*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 88. Phiên ngoại III
Editor: Lăng
Lần đầu tiên Thục phi gặp hoàng hậu là sau khi vào cung được một tháng.
Theo lý, ngày thứ hai sau khi phi tần vào cung thì phải đi bái kiến hoàng hậu, nhưng tháng đó hoàng hậu lại bị bệnh nên miễn vấn an cho toàn bộ hậu cung.
Nha hoàn Xuân Nhiên mà Thục phi mang theo từ nhà mẹ rất lo lắng về tính tình bốc đốc xốc nổi của nương nương nhà mình, nếu như lần đầu tiên vấn an đã khiến hoàng hậu nương nương thì những tháng ngày tương lai ở trong hậu cung sẽ không tránh khỏi phải chịu rất khổ sở. Nàng người hỏi thăm khắp nơi nhờ sở thích cùng những điều kiêng kỵ của hoàng hậu nương nương, để nương nương nhà mình biết mấu chốt, đến lúc đó thì có thể nói những lời mà hoàng hậu nương nương thích nghe.
Chẳng ngờ, nàng hỏi thăm nhiều ngày, nhưng dù là Từ thiện phòng, Hoa kính, Ngự hoa viên hay là nghe được cung của các vị nương nương khác cũng đều trăm miệng một lời. Đều nói là tính tình hoàng hậu nương nương rất tốt, con người hiền hậu, cũng không làm khó người khác nên xin Thục phi nương nương cứ việc yên tâm.
Thục phi thân là nữ nhi võ quan, thích cưỡi ngựa bắn tên, bản tính thẳng như ruột ngựa, ghét nhất là người lòng dạ quanh co lòng vòng, là kiểu người không thích hợp để vào cung nhất đấy. Ai ngờ, nàng vừa qua khỏi mười lăm, trong nhà còn chưa kịp chọn hôn phu hợp ý cho nàng, thì trong cung đã hạ thánh chỉ phong nàng làm Thục phi.
Nàng vào cung còn chưa đến một tháng là đã thấy rất nhiều chuyện trước thì thế này nhưng sau lại thế kia, sớm đã chán ghét cấm nội hoàng cung này lắm rồi. Bất ngờ nghe những câu trăm miệng như một này thì há lại tin được, chỉ cảm thấy vị hoàng hậu này chắc chắn là người rất giả nhân giả nghĩa, hẳn là rất am hiểu ngoài mặt thì dụ dỗ cung nhân phục tùng, chứ sau lưng ai biết thực hư thế nào.
Nàng nghĩ thế, thế là ngày bái kiến cũng mặc kệ Xuân Nhiên ở bên cạnh gấp đến độ vò nát khăn tay, cứ từ tốn rửa mặt chải đầu rồi trang điểm. Đợi đến khi ra khỏi cửa cũng đã muộn đến một canh giờ rồi.
"Nương nương, không bằng để nô tỳ hướng đi thỉnh tội với hoàng hậu nương nương, nói là nương nương bị bệnh, mấy ngày nữa rồi hẵng gặp!" Xuân Nhiên vội la lên.
Giờ này mà đi, chẳng phải là ý bỡn cợt người khác quá rõ sao?
Thục phi lại ung dung tự nhiên bước lên kiệu, mất kiên nhẫn nói: "Sợ cái gì, không phải nàng ta là người hiền lành, tính tình rất tốt sao? Sao lại làm khó phi tần mới vào cung như ta chứ." Mấy ngày nay nàng đợi ở trong cung đến phát phiền, sớm đã nhịn một bụng lửa, luôn muốn tìm chỗ để phát tiết đây này.
Khi đến điện Nhân Minh, các phi tử vấn an đã rời đi từ lâu, Thục phi vào cửa điện đã có một cung nhân bước đến hành lễ với nàng, cười nói: "Thục phi nương nương đến rồi, nương nương của chúng nô đang chăm sóc hoa cỏ ở phía sau, đặc biệt dặn là nếu ngài đến thì mời ngài lập tức đi gặp người đó ạ."
Nàng ấy nói năng rất hòa nhã, như là hoàn toàn không biết Thục phi đến trễ.
Tính nết Thục phi bề ngoài trông giương nanh múa vuốt thế thôi, chứ thật ra lại rất dễ mềm lòng, người khác đối tốt với nàng một phần thì nàng có thể nhớ đến hai phần. Thấy cung nhân này mặt mũi ôn hòa nói thế, làm Thục phi còn chưa gặp hoàng hậu thì lòng đã hạ xuống một đoạn rồi.
Nàng được cung nhân kia chỉ dẫn đi vòng qua tiền điện, nhìn thấy một khu vườn sau đại điện
Giữa vườn là một con đường lát đá cuội, có thể thấy rất nhiều giả sơn gác mái, cỏ cây quý hiếm. Thục phi xuất thân thế gia đại tộc, những cảnh đẹp hiếm thấy trong mắt thế nhân đối với nàng mà nói cũng chỉ là bình thường, không có gì hấp dẫn cả.
Nàng đi sau lưng cung nhân bước về phía trước, đi đến cuối con đường mòn lát đá này thì thấy một người tố sam nhạt màu đang cầm cuốc nhỏ tự mình xới đất. Mà bên cạnh lại có một nhóm cung nhân đang đứng, là cầm trà hoặc nâng khăn nhưng không hề phát ra một tiếng động nào.
Thục phi biết đây chính là hoàng hậu nương nương.
Cung nhân dẫn đường nói nhỏ với nàng: "Thục phi nương nương chờ một chút." Xong rồi bước lên.
Nàng ấy đến gần, đầu tiên là hành lễ, rồi sau đó nói gì đó, Thục phi nhìn thấy hoàng hậu nhìn về phía bên này. Ánh mắt các nàng va vào nhau, đôi môi hoàng hậu nở nụ cười nhạt, gật đầu chào hỏi nàng.
Thục phi không biết lời đồn tính tình hoàng hậu nương nương rất tốt là thật hay giả, nhưng hoàng hậu nương nương thật sự rất rất xinh đẹp. Da trắng như tuyết, mắt đẹp như nước trong, khi người nhìn về phía này thì Thục phi lập tức bị hút hồn bởi một đôi mắt như nước mùa thu bất tận.
Nàng được dẫn đến trước mặt hoàng hậu, hành lễ với người. Lẽ ra lần đầu bái kiến thì phải làm đại lễ, nhưng Thục phi đột nhiên hoảng loạn nên quên mất, khi đứng dậy thì vẻ mặt kinh ngạc của hoàng hậu thì mới xấu ra.
Nàng đứng hơi xấu hổ không biết nên bái lạy lần nữa, hay là chờ nương nương vấn tội.
Nàng vô cùng căng thẳng, đúng lúc này hoàng hậu đã mở miệng, giọng người rất êm tai, ngữ điệu từ tốn, mang theo ý cười nhẹ: "Ta đang muốn nhân lúc vào xuân thì trồng mấy cây phong lan nên tiếp đón ngươi không được chu đáo."
Thục phi ngẩn ra, hoàng hậu thế mà lại không trách phạt nàng
Nàng lúng ta lúng túng nói: "Không chậm không chậm, là thần thiếp sơ suất với nương nương rồi."
Nàng nói xong, thấy tiểu cung nga nhỏ tuổi nhất sau lưng hoàng hậu nương nương bật cười.
Thục phi lập tức đỏ mặt.
Cung nhân dọn ghế đến, hoàng hậu nương nương ban ngồi: "Ngươi ngồi trước đi."
Thục phi không dám ngồi mà vẫn đứng ở chỗ đó, hoàng hậu cũng không ép, cười cười, hỏi: "Ngươi là cô nương nhà Sở hầu đúng không?"
Thục phi gật đầu trả lời: "Phụ thân thần thiếp là Sở Ân."
Cung nhân đem nước đến để hoàng hậu rửa tay, Thục phi đứng một bên nhìn, chỉ cảm thấy đôi tay trong nước của hoàng hậu thật là đẹp. Hoàng hậu rửa tay thay y phục, rồi mới ngồi xuống cười nói: "Được rồi, ngươi cũng ngồi đi."
Người đã ban ngồi lần thứ hai nên Thục phi không dám từ chối, cũng ngồi xuống theo.
Hai người các nàng ngồi không tính là gần nhưng cũng không xa, không khác mấy so với cách xếp chủ tọa khách tọa trong đại điện.
"Đến đây được một tháng rồi, thế đã quen chưa?" Hoàng hậu quan tâm.
Thục phi nhíu chặt mày, nói: "Rất là không quen, không hề giống trong nhà gì cả."
Lúc này không chỉ là tiểu cung nga kia, mà những cung nhân còn lại cũng cúi đầu giấu ý cười.
Quy củ của điện Nhân Minh là nghiêm túc nhất trong hậu cung, nhưng tiếc là bọn họ ở trong cung nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ gặp phi tử thật thà đến thế, vậy nên không nhịn cười nổi.
Thục phi thấy không được tự nhiên, lập tức sợ hãi không dám nói gì.
Hoàng hậu vẫy tay cho mọi người lui xuống, trong vườn giờ chỉ còn lại hai người các nàng.
"Trong cung nhiều điều lệ, người lại đông, va chạm cũng nhiều nên khó tránh khỏi việc ồn ào. Nếu người không quen thì bớt lui tới với bọn họ là được." Hoàng hậu nhẹ giọng nói.
Người quản lý hậu cung rất sạch sẽ, phi tử, cung nhân đều không dám làm chuyện trái với quy củ trong cung. Tuy nhiên, vì đông người nên vẫn khó tránh khỏi phân tranh, cũng không thể tránh khỏi tranh lợi nên hậu cung vẫn rất ồn ào ầm ĩ.
Thục phi nghe thế cảm thấy Hoàng hậu nói rất đúng, nàng chú ý đến mảnh đất chỉ mới xới được một nửa: "Nương nương muốn trồng phong lan, thì để thần thiếp phụ giúp nương nương đi." Từ nhỏ nàng đã cưỡi ngựa bắn tên, sức lực rất khỏe, xới đất chỉ là chút chuyện nhỏ.
Tiểu cô nương mặt mày tươi đẹp, cười lên rạng rỡ vô lo hồn nhiên.
Hoàng hậu gật đầu nói: "Được......"
Thế là Thục phi xới đất, hoàng hậu rải hạt giống, mảnh đất nhỏ này nhanh chóng được gieo đây phong lanh.
"Nương nương thích phong lan sao ạ?"
"Thích, rất thích."
"Thế vì sao lại chỉ trồng một vùng nhỏ thôi?" Thục phi khó hiểu, quay đầu nhìn thấy nơi khác trồng đầy kỳ hoa dị thảo. Khu vườn này là của vườn hoàng hậu nương nương, nếu người thích thì có thể trồng đủ loại phong lan, đợi đến khi hoa lan nở rộ chẳng phải sẽ vui vẻ thoải mái sao?
Hoàng hậu gieo mấy hạt giống phong lan cuối cùng xuống đất, nghe nàng nói thế thì không khỏi cười cười, rồi sau đó lại là rất bất đắc dĩ: "Nào có thể được thuận theo ý mình vậy chứ."
Thục phi nghe mà khó hiểu: "Người là hoàng hậu mà, đương nhiên là có thể thuận theo ý mình rồi."
Hoàng hậu lắc lắc đầu: "Vì ta là hoàng hậu nên mới không thể thuận theo ý mình được."
Thục phi vẫn là không hiểu, hoàng hậu là người tôn quý nhất thiên hạ này chỉ sau hoàng đế, vì sao lại không thể làm việc thuận theo ý mình được chứ? Nàng còn muốn hỏi, bỗng thấy có một cung nhân tới bẩm, nói là Lâm thượng thiện của Ngự thiện phòng có việc cầu kiến.
Hoàng hậu không thể rảnh rỗi.
Người nhận lấy khăn ướt từ tay cung nhân, lau tay rồi nói với Thục phi: "Ngươi về trước đi, nếu ở trong cung nhàm chán thì có thể đến chỗ ta nói chuyện."
Thục phi đáp lời: "Dạ......"
Hoàng hậu đi mất.
Thục phi đứng tại chỗ, nhìn bãi đất trống trơn kia, nơi đó chỉ vừa mới gieo hạt, không biết đến khi nào thì phong lan mới mọc nữa.
Xuân Nhiên đứng ngoài điện chờ đã sốt ruột từ lâu, thấy Thục phi ra thì vội đến đón, quan tâm hỏi han: "Nương nương có ổn không? Hoàng hậu có làm khó nương nương khôn?"
Nàng đi lâu như vậy, Xuân Nhiên lo là liệu có phải đang bị phạt trong đó không, đang nghĩ ngợi phải làm sao để xin cung nhân điện Nhân Minh vào hỏi thăm đây này. May là nương nương đã ra ngoài.
Nàng lắc đầu, thở dài: "Hoàng hậu nương nương quả thật là người tốt."
Xuân Nhiên ngẩn ra, hỏi: "Không phải ngài nói quá nửa là giả vờ sao? Sao mới gặp có một lần mà đã nói hoàng hậu tốt rồi thế?"
Bấy giờ Thục phi mới nhớ là trước khi nàng đi gặp thì đã nghĩ hoàng hậu chắc chắn là người giả nhân giả nghĩa. Cho nên mới khoan thai tới muộn, cố ý chậm chạp. Ai ngờ hoàng hậu chẳng hề tức giận, không giận vì nàng đến muộn và cũng không giận vì nàng không làm đại lễ. Người ôn hòa trò chuyện với nàng, còn nói là nếu sau này nhàm chán có thể đến tìm người.
Thục phi bỗng thấy hổ thẹn, cảm thấy hóa ra bản thân đã nghĩ oan cho người tốt: "Là ta nghĩ sai rồi, hoàng hậu rất tốt, khoan dung dịu dàng, lời đồn của các cung nhân không hề sai."
Nàng nói thế trái lại càng khiến Xuân Nhiên thêm sầu, nương nương ở trong nhà bị bảo bọc tốt quá rồi.
Sở hầu có ba trai nhưng chỉ có mỗi một cô con gái này, thế nên đương nhiên nàng như hòn ngọc quý trên tay, trong nhà có thứ gì tốt cũng đều đem đến trước mặt nàng để chọn thoải mái. Nàng thích cưỡi ngựa thì tìm bảo mã khắp nơi để lấy lòng nàng, nàng thích bắn tên sẽ lại tự mình giáo nàng, không đọc thi thư, cũng không đọc Nữ tắc Nữ giới, càng đừng nói đến học nữ công.
Tuy nhiên, thiên kiêu vạn sủng như thế ở ngoài cung còn đỡ, gả cho con cháu thế gia hoặc là hầu môn, thậm chí là tông thất cũng được, Sở hầu đều có thể đè ép được. Ai dè cứ phải gả làm phi của thiên tử, muôn vàn dung túng, cưng chiều mọi giá đã nuôi dưỡng thành một tính cách không hợp rồi.
Xuân Nhiên vẫn luôn lo lắng tính tình của nương nương sẽ làm hại chính ngài ấy.
Như bây giờ vậy, lòng người khó dò, há có thể dễ dàng phân biệt tốt xấu được. Huống hồ đây còn là ở trong cung, có ai mà không phải trên mặt một vẻ nhưng sau lưng lại một vẻ chứ. Khổ nỗi nương nương lại cả tin đến vậy đấy, chỉ mới gặp một lần mà đã nhận định hoàng hậu là người tốt rồi.
Xuân Nhiên sầu muộn khỏi nói, nhưng nàng lại không tiện khuyên nhủ được. Nàng đã hầu hạ Thục phi nhiều năm như vậy, sao lại không biết tính nết ngài có được. Thục phi cố chấp, ngài đã cảm thấy tốt thì quyết không thay đổi.
Xuân Nhiên cũng chỉ đành biết thầm thở dài.
Mấy tháng tiếp theo, Thục phi thường xuyên chạy đến cung hoàng hậu, cũng dần dần thân quen với hoàng hậu.
Đôi khi hoàng hậu rảnh thì sẽ nói chuyện với nàng, pha lẫn chút điều lệ trong cung, nói cho nàng cần phải để ý điều gì, trong cung có chuyện gì tuyệt đối không thể làm. Những lúc hoàng hậu không có thời gian thì Thục phi sẽ tự mình đợi.
Dù sao nữ tử vừa vào cung thì cả đời này cũng đã định rồi. Năm tháng tiếp theo chỉ là sống uổng, thứ Thục phi không thiếu đó nhất là thời gian có thể thoải mái tiêu xài.
-----
Haizz, nghe khúc cuối buồn ghê, đang sống ngon lành thì tự nhiên bị đày ải vào cung. Tác giả ác quá, đến phiên ngoại rồi mà còn làm người ta buồn. Xuân Nhiên là phiên bản nữ của Huyền Quá, âu sầu vì hai mẹ con Thục phi chỉ biết say mê cô cháu nhà họ Trịnh.