Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

304: Chương 336


trước sau

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nguyệt vừa thức dậy liền hỏi nơi đàm phán giữa hai quốc gia nằm ở đâu.

Vốn dĩ chuyện chính trị giữa hai quốc gia không liên quan gì đến nàng nhưng nàng đã có mặt khi quân đội Dạ Lương và Đại Sở đối đầu, hơn nữa thân phận của nàng cũng không tránh khỏi có liên quan đến đại chiến lần này.

Nếu không có nàng thì Tô Vũ sẽ là người duy nhất của phía Đại Sở, sau này khi ghi vào sử sách thì thế hệ mai sau sẽ khó tránh khỏi việc cười nhạo Dạ Lương ỷ nhiều hiếp ít.

Mặc dù tối hôm qua Thẩm Nguỵệt đã tỏ rõ thái độ không kiêu ngạo mà cũng không xu nịnh, nhưng hoàng đế Dạ Lương cũng không ngại có thêm một người trong bàn đàm phán, vì vậy liền cho nàng tới tham gia hoà đàm.

Trên một chiếc bàn, hoàng đế Dạ Lương ngồi ở trên cùng, một hàng đại thần của Dạ Lương ngồi đối diện. Khi Thẩm Nguỵệt đến thì Tô Vũ đang ngồi một mình ở hàng ghế bên kia, thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh mặc dù phải đối diện với rất nhiều người.

Dạ Lương ban đầu yêu cầu Đại Sở giao ra năm tòa thành trì làm điều kiện cho hòa đàm và đổi lấy mạng sống của tướng quân Tần Như Lương của Đại Sở.

Nhưng sau đó Đại Sở đã phát động đánh lén trước, muốn gây bất lợi cho Dạ Lương. Cũng may Dạ Lương lại bắt được thêm một vị Trấn Nam tướng quân của Đại Sở làm tù binh, hiện tại có thêm Trấn Nam tướng quân làm lợi thế liền có thể gia tăng điều kiện từ 5 tòa thành trì thành 7 tòa thành trì.

Nhóm đại thần Dạ Lương triển khai trận thế, cứ như thể nếu như hòa đàm không thuận lợi thì bọn họ sẽ ngay lập tức khơi mào một cuộc chiến khác mà không hề do dự.

Nếu như hòa đàm thực sự thất bại, giữa Đại Sở và Dạ Lương lại nổ ra một cuộc chiến thì Tô Vũ và Thẩm Nguỵệt có lẽ sẽ không thể sống sót trở về.

Thấy thái độ của Dạ Lương cứng rắn Tô Vũ cũng không ý kiến gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Công chúa Tĩnh Nguyệt đã nhận lệnh đưa tướng quân trở về kinh thành, bây giờ chúng ta muốn được gặp tướng quân một lần để xem tướng quân có khỏe hay không".

Đại thần Dạ Lương nói: "Chỉ cần ngươi kí vào khế ước thì bọn ta sẽ cho ngươi gặp mặt".

Tô Vũ nói: "Buôn bán cũng là tiền trao cháo múc, không cho xem hàng thì sao có thể bắt người ta giao tiền?"

Đại thần Dạ Lương không nhượng bộ một chút nào, vẫn nhất quyết muốn giao tiền trước rồi mới giao hàng, hoàn toàn bác bỏ lý lẽ thường tình mà lại đi bàn luận chuyện nhân tình xa xôi.

Thẩm Nguỵệt thực sự không thể hiểu nổi, một chuyện vô cùng đơn giản và dễ hiểu sao qua lời ông ta lại có thể trở thành một thứ vô cùng tối nghĩa như vậy chứ?

Nếu như cứ tiếp tục thảo luận kiểu này thì chuyện hòa đàm sẽ diễn ra suốt 3 ngày 3 đêm cũng không xong.

Đám đại thần này rốt cuộc đến đây để hòa đàm hay là để quấy rối?

Tư duy của Tô Vũ rất rõ ràng, trước tiên phải để cho bọn họ gặp được tù binh thì mới có thể tính được đến những chuyện khác.

Hiện tại có hai tù binh, nếu như bọn họ tính Triệu Thiên Khải là một lợi thế thì theo lý cũng nên kiểm tra một chút xem Triệu Thiên Khải có còn sống hay không?

Thẩm Nguỵệt nói: "Bọn ta chỉ muốn nhìn thấy tù binh, yêu cầu này không hề quá đáng. Vốn dĩ tù binh chính là một trong những điều kiện trong việc hòa đàm, bây giờ Dạ Lương lại từ chối không cho bọn ta gặp mặt tù binh, như vậy không phải là do Đại Sở không thành tâm mà là do Dạ Lương không có thành ý".

"Bọn ta nói bọn họ còn sống thì tức là còn sống".

"Ta đây không được tận mắt gặp, nếu như sau khi ký khế ước thì mới phát hiện bọn họ đang hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở không cứu được thì phải làm sao?"

Hoàng đế Dạ Lương xoa xoa ấn đường, rõ ràng cũng cảm thấy hơi mất kiên nhẫn với mấy cổ luận không ra gì kia, liền hỏi: "Tĩnh Nguyệt công chúa muốn gặp ở đây hay là gặp trong địa lao?"

Thẩm Nguỵệt thản nhiên nói: "Mang người tới đây thì phiền phức quá, chi bằng để ta vào địa lao một chuyến".

Nếu như nàng không tận mắt nhìn thấy tình huống trong địa lao thì cũng không biết đám đại thần này đã tô son trát phấn lên hoàn cảnh thật sự như thế nào.

Nếu như tình huống trong đó quá tồi tệ thì nàng cũng có thể dùng nó để làm một quân bài thương lượng.

Đại Sở chỉ muốn trả lại ba thành trì đã lấy của Dạ Lương, nhưng bây giờ thì hay rồi, chẳng những Dạ Lương đòi năm tòa thành mà còn tăng lên tận bảy tòa thành.

Điều duy nhất Thẩm Nguỵệt nghĩ đến bây giờ là làm thế nào để cò kè mặc cả.

Nàng muốn Tô Vũ thoát khỏi tình huống khó xử này, tốt nhất là nên hoàn thành việc hòa đàm chỉ bằng ba tòa thành.

Dù hi vọng rất mong manh nhưng nàng vẫn phải cố gắng hết sức thử một lần.

Hoàng đế Dạ Lương nói: "Vậy thì các người đi trước đi. Người đâu, mau đưa công chúa Tĩnh Nguyệt và sứ thần đến địa lao một chuyến".

Thẩm Nguỵệt lễ nghi nói: "Tạ ơn bệ hạ".

Tô Vũ vuốt tay áo đứng dậy khỏi ghế, thi lễ với đại thần Dạ Lương sau đó mới cùng Thẩm Nguỵệt đi tới địa lao.

Địa lao vô cùng ẩm ướt và lạnh giá, vừa mới bước vào thì đã cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương.

Các ngục tối ở đây đều bị bỏ trống, chỉ được dùng trong những trường hợp đặc biệt, đặc biệt là nơi dùng để trừng phạt những kẻ chọc giận hoàng đế.

Ngoài ra ở đây vô cùng ẩm ướt lạnh giá cho nên cho dù không làm địa lao cũng không thích hợp để ở lại.

Tình hình hiện nay cũng không hề tầm thường, dùng nó để giam giữ tù binh cũng rất tiện lợi.

Tù binh Đại Sở bị nhốt ở ngục tối tận cùng bên trong.

Khi đi qua lối đi nhỏ, Thẩm Nguyệt nhìn thấy Liễu Thiên Hạc cũng đang bị nhốt trong ngục tối. Chỉ có điều nàng không hề dừng lại, chỉ thản nhiên bước qua hắn ta.

Càng vào sâu bên trong, mùi máu tanh trong không khí ẩm ướt càng nồng nặc.

Cho đến khi Thẩm Nguỵệt nhìn thấy người bị nhốt trong ngục tối nằm trong góc, nhếch nhác và đầy vết máu.

Phòng giam bên cạnh còn có một người, các vết roi trên người vẫn còn mới nguyên. Thẩm Nguỵệt chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được ai là Tần Như Lương và ai là Triệu Thiên Khải.

Không ngờ sau khi từ biệt ở cổng thành thì lúc gặp lại lại là trong hoàn cảnh này.

Nàng rốt cuộc cũng không phải là người có trái tim sắt đá, nhìn thấy một vị đại tướng quân oai phong lẫm liệt bây giờ lại bị bắt làm tù binh cũng cảm thấy có chút chua xót.

“Nàng có muốn vào thăm hắn ta một chút không?”, Tô Vũ hỏi.

Thẩm Nguỵệt nói: "Ta sẽ vào trong".

"Được rồi, ta đợi nàng ở bên ngoài".

Thẩm Nguỵệt bảo lính canh mở cửa ngục, tiếng khóa sắt leng keng vang lên nghe vô cùng chói tai.

Nhưng hắn ta thậm chí còn không hề động đậy một chút nào.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây