Thanh Cung Sủng Phi

42: Chương 42


trước sau

Edit: Tuệ Quý phi
Beta: Rine Hiền phi
 
Tú Nguyệt gắp một miếng gân bò cho vào miệng, xưa nay gân bò đều nghiêng về phần dai cứng nhưng miếng gân bò này lại mềm mại, ngọt thanh, nhai kĩ lại không mất đi cái ngon của gân. Đầu lưỡi nàng đã sắp bị mê hoặc toàn bộ rồi, thật không biết ngự trù dùng biện pháp thần thông quảng đại gì mà có thể làm được đến mức này.
Sau đó nàng lại ăn thêm hai miếng, vốn còn muốn ăn cả thịt heo xông khói và gà xào nấm tươi, tiếc là đặt ở quá xa. Tú Nguyệt nghĩ, lại cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn ăn gì cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thái giám hầu thiện tự động gắp vào trong bát, còn nếu nàng muốn ăn thì chỉ có thể tự mình đứng lên.
Tâm tình Hoàng đế giống như trời mưa vậy, nghĩ lại thì vẫn là bỏ đi, tránh để bản thân lại gây họa.
Nàng bèn bỏ xa lấy gần, để ý đến món cá hấp được đặt ở giữa, con cá kia tròn xoe, không biết là loại cá gì, thân lại dẹt dẹt, nhìn qua rất buồn cười.
Trước nay nàng chưa từng được thấy, loại cá hiếm lạ như vậy hẳn là cống phẩm rồi.
Tú Nguyệt tò mò gắp một miếng, chất thịt quả nhiên tươi ngon vô cùng, hại nàng suýt nữa đã kinh ngạc đến cảm thán ra tiếng, không nhìn được lại duỗi đũa muốn đi gắp tiếp.
Còn chưa chạm đến đĩa cá thì Hoàng thượng ở bên kia đột nhiên đứng lên, ném khăn ướt nô tài dâng lên để lau tay sang một bên, hẳn là không tính dùng tiếp bàn thức ăn này.
Tú Nguyệt có ngàn vạn không muốn cũng chỉ có thể lập tức đứng lên theo, rất nhanh đã có nhóm thái giám tiến vào thu dọn theo thứ tự. Ngạc La Lý từ cửa nhanh nhẹn tiến lên nghênh đón, cung kính nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, căn phòng có giường ở Tây thứ gian kia đã sắp xếp thỏa đáng, Hoàng thượng có muốn lập tức đi nghỉ ngơi hay không?"
Ngung Diễm đi về phía cửa, lúc đi ghé mắt liếc y một cái.
Hai tròng mắt của Ngạc La Lý lập tức xoay chuyển, trong lòng cực kỳ khôn khéo, y ngược lại đi đến trước mặt Tú Nguyệt, khách khí nói: "Nguyệt Thường tại, người đến hầu hạ Hoàng thượng nghỉ trưa đi, đi nhanh đi?"
Tú Nguyệt mới ăn no ba phần, trơ mắt nhìn từng món từng món bị mang đi, trong lòng nàng đang tiếc hận từng đợt từng đợt một lại bỗng nhiên nghe được Ngạc La Lý nói vậy, không hiểu ra sao mà khó xử nhỏ giọng nói: "Ngạc Tổng quản, ta mới vào cung chưa được mấy ngày, thời gian hầu hạ Hoàng thượng lại càng ngắn, Hoàng thượng nghỉ trưa, ta có chút... còn chưa từng hầu hạ, ngài để ta đi sợ là hầu hạ không chu toàn..."
Nàng cúi đầu, hơi sầu khổ: "Không dối gạt Tổng quản, Hoàng thượng phạt ta chép 《 Nữ Tắc 》 《 Nữ Huấn 》mười lần, ra hạn phải chép xong trong vòng bảy ngày, nếu không chép xong đến lúc đó ngón tay của ta đều không giữ được. Mong rằng Tổng quản châm chước cho, có thể đổi một vị nương nương chăm sóc thỏa đáng, tri kỉ hơn đi được không."
Ngạc La Lý thầm mắng một trận trong lòng. Nhưng thật ra nàng lại có thể tự hiểu lấy mình, chuyện hầu hạ không thỏa đáng còn để nàng phải tự mình nói sao! Nếu còn nói tiếp y còn không muốn để nàng tiếp tục hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng luôn ấy chứ, nhìn đôi mắt ấm ức không mặn không nhạt kia của Hoàng thượng, đến hắn còn đau lòng nữa là.
Nếu Ngạc La Lý y có thể làm chủ thì sao lại không nghĩ đến việc bán cho các vị nương nương khác một cái ân tình chứ, nhưng việc này có thể để y và nàng đứng đây nói là được sao?

Trong lòng Ngạc La Lý bốc hỏa, trên mặt lại không để lộ chút gì, vẫn nhẫn nại cười cười đáp lời: "Lần này Thánh thượng không triệu nương nương hậu cung, Dưỡng Tâm điện cũng chỉ có mình Nguyệt Thường tại người là phi tần, người không đi thì không thích hợp lắm đâu? Nếu người không đi, chọc giận Hoàng thượng mà bị trị tội đại bất kính thì cũng đừng kêu nô tài đỡ thay người đó, nô tài có mấy cái đầu để người kéo chứ, người muốn nói gì thì xin tự mình đi Tây thứ gian nói với Hoàng thượng đi."
Những lời này là thật sự cự tuyệt, Tú Nguyệt rũ mắt xuống, lại cười đáp lại y: "Nếu đã vậy thì phiền Tổng quản dẫn đường."
Ngạc La Lý khẽ gật đầu cười, làm một tư thế mời: "Nguyệt tiểu chủ, mời người, Nguyệt tiểu chủ hiểu chuyện, nói chuyện với người không uổng công mà."
Tú Nguyệt nghĩ đến cần trăm cuốn 《 Nữ Tắc 》 chưa chép xong cảm thấy đường sống càng thêm xa. Thậm chí nàng bắt đầu nghi ngờ có phải Hoàng đế cố ý muốn xem nàng nỗ lực giãy giụa thế nào trong vòng bảy ngày này hay không, đến cuối cùng vẫn là không chép xong mười lần 《 Nữ Tắc 》 《 Nữ Huấn 》, không thoát khỏi vận rủi phải nhận lấy hình phạt.
Ngạc La Lý vừa dẫn đường ở phía trước vừa nói chuyện với Tú Nguyệt: "Nguyệt tiểu chủ, người là lần đầu hầu hạ Hoàng thượng nghỉ trưa, các phi tần đều không nên ăn mặc hoa lệ rườm rà, người đến phòng tắm phía sau tắm gội đổi một bộ thường phục là được. Người mới vừa cùng Hoàng thượng dùng bữa, một thân mùi dầu mỡ này cũng là bất kính."
Tú Nguyệt đi theo phía sau, gật gật đầu: "Ngạc Tổng quản nói đúng, đa tạ Ngạc Tổng quản chỉ điểm."
Nàng lập tức đi phòng tắm tắm gội, cởi trâm, thay một bộ thường phục nhạt màu rồi sau đó theo Ngạc La Lý đến gian phòng duy nhất trong Tây Thứ gian kia.
Ngạc La Lý tiến vào trước, hành lễ nói: "Hồi Hoàng thượng, Nguyệt Thường tại đến rồi."
Ngung Diễm đưa lưng về phía bọn họ, đang được mấy tiểu thái giám thay áo ngủ cho, nghe vậy không nói gì.
Ngạc La Lý ngừng lại một chút, thấy Hoàng đế không có dặn dò gì bèn vẫy tay với các cung nhân hầu hạ trong phòng, các cung nhân lục tục khom người lui ra ngoài, Ngạc La Lý là người cuối cùng rời khỏi phòng, y còn tiện tay nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người, lúc trước trong lòng Tú Nguyệt vốn có chút hoảng loạn luống cuống tay chân, lại bởi vì mang theo mấy phần nghi ngờ về việc chép sách với Hoàng thượng mà đã hòa tan những sự xấu hổ đó.
Nàng đi đến bên cạnh Ngung Diễm, ấp a ấp úng dò hỏi hắn: "Tần thiếp... hầu hạ Hoàng thượng nghỉ trưa."
Ngung Diễm liếc mắt nhìn giường Bát Bộ ở nơi xa một cái, lắc đầu: "Hôm nay trẫm nghỉ tạm ở đây."
Tú Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn đến giường ngủ ở nơi này. Lúc này nàng mới phát hiện cách bày trí gian phòng này có chút khác biệt với những gian phòng bình thường khác, nhiều thêm một cái sập.
Giường La Hán trong phòng này cũng không phải là nhỏ, nếu muốn nghỉ ngơi một lát lại không muốn nằm giường Bát Bộ, phần lớn đều là dùng giường La Hán nghỉ một chút cũng được, cũng bớt việc lại tiện lợi.
Tú Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc sập kia, kín đáo nhíu mày một cái, cũng không phải quá rộng, miễn cưỡng chỉ nằm được nửa người, xoay người qua lại cũng không thoải mái, sao Hoàng thượng lại muốn ngủ trưa ở đây?

Nàng cũng chỉ dám tự hỏi trong lòng, trên mặt vẫn là kính cẩn tuân theo mà mời Hoàng thượng nghỉ trên sập.
Sập hẹp như vậy nàng cũng không tiện ngồi bên mép hầu hạ, vẫn là ngoan ngoãn đứng thì hơn.
Tú Nguyệt lui về phía sau hai bước, trong lòng nghĩ thầm, có phải là Hoàng thượng muốn nàng đứng không ở đây lãng phí một canh giờ mới cố ý chọn cái sập này để nghỉ trưa không? Không chừng là như vậy thật.
Đang mải suy nghĩ lại thấy Ngung Diễm dựa trên giường  nhìn chằm chằm nàng, lại còn dùng loại ánh mắt rất khó miêu tả bằng lời nhìn chằm chằm nửa bên mặt có dấu nay của nàng.
"Lên đây." Hắn nói.
Tú Nguyệt trừng mắt, còn cho là mình gặp ảo giác, nàng thất thần tại chỗ một hồi lâu cũng không nhúc nhích: "Hoàng, Hoàng thượng..."
Cái sập như vậy, nếu nàng lên thì để Hoàng thượng nằm đâu?
Ánh mắt Ngung Diễm lộ ra uy nghiêm thực sự, giọng điệu cũng nghiêm nghị hơn chút: "Thế nào, không nghe thấy trẫm nói gì sao?"
Tú Nguyệt vội cúi đầu: "Tần thiếp không dám."
Trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, căng da đầu cẩn thận ngồi xuống mép sập, cũng chỉ dám ngồi một phần ba, gần hơn nữa sẽ chạm đến thân thể Hoàng thượng.
Ngung Diễm không tiếng động nghiêng người, ý bảo nàng leo hẳn lên.
Nhìn sắc mặt Hoàng thượng có chút điềm báo long nhan đại nộ: "Lên đây, không phải kêu ngươi ngồi."
"Vâng, vâng, tần thiếp tuân mệnh." Tú Nguyệt lập tức cởi giày tất, quy quy củ củ leo lên, khoảng cách càng bị thu hẹp.
Nàng đang không biết làm sao thì Ngung Diễm đã vươn một bàn tay dùng sức nắm lấy mặt nàng, niết những dấu ngón tay cố ý làm giả kia, tắm xong thế nhưng nước cũng không thể hoàn toàn rửa sạch.
Tú Nguyệt bị niết đến đau, lại mạnh mẽ nhịn không dám thốt ra tiếng, trong lòng nàng hiểu ra, hóa ra Hoàng thượng chưa bao giờ buông tha chuyện này, chẳng qua là đến lúc này mới phát tác mà thôi.

Đang bị đau lại bị Ngung Diễm dùng sức kéo, trực tiếp nhào xuống sập, cả người hoảng hốt không ngừng tìm đường bò xuống.
Nghĩ hẳn là Hoàng thượng không muốn nhìn thấy khuôn mặt giả tạo này của nàng.
Nếu Hoàng thượng đã chán ghét, vậy thì Tú Nguyệt nào dám quay đầu lại nữa, chỉ dám thành thành thật thật nằm bò trên sập. Nàng không biết lúc này Hoàng đế đang bị nàng quay lưng ở đối diện đang dùng ánh mắt gì nhìn nàng, lại càng không dám đoán tâm tư hiện tại của hắn.
Bỗng nhiên người phía trên cứ như vậy đè ép xuống, dính sát vào phía sau lưng, thổi hơi nóng bên tai nàng: "Ngươi cho rằng trẫm dễ lừa gạt vậy sao, vài ba câu đã dễ dàng buông tha cho ngươi?"
Tú Nguyệt cơ hồ không đáp lại được, cùng lúc đó nàng cảm thấy eo mình như sắp bị siết gãy.
Lực tay của Hoàng thượng rất nặng, Tú Nguyệt không dám kêu đau, chiếc áo lót duy nhất trên người cũng bị cởi ném trên mặt đất, nàng còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì thì dưới thân đã truyền đến từng trận đau đớn, đau đến mức nàng không nhịn được rên ra tiếng lại bị một bàn tay duỗi đến che lại trước. Lực mạnh đến mức nàng bị ép phải ngẩng đầu lên, chỉ sót lại mấy tiếng ư a.
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc của Hoàng thượng: "Chiếc sập này thật tốt, thật vững chắc, không mềm giống như giường."
Hóa ra là muốn chọc ghẹo nàng thế này, mới chọn gian phòng có sập này...
Suy nghĩ lúc này của Tú Nguyệt cực loạn, nàng nghĩ đến món cá dẹt chưa kịp ăn vừa rồi, nàng cho rằng chính mình cũng biến thành con cá đó, bị đè trong chảo dầu để chiên, đau thấu xương tủy, lật qua lật lại, còn phải chiên lần thứ hai.
Sập quả nhiên vững chắc, không chút sứt mẻ. Bản thân nàng ở phía trên lại sắp tan thành từng mảnh rồi.
Ngoài cửa sổ xuất hiện vài bông tuyết, địa long trong phòng lại đốt đến cực nóng, hai người trên sập rất nhanh đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Giờ Mùi canh ba, Ngung Diễm ngủ trưa tỉnh dậy, cả người cảm thấy sảng khoái, hắn đứng dậy để bọn thái giám hầu hạ đổi gian phòng tắm gội thay quần áo.
Lúc đi ra, các cung nhân cẩn thần dẫn đường, Ngung Diễm hơi dừng bước một chút, vẫn là không trực tiếp quay về tiền điện xem nốt mấy bản tấu chương còn dư lại, ngược lại trở về tẩm điện ở Tây thứ gian.
Vừa rồi lăn lộn kịch liệt như vậy, luôn có chút không yên tâm, rốt cuộc nàng vẫn còn ít tuổi mà.
Ngung Diễm tiến đến trước sập, thấy bên trên chỉ hơi hơi phồng lên một khoảng nhỏ, chùm đến kít như hũ nút, vẫn không hề nhúc nhích, không lộ ra chút sức sống nào.
Ngung Diễm biết nàng bị đòi hỏi quá độ, tâm tình tất nhiên không tốt cho nên động tác cũng nhẹ nhàng hơn một chút, hắn cẩn thận xốc chăn lên, vén những sợi tóc hỗn loạn trên mặt sang hai bên, Tú Nguyệt lại nhắm hai mắt quay mặt đi hướng khác, không nhìn hắn.
Đến cả chính thê như Hoàng hậu cũng không dám bày sắc mặt như thế với Hoàng thượng, Tú Nguyệt cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi, hơn nữa còn ở phân vị Thường tại thấp kém.
Nhưng hắn lại không tức giận, giọng điệu bớt đi chút uy nghiêm của bậc Đế vương, ôn hòa nói: "Là trẫm làm đau ngươi sao."
Vẫn không có ai đáp lại hắn lấy nửa lời như cũ.

Hắn vươn tay, kiên nhẫn xoa xoa, trên người nàng đã xuất hiện mấy vết đỏ ghê người do bị véo mà thành, cằm cũng vậy, lực che miệng bị dùng quá mạnh, hiện tại không nhìn rõ mấy nhưng qua mấy ngày chỉ sợ là sẽ sưng lên.
Vốn là định cho nàng một chút dạy dỗ, tức giận vì nàng cố ý làm ra những vết thương giả kia, chọc phải lục cung suy đoán phá hủy thanh danh của hắn, lại không ngờ biến nàng thành thế này, hắn không khỏi sinh ra chút hối hận.
Ngung Diễm ngồi xuống bên sập, ôm cả người cả chăn vây Tú Nguyệt vào trong lòng, nhìn gần lại thấy khóe mắt nàng có điểm điểm nước mắt.
Hắn có chút kinh ngạc ngoài dự đoán, theo sau là trở tay không kịp: "Là đau ở đâu sao, nói với trẫm xem?"
Nàng cũng sẽ thật sự khóc sao?
Đây là lần đầu hắn thấy. Vốn chỉ từng gặp nàng làm sao chu toàn mọi mặt với cái tên cẩu nô tài Trần Đức kia, đến cả mức nhẫn tâm dùng bả vai mình thay hắn chắn một đao, lại trước sau không rên một tiếng, còn quay lại an ủi hắn.
Giây phút đó trong lòng hắn chấn động mạnh, thế nhưng chưa từng thấy một nữ tử nào có thể làm được như thế.
Nàng thế mà lại không giống như những nữ tử khác ở hậu cung, mỗi người đều nhu nhược như đóa hoa kiều diễm, gắt gao dựa vào hắn, chờ đợi hắn lâm hạnh, toàn bộ đều nhờ ơn trạch của hắn che chở.
Ngung Diễm lẩm bẩm: "Lần đầu tiên thị tẩm cũng không khóc, sao hiện tại lại khóc rồi?"
Lần đầu tiên thị tẩm đã bị đối xử như vậy, ngày hôm sau vẫn là yên lặng chu toàn với hắn. Sau lại mặc dù nàng sống ở hậu cung vất vả hèn mọn cũng chưa từng thấy nàng lộ ra chút nhụt chí nào.
Hắn vốn nghĩ rằng những khó dễ phải chịu trong cung sẽ ép Tú Nguyệt dựa vào hắn gần hơn chút, đặt sức nặng của quân ân vào trong lòng mà lấy lòng hắn nhiều hơn chút.
Vốn cho rằng nàng sẽ mãi mãi không bao giờ khóc, vậy mà cũng có lúc không ngăn được nước mắt sao?
Ngung Diễm ôm người sát thêm một chút, nhẹ giọng dỗ dành: "Là trẫm không đúng, đều là trẫm không tốt, đừng khóc."
Hắn là Đế vương luôn cao cao tại thượng, mặc dù là tạ tội cũng sẽ không trực tiếp nói ra, chỉ biết dùng biện pháp trực tiếp nhất của bậc Đế vương: "Ngươi muốn gì, nói với trẫm, trẫm đều sẽ cho ngươi."
Lời này nói xong thì Tú Nguyệt mới bắt đầu có chút phản ứng, nàng ho khụ một tiếng, vẫn nhắm chặt mắt, còn hơi hơi có tiếng nức nở: "Hoàng thượng phạt ta trong vòng bảy ngày phải chép xong mười lần 《 Nữ Tắc 》và《 Nữ Huấn 》! Trước mắt đã qua giờ Mùi, ta không chỉ chưa chép xong lấy một lần mà hai tay còn đang run rẩy, bảy ngày sau làm thế nào giao ra được mười lần 《 Nữ Tắc 》 《 Nữ Huấn 》đây! Hoàng thượng đã mở miệng vàng, bảy ngày sau ta không giao ra được thì đầu ngón tay đều bị chặt hết! Chẳng lẽ đây không phải là do Hoàng thượng cố ý sao?"
Lúc này ngung Diễm mới suy nghĩ cẩn thận, hóa ra nàng vẫn luôn lo lắng là vì chuyện này, hóa ra là vì chuyện này!
Lúc ấy ở Trữ Tú cung hắn định số lượng trong lúc tức giận, cũng không suy nghĩ kĩ thời gian hoàn thành.
Khó trách vừa rồi nàng vẫn luôn đùn đẩy, đến cả dùng cơm cũng không muốn, thì ra vẫn luôn buồn bực vì chuyện này. Nếu nói sớm cho hắn biết thì cần gì phải sợ hãi ưu tư nhiều chuyện không cần thiết như vậy.



trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây