữa thì cũng có ngày sụp đổ, huống chi đây là thương trường thay đổi trong nháy mắt? TESS đúng là như thế.
TESS mà tôi đang ở không còn là nơi mà dì hay chị ấy đã từng hoài niệm, nhưng tôi vẫn ở đây, chưa bao giờ rời đi. Dù là suy tàn, tôi cũng muốn tận mắt chứng kiến thăng trầm của nó. Câu này không phải là lần đầu tiên tôi nói với Ôn Ôn, nhưng tôi vẫn sẽ vui vẻ nhắc đi nhắc lại, cho đến trước khi tôi tìm được lý do rời đi, tôi sẽ tiếp tục kiên trì như thế. Đi dọc theo sạn đạo, tôi bước đến trước một mái đình, trông lên, ngôi đình này còn có một cái tên đầy ý thơ, "Tiên Nguyệt Đình", trùng hợp lại nằm trong khu danh thắng Thính Đào, kết hợp lại không phải là Thính Đào Vọng Nguyệt (Nghe sóng ngắm trăng) sao?
Thật lãng mạn, là sự nữ tính mà tôi thiếu. Đi ngang qua đình, tôi nhìn xuống, mặt hồ trong veo phản chiếu khuôn mặt tôi tự nhận là không có gì thay đổi.
Nhưng bạn thân nhiều năm Đàm Nhã Hằng mỗi lần gặp mặt là một lần hỏi có phải tôi trở nên xinh đẹp hơn không? Tôi nói không nên lời. "Đường nét không thay đổi, nhưng lại càng ngày càng đẹp hơn." Đàm Nhã Hằng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi đưa ra nhận xét. Công bằng mà nói thì hai má tôi đã được vót đi một chút, ngũ quan có vẻ đầy đặn và có chiều sâu hơn, chuyện tóc tai trước kia tôi không quan tâm cũng có một nhà thiết kế định kì cắt sửa, lần trước còn bị kéo đi nhuộm nâu... Đại khái là như vậy. Tôi chia sẻ cái nhìn của mình, thế nhưng Đàm Nhã Hằng lại phất tay, nói rằng: "Đã nói không phải thay đổi ngoại hình...!Khí chất, chắc là khí chất.
Hiểu không?" "...!Không hiểu." Tôi nói. Đàm Nhã Hằng lộ ra vẻ tiếc hận, chuyển chủ đề, "Không ai theo đuổi cậu sao? Không thể nào." Nhắc đến đây tôi liền đau đầu, thở dài nói: "Tớ chẳng có chút hứng thú nào với chuyện yêu đương, nhưng người theo đuổi lại càng lúc càng nhiều, phiền thật sự." Đàm Nhã Hằng cầm nĩa, rất có khí thế muốn chọc mù mắt tôi, nói: "Đây là phiền muộn xa xỉ gì vậy!" Thật ra tôi có chút thảng thốt khi vô tình nhắc tới ba chữ "chuyện yêu đương", bồi hồi nhớ tới thời Đại học, Tiểu Hồ Ly ấm áp kia từng nói với tôi rằng những người không muốn yêu đương đều là vì trong lòng đã sớm có người —— Một người không thể ở bên nhau.
Tôi không biết, có lẽ vậy.
Chỉ là trong lòng tôi rất rõ, có lẽ tôi đã không thể hết lòng yêu một người nào khác nữa rồi. "Giám đốc Lưu." Tôi lấy lại tinh thần khi nghe tiếng gọi, quay đầu hỏi: "Sao vậy?" Cấp dưới cùng bộ phận tỏ vẻ hoang mang, đỡ lấy một người mới vào công ty, gấp gáp nói: "Cô ấy, cô ấy dường như không khoẻ, cứ nôn thốc nôn tháo suốt..." Tôi khẽ cau mày, cúi xuống vòng tay cô ấy ôm lấy mình, để cô ấy tựa lên người tôi, hỏi: "Có sao không?" "Cảm ơn giám đốc, em, em không ổn lắm..." Cô ấy ôm bụng, đau đớn rên khẽ. Thấy người mới như vậy, tôi lập tức gọi xe và nhờ tài xế chở đến phòng khám gần nhất.
Tài xế nói phòng khám kia mới mở được mấy năm nên không biết y thuật thế nào, lại còn là Đông y, hỏi chúng tôi thế có được không? Tôi thấy người mới sắp không chịu đựng nổi, không thể làm gì hơn là để tài xế chở đến phòng khám đó.
Bất luận thế nào cũng là bác sĩ có chứng chỉ y tế hợp lệ, ngoài ra không đòi hỏi gì hơn.
"Đây là lần thứ mấy giám đốc đến Vũ Hán vậy?" Trên đường ngồi xe đến phòng khám, cấp dưới đỡ giúp người mới tò mò hỏi. Tôi nghe cảm thấy thú vị, vừa chăm sóc người mới vừa hỏi ngược: "Sao cô hỏi thế?" "Bởi vì...!nói thế nào nhỉ, giám đốc không có vẻ phấn khích như lần đầu tiên đến, ngược lại tạo cho tôi cảm giác như thăm lại chốn xưa." Tôi trầm ngâm một lúc rồi trả lời: "Đặt chân đến đây thì không có, nhưng ngưỡng mộ thành phố này đã lâu." Thời tiết này, phong cảnh này, phố xá và hương vị này chính là nơi khiến người kia lưu luyến quên về ư...!Tôi không biết, cũng không thể nào biết được. "Ở đây, đi vào ngõ này là tới." Sau khi lấy điện thoại ra quét WeChat trả tiền cho tài xế, tôi cẩn thận đỡ người mới xuống xe, từng bước một đi đến phòng khám Đông y trong ngõ kia.
Nhìn bảng hiệu không vương chút đất vàng, rất mới. "Cái tên Mộc Hề này không phải văn hoa quá sao? Thật sự là phòng khám Đông y chứ không phải quán cà phê đấy chứ? Y thuật có đáng tin không..." Tầm mắt tôi quét về phía cấp dưới, cô ấy lập tức im bặt.
Tôi lạnh nhạt nói: "Cô từng khám bệnh ở đây à? Nếu không thì đừng nhận xét lung tung." Cô ấy ngoan ngoãn cúi đầu. Có lẽ muốn lấy công chuộc tội, cấp dưới rất nhanh nhẹn, không cần tôi nói đã ấn cửa tự động, sau đó vòng về đỡ phía bên kia của người mới, cùng chậm rãi tiến vào phòng khám. Có thể vì tiếng ồn ào ở cửa, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng hỏi, "Làm sao vậy? Chỗ nào không —— " Hai chữ "thoải mái" bị sự hoảng hốt nhấn chìm. Tôi cũng sững sờ, hai mắt mở to không dám tin.
Nữ bác sĩ cao gầy có nụ cười đôn hậu này lại chính là Lương Mộ Hi! Tôi quay phắt lại nhìn bảng hiệu bên ngoài, có cảm giác muốn tự tát chết mình.
Không phải "Mộc Hề" đồng âm với "Mộ Hi" sao! Tôi hoàn toàn không nghĩ tới, thế giới rộng lớn như vậy, sao lại để tôi gặp phải chuyện thế này. "Em là...!Lê Thần? Là em phải không Lê Thần?" Tôi khẽ cắn môi dưới, nhất thời không biết nên gật hay lắc đầu. "Oẹ..." Tiếng nôn khan của người mới tạm thời cắt đứt sự khó xử khi nhận ra nhau, Lương Mộ Hi lập tức phát huy sự chuyên nghiệp, đặt bệnh nhân lên hàng đầu. Tôi ngồi trên băng ghế ở khu vực đợi, đầu óc trống rỗng..