Lại là một ngày ánh nắng tươi đẹp, Tiêu Dực đem cái bàn chuyển đến dưới mái hiên để cho Diệp Khê luyện chữ, tự mình ở trong sân đem gân bò cột một đầu vào trên tảng đá lớn, kéo một đầu khác ra xa. Tiêu Dực còn chưa có sử dụng nhiều sức mà nó đã vỡ ra, tảng đá lớn kia làm cho cô cố hết sức chín trâu hai hổ chuyển về đã bị bánh xe kéo đi mất. Tiêu Dực nhụt chí đem gân bò quăng một cái xuống đất, Diệp Khê luyện chữ dưới mái hiên lập tức nhỏ giọng mà kêu nàng: “Thê chủ?”
“Tiểu Khê Nhi, ngươi nói xem tại sao trước kia ta không chịu xem nhiều sách cách tạo ra cung tiễn một chút, tại sao lại không nghiên cứu thật kỹ một chút cách tạo ra cung tiễn vậy?”
Diệp Khê nghiêng đầu lệch một bên, đề nghị nàng: “Vậy bây giờ thê chủ xem, ta đi lấy sách cho thê chủ.”
Tiêu Dực sửng sốt, lại khôi phục tâm tình tốt: “Không cần, bằng tài trí thông minh của thê chủ ngươi là ta đây, không cần đọc sách cũng có thể làm ra nó.”
“Thê chủ có thể làm ra được.” Diệp Khê khẳng định gật gật đầu, sau đó vô tâm tiếp tục luyện chữ. Tiêu Dực cũng nhặt gân bò lên kéo kéo một lần nữa, phải làm như thế nào nó mới có tính dẻo đây?
“Tiêu Dực.”
Tiêu Dực ngẩng đầu: “Đàm Chương Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?”
“Hôm nay trên đường cùng An đại thúc và Tiểu Vụ đi bán dây xích tay, có người tới nhờ ta nói với ngươi cái này.” Đàm Chương Nguyệt vừa vào nhà vừa nói chuyện, vừa đi đến bên cạnh bàn nhìn thấy: “Tiểu muội phu, ngươi thật sự là học chữ hả? Muốn làm tài tử sao?”
“Không phải, chỉ là học.” Diệp Khê nhỏ giọng trả lời, sau đó rót chén nước cho Đàm Chương Nguyệt. Đàm Chương Nguyệt cũng không khách khí, bưng chén lên liền uống mấy miệng to, uống xong thấy Tiêu Dực ở trong nhà có chút do dự.
“Tiêu Dực, ngươi đang làm gì vậy?”
“Kéo gân bò.”
“Gân bò?” Đàm Chương Nguyệt kinh ngạc hô lên: “Thịt bò nha! Đắc tiền như vậy ngươi cũng mua?” Đi vài bước đến bên cạnh Tiêu Dực, chỉ vào gân bò kia bị biến thành không ra hình dạng gì vô cùng đau đớn: “Ngươi… ngươi không phải mua về ăn sao? Ngươi đang làm gì thế?”
“Ta kéo nó.” Tiêu Dực dao động liếc mắt nàng một cái, cô đã nói qua rồi mà.
“Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi kéo nó ra làm cái gì?” Đàm Chương Nguyệt muốn tan vào không khí, ‘thịt bò nha, so với thịt heo còn đắt tiền hơn, nàng thế lại mua! Mua thì mua đi, nàng thế lại còn không ăn, mà lại ở đây lãng phí?'
“Ta muốn làm cho nó có tính dẻo một chút, ngươi có biết cách nào không?” Tiêu Dực khiêm tốn thỉnh giáo.
“Không biết! Ta chỉ biết có thể đặt ở trong nồi nấu ăn!” Đàm Chương Nguyệt không khách khí trả lời.
“Như vậy à!” Tiêu Dực cười cười, đem gân bò để một bên: “Đúng rồi, ngươi không phải mới vừa nói muốn nói cho ta biết cái gì? Người nào nhờ ngươi đến nói?” Hình như, cô không có kết giao với bằng hữu mới nha.
“Một tiểu công tử, nói ngươi đi Chân Vị Lâu một chuyến.” Đàm Chương Nguyệt thúc thúc Tiêu Dực, thấp giọng nói: “Ngươi khi nào thì biết tiểu công tử xinh đẹp như vậy hả? Làm gì ở Chân Vị Lâu?”
Tiêu Dực dao động nhìn mặt nhiều chuyện của nàng, bất đắc dĩ nói: “Ta căn bản là không biết tiểu công tử ngươi nói là ai.”
“Như vậy ai sẽ gọi ngươi đi Chân Vị Lâu?”
Tiêu Dực nghĩ nghĩ: “Ông chủ Chân Vị Lâu, là khách quen lần trước mua chữ hỷ.”
“Ta nhớ ngươi đã nói hắn là nam.”
“Là nam.”
Đàm Chương Nguyệt sờ sờ cằm, tặc lưỡi cười nói: “Hắn lại bảo ngươi đi, có phải coi trọng ngươi hay không?”
Tiêu Dực tức giận mở to hai mắt nhìn nàng: “Nói trọng điểm, hắn gọi ta đi làm cái gì?”
“Ta làm sao biết.” Đàm Chương Nguyệt buông tay: “Ta chỉ là truyền lời mà thôi.”
“Ta đã biết, ngày mai đi.”
“Thê chủ, ngài muốn đi đâu?” Tai Diệp Khê thính nghe được Tiêu Dực nói ngày mai đi.
“Khê Nhi đừng lo lắng, Chân Vị Lâu tiện thể nhắn ta đến đó.”
“Thê chủ, Bành công tử có phải muốn mua chữ hỷ hay không?” Diệp Khê một tay nắm bút lông, ánh mắt sáng chói nghĩ: ‘đã là Chân Vị Lâu, khẳng định là Bành công tử tìm thê chủ rồi.’
“Có thể là vậy, ngày mai ta đi xem thử.”
* * *
Ngày hôm sau, lúc Tiêu Dực chạy sớm liền thuận tiện đi qua Chân Vị Lâu, quả nhiên là Bành Thục Yến tìm cô.
Bành Thục Yến cười yếu ớt nói ra: “Tiêu tiểu thư, lâu rồi không gặp, có tốt không?”
“Đều tốt, đa tạ công tử quan tâm, xin hỏi công tử tìm ta đến có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi Tiêu tiểu thư một chút, cảm thấy Chân Vị Lâu như thế nào?”
Tiêu Dực mỉm cười: “Công tử tìm ta đến, cũng không chỉ là muốn hỏi ta những lời này chứ?”
“Đương nhiên không phải, ta là muốn mời ngươi làm chưởng quầy Chân Vị Lâu.”
Tiêu Dực nhíu mày: “Làm chưởng quầy? Vậy chưởng quầy trước kia đâu?”
“Ta nghĩ, nàng ấy đã không thể đảm nhiệm chức vị chưởng quầy Chân Vị Lâu này nữa.”
“Bành công tử làm sao liền cảm thấy ta có thể đảm nhiệm chức vị này?”
“Chỉ dựa vào sự kiện tơ hồng lần trước liền đủ để hiện ra tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, dĩ nhiên có thể đảm nhiệm.”
Tiêu Dực cười lắc đầu: “Cám ơn công tử nâng đỡ, Tiêu Dực chỉ là một người bình thường, kiến thức nông cạn, không có năng lực kia.”
Bành Thục Yến sửng sốt, không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt, hắn cho rằng nàng sẽ cùng hắn thảo luận tiền tiêu vặt hàng tháng.
“Tiêu tiểu thư vì sao phải cự tuyệt? Tiền tiêu vặt hàng tháng của chưởng quầy Chân Vị Lâu không thấp, sẽ không thể so với đan dây xích tay kiếm tiền, nói vậy Tiêu tiểu thư cũng không phải hàng tháng đều có thể gặp được khách quen như ta vậy chứ? Hơn nữa làm chưởng quầy xuất sắc, về sau còn có thể đi lên trên.”
Tiêu Dực vẫn mỉm cười lắc đầu: “Đa tạ Bành công tử chiếu cố, nhưng Tiêu mỗ tạm thời không có quyết định này.” Buôn bán, cạnh tranh, khuôn mặt tươi cười đón người, lục đục với nhau, tính kế, cô thật sự không muốn lại dính vào, cô thầm nghĩ mua bán đơn giản, đơn giản sống qua ngày.
“Ngươi còn không có hỏi tiền tiêu vặt hàng tháng là bao nhiêu, có phải hẳn là lo lắng một chút hay không?”
“Bành công tử, ta biết ta đang nói cái gì, làm chuyện gì, ý tốt của ngươi, Tiêu mỗ xin nhận, nhưng là chức vị chưởng quầy, Tiêu Dực thật sự làm không được, thật có lỗi.”
Cự tuyệt Bành Thục Yến xong, Tiêu Dực đi ra phòng liền cảm giác được tầm mắt dưới lầu bắn lên. Tiêu Dực xuống đến lầu một, Triệu chưởng quầy đã đứng ở mép cầu thang, giọng điệu có chút tức giận: “Ngươi đã đồng ý tới nơi này làm chưởng quầy?”
Tiêu Dực lạnh lùng nhìn nàng: “Yên tâm, ta sẽ không tranh với ngươi.”
“Ngươi… ngươi có ý tứ gì?”
“Chức vị chưởng quầy Chân Vị Lâu tuy rằng tốt, nhưng không phải ai cũng muốn ngồi.”
Triệu chưởng quầy nhìn nàng đi ra ngoài, có chút ngơ ngác, tựa như không thể tin được rõ ràng có người sẽ từ bỏ cơ hội tốt như thế.
Ra khỏi cửa lớn Chân Vị Lâu, đi chưa được mấy bước đã thấy Đàm Chương Nguyệt đi tới. Đàm Chương Nguyệt cũng thấy được Tiêu Dực, vài bước liền vội chạy tới trước mặt nàng: “Tiêu Dực, Bành công tử tìm ngươi làm gì? Là lại tìm ngươi đan chữ hỷ hả? Hay là lần trước đan xảy ra vấn đề gì? Hắn không làm khó dễ ngươi chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn tìm ta làm chưởng quầy.”
“Thật sự? Vậy thật sự là quá tốt!” Đàm Chương Nguyệt kích động lắc Tiêu Dực: “Tiêu Dực, ngươi có ngày xuất đầu!”
“Ngừng ngừng ngừng!” Tiêu Dực bị lắc choáng váng: “Ngươi lại lắc, đầu ta sẽ bị ngươi lắc văng ra ngoài, như vậy mới thật là xuất đầu!”
(dem: ‘xuất đầu’ mà ĐCN nói ý là thò đầu ló mặt trước công chúng, có ngày gặp may mắn ăn nên làm ra; còn ý Tiêu tỷ là ‘rơi đầu’)
“Nói bậy bạ gì đó!” Đàm Chương Nguyệt bịt lên miệng Tiêu Dực: “Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ!”
Tiêu Dực hất tay của nàng ra: “Ngươi muốn bịt cho ta chết hả.”
Đàm Chương Nguyệt có chút buồn bực vỗ lên trên đầu nàng một cái: “Ngươi có thể đừng mở miệng xuất đầu, ngậm miệng là chết hay không?”
“Xuất đầu không phải ngươi nói sao?”
“Ta là nói ngươi có ngày xuất đầu, tiền đồ gấm vóc!” Giọng điệu Đàm Chương Nguyệt trùng trùng cho thấy ý tứ của mình, lại cao hứng lên ôm bả vai Tiêu Dực: “Ai, Tiêu Dực, ngươi chừng nào thì bắt đầu làm việc? Ngày mai? Ngày kia?”
Tiêu Dực nhìn Đàm Chương Nguyệt rõ ràng thật hưng phấn, lòng tràn đầy không hiểu: “Ngươi kích động cái gì? Chân Vị Lâu có cái gì tốt?”
“Dĩ nhiên tốt! Phủ lớn nhất thiên hạ nha! Tiêu Dực, là phủ lớn nhất thiên hạ, không phải một chỗ của một đất nước, là thiên hạ, thiên hạ!”
“Được rồi, ta biết là thiên hạ.” Hai tay Tiêu Dực ấn vai làm cho nàng bình tĩnh lại một chút, nhẫn nhịn vẫn là nói với nàng: “Ta không đáp ứng.”
“Ừh, thật tốt!” Đàm Chương Nguyệt nặng nề mà gật đầu, sau đó sửng sốt một chút, đột nhiên nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi.. ngươi.. ngươi.. ngươi.. ngươi không đáp ứng? Ngươi không đáp ứng? Ngươi không đáp ứng???”
Tiêu Dực xoa xoa cái trán, lại ấn lên hai vai của nàng, cười nói: “Lỗ tai của ta không có chuyện gì, ngươi nói một lần là ta có thể nghe hiểu.”
“Ngươi còn cười? Ngươi có biết ngươi làm chuyện gì hay không? Ngươi thế nào lại không đáp ứng! Ngươi có biết hay không, làm chưởng quầy Chân Vị Lâu là chuyện không biết bao nhiêu người mơ ước, ngươi lại không đáp ứng, ngươi thật khờ mà, ngươi......” Tiêu Dực kéo nàng đi về phía trước, cũng không trả lời. Đàm Chương Nguyệt vừa đi còn vừa lắc lắc đầu hỏi nàng: “Ngươi nói, ngươi nói, ngươi vì sao không đáp ứng? Bây giờ ngươi trở lại nói cho người ta biết là ngươi đồng ý rồi, ngươi quay lại đi......”
Tiêu Dực mở miệng: “Cho ta một sợi gân bò dài.”
“Hở?” Đàm Chương Nguyệt quay đầu lại, phía trước là sạp thịt bò.
“Tiêu Dực, ngươi lại mua gân bò làm cái gì? Cái này đắc tiền như vậy......”
Tiêu Dực thanh toán tiền, ôm lấy vai nàng mang nàng đi cùng: “Được rồi, về nhà.”
“Về nhà? Nè, ta nói, lời ta nói với ngươi có nghe hay không? Ta nói là ngươi đi Chân Vị Lâu!”
“Không đi.”
“Vì sao?” Đàm Chương Nguyệt đứng một chỗ không đi: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi không phải nói muốn làm việc thật tốt nuôi gia đình hay sao? Có cơ hội tốt như vậy, tại sao lại không đi? Ngươi rốt cuộc là nghĩ cái gì?”
Tiêu Dực xoa trán, Đàm Chương Nguyệt này, thật sự là rất quấn người, cô đã cố tình không nói mà cũng không thể không để ý nàng. Tiêu Dực thở dài trong lòng, ra vẻ thần bí thấp giọng nói với nàng: “Bởi vì ta có biện pháp kiếm tiền tốt hơn.”
“Biện pháp gì?”
“Cái này tạm thời không thể nói, yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi cùng nhau kiếm thật nhiều tiền. Được rồi, đi về nhà trước.”
Đàm Chương Nguyệt vẫn lo lắng: “Ngươi thật sự có chủ ý? Ngươi đừng lừa ta.”
“Ta khi nào thì lừa ngươi? Đi thôi đi thôi.”
Tiêu Dực kéo nàng đi, Đàm Chương Nguyệt vội hỏi: “Ta không quay về, ta còn phải đi bán đồ ăn.”
“Đúng nha, ngươi phải bán đồ ăn. Vậy ngươi tới tìm ta, đồ ăn của ngươi để chỗ nào?”
“Tiểu Vụ trông giúp ta, ta đi đây.” Đàm Chương Nguyệt đi vài bước lại quay đầu lại: “Tiêu Dực, ngươi không được lừa ta.”
Tiêu Dực giơ lên hai tay: “Ta giơ hai tay cam đoan tuyệt đối không lừa ngươi.”
“Được, ta đi đây.” Đàm Chương Nguyệt bước nhanh đi về phía chợ bán thức ăn. Tiêu Dực thở hắt ra, nhìn nhìn bóng lưng của nàng lại tươi cười, có người bằng hữu như vậy thật tốt.