Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

96: Ngoại truyện 27


trước sau

Edit: Yomost | Beta: Dép

Dù cho Trần Y lắc đầu từ chối, ba nam sinh phía trước này lại không lập tức rời đi. Bọn họ không chỉ không đi, bên cạnh còn có một số nam sinh đang xem kịch hay cũng muốn tiến lên góp vui.

Mà lúc này nữ sinh thân thiết với Trần Y cũng đều không ở đây, không ai có thể giúp cô.

Ba nam sinh này dám to gan như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do Trần Y trông quá yếu đuối, không lạnh lùng sắc bén như Thẩm Tuyền, cũng không có tính tình dám liều dám từ chối như Thường Tuyết. Cho dù Trần Y từ chối cũng hoàn toàn không có một chút lực uy hiếp nào, vì vậy nam sinh kia vẫn luôn giơ điện thoại cho Trần Y thêm Wechat.

Ba người bọn họ còn cười híp mắt nhìn Trần Y.

Lúc này Trần Y có thể nói là đơn độc, cô đi về bên trái thì bọn họ ngăn lại, đi về bên phải vẫn bị ngăn lại như cũ. Cô lại không thể tỏ ra hung dữ, nôn nóng đến mức dây chun trên đầu rơi xuống.

Lúc sắp rơi xuống đất, một bóng dáng cao lớn tay đút trong túi quần, cúi người, đỡ được cái dây chun kia giữa không trung. Sau khi đỡ được, Văn Trạch Tân thuận tay đưa cho Trần Y. Trần Y sửng sốt một chút, nghiêng đầu, sau đó đối diện với đôi mắt của Văn Trạch Tân. Cậu cười nhíu mày: “Của cậu.”

Trần Y hơi sững người: “Cảm ơn.”

Cô giơ tay lên, cầm lấy sợi dây chun kia.

Sau khi Văn Trạch Tân thấy cô đã cầm lấy, cũng không nói gì, tự mình đi về phía 7-11. Trần Y nhìn theo bóng lưng của cậu, mấp máy môi. Chưa quên vẫn còn ba tôn đại phật cản trở trước mặt, cô nhìn về phía bọn họ, đang muốn nói chuyện.

Giọng Văn Trạch Tân lại truyền đến từ phía trước: “Trần Y, đi thôi.”

Trần Y sửng sốt một chút, nhìn sang.

Văn Trạch Tân đút hai tay trong túi quần, đứng dưới ánh nắng, nghiêng đầu nhìn cô, giống như đang chờ cô.

“Nhanh lên.” Giọng nói cậu rất êm tai, lúc thúc giục cũng dễ nghe.

Trần Y kịp phản ứng lại, cũng không đoái hoài tới ba người trước mặt nữa, vội vàng đuổi theo. Văn Trạch Tân thấy cô theo kịp, đẩy cửa kính 7-11 ra.

Điều hòa bên trong tỏa hơi ra ngoài, làm Trần Y lạnh tỉnh cả người, thoải mái quá đi. Cô đi lên bậc thang vào cửa, Văn Trạch Tân nghiêng người nhìn cô đi vào mới buông cửa kính ra, cậu cũng đi vào theo.

Mà ba nam sinh còn lại kia thì đứng tại chỗ ngây ngẩn một hồi, lập tức cùng nhau quay đầu, nhìn Văn nhị thiếu mặc đồng phục, lười biếng đi theo sau lưng nữ sinh kia. Không biết hai người đang nói gì, nữ sinh ngẩng đầu liếc cậu một cái, lập tức nhanh chóng thu tầm mắt về.

Trong trường học Quốc tế Tulip, có ba gia tộc không thể không biết.

Cho nên nói mọi người trong trường đều biết Văn Trạch Tân thì tuyệt đối không phải là nói điêu, dù sao người này tuyệt đối không thể đắc tội, phải nhận biết rõ người này mới tốt.

Vì vậy vừa rồi Văn Trạch Tân vừa đến, ba nam sinh này liền im lặng. Lại thấy Văn Trạch Tân đáp lời Trần Y, ba nam sinh liền đắn đo, ngay cả điện thoại đang cầm cũng thu về. Cuối cùng Văn Trạch Tân còn gọi Trần Y đi, một bước cuối cùng mới là màn kịch quan trọng, ba người bọn họ liếc nhau, lắc đầu.

Được thôi.

Nữ sinh xinh đẹp như vậy không thể chọc vào.

Trong 7-11 có rất nhiều người, khá đông đúc, Trần Y biết “bà dì” của mình sắp tới, cho nên tạm thời không thể ăn đồ lạnh, vậy ăn chút gì mới tốt đây. Tóc cô xõa ra, đầu ngón tay lướt qua khoai tây chiên và rong biển trước mặt, hoàn toàn không đưa ra được lựa chọn. Văn Trạch Tân đi theo cô một vòng, phát hiện dáng vẻ xoắn xuýt khi mua đồ của cô. Cậu chậc một tiếng, không có kiên nhẫn tiếp tục đi theo mà lại đi về phía tủ lạnh, mua nước lạnh.

Cậu không đi theo, trong lòng Trần Y trái lại thở phào một hơi, nhưng cũng có chút mất mát. Cô cầm một túi snack tôm ôm ở trong ngực, mượn tư thế quay đầu lại nhìn.

Cậu mở chai nước ra, tựa vào cạnh tủ lạnh trò chuyện với hai nữ sinh.

Trần Y bóp gói snack tôm hai lần, thu tầm mắt về, cúi đầu đi về phía quầy thu ngân. Lúc tính tiền cô mới nhớ ra Thẩm Tuyền và Thường Tuyết vừa rồi đã bị gọi đi, nên thuận tiện cầm hai gói ô mai từ trước quầy tính tiền một thể, sau đó nhét vào áo khoác đồng phục. Cô bóc gói snack tôm, đẩy cửa ra đi ra ngoài, bên ngoài trời nóng quá.

Hơn nữa rất nhiều bạn học đứng dựa vào cổng 7-11, hầu như tay mỗi người đều cầm một cây kem. Trần Y nuốt nước miếng, lúc này cửa được đẩy ra lần nữa, Trần Y quay đầu nhìn lại. Nhân lúc Văn Trạch Tân giữ cửa, hai nữ sinh đi ra từ bên người cậu, còn cười híp mắt vẫy tay với cậu.

“Văn Trạch Tân, bái bai.”

“Lần sau mời cậu ăn kem.”

Văn Trạch Tân mỉm cười, cậu dựa vào cửa, bóc cây kem cầm trong tay ra, là kem Lão Băng Côn.

Trần Y thu hồi tầm mắt đang nhìn hai nữ sinh kia, lại vô thức nhìn que kem trong tay Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân bóc xong bao bì ngoài, liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay không ăn kem que à?”

Lỗ tai Trần Y có hơi đỏ. Chắc chắn là ngại nói rằng “bà dì” mình sắp tới, cô cầm một miếng snack tôm bỏ vào trong miệng, nói: “Không ăn.”

Kem que kia vừa được bóc, tỏa ra vị ngọt và hơi lạnh, trông rất hấp dẫn.

Văn Trạch Tân không vội ăn, cậu thấy ánh mắt kia của cô, cô nhìn lén kem que của cậu nhiều lần. Cậu mỉm cười, duỗi tay, đưa kem que tới trước mặt Trần Y: “Cắn một miếng không?”

Vị ngọt kia lập tức phả vào mặt, còn có hơi lạnh kia, sức hấp dẫn cực lớn.

Trần Y lại nuốt nước miếng, mở mồm muốn nói chuyện.

Bờ môi vừa mới mở ra, tay Văn Trạch Tân nhắm về phía trước, kem que dán thẳng lên bờ môi cô, ai có thể nhịn được điều này cơ chứ. Trần Y nghĩ có lẽ cậu muốn cho cô kem que, vậy ăn thì ăn đi, cô há mồm cắn một miếng lớn. Ngọt.

Ngon quá.

Đôi mắt cô nheo lại vì lạnh, cô ngậm kem, chìa tay, đang muốn nói cảm ơn.

Văn Trạch Tân lại lấy cây kem que kia về, cậu cắn một miếng vào vị trí Trần Y vừa mới cắn kia, lập tức nói: “Vẫn nên ăn ít kem que một chút đi, cẩn thận đau bụng kinh.”

Nói xong, cậu lại cắn một miếng, tay đút trong túi quần đi xuống bậc thang, đi dưới ánh mặt trời, đầu cũng không ngoảnh lại.

Tay Trần Y khựng lại giữa không trung mấy giây, sau chợt thu về. Một giây sau lại nghĩ tới “đau bụng kinh” mà cậu nói, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Cô quả thực sẽ đau bụng kinh đấy.

Sao cậu lại biết những thứ này.

Mà điều quan trọng nhất lại bị cô bỏ qua, đó chính là một miếng kem que mà cô cắn kia.

Đằng trước.

Văn Trạch Tân đi lên bậc thang, đẩy cửa ra, Dương Phàm và Lão Dương cầm notebook dựa vào mặt bàn. Lão Dương nhìn chằm chằm kem que trong miệng Văn Trạch Tân.

“Đây là do nhỏ ngồi cùng bàn cậu cắn một miếng à?”

Văn Trạch Tân ngậm que trên cây kem, cũng đã ăn xong, cậu kéo ghế ra ngồi xuống, nói: “Cậu ấy không thể ăn quá nhiều đồ lạnh, cho cậu ấy ăn một miếng đỡ thèm là tốt lắm rồi.”

Dương Phàm: “Vậy cậu cũng đâu cần bóc một cây mới, để cậu ấy cắn một miếng rồi mình ăn nốt chỗ còn lại chứ.”

Văn Trạch Tân dựa về phía sau, tay đút trong túi quần, ngậm que cà lơ phất phơ nói: “Có gì à?”

Dương Phàm: “… Quả thực không có gì.”

Lão Dương cười haha, để notebook xuống: “Được rồi, làm chuyện chính.”

*

Trần Y đi sang bên lớp mười hai, đưa ô mai cho Thẩm Tuyền và Thường Tuyết. Ở góc rẽ tầng một cô nhìn thấy Văn Trạch Lệ, Nhiếp Tư và Lam Thấm đang đứng cùng nhau, hình như ba người đang nói chuyện.

Lam Thấm mặc một bộ đồng phục, còn kéo khóa lên tận trên cùng, vô cùng quy củ. Thế nhưng nhìn dáng vẻ mong manh đó, ngay cả Trần Y cũng thấy chướng mắt.

Cô rất ít khi có ác cảm với người khác, có lẽ là Thường Tuyết thường xuyên mắng Lam Thấm, vì vậy dần dà trong lòng Trần Y cũng mâu thuẫn theo. Cô không lên tầng mà đứng dưới tầng gọi điện thoại cho Thường Tuyết, bảo cô ấy xuống lấy.

Thường Tuyết chạy đến, cười nhận lấy: “Cảm ơn Y Y, tốt quá, vừa rồi trong lớp có việc, bọn mình bị gọi ra ngoài, mình còn muốn mua chút đồ để ăn đây này.”

Trần Y cảm thấy lớp mười hai rất yên tĩnh, không khí học tập cũng khác biệt, cho nên không tiện nán lại lâu, cô nói: “Các cậu còn muốn ăn gì, có thể nói với mình, mình mua cho các cậu.”

“Được, được.” Thường Tuyết nói, ánh mắt đột nhiên chuyển sang bên cạnh.

Ba người đang nói chuyện ở bên kia cũng đã phát hiện bên này, họ đang nhìn bên này. Trước tiên Nhiếp Tư vô thức quan sát Trần Y, dù sao thì tối hôm qua Trần Y vừa nổi lên trong bài post. Có lẽ là thường xuyên gặp mặt, Nhiếp Tư không cảm thấy Trần Y thực sự xinh đẹp cho lắm, chẳng qua lời các bạn học nói trong diễn đàn lại vô cùng phù hợp.

Nếu như Trần Y tham gia bình chọn, có thể sẽ thu được không ít fan hâm mộ.

Tiếp theo, Nhiếp Tư nhìn thấy Thường Tuyết, trong nháy mắt chậc một tiếng. Tính tình Thường Tuyết này lắm mồm lắm miệng, anh ta bĩu môi. Thường Tuyết thấy anh ta bĩu môi, cũng hung hăng trợn mắt trừng một cái.

Văn Trạch Lệ thì không nhìn ai cả, quay người đi về phía cầu thang.

Lúc này Lam Thấm không để ý Văn Trạch Lệ, mà ánh mắt lại nhìn Trần Y, âm thầm so sánh với mình. Thường Tuyết đen mặt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, dù sao thì Trần Y cũng xinh đẹp hơn cô.”

Lam Thấm sững sờ.

Trần Y cũng thuận tiện tặng Lam Thấm một cái liếc mắt, nói với Thường Tuyết: “Mình đi trước đây.”

“Đi đi.” Thường Tuyết nói xong, quay người cũng đi về phía cầu thang. Nhiếp Tư nhìn bóng lưng Thường Tuyết rẽ vào cầu thang: “Cọp cái ngay cả lên cầu thang cũng như thể đang bay, chậc chậc.”

Lam Thấm nhìn theo ánh mắt của Nhiếp Tư, không biết tại sao Nhiếp Tư luôn luôn gây khó dễ với Thường Tuyết.

Nhiếp Tư nói với Lam Thấm: “Cậu mau mau trở về đi, có việc gì lần sau lại bàn.”

Nói xong, Nhiếp Tư quay người, cũng đi về phía cầu thang.

*

Về đến lớp mười một, cả người Trần Y toàn mồ hôi, đi đi lại lại thật sự nóng chết mất. Cô vào phòng học từ cửa sau, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, Văn Trạch Tân cũng quay về rồi. Cậu dựa vào bàn ở phía sau, đang xem điện thoại, một cái chân dài hiên ngang duỗi ra hành lang, bàn tay không cầm điện thoại đặt lên trên chân dài, khớp xương đầu ngón tay rõ ràng.

Tổ 1 của lớp bọn họ thiếu hai người, vốn dĩ Trần Y và Văn Trạch Tân ngồi dưới cùng, nhưng bởi vì thiếu hai người nên phía sau chừa lại hai bàn trống, làm lưng ghế dựa cho bọn họ.

Trần Y đi tới, cúi người ngồi xuống.

Trên người cô mang theo hơi nóng, còn có mồ hôi. Văn Trạch Tân ngẩng đầu thấy ngay mồ hôi trên cổ cô, mái tóc dài đã được buộc lên, cho nên lộ ra cái cổ trắng nõn, ngay cả giọt mồ hôi cũng rõ ràng.

“Đi đâu vậy? Cả người toàn mồ hôi.” Văn Trạch Tân hỏi.

Trần Y cũng cảm thấy nóng, cô cởi áo khoác đồng phục, tiện tay quấn lại nhét vào trong ngăn bàn, lấy tay quạt quạt gió. Áo trong của cô là một chiếc áo màu hồng nhạt mà sáng nay cô tiện tay cầm, nhưng cổ áo được thiết kế theo kiểu trễ vai. Nữ sinh mà, nhất là nữ sinh ở độ tuổi này, cũng sẽ có chút ít tâm tư.

Ngày bình thường ra ngoài dạo phố với bạn học, đều muốn ăn mặc đẹp mắt.

Chẳng qua hôm nay Trần Y không mặc theo kiểu trễ vai, cho nên cổ áo kín hơn khá nhiều. Cô nghe thấy lời nói của Văn Trạch Tân, quay đầu lại trả lời cậu: “Mình đi tìm Thẩm Tuyền và Thường Tuyết.”

Vừa quay đầu lại, cổ áo liền trượt xuống, mắc ở bả vai, da thịt trắng nõn non mịn cứ như vậy lộ ra. Văn Trạch Tân gật đầu, lấy một bọc khăn giấy từ trong ngăn bàn ra ném cho cô: “Lau mồ hôi.”

Trần Y ồ một tiếng, nhận lấy rồi mở ra.

Nhưng Văn Trạch Tân lại ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt rơi trên bả vai cô. Làn da cô thực sự rất trắng, màu hồng nhạt càng khiến làn da trắng hơn. Văn Trạch Tân nhìn một chút, cười hỏi: “Sao không thấy cậu từng mặc chiếc áo này bao giờ?”

Lúc được nghỉ, mấy người thỉnh thoảng đi chơi cùng nhau, cho nên không mặc đồng phục nữa, chắc chắn là mặc thế nào đẹp thì mặc kiểu đấy.

Trần Y đặt khăn giấy ở trên cổ thấm mồ hôi, quay đầu đi, nhìn vào đôi mắt mang ý cười của cậu. Trần Y đỏ mặt, lập tức kéo cổ áo lên, nói: “Mình mới mua thôi, mình và Thẩm Tuyền Thường Tuyết đều có một cái.”

“Thật sao? Rất đẹp, phối với váy à?”

Trần Y: “Ừm, quần ngắn cũng được.”

Văn Trạch Tân gật đầu, cậu nói: “Cũng không nóng lắm, trong lớp học mở quạt, cậu đừng quạt kẻo cảm lạnh.”

Nói xong, cậu cúi người tới, lôi áo khoác của cô từ trong ngăn kéo ra khoác lên trên cánh tay của cô, vừa vặn che lại mảng da thịt lộ ra ngoài của cô.

Trần Y ồ một tiếng, nhớ ra sắp thi rồi, quả thực không thể bị cảm được. Vì vậy cô giũ áo khoác ra lần nữa rồi mặc vào, chỉ là không kéo khóa.

Cô lấy vở Sinh Học và bài kiểm tra Sinh Học ra, có chút phiền, lại phải kiểm tra môn này nữa.

Sau khi Văn Trạch Tân thấy cô mặc vào thì cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại di động. Không lâu sau lại nghe thấy cô lẩm bẩm phàn nàn về hóa học, cậu cười khẽ một tiếng.

Trần Y nghe thấy tiếng cười của cậu, tiếng phàn nàn nhỏ hơn chút, cầm bút vẽ vẽ viết viết ở trên bài kiểm tra.

Đàn ông no không biết đàn ông đói.*

(*Đàn ông no không biết đàn ông đói (饱汉不知饿汉饥): câu này có nghĩa là người sống trong sung sướng không biết người sống trong đau khổ.)

Học Sinh Học đều như Văn Trạch Tân, sẽ không hiểu được tâm trạng của cô.

Cô lại ôn tập một lúc, cảm thấy vừa xem sách Sinh Học đã choáng đầu, thế là nằm nhoài ra mặt bàn, lấy điện thoại di động ra bấm mở. Ồ, bắt đầu bình chọn hoa hậu giảng đường rồi.

Ngay cả trong nhóm lớp cũng đã có người bỏ phiếu cho hoa hậu giảng đường mình thích.

Đặc biệt là Tuyết Thiến, năm nay đặc biệt dốc sức. Rõ ràng cô ta cũng tự xưng là mỹ nữ, giữa mỹ nữ với mỹ nữ hoặc nhiều hoặc ít đều có so sánh, nhưng năm nay dường như cô ta trở thành fan hâm mộ của Lam Thấm, không ngừng tag người khác bỏ phiếu cho Lam Thấm.

Cuối cùng Tuyết Thiến còn tag cả Văn Trạch Tân.

Mặc dù Văn Trạch Tân bảo cô ta đừng tag mình, nhưng mà cô ta làm vậy không phải vì mình, dáng vẻ vì người khác dường như cũng không có liên quan.

Tuyết Thiến: [[Link bình xét hoa hậu giảng đường trường Tulip lần XX] @Văn Trạch Tân @Lão Dương @Dương Phàm @Một kiếm cứa cổ @Đường Đường @Úc Liên… Bỏ một phiếu cho Lam Thấm đi, cảm ơn nhiều.]

Trần Y xem nhưng không nói gì.

Cô click vào link xem, quả nhiên Thẩm Tuyền được lên đó rồi, đó là ảnh chụp cô ấy mặc đồng phục đang chỉ huy ở bên cạnh bục. Tấm ảnh chụp này khiến cho người ta kinh ngạc trước hết là khí chất của Thẩm Tuyền, tiếp theo mới là diện mạo của cô ấy. Đại mỹ nhân lạnh lùng như băng, Trần Y lập tức chọn vòng tròn nhỏ, bỏ một phiếu cho cô ấy.

Sau khi bỏ phiếu xong thì sẽ cho thấy kết quả.

Người đứng đầu quả nhiên là Lam Thấm, số phiếu bỏ cách xa người thứ hai rất nhiều.

Thẩm Tuyền thì thuộc vào bậc trung, không cao không thấp.

Trần Y kéo lại ảnh chụp của Lam Thấm. Bức này của Lam Thấm rõ ràng là chụp trong Studio, phông nền cùng với chiều cao khuôn mặt đều đã qua chỉnh sửa trang điểm, dùng quần áo bình thường nhưng dường như lại để lộ ra cảm giác vô cùng tuyệt đẹp nào đó vậy.

Trần Y cảm thấy không chân thực.

Vẫn là tấm hình kia của Thẩm Tuyền chân thực hơn.

Sau khi bỏ phiếu, cô lại thấy Tuyết Thiến lại tag trong nhóm một lần nữa, trong đó vẫn là tag Văn Trạch Tân. Lòng dạ Tư Mã Chiêu người khác đều biết, Trần Y vô thức nhìn về phía Văn Trạch Tân.

Anh vẫn dựa vào bàn nghịch điện thoại.

Trần Y dừng một chút, sát lại gần chỗ cậu, giương cằm lên xem cậu đang chơi cái gì.

Nhìn lướt qua một chút.

Cậu cũng đang xem diễn đàn.

Trần Y: “Văn Trạch Tân.”

Trong lớp có rất nhiều bạn học đều đang nghỉ trưa, một tiếng này của Trần Y cũng tính là lớn, thế nhưng Văn Trạch Tân ngồi rất gần, giọng nói mềm mại này liền truyền tới.

Cô rất ít khi gọi cả họ lẫn tên cậu như thế.

Cậu cười, ngẩng đầu nhìn sang: “Sao vậy?”

Trần Y vừa thấy cậu cười, lòng bàn tay liền đổ mồ hôi. Cô dừng một chút, chỉ vào điện thoại di động của cậu: “Cậu bỏ phiếu chưa?”

Văn Trạch Tân nhìn điện thoại một chút, kịp thời phản ứng ra cô đang hỏi chuyện bình chọn hoa hậu giảng đường.

Cậu nhíu mày, trong đôi mắt hàm chứa sự dí dỏm: “Vẫn chưa.”

Trần Y: “Vậy cậu vẫn chưa nghĩ xong à?”

Văn Trạch Tân gật đầu, đầu ngón tay xoay xoay điện thoại di động, tựa như đang tự hỏi “Không biết bỏ phiếu cho ai”.

Trần Y nhớ tới Văn Trạch Tân là người khởi xướng, vì vậy phiếu của cậu vô cùng quan trọng. Trần Y nhìn bạn học chung quanh một chút, lại liếc nhìn vị trí của Tuyết Thiến. Tuyết Thiến cũng không ngủ trưa, cúi đầu ngồi ở chỗ đó có lẽ vẫn đang kéo phiếu cho Lam Thấm. Trần Y kéo cái ghế của mình, sát lại gần chỗ Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân mỉm cười theo dõi động tác của cô, tiếp theo còn chứng kiến đầu gối cô đã vượt tuyến, chặn lại cái ghế của cậu. Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, trên người cô ngoại trừ mùi thơm dịu còn mang theo một chút vị ngọt, có lẽ là bởi vì vừa mới ăn vụng kẹo sô cô la. Văn Trạch Tân tiến tới nói: “Cậu cách quá gần rồi.”

Tay Trần Y chống tới, mặt hơi đỏ, thấp giọng nói: “Mình chỉ muốn nói với cậu, hy vọng cậu có thể bỏ một phiếu cho Thẩm Tuyền. Chúng ta đều từ bé tới lớn đều ở bên nhau, không có lý gì cậu lại bỏ phiếu cho người khác. Trước đó Thẩm Tuyền không tham gia thì cũng không sao, nhưng mà bây giờ Thẩm Tuyền tham gia, cậu cũng cho chút thể diện đi mà.”

Lời nói của cô ngọt ngào vô cùng.

Văn Trạch Tân cười nhìn cô.

Trần Y nói xong, mặt càng đỏ, cứ nhìn cậu chằm chằm.

Cô giống như một con chim cánh cụt ngước cổ lên chờ được ném đồ ăn cho vậy.

Văn Trạch Tân cứ cười mãi, không lập tức trả lời. Trần Y hơi sốt ruột, cô lại nghiêng về phía trước một chút, nói: “Bỏ phiếu đi, sau đó mình mua Oden cho cậu có được không?”

Cô không kéo khóa kéo, áo lót nhỏ bên trong lộ ra, cộng thêm xương quai xanh và cổ. Văn Trạch Tân cao hơn cô, lại gần là thấy. Cậu nhìn mấy giây, bỗng nhiên thu tầm mắt về, đầu ngón tay đẩy bả vai cô: “Được rồi, mình bỏ phiếu, cậu cách xa mình một chút, ai không biết còn tưởng chúng ta đang yêu đương đấy.”

Yêu đương.

Mặt Trần Y càng đỏ hơn, bỗng nhiên ngồi về chỗ, lại kéo ghế. Cô chỉ muốn nói chuyện nhỏ tiếng một chút thôi mà, không làm gì thêm.

Cô ngồi về chỗ mấy giây, nhưng vẫn không yên lòng, nghĩ đi nghĩ lại rồi đứng dậy đến gần, lại muốn nói. Hôm nay cô ăn mặc quá mức không đứng đắn.

Áo T-shirt thường ngày cũng không có vấn đề này.

Văn Trạch Tân để điện thoại di động xuống, hai tay kéo vạt áo của cô lại. Cậu tìm được hai cái khóa kéo, sau đó soạt một tiếng, trực tiếp kéo khóa kéo lên, kéo từ dưới cùng đến cổ.

“Được rồi.”

Trần Y sửng sốt một chút, đưa tay kéo cổ áo xuống: “Nóng lắm.”

Văn Trạch Tân lại đẩy bả vai cô trở về: “Ngồi yên, bây giờ mình bỏ phiếu cho Thẩm Tuyền.”

Cậu lấy điện thoại di động ra, ấn mở diễn đàn, cũng không nhìn ảnh chụp của người khác, đương nhiên cũng không nhìn ảnh chụp Thẩm Tuyền, trực tiếp ấn bỏ một phiếu cho Thẩm Tuyền.

Trần Y bỏ phiếu sẽ không hiển thị, nhưng mà Văn Trạch Tân bỏ phiếu thì sẽ hiển thị ở phía dưới khu bình luận. Người quan tâm bài post đều sửng sốt một chút, tất cả nhao nhao kinh ngạc há to miệng.

Cái gì. Không phải chứ.

Chẳng phải quan hệ giữa anh em nhà họ Văn và Thẩm Tuyền không tốt sao.

Lần trước Văn đại thiếu và Thẩm Tuyền giương cung bạt kiếm, nhất là lần Nhiếp Tư bị Thẩm Tuyền đánh kia. Sao Văn nhị thiếu lại bỏ phiếu cho Thẩm Tuyền chứ.

Có lẽ Tuyết Thiến cũng vẫn luôn chú ý, cô ta nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, quay đầu nhìn Văn Trạch Tân.

“Lớp trưởng.” Giọng nói cô ta õng ẹo.

Nhưng Văn Trạch Tân không chú ý người khác, bỏ phiếu xong thì nhìn Trần Y bên cạnh: “Nhìn thấy rồi? Yên tâm chưa?”

Trần Y mím môi cười, lấy một viên kẹo sô cô la từ trong ngăn kéo ra đưa cho Văn Trạch Tân: “Cho cậu, cảm ơn.”

Cô biết Văn Trạch Tân không quá ưa thích Thẩm Tuyền.

Cũng không biết vì sao, chắc là vẫn luôn không quá ưa thích.

Không thể nói là chán ghét, nhưng tuyệt đối không có cảm tình.

Văn Trạch Tân nhận kẹo, cười nói: “Mình không ăn, mình không ăn socola, cậu vẫn nên mua Oden cho mình đi.”

Trần Y: “Được thôi.”

Nói xong, cô ngồi trở lại cầm điện thoại, chuẩn bị báo tin vui cho Thẩm Tuyền và Thường Tuyết. Thế nhưng trong đầu cô chợt loé lên một suy nghĩ, Văn Trạch Tân không thích ăn socola sao? Vậy vì sao cậu lại có kẹo que sô cô la?

À.

Có thể là nữ sinh tặng.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Trần Y cũng sa sút theo một chút. Lúc này Văn Trạch Tân gọi cô một tiếng: “Trần Y.”

Trần Y theo phản xạ nghiêng đầu sang nhìn cậu.

Văn Trạch Tân đưa kẹo socola đã bóc tới bên môi cô.

Trần Y cũng cắn trong vô thức.

Văn Trạch Tân cười nói: “Cậu tự ăn đi, đồ trẻ con.”

Nói xong, cậu vò vỏ kẹo thành viên tròn ném vào trong thùng rác phía sau, ném vô cùng chuẩn xác. Trần Y ngậm kẹo socola, ngẩn người, sau đó đỏ bừng cả khuôn mặt mà quay đầu đi, nằm nhoài trên mặt bàn.

Mấy giây sau, cô lấy can đảm nhìn Văn Trạch Tân.

Anh cũng đã mở trò chơi ra, đang cụp mắt chơi game, giống như đút kẹo chẳng qua là việc nhỏ mà thôi.

Trần Y đành phải thu hồi ánh mắt, lại nằm xuống mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm hai chữ Sinh Học đến ngẩn người.

Mà Tuyết Thiến ở phía trước lại thấy hết tất cả.

Lớp trưởng lại đút kẹo cho Trần Y!

Quan hệ bọn họ tốt đến mức này sao?

Tình cảm anh trai em gái??

*

Chưa đến tiết hai, mọi người đều biết tin Văn Trạch Tân bỏ phiếu cho Thẩm Tuyền. Ban đầu những người đó nghĩ nếu Văn Trạch Tân bỏ phiếu thì cũng là bỏ phiếu cho Lam Thấm, lần này ai ai cũng đều mơ hồ.

Cho nên, bây giờ bỏ phiếu cho ai?

Chẳng lẽ Văn Trạch Tân thầm mến Thẩm Tuyền? Rõ ràng những năm trước Thẩm Tuyền đều không tham gia, hoạt động mà Thẩm đại tiểu thư không muốn tham gia thì ai có thể ép buộc cô ấy chứ. Năm nay cô ấy không chỉ tham gia, mà còn được Văn nhị thiếu bỏ phiếu nữa.

Giữa bọn họ nhất định có vấn đề.

Với lại theo như tin tức thì không phải Thẩm Tuyền tự mình tham gia, mà là Văn Trạch Tân báo danh cho cô ấy.

Văn Trạch Tân thầm mến Thẩm Tuyền lắm luôn rồi đây.

Lúc đi nhà ăn ăn cơm tối, ba người Trần Y, Thường Tuyết và Thẩm Tuyền đi ăn cơm, người chú ý các cô càng nhiều hơn, nam sinh nữ sinh đều nhìn chằm chằm Thẩm Tuyền.

Đương nhiên cũng có nam sinh cũng nhìn chằm chằm Trần Y.

Thường Tuyết bất đắc dĩ nói: “Sao đột nhiên mình cảm thấy mình biến thành người tàng hình rồi vậy?”

Thẩm Tuyền hoàn toàn không để ý những ánh mắt kia, cô ấy chỉ nhìn Trần Y: “Chuyện tốt cậu làm đấy.”

Trần Y cười nói: “Nhưng số phiếu của cậu tăng lên mà.”

Thẩm Tuyền: “Mình không thèm quan tâm những thứ này.”

Thường Tuyết thì cảm thấy Trần Y làm rất tốt, cô ấy nói: “Được rồi, đại tiểu thư như cậu mặc kệ, hai người tầm thường như chúng mình quan tâm, được chưa.”

Thẩm Tuyền không trả lời, cúi đầu ăn cơm.

Trần Y và Thường Tuyết liếc nhau, cũng cúi đầu ăn cơm. Thường Tuyết đang ăn thì đột nhiên nhìn Trần Y, nói: “Ơ không đúng, sao Văn Trạch Tân lại nghe lời cậu.”

Văn Trạch Tân mà Thẩm Tuyền biết, là người không cùng tiếng nói.

Trần Y ăn một miếng cơm, nói: “Có thể là do thích Oden.”

Đã là lần thứ hai cậu bảo cô mời ăn Oden.

Thường Tuyết nhìn Trần Y như đang nhìn đồ đần.

Thẩm Tuyền trái lại cười ra tiếng, nhéo mũi Trần Y một chút.

Ba người cơm nước xong xuôi, trở về lớp tự học buổi tối. Mà rất nhanh đã đến kỳ thi giữa kỳ, cuộc thi cũng phải xáo trộn chỗ ngồi. Các môn khác Trần Y đều rất thuận lợi, duy chỉ có Sinh Học và Vật Lý, thi phải gọi là vô cùng vất vả. Hết kỳ thi giữa kỳ vừa đúng cuối tuần, các bạn học đểu đang so đáp án trong nhóm.

Bình thường Trần Y không so, bởi vì so xong sẽ chỉ tăng thêm nỗi khổ sở của mình.

Lần này cô cảm thấy rất bấp bênh.

Chẳng biết tại sao, luôn có chút dự cảm xấu.

Mà kết quả bình chọn hoa hậu giảng đường đến cuối tháng cũng sắp kết thúc, số phiếu của Thẩm Tuyền còn kém Lam Thấm một chút, hiện tại chính là lúc hai người các cô tranh đấu.

Trần Y mới phát hiện, nhân duyên Lam Thấm thật là tốt mà.

Thường Tuyết ở trong nhóm líu ra líu rít nói: “Cũng không biết Lam Thấm có gì tốt, sao nhiều người bỏ phiếu cho cô ta như vậy.”

Trần Y: “Haizz.”

Thường Tuyết: “Sao Văn nhị thiếu cho Thẩm Tuyền thể diện mà cũng không thể kéo Thẩm Tuyền lên ngai vàng nhỉ, Lam Thấm cũng thật lợi hại.”

Trần Y: “Haizz.”

Thường Tuyết: “Trần Y, cậu hỏi Văn nhị thiếu một chút, có phải cậu ta lén lút sửa lại số phiếu của Lam Thấm hay không?”

Trần Y dừng lại, hạ giọng nói: “Cậu ấy hẳn là sẽ không đâu.”

Thường Tuyết: “Cái gì mà sẽ không, lòng người khó dò, quan hệ giữa mấy người bọn họ với Lam Thấm cũng không tệ lắm. Trần Y, cậu đừng bị cậu ta lừa gạt.”

Trần Y ngừng lại.

Cô ấn mở danh sách trò chuyện.

Tên Văn Trạch Tân ở tít phía dưới, hai người ngoại trừ gặp nhau ở lớp học, thực ra rất ít nói chuyện riêng. Trần Y chần chừ một lúc, bấm vào khung chat.

Phía trên còn lưu lại lịch sử trò chuyện mà lần trước cô và Văn Trạch Tân giải đề.

Mấy giây sau, cô lại bấm ra ngoài, sau một lát, lại lấy can đảm bấm vào lần nữa. Cuối cùng, cô cắn môi dưới, soạn tin nhắn.

Trần Y: [Văn Trạch Tân, có phải cậu hủy phiếu bầu cho Thẩm Tuyền hay không?]

Mười mấy giây sau.

Bên kia trả lời.

Văn Trạch Tân: [Mình nhàm chán như vậy à? Bỏ phiếu rồi lại hủy? Không giữ chữ tín?]

Lời này nghiêm trọng rồi.

Trần Y vội vàng soạn tin nhắn: [Không phải, mình chỉ hỏi một chút. Mình thấy số phiếu của Tuyền Nhi không cao, có hơi sốt ruột.]

Văn Trạch Tân: [Số phiếu không cao là bởi vì Thẩm đại tiểu thư hoàn toàn không có ý kéo phiếu cho mình. Cậu vừa nhắc tới chuyện này, mình còn muốn tính sổ với cậu. Hiện tại hoặc nhiều hoặc ít người đều cho là mình thầm mến Thẩm đại tiểu thư, ai ai cũng ghép mình và Thẩm đại tiểu thư thành một đôi, cậu bồi thường mình thế nào đây?]



Có lẽ là sắp thi giữa kỳ, về sau sau khi tin đồn kia xuất hiện, Trần Y cũng không để ý. Văn Trạch Tân sau đó cũng tập trung làm đề, tất cả mọi người không nói đến chuyện này, sao bây giờ cậu lại lôi ra nói?

Trần Y: [Xin lỗi nhé, mĩnh cũng không biết mọi người nghĩ sai lệch như thế.]

Văn Trạch Tân: [Thanh danh trong sạch của mình đã bị hủy trong tay cậu rồi.]

Trần Y: [Vậy làm sao bây giờ ch?]

Văn Trạch Tân: [Bồi thường cho mình.]

Trần Y: [Bồi thường thế nào?]

Văn Trạch Tân: [Mình nghĩ ra sẽ nói, cậu đang làm gì vậy?]

Trần Y: [Nằm trên giường.]

Văn Trạch Tân: [Ừm, ngủ ngon.]

Trần Y nhanh chóng gửi một câu ngủ ngon qua, lập tức ném di động lên gối, ôm gối ôm, suy nghĩ rối loạn. Liệu cậu có lại muốn ăn Oden hay không? Tháng này đã mua cho cậu ăn không ít rồi, mặc dù phần lớn đều là cô ăn hết.

Trần Y nghĩ như vậy.

Mà rất nhanh, hai ngày cuối tuần đã trôi qua, thành tích cũng xuất hiện theo, đương nhiên chỉ có một số ít bạn học dùng hết biện pháp đi hỏi, những bạn học không hỏi kia đương nhiên là chờ công bố. Hôm nay Trần Y lại đến muộn, chỉ có thể mua một phần bánh cuốn ở bên ngoài, vội vàng lên tầng. Trong lớp hò hét ầm ĩ, tất cả mọi người đang bàn tán chuyện thi giữa kỳ.

Sau khi Trần Y ngồi xuống, cô nhìn Văn Trạch Tân một chút.

Cậu đang xem đề, đồng phục không kéo khóa, áo mặc bên trong lộ ra một chút xương quai xanh, mặt mày tuấn lãng. Trần Y nhanh chóng thu tầm mắt về, mở bánh cuốn ra bắt đầu ăn.

Nhưng được một lúc thì tổ trưởng đến thu bài tập, một lúc sau lại có bạn học đến hỏi Văn Trạch Tân thành tích và so đáp án. Bàn bị đụng tới đụng lui, cuối cùng có bạn học đụng mạnh nhất, tương bánh cuốn đều nảy ra, rơi thẳng lên áo khoác của Văn Trạch Tân. Dương Phàm đụng vào Văn Trạch Tân một chút: “Áo khoác của cậu.”

Văn Trạch Tân cúi đầu nhìn, lại liếc nhìn Trần Y bưng bánh cuốn dựa ra sau nhanh chóng ăn bữa sáng.

Cậu thu tầm mắt về, không để ý lắm, cầm bút tiếp tục nói chuyện với bọn họ. Dương Phàm và Lão Dương liếc nhau, trong mắt đều mang ý tứ sâu xa. Mấy người đang nói chuyện, âm thanh đụng vào bàn lại vang lên bên cạnh. Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn một chút, Trần Y đã tránh đến cái bàn đằng sau. Cậu nhíu mày, lập tức đứng dậy, đưa tay xê dịch cái bàn của Trần Y cho ngay ngắn.

Cậu ngước mắt lên nhìn mấy người bạn đang đi tới: “Đi cẩn thận một chút.”

Đột nhiên cậu đi về phía Trần Y.

Trần Y cắn đũa ngừng lại, đang muốn nói chuyện thì chỉ thấy một vết nước tương nhỏ ở dưới vạt áo đồng phục của cậu, cô nhìn chằm chằm vạt áo kia một lúc lâu.

Văn Trạch Tân đặt một tay lên mặt bàn của cô, nhìn theo ánh mắt cô, cười nói: “Cuối cùng cũng thấy chuyện tốt do cậu làm rồi ha.”

Mặt Trần Y lập tức đỏ bừng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây