Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

169: Bánh Bông Lan Và Mì Trường Thọ


trước sau

Tô Vũ vừa nắm lấy tay cầm dao khắc của nàng vừa cười nói: "Vậy thì không thể làm qua loa cho xong, phải khắc cẩn thận".

Lớp mùn cưa li ti trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất từng chút một.

Thẩm Nguyệt hết sức chuyên chú, nhìn khúc gỗ trong lòng bàn tay dần hiện ra đường nét của Tô Vũ, nàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Nhiều năm về trước, tại sao ngươi lại bị truy lùng rồi lại bị trọng thương?"

Hơi thở của Tô Vũ phả vào cổ nàng, nhẹ nhàng mà lưu luyến, hắn nói: "Chính quyền thay đổi, triều đại thay đổi, sẽ luôn có người phải đổ máu hi sinh. Do ta may mắn nên mới có thể nhặt về được một mạng".

Hắn nói thản nhiên như thể chuyện này không liên quan gì đến hắn nhưng lại khiến cho trái tim của Thẩm Nguyệt như thắt lại: "Ngươi cũng có tham dự vào chính biến hay sao?"

"Ta chỉ là một quan văn, rất yếu ớt", Thẩm Nguyệt muốn hỏi lại nhưng Tô Vũ đã nắm chặt tay nàng và chuyển chủ đề: “Tập trung khắc đi, nếu như khắc lệch lông mi của ta thì sẽ rất khó coi".

Thẩm Nguyệt đã bị cuốn hút vào chuyện này, sau đó nàng cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Nàng rất mong chờ hình dáng của Tô Vũ xuất hiện trong bàn tay nàng.

Đúng như lời Tô Vũ nói, càng thích lại càng hận không thể chế tác cẩn thận, mỗi một nét dao khắc xuống đều khó khăn.

Không biết trời đã vào khuya từ lúc nào.

Tô Vũ phải nhắc nhở mấy lần nàng mới chịu trở về phòng nghỉ ngơi.

Khắc hết nửa đêm mới có thể khắc ra hình dáng đại khái, vẫn còn chút thô sơ.

Thẩm Nguyệt cau mày nhìn một hồi cũng không tìm được chút nét đẹp nào của Tô Vũ trên bức tượng gỗ này thì không khỏi suy sụp.

Tô Vũ cất bức tượng gỗ đi rồi nhẹ giọng thì thầm: "Nếu như chỉ trong một đêm mà cô có thể thuần thục được chuyện này thì chẳng phải đã giành được bát cơm của người khác rồi hay sao? Đừng lo, ta cũng sẽ không chạy đi mất, bất cứ khi nào cô muốn chạm khắc tiếp thì ta sẽ làm mẫu cho cô khắc".

"Đừng tự mình đa tình, ta chỉ dùng hình mẫu của ngươi để luyện tập mà thôi".

"Ta còn cho rằng cô không đối xử với ta bình thường như mọi người, hoá ra vẫn do ta tự ảo tưởng".

Ở đây chỉ còn một phòng trống đã được lão thẩm chuẩn bị sẵn sàng trước khi đi ngủ.

Thẩm Nguyệt đang suy nghĩ xem có nên tìm một sợi dây thừng để treo Tô Vũ lên hay không, dù sao thì hắn cũng có võ công cao cường.

Sau khi vào phòng thì Thẩm Nguyệt mới nhận ra rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều.

Mặc dù chỉ có một chiếc giường trong căn phòng sạch sẽ ngăn nắp nhưng dưới đất còn có một bộ chăn đệm đã được trải sẵn.

Lúc lão thẩm đang chuẩn bị những thứ này, bà ta sợ Thẩm Nguyệt sẽ ngượng ngùng cho nên không hỏi nàng mà hỏi thẳng Tô Vũ.

Chuyện này cũng được sắp xếp theo ý của Tô Vũ.

Tô Vũ vào phòng, quay đầu lại thấy Thẩm Nguyệt vẫn đang ngây ngốc đứng ở cửa thì không khỏi mỉm cười nói: "Sao vậy, cảm thấy tiếc nuối sao?"

Thẩm Nguyệt lườm nguýt hắn, sau đó nói: "Ta vui mừng còn không kịp".

Thẩm Nguyệt bước vào phòng, vừa định nằm xuống thì thấy Tô Vũ ngồi xuống bộ chăn đệm nằm dưới đất, một chân co lại, nhẹ nhàng đưa tay ra nói: "Đưa tay ra đây".

Thẩm Nguyệt hỏi: "Để làm gì?"

Lúc này hắn đã lấy thuốc mỡ ra, lấy một ít ra đầu ngón tay rồi nắm lấy tay Thẩm Nguyệt xoa xoa thuốc lên những đầu ngón tay mà nàng vừa cầm con dao khắc.

"Sau này cô phải nhớ, cho dù là luyện quyền hay là cầm dao thì sau khi làm xong cũng phải xoa thuốc mỡ vào nơi dùng lực, như vậy sẽ không có vết chai, ít để lại manh mối".

Thẩm Nguyệt chợt hiểu ra: "Thảo nào ta thấy võ công của ngươi lợi hại như vậy thế nhưng lại có một đôi tay cầm bút".

Nếu bàn tay của hắn có vết chai như bàn tay của Tần Như Lương thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được hắn là người tập võ.

Tô Vũ xoa thuốc đều trên tay nàng rồi nói: "Lúc rảnh rỗi ta sẽ cùng cô luyện võ".

Thẩm Nguyệt nói: "Muốn luyện võ thì ta luyện với mấy hình nộm gỗ là được rồi, tại sao phải luyện với ngươi chứ?"

Hắn rũ mắt xuống nói: "Có lẽ ta không phải là một sự phụ tốt nhưng ta đã quen với việc chỉ dạy cho người khác. Được rồi, lên giường đi ngủ đi".

Thẩm Nguyệt nằm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Hắn cũng giở chăn bông rồi chậm rãi nằm xuống.

Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, không bao lâu sau thì đã chìm vào giấc ngủ.

Khung cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng trắng xóa tựa như bị một lớp sương mỏng bao phủ.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt được Tô Vũ đánh thức, lúc đó xe ngựa đã đậu sẵn bên đường chờ đợi.

Lúc này hai người trở về thì có thể bắt kịp những tốp người vào thành đầu tiên.

Sau khi tạm biệt đôi vợ chồng già, Thẩm Nguyệt còn ngái ngủ bước lên xe ngựa cùng với Tô Vũ.

Lúc này sắc trời vừa hừng sáng, Thẩm Nguyệt đang nghĩ sau khi quay về sẽ sẽ ngủ bù thêm một lát.

Khi chuẩn bị vào thành Tô Vũ mới lên tiếng nói: "Tối hôm qua mệt muốn chết rồi, trở về nhớ nghỉ ngơi cho kỹ".

Hắn không nói lời nào còn tốt, vừa mở miệng nói thì liền nghe sặc mùi ám mụi!

Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng nói: "Ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng một chút sao? Tối qua ngươi đã làm gì mà mệt muốn chết chứ?"

Tô Vũ nhíu mày, ánh mắt lộ ra nét cười lười biếng, hắn nói: "Hôm qua cô lăn qua lộn lại đến sau nửa đêm mới ngủ, cô không mệt sao?"

Thẩm Nguyệt đỡ trán, quyết định không nói chuyện với hắn nữa.

Tô Vũ nhẹ nhàng lấy ra một bức tượng gỗ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve rồi nói: "Cũng may không phải tất cả đều không có kết quả".

Thẩm Nguyệt nhìn kỹ một chút rồi liền hỏi: "Tại sao ngươi lại mang cái này trở về?"

Nàng định vươn tay giật lấy nó nhưng Tô Vũ đã nâng tay lên, cuối cùng nàng chỉ có thể nắm lấy khoảng không.

Lúc này xe ngựa sắp đi vào cổng thành, Thẩm Nguyệt đành phải kiên nhẫn ngồi yên lại.

Tô Vũ đưa nàng đến đầu đường vào phủ tướng quân, trước khi xuống xe hắn còn đột nhiên nói: "Hôm qua cô đến ngõ Bách Gia, ngoài chỗ ở của đại phu đó ra thì cô còn biết gì nữa không?"

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Tô Vũ, ngươi thật sự nhịn rất giỏi, chuyện ngày hôm qua đến hôm nay ngươi mới hỏi, sao ngươi không nhịn đến chết luôn đi".

Nàng lại ngồi ngay ngắn trở lại rồi nói: "Ngươi hỏi hay lắm, ta còn đang không biết phải thăm dò thân thế của Liễu Mi Vũ từ đâu, nghe nha hoàn của ả ta nói thích khách kia đã gọi ả ta là Thiên Tuyết, ả ta lại gọi thích khách kia là ca ca".

"Thiên Tuyết?", ánh mắt Tô Vũ tối sầm lại: "Liễu Thiên Tuyết".

Thẩm Nguyệt hỏi: "Sao, hai người quen nhau sao?"

Tô Vũ cười nói: "Hình như đã từng nghe nói qua".

"Quái thật, ngươi thật sự quen biết ả ta à, không phải Tần Như Lương mang ả ta về từ biên quan sao?", Thẩm Nguyệt trầm ngâm nói: "Ban đầu ta còn cảm thấy cái tên này có chút quen tai. Chẳng lẽ Tần Như Lương lại đang giấu diếm chuyện gì?"

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây