Tần Ninh Phấn Đấu

51: Chương 50


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đây là khoáng thạch của vực Tím, áp dụng phương pháp đặc thù tinh luyện, có thể nâng cao lớn nhất tỷ lệ sử dụng năng lượng.”

Thấy Tần Ninh có vẻ hứng thú, Phúc Thanh không ngại nói chi tiết một chút.

Thân là chủng tộc ở vực Tím, trạch là thiên tính. Nhưng kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch, lại đứng đầu bảy vực. Chỉ vì cách các tinh vực khác quá xa, lại thêm ngủ đông quanh năm, mới đến nay vẫn không có người biết.

“Loại phương pháp tinh luyện này rất đặc thù, có phải chỉ vực Tím mới có không?”

Phúc Thanh lắc đầu, nghĩ nghĩ, lấy một máy ghi chép ra bắt đầu lật xem.


Tần Ninh không hiểu ý gì, lại không đi thúc giục.

Qua khoảng bảy tám phút, Phúc Thanh tìm được ghi chép liên quan, phóng to lên trước giao diện giao dịch, nói: “Khoáng thạch khai thác ở vực Tím, phương pháp tinh luyện là truyền thừa từ thời thái cổ, đại khái khoảng một vạn năm trước được hoàn thiện. Sau đó không có thay đổi quá lớn, vẫn duy trì đến hiện nay.”

“Một vạn năm trước?” Tần Ninh ngạc nhiên.


“Đúng vậy.” Phúc Thanh mở rộng máy ghi chép, đem nội dung tìm kiếm cặn kẽ bày ra cho Tần Ninh, không có nửa điểm tị hiềm.

“Ghi chép có chút mơ hồ, nhưng mà có thể kết luận, phương pháp tinh luyện ban đầu do tộc rắn đề ra. Những cải tiến về sau, hẳn là đến từ bên ngoài. Xét từ phương diện kỹ thuật, rất có khả năng là tộc lông vũ.”

“Tộc lông vũ?”

“Có một đoạn ghi chép ngắn, hình như là tộc đàn phượng hoàng nào đó.”

Ánh mắt Tần Ninh hơi tụ lại, trong đầu nhanh chóng xẹt qua vài ý tưởng.

“Ghi chép chỉ có đến vậy.”

Phúc Thanh có chút tiếc nuối.

“Trong tình huống bình thường, áp dụng phương pháp tinh luyện này, khoáng thạch vực Tím mới có thể đạt đến điểm cháy. Nhưng mà, trong này ghi lại, có tinh cầu ở vực Lam tồn tại mạch khoáng tương tự.”


Theo tình huống lúc ấy, hai tinh vực cũng không phát triển buôn bán. Con đường trao đổi khoáng thạch, chín phần là thông qua máy giao dịch thời không.

Tần Ninh gật gật đầu, bất luận nhìn từ phương diện nào, suy luận này đều là hợp lý nhất.

tuổi thọ tộc rắn tuy dài, rốt cuộc không thể so với phượng hoàng.

Máy giao dịch của Phúc Thanh là kế thừa từ trong tay ông nội.

Phụ thân hắn, trừ ăn, đa số thời gian chính là ngủ, thường xuyên vài chục năm không động lấy một cái. Đối với trở thành kí chủ, tiến hành trao đổi hàng hóa xuyên qua vũ trụ, không có nửa điểm hứng thú.

Máy ghi chép cũng là ông nội để lại.


Phần lớn là ghi chép về vạn năm đến nay. Nhắc đến thời đại thái cổ, chỉ có ít ỏi mấy câu. Một bộ phận nội dung trong đó, Phúc Thanh lựa chọn giấu đi, không bày ra cho Tần Ninh xem.

Không liên quan đến cơ mật thương nghiệp.

Mà là than phiền về việc buôn bán quá nhiều, gần như chiếm hết một nửa màn hình. Để người ngoài nhìn thấy, thật sự là có chút mất mặt.

Tộc rắn máu lạnh, nên là tám gió thổi không động mới đúng. Chỉ vì mấy khối khoáng thạch mà tính toán chi ly, mắng to tộc lông vũ âm hiểm, vô cùng không thích hợp.

Dù sao, hắn còn muốn làm ăn với Tần Ninh. Đây cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, giấu giếm thiện ý.

Sau khi hiểu được đại khái, Tần Ninh tỏ vẻ, cậu đồng ý làm giao dịch chuyển đổi.


“Nếu chú có đầy đủ dự trữ, bản thân tôi hi vọng trao đổi mấy thùng khoáng thạch.”

“Không thành vấn đề.”

Phúc Thanh trả lời sảng khoái, không có một chút do dự.

Là quý tộc ở vực Tím, hắn có của cải và lãnh thổ khả quan. Chỉ riêng hành tinh khai thác quặng, đã có hơn một trăm năm mươi, hoàn toàn không lo cung ứng tài nguyên.

Nếu Tần Ninh muốn, hắn vô cùng vui lòng bán ra.

Trước đây không mở rộng buôn bán ra ngoài vực, thứ nhất là do tộc rắn rất trạch, luôn ngủ vài chục năm liền. Thứ hai, các tinh vực đều có hành tinh khai thác quặng, đa số đều không cần nhập khẩu.

Cuối cùng, vực Tím rất lệch, tiêu hao trên đường sẽ làm giảm lợi nhuận. Giá bán ra có cao đến đâu, cũng có chút không có lợi.

Không có thương nhân nào lại đi làm buôn bán lỗ vốn, thời đại vũ trụ cũng là như vậy.


“Tôi không còn bao nhiêu hàng hóa.” Tần Ninh lật lật thiết bị chứa vật, nghĩ nghĩ, nói, “Nếu tiện, có thể chờ mấy giờ nữa liên lạc lại không?”

“Mấy giờ nữa?”

“Tôi dự định đi săn.”

“Không thành vấn đề.”

So với cá vảy mảnh, Phúc Thanh càng thích thịt đỏ.

Biết được dự định của Tần Ninh, lập tức đề nghị, tốt nhất là thịt dị thú.

“Loài móng guốc hay loài mũi dài đều được. Nếu có thể bắt được hung thú cỡ lớn, hai con có thể đổi cả một thùng khoáng thạch.”

“Đã biết.”

Trong lòng có tính toán, Tần Ninh bắt đầu chuẩn bị.

“Nếu chứa nọc độc của bạch tuộc vực Đen, chú có để ý không?”

Vài giờ ngắn ngủi, muốn bắt được đủ nhiều con mồi, nhất định phải thử mọi biện pháp.

Mấy hôm trước, Tần Ninh ngẫu nhiên phát hiện, nọc độc của bạch tuộc có thể làm dị thú tê liệt.

Nếu Phúc Thanh không ngại, cậu có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian cùng công sức.


“Không ngại!” Phúc Thanh hơi có chút nóng lòng muốn thử, “Tôi rất muốn thử xem, nói không chừng hương vị sẽ rất tốt.”

“Tôi nói là nọc độc…”

“Tôi hiểu.” Phúc Thanh phun ra lưỡi rắn, liếm liếm môi, “Gia vị tôi thích nhất đều là từ nọc độc chế thành. Cho nên, cậu có thể yên tâm thoải mái.”

“Được rồi.”

Quyết định năm giờ sau liên hệ, Tần Ninh tắt hệ thống giao dịch, sau đó cầm vỏ quả trong góc tường, đổ sáu quả cầu ra.

Mấy bạch tuộc nhỏ rơi xuống đất, nẩy lên nẩy xuống vài cái, sột soạt cuộn lại dưới chân Tần Ninh, đều có chút mơ mơ màng màng.

“Tao muốn ra ngoài đi săn.” Tần Ninh hạ thấp người, ấn ấn quả cầu, nói, “Có thể hỗ trợ không?”

Vừa nghe nói giúp đỡ, đám nhóc lập tức tinh thần gấp trăm, mắt to nhìn Tần Ninh, nâng cao xúc tua, không thành vấn đề! Hoàn toàn không thành vấn đề!

Bóng đêm dần sâu, ba vầng trăng sáng treo cao trên không.

Màn sao điểm xuyết trời đêm, tựa đá quý lấp lánh.

Tần Ninh ra khỏi nhà gỗ, vừa vặn có gió đêm thổi qua, không nhịn được hắt xì một cái.

Sau khi bước vào mùa mưa, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm đột nhiên lớn lên. Gặp phải mưa đêm, nhiệt độ không khí sẽ giảm càng thấp.

“Vận khí coi như không tệ.”

Nhìn nhìn bầu trời, xác định không có mây mưa, Tần Ninh nhanh chóng mặc áo, vòng qua nhà gỗ, đi vào rừng rậm tối đen.

Trong rừng rất im lặng.

Qua nhiều lần vây bắt của đàn chim non, để giữ mạng, dã thú đều chạy vào sâu trong rừng rậm. Có vài con hung thú không chịu vứt bỏ lãnh thổ, cùng ngày đã bị gác trên giá nướng, bày lên bàn ăn.

Đi khoảng hai mươi phút, phát hiện một loạt dấu chân kín đáo.

Tần Ninh khom lưng gạt lá rụng, phát hiện là loài móng guốc hành động đơn độc, không khỏi có chút thất vọng.

“Tám phần là một con tuần lộc… bỏ đi, chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt.”

Năm giờ không lâu lắm, cậu không dự định bỏ qua bất cứ con mồi nào.

“Hẳn là hướng này.”

Đi thẳng về phía trước, dấu chân càng ngày càng rõ ràng.

Tuần lộc thuộc động vật hoạt động ban ngày, thích hoạt động theo bầy đàn.

Nhưng mà, chim non khu ký túc xá thứ nhất thật sự quá mức hung tàn, bức bách đàn tuần lộc không thể không phân tán ra, ban ngày trốn đi, ban đêm mới đi ra ăn cỏ.

Bị Tần Ninh nhìn trúng, là một con tuần lộc đực trẻ tuổi.

Sừng dài to lớn, như hai thanh bảo kiếm cắm ngược, thẳng tắp cao vút trên đỉnh đầu.


Da lông là màu nâu thuần túy.

Dọc sau gáy đến lưng, bao trùm từng mảng hoa văn màu đỏ, mơ hồ phát sáng trong bóng đêm tối tăm. Điều này làm cho nó vô cùng dễ thấy, rất dễ bị săn.

Tuần lộc tìm thấy một bụi hồng gai, đang vội vàng cắn nuốt, hoàn toàn không biết, bản thân đang bị nhìn chằm chằm, thợ săn còn không chỉ một.

Trong bụi cỏ cao hơn bả vai, Tần Ninh thả nhẹ hơi thở, phát hiện hung thú mai phục trong chỗ tối, không kìm được khóe môi con lên.

Có tâm trồng hoa, vô tâm trồng liễu.

May mà không bỏ qua con tuần lộc này, nếu không, nào có may mắn đưa đến tận cửa như vậy.

Đột nhiên, trong bụi cây bên phải truyền ra tiếng vang.

Tuần lộc lập tức cảnh giác, chân trước nặng nề đạp đất, sau khi phát hiện nguy hiểm, không có nhanh chóng chạy trốn, ngược lại trực tiếp đổi hướng, quay đôi sừng dài sắc bén thẳng đến bụi cây.


Trong có hung thú ngoài có tộc lông vũ, không có thủ đoạn tự vệ, đã sớm thành cơm tối của kẻ khác.

Dùng sức giậm chân trước, tuần lộc há miệng, lộ ra hai hàm răng nanh.

Đừng nhìn lão tử ăn chay, vẫn có vũ khí sắc bén như thường!

Tần Ninh nằm nhoài sát mặt đất, không vội vàng hành động.

Bụi cây liên tục truyền ra tiếng vang.


Nửa phút sau, một con hung thú ngoại hình giống hổ, chiều cao vượt qua năm mét, từ từ thong thả đi ra.

Nếu bị phát hiện, vậy cũng không cần che giấu.

Hung thú phát ra tiếng gầm trầm thấp, vuốt sắc như thép hợp kim lộ ra, dễ dàng cào nát một khối đá huyền vũ màu đen.

Tuần lộc không hề tỏ ra yếu thế.

Con hung thú này rất trẻ tuổi, liều mạng đấu tranh, rạch thủng bụng đối phương, có lẽ vẫn có cơ hội chạy trốn.


Lập tức quay đầu chạy, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Con mồi cùng thợ săn rơi vào giằng co.

Hung thú thử mấy lần, đều không thể thành công, thiếu chút nữa bị đôi sừng dài rạch thủng da lông.

Tần Ninh cân nhắc ném mấy hòn đá.

Sớm phá vỡ cục diện bế tắc, cậu mới dễ nắm bắt thời cơ, ngư ông đắc lợi.


“Growl!”

Rốt cuộc, hung thú không kiên nhẫn.

Kêu dài một tiếng, vuốt sắc đâm vào bùn đất, để lại dấu vết thật sâu, đột nhiên nhảy lên, xông về phía tuần lộc.

Lá cây rơi lả tả, Tần Ninh lập tức che tai.

Giọng này đúng là đủ lớn.

Tuần lộc không cam tâm yếu thế, bộc phát ra ý chí cầu sinh mạnh mẽ.

Hai con thú đánh nhau, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó phân ra thắng bại.

Trong lúc chiến đấu, hung thú vô ý đạp phải gai cỏ, đệm vuốt bị cắt qua, động tác chậm nửa nhịp. Tuần lộc nắm chuẩn cơ hội, cúi đầu húc mạnh về phía trước, sau đó hơi khều lên trên, đâm vào bên bụng hung thú.

Lạnh thấu tim.

Trừ ba chữ này, Tần Ninh không nghĩ ra từ nào khác để hình dung.

Bị đau, hung thú nổi giận, hung hăng vung chân trước, cào rách cổ tuần lộc. Biên độ động tác quá lớn, thân thể bị sừng đâm xuyên.

Con mồi cùng chết với thợ săn, đồng thời ngã trên mặt đất, hấp hối.

Gió mang theo mùi máu tanh, uốn lượn quanh quẩn trong rừng.

Sau cây già cao lớn, một con hung thú ngoại hình tựa sói, lao khỏi bụi cỏ như một tia chớp.

Mục tiêu xuất hiện, hai mắt Tần Ninh phát sáng.

Đồ đằng màu đen đột nhiên xuất hiện, từ xương quai xanh lan tràn đến cẳng tay. Cánh ánh sáng vụt mở ra, lao về phía hung thú hình sói.

Trong hoàn cảnh hư cấu, cậu từng gặp phải hung thú như vậy.

So với cổ, thắt lưng mới là nhược điểm lớn nhất của chúng.

Ánh đen sáng lên, hung thú phát hiện không đúng, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức sợ đến bốn chân mềm nhũn.

“Ngao ——”

Đừng hiểu lầm, đây không phải tín hiệu kêu gọi đồng bạn, mà là đang mắng ầm lên: Cháu trai nào nói với lão tử, người chim của khu ký túc xá này đều đi săn vào ban ngày? Hôm nay mà có thể chạy thoát, nhất định bắt được cháu trai kia, cắn lỗ chỗ toàn thân!

Con mồi nào có quan trọng bằng mạng sống, hung thú lập tức quay đầu chạy.

Vì muốn giữ hung thú hoàn chỉnh, Tần Ninh không bắn tên ánh sáng, quơ tay cầm lên hai quả cầu lam, ném vụt ra ngoài.

Bạch tuộc nhỏ ngắm chuẩn mục tiêu, mượn thân cây nảy lên tăng tốc.

Chỉ chớp mắt đã đuổi kịp hung thú chạy trốn, xúc tua mở ra, đồng loạt ôm lên.

“Ngao ——”

Xúc tua có vẻ mềm mại, giác hút bên trên lại sẽ mất mạng.

Bám vào trên lưng hung thú, bạch tuộc nhỏ lấy đao thép, nhanh chóng cạo lông cắt da, rót nọc độc vào.

Hung thú chạy càng nhanh, nọc độc phát tác càng nhanh.

Sau một trăm mét, rốt cuộc trợn mắt, miệng sùi bọt mép, không chịu đựng được ngã xuống.

Tần Ninh bay đến, gãi gãi hai quả cầu, khen ngợi: “Làm rất tốt.”

Dứt lời, một tay đặt lên hung thú, trực tiếp cất vào thiết bị chứa vật.

Một con nhạc trạc cùng sáu con bạch tuộc phối hợp ăn ý, trong vòng ba giờ, quét ngang bán kính năm km.

Chỉ cần là dã thú gặp được, bất luận loại, bất luận lớn nhỏ, bắt tuốt tuồn tuột.


Chỗ Phúc Thanh bán không được giá, có thể giữ lại cho mình ăn.

Tất cả đều rất thuận lợi, Tần Ninh càng bắt càng hưng phấn, như cuồng phong cuốn qua rừng rậm.

Sói tru hổ gầm liên tục vang lên, ngẫu nhiên trộn lẫn vài tiếng cây gối đổ gãy, đá lớn vỡ vụn.

Trong rừng thú rống không dứt, lục tục có chim non bị đánh thức.

Bên bờ hồ, hai thiên nga đẩy cửa gỗ, mở cánh ánh sáng, bay lên trên cao tìm hiểu nguyên nhân. Phát hiện là Tần Ninh đang ở trong rừng đi săn, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lao xuống.


Cuồng điêu động tác chậm chút, đa số tuyết nhạn chưa biết bay, dứt khoát đi bộ vào trong rừng.

Hắc nhạn tụt lại cuối cùng, lại là người may mắn nhất. Phát hiện đàn hươu chạy trốn, lập tức phân tán ra, phối hợp với nhau, tiến hành một cuộc vây bắt.

Mục đích vào rừng?

Không rảnh quản nhiều như vậy, bắt được hươu rồi nói sau.

Tần Ninh tuyệt đối không nghĩ tới, bắt mấy con hung thú mà thôi, lại sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Thấy Bạch Lam Bạch Hi bay đến, chỉ chỉ hai hàng dấu chân bên phải, nói, “Có con hung thú chạy đường này. Các cậu có hứng thú có thể đuổi theo.”

“Cậu thì sao?”

“Mình bắt đủ rồi.”

“Được rồi.”

Hai thiên nga gật gật đầu, men theo vết chân, lướt qua cỏ cao đổ rạp, quả nhiên phát hiện một con hung thú sư tử.

Càng ngày càng nhiều chim non đi vào trong rừng.

Nhìn thấy dã thú, lập tức quên ý định ban đầu. Hăng hái bị đốt lên, gặp cái gì bắt cái gì.

“Không nghĩ đến, con mồi ban đêm nhiều hơn ban ngày nhiều!”

Đám hung thú chạy trốn tứ tán, vô cùng đau khổ.


XX, ban ngày không an toàn, ban đêm cũng phải lo lắng đề phòng, cuộc sống không thể nào qua!

Hồng chuẩn tuần tra phát hiện tình huống khác thường, bay đến gần xoay quanh hai vòng, thấy rõ trong rừng đang xảy ra chuyện gì, tại chỗ nghẹn lời.

“Khu ký túc xá thứ nhất không có tộc hào đúng không?”

“Không có.”

“Thế kia là cái gì?”

Ai có thể giải thích một chút, rõ ràng là chim hoạt động ban ngày, hơn nửa đêm không chịu ngủ yên, chạy vào trong rừng đi săn?

Kỳ quái thì kỳ quái, các hồng chuẩn cũng không tùy tiện lên tiếng, ngược lại bay cao mấy mét, để tránh quấy rầy chim non.

Qua khoảng một giờ, đàn chim non đều có thu hoạch, hồng chuẩn mới lục tục hạ ánh. Quét qua chim non, hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.


Các chim non trợn mắt nhìn nhau.

Ban đầu là bị tiếng động đánh thức, muốn xem xem rốt cuộc là sao. Kết quả đi vào trong rừng, nhìn thấy dã thú kiếm ăn, bụng không tự chủ bắt đầu kêu lên.

Đói bụng thì phải ăn, muốn ăn thì phải đi săn, đạo lý đơn giản cỡ nào.

Vì thế, liền xảy ra cảnh tượng vừa rồi hồng chuẩn nhìn thấy.

“Bị tiếng động đánh thức?”


“Đúng.”

“Đại khái là có người đói bụng, vào trong rừng đi săn trước. Sau đó mọi người đều bị đánh thức, cũng đều đói bụng.”

Hồng chuẩn có chút không chịu nổi.

Nói thành rèn luyện kỹ xảo đi săn cũng tốt hơn như vậy được không?

“Vào rừng đầu tiên là ai?”

“Là em.”

Giao dịch với Phúc Thanh làm cậu vô cùng hài lòng.

Thấy hồng chuẩn đến, lưu loát thu hàng hóa lại, chủ động ra mặt giải thích rõ ràng sự việc.

“Em muốn bắt dã thú, cho nên mới vào rừng.” Tần Ninh biểu tình thành khẩn, trong mắt mang theo xin lỗi, “Em cũng không cố ý đánh thức mọi người, rất xin lỗi.”

“Cậu không có sai.” Hắc Minh lên tiếng đầu tiên.


“Đúng, Tần Ninh không sai!” Hồng Tường phụ họa.

“Không có quy định nói không cho phép đi săn vào ban đêm.”

“Đúng vậy!”

“Chẳng lẽ đói bụng không ngủ được, lại chỉ có thể chịu không sao?”

“Bọn em muốn đi săn đêm!”

“Đi săn!”

Đàn chim non bắt đầu kích động.

Hồng chuẩn biết, không thể tiếp tục hỏi, chỉ có thể dừng ở đây.

Suy cho cùng, đúng là không có quy định như vậy. Ngược lại, tăng thêm số lần đi săn, còn sẽ nhận được cổ vũ.

“Chuyện này sẽ không bị truy cứu.” Hồng chuẩn giơ tay ra hiệu, ý bảo các chim non im lặng, đừng quá mức kích động.

May mà là khu ký túc xá thứ nhất.

Đổi thành khu ký túc xá thứ sáu, đừng nói im lặng, không đau đầu đã là không tệ rồi.

Nhưng nói đi nói lại, chim tước khu ký túc xá thứ sáu lại sẽ không nửa đêm không ngủ được, chạy vào trong rừng đánh nhau với hung thú.

“Lần sau đừng liều lĩnh như vậy, vào rừng rậm nhất định phải cẩn thận, hành động tập thể, hiểu chưa?”

“Đã hiểu!”

Đàn chim non đồng ý sảng khoái, sau khi trở về phòng, ăn no một bữa, tiếp tục ngủ càng thêm ngon giấc.

Từ đó, đi săn trong đêm trở thành hạng mục truyền thống của khu ký túc xá thứ nhất. Tin tức truyền ra, chim non các khu ký túc xá khác cũng nhao nhao mô phỏng theo.


Loại phát triển này, làm cho điêu hào và giác hào không nói gì rất lâu.

Bọn họ cố gắng thay đổi tập quán, từ ngày ngủ đêm ra thành ngày ra đêm ngủ, rốt cuộc là vì cái gì?

Hành động tự phát của các chim non, cung cấp che chở tốt nhất.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Ninh ban ngày bắt cá, ban đêm bắt thú, trở thành lái buôn hai đường tận chức tận trách nhất.

Pant muốn báo thù, mấy khẩu súng laser, mấy khẩu pháo laser, hoàn toàn không có tác dụng gì.


Muốn cho mặt sâu một bài học, nhất định phải có tinh hạm!

“Mười thùng đá quý, một vạn ba nghìn năm trăm viên ngọc trai.”

“Hai mươi con dị thú.”

“Chiến hạm vận tải? Không, Pant muốn đổi chiến hạm tuần tra. Đã biết, không cần cá vảy mảnh…”


Cứ cách hai ngày, Tần Ninh lại sẽ bị Pant cùng Phúc Thanh định vị, trao đổi hàng hóa cho nhau.

Qua vài lần, mức giao dịch không ngừng tăng lên.

Tần Ninh thu hoạch gần trăm thùng khoáng thạch, gia vị tính bằng tấn, ngọc trai đá quý càng là vô số kể.

Pant được chiến hạm tuần tra mình muốn, Phúc Thanh thu gom đủ gia vị cùng đồ ăn, ba bên đều rất vừa lòng.

“Hợp tác vui vẻ.”

Có được chiến hạm tuần tra và vũ khí của tộc rắn, Pant có lòng tin đánh với Link một trận.

Mãnh Thất tự nguyện giúp bạn của mình.

Mammoth và tượng cù bị kiến quân đội cướp sạch, đều vui lòng hỗ trợ.

“Chúc cậu ra quân thắng lợi, báo được thù lớn.”

“Hung hăng đánh bẹp con bọ ngựa kia!”

“Cảm ơn.” Pant vẫn rất gầy, nhưng tinh thần tương đối tốt, “Tôi nhất định dùng hết toàn lực, xin đợi tin tức tốt của tôi!”

Link có thể định vị tọa độ của hắn, ngược lại cũng có thể làm.


Tìm đúng chỗ, nhân lúc ít người nã pháo, cho dù không thể lập tức đánh thắng, cũng có thể nhặt về chút tiền lời.

Khoảng cách giữa các lần giao dịch, Pant liên lạc tộc nhân ở vực Xanh, hỏi thăm tin tức khắp nơi. Chứng thực chắc chắn, sau khi nếm được ngon ngọt, Link bắt đầu trở nên lòng tham không đủ. Kế hoạch tiếp tục cướp bóc, đổi lấy cơ hội trở về thành chính.

“Anh ta điên rồi sao?”

Biết được tin tức, Tần Ninh thật sự không thể tin được.

Mặt sâu là định làm hải tặc tinh tế?

Vậy đơn giản là chạy băng băng trên con đường tìm đường chết, một đi không trở lại.

Tần Ninh không biết là, bởi vì bị nghị viện truy cứu trách nhiệm, thành Đá phát sinh nguy cơ lương thực, đang kế hoạch đi cướp thành Rừng, cũng mở rộng thương mại ngoài vực.

Link tốt nhất cầu nguyện, đừng gặp phải đám khủng điểu đang trong cơn giận dữ kia.

Hoàn thành toàn khoản giao dịch, Tần Ninh yên tâm, lại tiếp tục lật xem văn hiến chuyên ngành, tham khảo các loại tư liệu, cố gắng phá dịch văn hiến nhạc trạc để lại.

Công sức không phụ người khổ tâm.

Sau khi chết mất vạn tế bào não, cuối cùng cũng có được linh cảm từ khoáng thạch vực Tím.


“Đây không phải một cụm từ, mà là một loại tổ hợp, đại biểu hai loại khoáng thạch khác nhau!”

Dỡ cụm từ ra, đối chiếu văn hiến phiên dịch, rốt cuộc trở thành một câu nối liền, có ý nghĩa khác biệt.

Hành trình vạn dặm, cuối cùng bước ra bước đầu tiên.

Tần Ninh kìm nén hưng phấn, rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng ghi lại từng điểm mấu chốt, hai mắt đen láy lấp lánh rực rỡ.

Cùng lúc đó, kỳ hạm thiên nga rời vương thành, không lập tức quay về thành chính, mà đi vòng đến trạm không gian ở biên giới, dừng lại mấy ngày. Vương thành vốn nên khôi phục bình tĩnh, lại đột nhiên tung nồi.

Đạt thành “thỏa thuận” với Bạch Hử, truy cứu trách nhiệm của thành Đá, cũng trả giá rất nhiều bồi thường, hắc ưng chủ thành cho rằng, chuyện có thể tạm thời kết thúc.


Không hề nghĩ đến, tuy rằng Bạch Hử quay về, trong thành lại vẫn còn một người chờ xử lý hắn.

Ngày nào đó được vũ hoàng triệu kiến, nửa câu cũng chưa nói xong, đã bị hành hung một trận.

Nguyên nhân?

Không có nguyên nhân.

Rất tức giận?

Rất tốt, tiếp tục đánh.

Nhìn Ưng Kiền bị người nâng ra khỏi vương cung, nghị viên tộc ưng nóng nảy, tập thể đòi giải thích.

Vũ hoàng vắt chân dài, nhàn nhã ngoáy ngoáy tai, chính là nhìn hắn không vừa mắt, nắm tay ngứa, làm sao được?

“Có bản lĩnh đuổi ta khỏi vương thành, ta còn cảm ơn các vị.”

Các nghị viên chán nản.

Thật có thể làm như vậy, bọn họ còn cần kháng nghị sao?!


Hắc ưng chủ thành vốn chột dạ, không cho mọi người tiếp tục truy cứu. Kết quả, thương vừa mới khỏi, lại bị đánh một trận. Cứ thế bắt đầu cuộc sống đặc sắc ba ngày đánh trận nhỏ, năm ngày đánh trận lớn.

Lúc này, cách khai giảng đã qua ba tháng.

Các chim non ra khỏi sân huấn luyện, nhanh chóng được triệu tập đến một chỗ. Hiệu trưởng bạch chuẩn tuyên bố kết thúc giai đoạn đầu tiên của chương trình học.

“Ngày mai, lồng bảo vệ sẽ thu lại.”

Cuộc sống khép kín tạm thời kết thúc, có thể rời trường về nhà, thoải mái nghỉ ngơi mấy ngày.

“Thật sao?”

“Quá tốt!”

Đàn chim non lớn tiếng hoan hô, vỗ cánh chúc mừng.

Tần Ninh gãi gãi cằm, nhớ đến lần gặp Bạch Hử trước đó, nhận được một giường lông vũ, không biết vì sao, bên tai lại có chút nóng lên.



Tuần lộc


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây