Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

1088: Chương 1120


trước sau

Chương 1088

“Tiểu công tử hình như muốn đuổi theo một vị đại nhân”.

“Vị đại nhân nào?”

Tiểu Hà lại trầm ngâm nói: “Vị đại nhân đó hình như đang đi tới Viện Thái Học”.

Thẩm Nguyệt dừng lại một chút.

Tô Vũ đi ngang qua cung Thái Hòa sao?

Thẩm Nguyệt nói: “Sau này ngươi trông chừng nó cho kỹ, không được để cho tiểu tử này chạy lung tung khắp nơi nữa. Ngươi đứng lên đi”.

Hai ngày tiếp theo, không cần Tiểu Hà chăm sóc, Thẩm Nguyệt cùng Bắp Chân chơi đùa ở hồ nước phía trước cung Thái Hòa cả ngày.

Bắp Chân trêu chọc con cá sấu, Thẩm Nguyệt trầm tư nhìn chằm chằm sang bờ bên kia.

Có thể là Tiểu Hà đã nhầm rồi, có lẽ người mà Bắp Chân chạy theo cũng không phải là Tô Vũ. Bởi vì nàng không nghĩ Tô Vũ sẽ xuất hiện ở bờ bên kia.

Mỗi ngày người qua lại bờ bên kia lác đác thưa thớt, ngoại trừ hoàng tử công chúa đi học về thì thỉnh thoảng cũng chỉ có mấy cung nhân.

Nhưng nếu người Bắp Chân đuổi theo không phải Tô Vũ thì trong cung còn có ai có thể khiến cho nó thích đến như vậy?

Ngay khi Thẩm Nguyệt chuẩn bị không suy nghĩ nữa thì Bắp Chân đột nhiên đứng dậy, muốn chạy ra ngoài cung một lần nữa.

Thẩm Nguyệt nhanh chóng nắm lấy áo của nó rồi bế nó lên.

Bắp Chân ôm lấy cổ Thẩm Nguyệt, lần đầu tiên nói rõ ràng rành mạch: “Mẹ, đuổi theo”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua bãi cỏ lau nàng thực sự nhìn thấy một người nào đó đang chậm rãi đi qua ở bờ bên kia.

Hắn mặc quan bào, có lẽ là đi ra từ cung hoàng tử, phải đi qua nơi này để trở về viện thái học.

Thẩm Nguyệt không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn nhưng nàng vẫn có thể nhận ra hắn trong nháy mắt. Hắn ung dung bước đi, phong thái ngay thẳng, ngoại trừ Tô Vũ thì còn có thể là ai nữa?

Thẩm Nguyệt chỉ có thể nhìn hắn từ xa chứ không thể gọi hắn, hắn ở bờ bên kia không hề dừng lại, cũng không liếc nhìn sang một cái.

Thẩm Nguyệt không biết hắn có để ý thấy nàng và Bắp Chân đang nhìn theo hắn từ phía đối diện hay không.

Nàng không biết thương thế của hắn khôi phục như thế nào mà sớm như vậy đã vào cung nhậm chức dạy học, làm như vậy sẽ tăng thêm gánh nặng cho thân thể hắn.

Thẩm Nguyệt vẫn nhìn hắn đi xa.

Bắp Chân không thuận theo, nó nhất quyết muốn nhảy xuống đất rồi đuổi theo. Thẩm Nguyệt tất nhiên sẽ không buông tay để cho nó nhảy xuống đất, cho nên nó ở trong lòng Thẩm Nguyệt cứ vặn vẹo như bánh quẩy xoắn.

Sau đó, Thẩm Nguyệt bế Bắp Chân ngay ngắn lại rồi cúi đầu nhướng mày nhìn nó, nhẹ giọng nói: “Con thích người đó đến vậy sao? Không cần đuổi theo, sau này mẹ sẽ bắt hắn đến làm cha của con”.

Bắp Chân như hiểu như không, nhưng cuối cùng cũng chịu ngồi yên.

Tiểu Hà thì không chịu ngồi yên, có nàng ta ở đây thì Thẩm Nguyệt có thể biết được rất nhiều chuyện ở bên ngoài cung Thái Hòa.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây