Tân thôn trưởng đi nhậm chức, vừa vặn qua mùa thu hoạch, lúa của các nhà các hộ đều đã thu vào trong kho. Lúc trước lão thôn trưởng chưa làm công tác như: ghi lại các nhà năm nay thu hoạch như thế nào, năm trước lương thực đến hiện tại còn có còn thừa hay không, năm nay lương thực dự tính có thể ăn đến năm sau một chút hay không, liền đều rơi xuống trên người Tiêu Dực. Mà cuối thu bắt đầu vào mùa đông đúng là lúc triều đình thu thuế, bởi vì khi vừa qua khỏi mùa thu hoạch, nông dân phần lớn lấy gạo để nộp thuế. Triều đình vừa vặn đem gạo mới thu vào chất trong kho thật tốt, có thể lấy đi trong bất cứ tình huống nào. Trong lúc nhất thời, Tiêu Dực rất là bận.
Tân thôn trưởng nhậm chức bận nhiều việc, phu lang tân thôn trưởng nhậm chức lại rất là nhàn nhã. Phu lang nhàn nhã của thôn trưởng chính là mang theo con thỏ nhỏ của hắn đi hái rau dại ở ven đường, con thỏ nhỏ ở bên người hắn chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng đến đẩy đẩy tay hắn. demcodon-lqd Diệp Khê liền cười khẽ: “Ta đã biết, Tiểu Bạch thích ăn loại rau dại này có phải không? À, Tiểu Viên cũng thích ăn, ta đều hái về cho các ngươi ăn, các ngươi ăn sẽ mau mau lớn lên được không?”
“Tiêu Dực.”
Nghe được có người kêu tên thê chủ nhà mình, Diệp Khê quay đầu sang, là nam tử nào đang gọi thê chủ của hắn?
“Tiêu Dực, nàng vẫn còn không chịu tha thứ cho ta sao?”
Diệp Khê cau mày lại, giọng nói này, hắn một chút cũng không xa lạ, đã nghe suốt mười mấy năm.
“Tránh ra.” Là giọng nói không kiên nhẫn của thê chủ.
“Tiêu Dực… ta biết nàng hận ta… nhưng là… lúc trước cũng không phải ta nguyện ý mà! Ta… ta cũng muốn gả cho nàng… nhưng nàng cũng biết… nhà thôn trưởng tài cao thế rộng… ta nào dám làm trái ý các nàng......”
“Được rồi, Diệp công tử, phu lang Triệu gia, ngươi gả cho ai cũng không có quan hệ với ta. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là: ngươi đã lập gia đình, ta đã cưới phu, chúng ta không thích hợp một mình ở chỗ này nói chuyện.”
“Tiêu Dực, Tiêu Dực… nàng đừng đi mà… ta biết… nàng vẫn là thích ta… bằng không nàng sẽ không đối xử tốt với Diệp Khê như vậy… ta biết… nàng đem hắn trở thành ta......”
“Phu lang Triệu gia, mời ngươi không cần nói năng lung tung.”
“Ta biết... nàng là đem hắn trở thành ta mới có thể đối với hắn tốt như vậy... nàng không nên hận ta... ta cũng thân bất do kỷ thôi! Tiêu Dực... nếu nàng không ghét bỏ... ta nguyện ý đến với nàng... thật sự... ta nguyện ý......”
“Nhưng là ta không muốn, phu lang Triệu gia, mời ngươi tự trọng.”
“Ta đi kêu Triệu tam hưu ta, ta muốn ở bên cạnh nàng, Tiêu Dực......”
“Khê Nhi? Ngươi như thế nào ở chỗ này?” Đi qua một khúc rẽ Tiêu Dực thấy được người phía trước, chỉ cảm thấy đầu đau nhức, Tiểu Khê Nhi sẽ không nghe thấy gì chứ? Tiểu Khê Nhi sẽ không hiểu lầm cô chứ?
Diệp Khê cong cong khóe miệng: “Thê chủ, ta và con thỏ nhỏ tới đón ngài về nhà.”
“Vậy à?” Tiêu Dực nhíu nhíu mày, nhấc lên nửa sọt đựng rau dại ở trên đất: “Vậy đi thôi, gọi con thỏ nhỏ của ngươi đuổi theo đi.”
Diệp Khê vỗ vỗ bàn tay: “Tiểu Viên, Tiểu Bạch, đi về bên này.” Hai con thỏ nhỏ đi theo phía sau Diệp Khê, Diệp Khê kéo tay Tiêu Dực, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn con thỏ nhỏ đi theo phía sau, đi ra rất xa mới mím môi nói: “Thê chủ, ta không phải là ca ca.”
Tiêu Dực cười: “Ta biết, Khê Nhi không phải Diệp Lan, ừ, Khê Nhi cũng không phải sói có cái đuôi dài.”
“Ha ha.” Diệp Khê cười ngây ngô vài tiếng, lại nói: “Thê chủ, ca ca hắn muốn làm phu thị của ngài.”
Hắn nơi nào là muốn làm phu thụ của cô chứ? Hắn là muốn làm chính phu của cô, hắn căn bản chính là muốn đem đuổi Diệp Khê đi. Tiêu Dực thật không biết đầu của Diệp Lan có phải hỏng rồi hay không, gả cho người, lại còn có thể chạy tới nói với một nữ nhân khác loại lời này. Tiêu Dực xoa xoa đầu của Diệp Khê: “Ta đã có Khê Nhi.”
“Nhưng hắn muốn làm phu thị của ngài, hắn muốn cho thê chủ hắn hưu hắn.”
“Hắn điên rồi.”
“Vậy trước kia ngài còn thích hắn.”
“Ta không biết, ta đã quên, ta chỉ nhớ ta thích Khê Nhi.”
Diệp Khê vui vẻ ôm lấy cánh tay Tiêu Dực: “Ta thích thê chủ nhất.”
“Phải không? Ta nghĩ đến ngươi thích nhất con thỏ nhỏ?”
“Ta cũng thích con thỏ nhỏ, nhưng mà thích nhất là thê chủ.”
“Vậy ngươi không thích gà con?”
“Thích, nhưng là gà con lại không đi chơi với ta, chỉ có con thỏ nhỏ đi theo ta chơi, nhưng mà ta vẫn là thích nhất thê chủ.”
Diệp Khê tuy rằng thích nhất thê chủ, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có vài câu oán hận. Đêm qua phu thê ân ái lại làm dơ khăn trải giường. Diệp Khê vùi đầu giặc một cái, vừa nghĩ là hắn không phải hẳn đi mua một ít vải về làm, bằng không ba ngày hai bữa giặc khăn trải giường, hắn cũng sẽ mệt. Hơn nữa trời bắt đầu trở lạnh, trời lạnh giặt sạch cũng không dễ dàng phơi khô, phơi không tốt khăn trải giường của bọn họ cũng không có mà thay.
Diệp Khê sờ sờ bụng, làm thường xuyên như vậy, như thế nào trong bụng của hắn còn không có cục cưng? Sẽ không phải là thê chủ lại gạt hắn cái gì chứ? Diệp Khê đang trầm tư, trên cửa truyền đến tiếng đập cửa cốc cốc, Diệp Khê giận nghiêng đầu hỏi: “Ai đó?”
“Là ta.”
Diệp Khê ngẩn người, lau tay đi qua mở hé khe cửa: “Ca tới làm cái gì?”
Diệp Lan nhìn hắn, tiểu tiện nhân này cũng không biết sao lại như thế này, thế nhưng càng ngày càng sáng sủa. Quần áo hắn mặc trên người, đó không phải là trang phục tốt nhất lưu hành trong thành hiện nay sao? Còn có vải dệt làm quần áo kia, hắn tuy rằng không hiểu lắm, nhưng là nhìn ra được là đồ tốt. Những thứ đó, vốn đều nên là của hắn mới đúng!
“Tiểu ngũ, quần áo này của ngươi mặc tốt không?”
Nói không đầu không đuôi làm cho Diệp Khê lại sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình. Diệp Khê gật gật đầu: “Mặc tốt. Ca tới làm gì?”
“Tiểu ngũ, ngươi hẳn là biết, quần áo ngươi mặc, phòng ngươi ở, những thứ hiện tại ngươi đang có vốn đều nên là của ta, phu lang thôn trưởng cũng nên là của ta mới đúng.”
Diệp Khê ngẩn người ra có chút phản ứng không kịp, như thế nào đều là của y?
“Ngươi hẳn là biết, người trong lòng nàng kỳ thật là ta, ngươi bất quá chỉ là một vật thay thế ta mà thôi, tất cả những gì hôm nay ngươi có, căn bản chính đều là của ta.”
Diệp Khê mím mím môi, mới không phải đâu, thê chủ nói qua hắn là chính hắn, hắn mới không phải là người khác, còn có những thứ này đều là hắn và thê chủ cùng nhau cố gắng làm ra. Hắn đan dây xích tay cũng kiếm được rất nhiều tiền đấy, chén lớn thê chủ uống nước cũng đều là hắn đan dây xích tay bán lấy tiền mua.
“Diệp Khê, tất cả những thứ của nàng đều hẳn là của ta, ngươi là kẻ cướp, ngươi đoạt những thứ này của ta!”
Y thật sự điên rồi. Diệp Khê quyết định không để ý tới kẻ điên này, rõ ràng lưu loát đóng cửa. Diệp Lan không dự đoán được Diệp Khê luôn luôn nhát gan sẽ nghĩ đến một chiêu như vậy, tức giận đến vỗ cửa gọi to: “Diệp Khê, tiểu tiện nhân, ngươi mở cửa cho ta, mở cửa!”
Diệp Khê mím mím môi, hắn phải mặc kệ y vậy! Diệp Khê đang muốn ngồi trở lại giặc khăn trải giường, lơ đãng nhìn thấy trong ao nhỏ có gì đó liền a một tiếng, cái kia, cái đuôi dài ra thành chân rồi, là nòng nọc nhỏ? Diệp Khê nằm sấp bên thành ao nhỏ, đầu vật nhỏ kia đã có bộ dáng của ếch. Vốn đều là màu đen cũng trở thành màu xanh đen, cảm giác bộ dáng có chút bẩn bẩn, còn có bốn cái chân nhỏ, hai chân phía trước có vẻ nhỏ, hai chân phía sau lớn hơn một chút. Diệp Khê chớp chớp mắt, thật sự thay đổi thành ếch? Thật thần kỳ, cũng rất quái dị! Nếu như hắn không có chuẩn bị tâm lý, nhất định sẽ bị vật nhỏ này hù dọa đến.
Con mắt Diệp Khê di chuyển vòng vo, người cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện xấu đột nhiên nổi lên ý xấu riêng tư, dùng túi lưới nhỏ vớt ếch cục cưng quái dị lên. Diệp Khê mở cửa, gọi lại người đã đi ra vài chục bước: “Diệp Lan.”
Diệp Lan quay đầu lại.
“Ngươi không phải nói những thứ của nàng đều là của ngươi sao? Hai cái này cũng là của nàng, ngươi cầm đi.” Diệp Khê đưa tay cầm lấy cái đuôi của vật nhỏ quăng một cái, chuẩn xác không cần chỉnh để ở trên đầu hắn, lại quăng một cái để ở đầu vai hắn.
Vật nhỏ kia từ trên đầu lăn xuống, Diệp Lan đưa tay đem nó từ trên mũi bắt xuống, tiếp theo: “A --- ------!”
Diệp Khê làm chuyện xấu thật tốt mà đứng ở mép cửa nhìn y thét chói tai nhảy hơn mười trượng* xa, còn không ngừng phủi trên đầu trên vai của mình, nghiêng ngả lảo đảo quăng ngã hai hang rào, cho đến khi chuyển di qua nhà ở người ta bên kia mới nhìn không thấy người. Diệp Khê mới cười khanh khách lên.
(*10 trượng = 33,33m.)
“Tiêu Dực, ta hôm nay mới phát hiện, tiểu muội phu giống như cũng không phải dễ sống chung.”
Hở? Diệp Khê quay đầu lại, nhìn thấy bên kia một đám nữ nhân vừa vặn săn thú trở về. Diệp Khê lập tức thu nụ cười, có chút lo sợ nhìn Tiêu Dực.
“Tiêu tỷ, đây là cái gì?” Vương Cùng cầm theo một cái chân, là Diệp Lan vừa mới hoảng loạn trong lúc quăng tới. demcodon-lqd Cái này nàng nhìn qua vài lần, đều phát ra kinh ngạc kêu gọi, thứ này bộ dạng quái đáng sợ, Diệp ca nhi nhưng lại dám cầm lấy? Các nàng vừa rồi là đều thấy hắn cầm.
Tiêu Dực tất nhiên là biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, cũng không để ý mấy người kia chỉ để ý đi qua vo vê đầu của hắn: “Khê Nhi, ngươi lại đi nghịch ngợm.”
“Thê chủ.” Diệp Khê nhìn trộm đánh giá nàng: “Thật xin lỗi, ta không phải cố ý.”
“Ngươi là phu lang thôn trưởng, không thể khi dễ thôn dân, biết không?”
“Đã biết.”
“Bất quá, nếu như người khác tới khi dễ ngươi vậy thì không giống nữa, cứ việc khi dễ trở lại. Bởi vì ngươi là phu lang thôn trưởng, không thể để cho người khác khi dễ, đã biết chưa?”
Diệp Khê lại cười khanh khách lên, cũng không quan tâm trên vai nàng dường như còn mấy con chim trĩ thỏ hoang, kiễng mũi chân liền ôm trên cổ của nàng: “Thê chủ ngài tốt nhất, ngài cũng không mắng Khê Nhi, Khê Nhi thích ngài nhất.”
“Tiêu Dực, ăn cơm xong tập hợp chỗ cũ nha.” Mấy người kia lưu lại thấy nhưng không thể trách liền nói rồi đều lắc lắc đầu tự về nhà. Thôn trưởng các nàng mọi thứ đều tốt, chính là rất sủng phu lang, sớm muộn gì cũng sủng phu lang đến vô pháp vô thiên, đến lúc đó cũng đừng hối hận là được.