Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

1044: Chương 1076


trước sau

Chương 1044

Thẩm Nguyệt đặt sách xuống, đi tới cửa, thản nhiên nói: “Ai đến vậy, chắc không phải là Tô…”

Tuy nhiên, chỉ mới nói được nửa chừng, Thẩm Nguyệt vô tình ngước mắt lên thì đã nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Thôi thị và một bóng dáng cao gầy đang ung dung đứng ở góc tường khuất sáng phía sau bà ta.

Trái tim Thẩm Nguyệt đập thình thịch, chỉ vừa nói được nửa câu thì nàng đã nghẹn ngào.

Ánh đèn vàng tràn ra khung cửa, nàng nhìn thấy những mảnh tuyết bay lơ lửng ngoài mái hiên còn nhuốm chút ánh sáng ấm áp.

Nàng nghĩ đó là ảo ảnh, bóng dáng của người kia in lên tường, mỗi một đường nét đều đã in sâu trong lòng nàng.

Thẩm Nguyệt chạy ra ngoài mái hiên, nàng đã nghĩ rằng khi nàng đến gần hơn thì bóng dáng kia sẽ biến mất, nhưng không, nàng vẫn nhìn thấy bóng dáng đó trước mặt mình dưới làn tuyết bay.

Hai hàng lông mày của hắn giãn ra, ánh mắt hiện lên ý cười ấm áp như mùa xuân.

Thẩm Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, hắn đang mặc một bộ cẩm bào giống như quan bào hắn mặc lúc còn dạy học ở viện thái học, bóng dáng hắn vẫn đẹp đẽ văn hoa, thanh nhuận như ngọc.

Thẩm Nguyệt ngây ngẩn, mê muội trong chốc lát.

Không ngờ người đến thật sự là Tô Vũ, người mà nàng không dám hi vọng xa vời được gặp vào lúc này không ngờ lại xuất hiện ngay trước mặt nàng.

Cũng giống như trận tuyết này, những bông tuyết đang nhẹ nhàng lững lờ rơi xuống.

Trên đời này làm gì có ai đẹp đẽ như hắn, đẹp đẽ đến mức gần như không có thật.

Tô Vũ đứng dựa vào tường viện, phía trên đầu tường viện còn có những bông hoa điểm tô cho khung cảnh thêm đẹp đẽ. Hắn khẽ cười nói: “Nàng không nhận ra ta sao?”

Thẩm Nguyệt thở ra sương trắng, nàng vừa định thần lại thì không nhịn được mà cười nói, ánh mắt còn hiện lên ánh sáng ấm áp: “Tô Vũ, thật sự là chàng sao, sao chàng lại ở đây?”

“Ta đi ngang qua, vừa hay đến thăm nàng một chút”.

Lời này nói ra nghe rất nhẹ nhàng nhưng ai biết được để làm được điều này thì hắn đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ.

Thẩm Nguyệt từng bước bước tới rồi nghiêng người nhón gót, vươn tay gạt tuyết rơi trên vai hắn. Mái tóc đen như mực của hắn chảy dài trên vai, mềm mại và mát lạnh.

Nàng đau lòng nói: “Sao chàng không ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, vừa được thả về ngày đầu tiên đã chạy đến đây rồi?”

Tô Vũ hưởng thụ hành động dịu dàng trìu mến của nàng, nhẹ giọng thì thầm nói: “Không phải vết thương gì nghiêm trọng, ta phải chịu khó tiến cung một chuyến để tạ ơn hoàng thượng”.

Rõ ràng chính hoàng đế là người đã khiến hắn trở nên như vậy nhưng hắn vẫn phải đến gặp hoàng đế để tạ ơn. Thẩm Nguyệt biết đây chẳng qua chỉ là một chuyện thoáng qua đối với hắn, Tô Vũ sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy áp lực, ngược lại còn có thể tỏ ra thản nhiên hơn bất kỳ ai khác.

Nếu như đổi lại là nàng thì nàng vẫn có thể tâm bình khí hòa để nói lời tạ ơn kẻ thù, dù sao nàng cũng đã khác xưa, tâm tình đã trở nên trầm ổn hơn không ít.

Nhưng nàng phát hiện ra chính mình lại không thể chịu đựng được cảnh Tô Vũ phải cúi đầu trước người khác.

Thẩm Nguyệt cau mày rất nhẹ, rất nhanh liền bình thường trở lại, nàng nói: “Vậy bây giờ chàng chuẩn bị tiến cung hay là đã tiến cung rồi?”




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây