Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

165: Bởi Vì Hắn, Mọi Thứ Có Vẻ Mất Khống Chế


trước sau


Thẩm Nguyệt tựa vào gốc cây lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của hắn, động tác của hắn rất thuần thục nhẹ nhàng cứ như thể hắn đang làm một điều gì đó vô cùng tao nhã.

Trong một thời gian ngắn, không ai nói với ai câu nào.

Cả năm giác quan đều có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng, cứ như thể chỉ cần mở miệng là sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng này.

Về sau vẫn là Thẩm Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhắm mắt dưỡng thần rồi lên tiếng trước: "Tô Vũ, làm sao ngươi biết ta biết võ công?"
Tô Vũ không nhìn lại, hắn đang bận nướng món ăn dân dã trong tay, nhẹ giọng nói một cách nghiêm túc: "Nữ nhân luyện võ không phải chuyện già quá kinh thiên động địa, ít nhất khi gặp nguy hiểm thì cũng có thể tự bảo vệ mình".

Thẩm Nguyệt vẫn nói đều đều: "Ta đang hỏi làm sao ngươi biết được, ngươi rõ ràng đang trả lời sai câu hỏi".

Tô Vũ nhìn xa xăm nói: "Lúc trước tiên đế cũng nghĩ như vậy cho nên mới đồng ý cho một nàng công chúa hay nũng nịu như cô tập võ.

Vừa rồi khi cô nhìn thấy hình nộm gỗ kia thì có phải cô liền cảm thấy rất ghét không? Ta nhìn thấy cô chặt nó làm đôi rất dữ dội".

Thẩm Nguyệt mở mắt ra, vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn thì đã cau mày nói: "Ngươi cùng ta có quan hệ gì? Ngươi cùng với tiên đế lại có quan hệ gì?"
"Sau này có cơ hội thì ta sẽ từ từ nói cho cô biết".

Trong lòng Thẩm Nguyệt đột nhiên dâng lên sự xúc động, nàng nói: "Ngươi chính là người đứng sau Liên Thanh Châu, muốn sắp xếp người tiếp cận ta, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?"
"Tô Vũ, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi muốn lợi dụng thân phận công chúa tiền triều của ta cùng với Bắp Chân thì ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ ý định đó đi, nếu không thì cho dù làm bạn bè xã giao với ngươi ta cũng không muốn".


Tô Vũ nhẹ giọng hỏi: "A Nguyệt, nếu như ta không tính toán thì cô và Bắp Chân làm sao có được cuộc sống tốt đẹp?"
Hắn đưa món ăn đang nướng lên mũi ngửi, sau đó lại tiếp tục nướng rồi nói: “Con đường phía trước còn dài và hiểm trở, ta không thể không có kế hoạch, nếu không sẽ không thể bảo vệ được hai người".

Hắn đứng dậy đi tới dưới gốc cây ngồi bên cạnh Thẩm Nguyệt, những ngón tay trắng trẻo thon dài của hắn mang đến miếng thịt thơm lừng, sau đó hắn lại xé phần thịt mềm nhất đưa cho Thẩm Nguyệt ăn.

Thẩm Nguyệt cụp mắt xuống nhìn miếng thịt nhưng không nhận lấy nó.

Tô Vũ khẽ thở dài xem như không có chuyện gì xảy ra: "Cô luôn cho rằng ta là người xấu.

Thôi được rồi".

Thẩm Nguyệt khẽ bị dao động.

Cô đã nghĩ rằng mình sẽ lại bị bộ dáng giả vờ vô tội của Tô Vũ lừa dối, nhưng khi nghe thấy tiếng thở dài của hắn thì không biết tại sao nàng lại cảm thấy đau lòng thay hắn.

Khi Tô Vũ thu tay lại, Thẩm Nguyệt lại nắm lấy cổ tay hắn khiến cho Tô Vũ dừng lại một chút.

Nàng cúi đầu xuống ăn miếng thịt mà hắn đã xé ra cho nàng.

Thẩm Nguyệt ăn một miếng thịt lớn, mùi vị thơm ngon tác động lên toàn bộ vị giác của nàng.

Nàng nhỏ giọng nói: "Ta tin ngươi thật sự muốn bảo vệ ta".

Tô Vũ nheo mắt.

"Ta không biết ngươi rốt cuộc là người tốt hay là người xấu, nhưng ta tin rằng ngươi sẽ không đối xử tệ với ta".

Trong đôi mắt dài của Tô Vũ dường như có một dòng chảy cảm xúc ngầm trào dâng.

Thẩm Nguyệt nâng mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nếu như sau này ngươi làm chuyện xấu đối với ta thì ta đánh giá ngươi là kẻ xấu cũng chưa muộn".

"Nếu quá muộn thì sao?"
"Vậy thì ta cũng đáng bị như vậy vì ta không nhận thức được rõ người xấu kẻ tốt bên cạnh ta".

Nếu như đã quyết định tin tưởng một ai đó thì không cần phải giữ lại đề phòng làm gì.

Có lẽ điều này là quá vội vàng, Tô Vũ thường luôn không đáng tin cậy nhưng hắn chưa bao giờ khiến cho nàng thất vọng.

Nếu một người như vậy đến cuối cùng vẫn là một người xấu thì cũng có thể xem là một người xấu hiếm có khó tìm.


Thẩm Nguyệt đã nói ra một lời tin tưởng hắn thì trong lòng nàng cũng rất kiên định.

Tô Vũ cười nói: "Nói kiên định như vậy, nếu như sau này cô phát hiện ra ta trong trí nhớ của cô không phải là ta ở trước mặt cô rồi cảm thấy hối hận thì phải làm sao?"
Thẩm Nguyệt nói: "Nếu như ngươi đã không muốn nói cho ta biết ngươi đang tính toán chuyện gì thì những chuyện sau này cứ để sau này tính đi, dù sao ta cũng đã nói rõ quan điểm của mình, thật ra ta cũng rất muốn biết trong ký ức của ta thì ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với ta".

Hai người chia nhau các món ăn, Thẩm Nguyệt ăn no rồi uống nước suối trong veo sau đó nằm ở dưới tán cây ợ ra một hơi đầy hài lòng.

Dòng suối lung linh dưới ánh nắng mặt trời, còn hắt lên nhưng vầng sáng mềm mại đung đưa dưới tán cây.

Tô Vũ đỡ đầu Thẩm Nguyệt nằm trên đùi mình sau đó hái một chiếc lá to che mắt cho Thẩm Nguyệt rồi thì thầm bên tai nàng: "Nghỉ ngơi một chút, thời gian còn dài".

Vì cảm thấy thoải mái hơn khi có một chỗ gối đầu cho nên Thẩm Nguyệt cũng không khách khí tiếp nhận lòng tốt của hắn.

Nàng thực sự rất mệt mỏi, lúc ở Trì Xuân Uyển nàng có thói quen chợp mắt vào buổi trưa, bây giờ ăn no rồi lại buồn ngủ.

Chiếc lá xanh mướt che mắt làm nổi bật lên làn da trắng mịn đàn hồi của nàng.

Chiếc lá không che được môi nàng, Tô Vũ rũ mắt xuống khẽ nhìn đôi môi ửng hồng của nàng trong chốc lát.

Lúc này sao hắn có thể ngủ được? Như vậy chẳng phải quá lãng phí thời gian tốt đẹp hay sao?
Sau khi Thẩm Nguyệt ngủ say, Tô Vũ nhẹ nhàng nâng tay nàng lên nhìn những vết đỏ trên mu bàn tay nàng rồi lấy thuốc mỡ mang theo nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay của nàng.

Chỉ chốc lát sau thì những vết đỏ đã mờ đi.

Tô Vũ vén tay áo nàng lên, thấy trên cánh tay cũng có vết đỏ cho nên lại xoa một ít thuốc trên cánh tay.


Cả quá trình Thẩm Nguyệt đều không hề hay biết, nàng đã ngũ một cách rất an yên.

Tô Vũ có vẻ rất thích thú, khóe miệng hắn khẽ cong lên, ngón tay vuốt ve tóc Thẩm Nguyệt rồi còn nghịch nghịch một sợi tóc của nàng trên đầu ngón tay.

Khi Thẩm Nguyệt thức dậy, mặt trời đã lặn ở phía tây.

Ánh sáng vàng rực rỡ ban đầu đã được nhuộm thành một màu vàng ấm áp hơn.

Nàng vuốt vuốt sống mũi, thở ra một hơi rồi ngồi dậy, đôi mắt kèm nhèm liếc nhìn Tô Vũ nói: "Sao ngươi không đánh thức ta dậy?"
Tô Vũ đáp: "Chẳng phải cô cần nghỉ ngơi dưỡng sức sao?"
"Nhưng ta đã ngủ đến nửa buổi chiều".

Tô Vũ trấn an nàng: "Không sao, ta cũng không vội bị đánh như vậy".

Nghe đến đây, Thẩm Nguyệt chây lười dường như đã biến mất, nàng đã trở nên tràn đầy năng lượng.

Đúng rồi, nàng còn phải đánh Tô Vũ một trận.

Tô Vũ đã khiến cho nàng bật cười chỉ với một câu nói.

.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây