Thanh Phong Từ Lai

43: Chương 43


trước sau

Biên tập: Soleil

Mèo rừng phóng nhanh trong mưa, mưa dần dần giảm nhỏ, chờ đến khi xe tiến vào nội thành rốt cuộc tí ta tí tách dừng lại.

Bầu trời dần sáng sủa lên, người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển mặc áo sơmi, ngón tay sạch sẽ thon dài, còn có khuôn mặt đẹp trai đến đủ để người thần hồn điên đảo.

Lương Tấn được người đàn ông như vậy tỏ tình mà khiếp sợ tại chỗ.

Nói là tại chỗ thì cũng không đúng lắm, dù sao xe chạy rất nhanh, Lương Tấn chỉ là sau khi nghe Từ Thanh Phong nói xong, giữ nguyên tư thế không chút động đậy.

Cậu há to miệng, cảm thấy trái tim mình đang chộn rộn như muốn vọt ra khỏi họng hôn Từ Thanh Phong một cái, sau đó là hưng phấn và vui sướng ùn ùn kéo đến, thế nên đại não cậu nhất thời chịu không nổi, tạm thời chết máy.

Từ Thanh Phong cũng không phải tận lực chọn lúc này thổ lộ với Lương Tấn. Trên thực tế từ sau khi Lương Tấn xuất viện hắn luôn muốn nói những lời này. Chẳng qua Lương Tấn vừa mất trí nhớ, hắn sợ mình đột ngột thổ lộ lại biến khéo thành vụng, chỉ có thể tiến hành theo chất lượng bồi dưỡng tình cảm trước. Hắn hiện tại nói ra, duy nhất chỉ có thể xác định Lương Tấn cũng không phản cảm với mình.

Về phần đối phương có chấp nhận hay không, kỳ thật hắn không có mười phần nắm chắc.

Từ Thanh Phong nói: “Hai chúng ta vốn là người yêu. Tôi mười tuổi đã được Lương gia thu dưỡng, sau này hai chúng ta vẫn ăn ở cũng nhau chưa từng tách xa. Chúng ta xác định quan hệ là vào bảy năm trước, thế nhưng trước đó em chưa từng yêu người khác, tôi cũng không có. Mối tình đầu cùng với đêm đầu tiên của chúng ta đều dành cho đối phương, ở giữa không có bất cứ tình cảm khúc mắc nào khác.

Lần này em gặp tai nạn là vì tôi chọc giận em, tôi lúc ấy sinh bệnh không muốn chữa trị, tính tình lại kém cỏi. Vừa rồi mưa quá to tầm nhìn chỉ hơn mười mét, tôi lúc nãy căng thẳng mà nghĩ đến chuyện tối hôm đó em gặp.”

Từ Thanh Phong ngón tay cuộn lại, cảm giác tim mình như bị một cái tay sắt bóp chặt, ngực hắn cứng lại, thế nhưng phát hiện tay mình không kiềm chế được mà run rẩy. Vừa nãy bãi bùn đất trũng hắn đi như giẫm trên đất bằng, nay vào trong thành phố hắn lại lái không nổi.

Từ Thanh Phong hít sâu một hơi, dừng xe bên một lối rẽ, sau đó nhắm chặt hai mắt lại.

Lương Tấn bên cạnh không biết nên nói gì, chuyện phát sinh trên người cậu giờ phút này nghe vào tai lại hoàn toàn xa lạ. Nhưng mà nhìn thấy Từ Thanh Phong thống khổ, hốc mắt cậu lại chua xót, gần như không chút suy nghĩ nắm lấy tay Từ Thanh Phong, chặt chẽ đan tay vào nhau.

Từ Thanh Phong cảm xúc dần dần ổn định, mở mắt ra đáy mắt đã bình tĩnh trở lại chỉ có giọng nói còn thoáng run. Hắn nói: “Tôi lúc sau mới biết được, hai ngày đó em bị hoa mắt, vốn dĩ em vẫn không dám lái xe, chỉ để thư ký Tiêu đưa đón, đêm đó lại bị tôi chọc giận, rồi lại sợ tôi lo lắng nửa đêm lái xe trở về… Em lúc cấp cứu đầu tôi hỗn loạn cả, không ngừng suy nghĩ giây phút em gặp chuyện không may, xe đã lật như thế nào, lại là bị chiếc xe tải kia đụng phải ra sao, mà em ở trong xe…

… Tôi chưa từng hối hận đến vậy, cảm thấy hết thảy đều là giả … Sau đó em bị người từ trong phòng giải phẫu đẩy ra, tôi đã nghĩ thật nhiều lời muốn nói với em, nhưng khi thật sự nhìn thấy xe đẩy kia… Tôi chẳng nghĩ được gì hết nữa, trong chớp mắt đó, tôi thế nhưng đến tên của em cũng gọi không ra.”

Tề Diệp sau này nghe bác sĩ kể, nếu không phải lúc ấy Từ Thanh Phong thân thể tố chất quá kém khiến hắn ngất đi, rất khó nói dưới trạng thái như vậy hắn có gặp chuyện ngoài ý muốn hay không.

Lương Tấn hoàn toàn không biết gì cả, giờ phút này nghe thấy lại kinh hồn bạt vía, theo bản năng nhẹ giọng kêu: “Thanh Phong…”

“… Tôi không sao.” Từ Thanh Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Kỳ thật ngoài tôi yêu em, còn có một câu tôi vẫn không nói với em.”

Lương Tấn hỏi: “Chuyện gì?”

“Lúc ấy chúng ta cãi nhau là vì Tùy Ngọc Lan. Nhưng tôi tức giận không phải vì bà ta, thật ra thì, tôi lúc ấy phẫn nộ lại thất vọng nhiều là vì chính mình. Ngày đó tôi suy nghĩ rất nhiều, nhìn thấy em rồi trong đầu lại chỉ có một câu.”

“Cuộc đời này không dễ dàng, tôi liên luỵ em nhiều lắm, chỉ hi vọng em có thể bình an, vui vẻ, tươi sáng, từ nay về sau rời xa những thứ xấu xa hay bất đắc dĩ.” Từ Thanh Phong ngừng một chút mới chậm rãi nói: “Tôi lúc ấy rất muốn nói với em câu này, nhưng lại cảm thấy không mặt mũi nói ra miệng… Ai ngờ một ý niệm lại ra đại họa.”

Nếu lúc ấy hắn nói ra, Lương Tấn sẽ không hiểu lầm cũng sẽ không tức giận bỏ đi. Lương Tấn không ra ngoài thì cũng sẽ không nửa đêm trên đường về nhà gặp phải chuyện không may. Từ Thanh Phong nằm trong bệnh viện liên tiếp bị những lời này lăn qua lộn lại tra tấn đến tim phát đau, sau này hai người từ đường ranh sinh tử quay lại rồi gặp nhau, hắn lại không còn cơ hội nói ra những lời này.

Có một loại lý luận là khi nguy nan con người càng dễ tỏ ra dịu dàng thiện lương, bởi vậy có câu người chết thiện ngôn, nguy nan là lúc phải hi sinh hay tình trạng nguy cấp mà thổ lộ. Tính cách Từ Thanh Phong vốn dĩ càng nhiều mặt u ám, hắn mẫn cảm đa nghi lại thực dụng, thích so đo lợi ích, xử sự càng có khuynh hướng lấy bản thân làm trung tâm. Nếu không phải đột nhiên gặp phải biến cố, hắn dù trong lòng yêu Lương Tấn cũng rất khó nói ra thành lời như vậy.

Lúc ở Bắc Giao Lương Tấn bị mưa to sấm giật hù sợ, hắn lại tận mắt nhìn thấy cách đó mười mét có ngôi nhà bị sét đánh cháy. Hắn vừa trải qua đại sinh đại tử, cuối cùng cho ra kinh nghiệm thổ lộ không phải làm thế nào để lâu dài, mà là đối với người yêu nhất định không thể có điều giấu diếm.

Gần như không chút do dự mà nói tôi yêu em, sau đó quá khứ bị phủ đầy bụi hết cái này đến cái khác giãy dụa nổi lên mặt nước.

Họ về đến nhà đã rất muộn. Từ Thanh Phong chân tâm thành ý thổ lộ nhưng lại cũng không muốn gây áp lực cho Lương Tấn, chỉ nói có thể đợi cậu chậm rãi tiếp nhận.

Hai người ôm nhau trên sô pha gọi cơm ngoài.

Lương Tấn biết mình cũng thích hắn, lại không nhịn được ghen với “chính mình”, vì thế thẳng thắn hỏi: ” Lương Tấn trước kia tốt hay là Lương Tấn hiện tại tốt?”

Từ Thanh Phong giúp cậu lấy đồ ăn, ngẫm nghĩ đáp: “Đều rất tốt.”

Lương Tấn bẹp miệng, nghe được đáp án cũng không thể nói rõ là vui hay không vui, yên lặng bỏ thêm vài thứ mới tiếp tục hỏi: “Vậy anh càng thích em trước kia? Hay là em hiện tại?”

“Đều thích.”

“Nhưng mà em cũng không giống trước kia mà?”

Lương Tấn từng hỏi Tề Diệp, Tề Diệp nói cậu hiện tại hướng ngoại sáng sủa hơn trước kia nhiều. Kỳ thật đổi mặt khác lý giải có lẽ chính là xảo quyệt bốc đồng hơn. Cậu lúc trước không thèm để ý, thậm chí ngay cả chuyện đã quên đều không muốn nhớ lại, hiện tại lại đột nhiên có xúc động muốn thăm dò quá khứ.

Kỳ thật lúc trước ở trong bệnh viện, cậu cũng từng nhờ Từ Thanh Phong dẫn đường mà thử qua vài lần, nhưng mà vừa tiếp xúc mấy đoạn ký ức bị che phủ kia đều sẽ có lạnh lẽo ùn ùn đánh tới —— cậu luôn nhìn thấy mình ở trong căn phòng trống rỗng, chung quanh là một màu xám tĩnh mịch, đứng một chỗ hồi lâu mới chậm rãi cầm lấy chìa khóa bên tay, ví tiền, áo khoác, bắt đầu đi ra ngoài cửa. Nhưng đi đến một nửa, cậu như là quên thứ gì, xoay thân trở về…

Nội dung phía sau hoàn toàn mơ hồ, chỉ có loại cảm giác tuyệt vọng này, chân thật mà mãnh liệt.

Lương Tấn theo bản năng tự thân bảo hộ muốn cách mọi chuyện trước kia càng xa càng tốt, hiện tại Từ Thanh Phong nói ra hết thảy với cậu, cậu lại không kìm được muốn đi tìm hiểu.

Lương Tấn ôm tay Từ Thanh Phong, xuất thần thật lâu mới nói: “Chúng ta có thể duy trì như hiện tại không? Em thực thích anh, nhưng là có một số việc có thể chờ em nhớ lại về sau hẵng nói được không?”

Từ Thanh Phong nhìn cậu, sau đó gật đầu hỏi: “Chúng ta hiện tại là như thế nào?”

Lương Tấn được ngẫm nghĩ nói: “Người yêu chưa phải… À không, là người quan trọng nhất của nhau.”

Từ Thanh Phong gật đầu: “Có thể.”

Lương Tấn suy tư một lát còn nói: “Em còn muốn có công việc của mình, Tề Diệp nói em từng quay phim, cho nên em làm diễn viên cũng được hay là thế thân cũng không sao, em muốn phát triển trong ngành sản xuất thử xem. Đương nhiên khẳng định cần anh hỗ trợ, thế nhưng chuyện em tự mình làm được hãy để em tự lực, được không?”

Từ Thanh Phong lần này do dự một chút, qua một lát mới đáp: “Được.”

Lương Tấn rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn.

Quản lý bên Phong Á làm việc lanh lẹ, tài nguyên lại nhiều. Lương Tấn vốn dĩ còn muốn nghỉ ngơi một thời gian với Từ Thanh Phong mới bắt đầu công tác, ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa, mọi chuyện vừa an bài thỏa đáng thì ngày hôm sau, quản lý liền đưa cậu ra nước ngoài làm khách quý một show thực tế.

Chương này thật sự là thực tế, ratings cũng khá cao. Lương Tấn đến nay cũng chưa chính thức ra mắt, vốn tưởng rằng là do Từ Thanh Phong ném tiền cứng rắn nhét cậu vào, đợi đến tiết mục mở quay mới hiểu được là xảy ra chuyện gì.

—— hai năm nay có vị tiểu sinh đang nổi, xuất thân tuyển tú, bởi vì hình tượng tốt lại giỏi đi show, rất được mấy chương trình thực tế hoan nghênh. Cơ hội lần này của Lương Tấn vốn dành cho người khác, vị tiểu sinh này lại không biết dùng chiêu gì đưa Lương Tấn đi vào.

Lương Tấn ở trong khách sạn gặp được đối phương. Một cậu trai thực thanh tú trắng nõn, thấy Lương Tấn thì gào to một tiếng nhào tới. Phía sau Lương Tấn là sô pha, tránh cũng không thể tránh, bị người ôm trọn vào lòng, hai người cũng nhau ngã xuống sô pha.

Cậu trai ngẩng đầu tội nghiệp nói: “Anh Tấn, em là Tư Thần nè, anh còn nhớ không?”

Lương Tấn bị cậu ta xưng hô ớn đến nổi đầy da gà, cậu xin lỗi lắc lắc đầu.

Tư Thần cũng không ngại, cười hì hì nói: “Không nhớ cũng không sao, chúng ta có thể làm quen lần nữa. Dù sao tụi mình còn nhiều thời gian mà.”

Tư Thần mặt dày mày dạn chen ngủ một phòng với Lương Tấn, Lương Tấn ban đầu thấy cậu ta dễ thân vậy còn có chút khó tiếp nhận cũng không muốn đồng ý, ai ngờ Tư Thần trò chuyện không đầy hai câu liền bắt đầu tự mình giới thiệu.

Thân thế cậu ta còn thảm hơn trên phim, mẹ cậu ta làm gái, sau này bị ba cậu ta bức xướng vi lương. Đôi tình nhân an ổn không qua hai năm, Tư Thần sinh ra, ba cậu ta bị bắt vào tù, bà mẹ thế là vứt bỏ cậu con trai đi làm nghiệp cũ. Lúc ấy thu nuôi cậu ta là một người anh em của ba cậu ta, đám người cũ ba cậu ta không được việc gì, vị anh em này cũng không nghĩa khí như trong tiểu thuyết. Cho nên cậu ta từ nhỏ đến lớn gần như là một đứa ở, sau này cậu ta mười bốn tuổi từ nhà cha nuôi trốn ra, đến lúc xém nữa chết đói thì gặp được một người tốt bụng. Lúc này mới bắt đầu chậm rãi đổi vận.

Lương Tấn nghe mà sửng sốt, lúc sau nhìn đến vết sẹo trên cánh tay Tư Thần mới ý thức được mọi thứ đều là thật sự. Cậu không khỏi mềm lòng, cuối cùng hai mắt đẫm lệ rốt cuộc không đuổi cậu ta đi.

Buổi tối hai người đổi phòng giường đôi thành giường đơn, mỗi người một bên đắp chăn tắt đèn nói chuyện phiếm. Tư Thần đã hi hi ha ha không có việc gì, còn kể chuyện cười cho Lương Tấn nghe. Lương Tấn lại cười không nổi, cậu đắm chìm trong thân thế thê thảm của Tư Thần, khổ sở nói: “Ông trời thật không công bình với cậu mà, để cậu chịu nhiều khổ cực như vậy.” Cậu nghĩ hồi cảm thấy nói vậy có chút không may, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà cậu tốt vậy, lại cố gắng nữa về sau chắc chắn sẽ càng khá hơn mà.”

Tư Thần lại chỉ cười không nói lời nào.

Lương Tấn quay người mượn ánh trăng chiếu qua cửa sổ nhìn cậu ta, lại nghe Tư Thần nói: “Haiz, anh có cảm thấy trăng ở nước ngoài thật tròn hay không.”

Lương Tấn nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lại không thấy gì cả, chỉ có thể thấy ánh trăng trắng loá một vùng như nhà ai đang mở đèn pha.

Tư Thần lại thừa dịp cậu quay đầu đi trộm lau khóe mắt, rồi thấp giọng nói: “Em kỳ thật rất cảm ơn ông trời đã để em gặp người tốt kia. Anh ấy cho em tiền, giúp em thuê chỗ ở, còn thường xuyên mang đồ ăn ngon cho em. Sau này anh ấy đề nghị em đi học, em lại mong muốn tiến giới giải trí. Giới giải trí là một thế giới danh lợi, em trời sinh thiếu danh thiếu lợi, chỉ muốn ở trong này làm được thứ gì. Anh ấy cũng hiểu được như thế rất tốt.”

“Anh ấy còn tìm cha mẹ nuôi của em, bốn người chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, từ từ sau đó hộ khẩu của em lẫn tất cả tin tức đều được thay đổi. Em lúc ấy cảm kích lại không có gì báo đáp, anh ấy không lâu sau lại đưa em ra nước ngoài cho em đi học.” Thanh âm Tư Thần trầm thấp như đang chậm rãi kể lại một giâc mơ không thật.

Cậu ta nói xong liền im lặng thật lâu, lâu đến nỗi Lương Tấn tưởng rằng câu chuyện đã kết thúc, mới nghe được thanh âm cậu ta lại tiếp tục vang lên. Tư Thần nói: “Đó là chuyện em hối hận nhất.”

“Chương trình học của em là hai năm, trong hai năm đó anh ấy gửi tiền cho em em vẫn không nỡ xài nhiều, liền tích cóp chờ về nước mua quà cho anh ấy. Nhưng mà, chờ em về nước rồi, em lại không tìm thấy anh ấy.”

Lương Tấn cũng cảm thấy có chút bi thương, không nhịn được hỏi: “Anh ta không thích cậu sao?”

“Không phải, ” Tư Thần lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh ấy… Anh ấy không phải, ảnh là, tai nạn máy bay.”

Trong đầu Lương Tấn ầm một tiếng, trước mắt như có rất nhiều rất nhiều bông tuyết nhỏ vụn bốn phía bay ra, cậu há miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Tiếng hét chói tai, tiếng khóc thét, ánh lửa bùng lên cao, người áo đen lẻ loi đi trong mưa, bóng người ngây ngốc quỳ bên linh đường, tiếng khóc nỉ non sợ hãi mỗi đêm, cánh hoa tàn lụi trong sân… Một cái biệt thự nửa tây nửa ta, cổng viết hai chữ.

Lương trạch.

Lương Kiến Quân từ trong khung là tên dư nghiệt nửa phong kiến, xây dựng trang trí căn biệt thự phong cách tây dương thời thượng nhưng trên cổng lại treo cái biển kiểu cũ “Lương trạch”, chờ mong ngày sau con cháu Lương gia thiên thu muôn đời. Quan hệ của Lương Tấn và Từ Thanh Phong ông ta đã sớm phát hiện, vừa không đành lòng trách móc nặng nề cậu con trai, lại khó có thể chấp nhận chuyện như vậy.

Ông vì thế còn tìm đọc các loại tư liệu, sau này nghe nói bên nước ngoài có nơi thông qua dự luật hôn nhân đồng tính, vì thế mượn cơ hội công ty có nghiệp vụ hải ngoại bay đến bờ bên kia đại dương tìm hiểu. Ông ta muốn nhìn xem cuộc sống đồng tính luyến ái là cái dạng gì, họ có tương lai hay không, có thể sinh sống giống như người thường hay không.

Suốt nửa năm kia ông gọi cho Lương Tấn vô số cuộc điện thoại, muốn chia sẻ cho con trai mỗi một cảm thụ.

Sau này ông lại muốn bay về vào đêm trước sinh nhật Lương Tấn, trên người còn đeo một lá cờ cầu vồng nhỏ.

Ông không thể đã mất, Lương Tấn chết sống cự tuyệt chấp nhận sự thật này, sau đó lại cho rằng là mình gián tiếp hại chết cha, trong biệt thự ngày ngày ác mộng quấn thân, rốt cuộc sụp đổ.

Từ Thanh Phong tiếp nhận mọi hậu sự của Lương Kiến Quân, lại phát hiện ký ức của Lương Tấn xuất hiện gián đoạn. Hắn vì thế bán đi căn biệt thự, tự mình mua một bộ nhà ở hai phòng.

Trong trí nhớ của Lương Tấn, rất nhiều chuyện quan hệ nhân quả không phải là hoàn toàn chính xác. Ý nguyện ban đầu Từ Thanh Phong bán nhà là vì cậu, cậu lại cho rằng người này là vì tiền. Nhưng mà dù cho như vậy, cậu vẫn không chút khúc mắc mà toàn tâm toàn ý nghe theo đối phương.

Sau này Từ Thanh Phong biết mình bị bệnh thì nghĩ đến chuyện này, sợ Lương Tấn không tiếp nhận được lại gặp chuyện không may mới muốn chọn chia tay.

Bình thường mà nói đây mới là hướng đi và kết cục câu chuyện nên có, hai người chia tay nhau, một bên nản lòng rời đi, một bên khác có lẽ hồ đồ sống nốt quãng đời còn lại, có lẽ tại một năm một ngày nào đó có thể sẽ biết được chân tướng.

Nhưng mà Lương Tấn yêu quá cố chấp, Từ Thanh Phong lại vẫn không từ bỏ được. Hai người rốt cuộc lại thuộc về nhau.

——

Lương Tấn ở nước ngoài dây dưa một tuần, một tuần sau cậu về nước, Từ Thanh Phong lại bởi vì đi công tác đi Hạ Môn phải mười ngày sau mới trở về.

Bộ cổ trang cậu tham gia diễn xuất đã phát sóng, có lẽ bởi vì có Tần Thời nên ratings cũng không tệ lắm. Lương Tấn nhìn mình bên trong ngây ngơ ngốc nghếch, lại nhìn Tư Thần cả người rách rưới lại thân mang tuyệt kỹ, chỉ đành mỉm cười.

Bán chi liên trên ban công sớm đã nở rộ vô cùng rực rỡ như là thời khắc muốn từ chậu hoa nhảy vọt ra ngoài. Lương Tấn không thể không mua thêm hai chậu hoa tách ra trồng. Bất ngờ là cậu luôn cái đức hạnh trồng cái gì chết cái đó, thế nhưng phân ra trồng lại rất thành công, hôm sau ba bồn hoa vô cùng náo nhiệt chen chân nhau ở ban công, một chậu so với một chậu sức sống tràn đầy.

Lương Tấn vì thế ở nhà tưới hoa, đọc sách, rảnh rỗi cũng sẽ đăng bài lên mạng xã hội —— cậu có đoạn thời gian rất lâu không nhớ được mật mã cũ, ngày đó đi dạo phố với Tề Diệp, đi tới đi lui đột nhiên một ý nghĩ nhảy ra, cậu thử lại, thế nhưng đăng nhập được.

Trên wechat bài cuối cùng là hình cậu nửa quỳ bên cửa sổ sát đất trong khách sạn, trước một tấm lại là ảnh năm đầu ngón chân đông lạnh xấu xí của cậu.

Lương Tấn nhìn thấy thú vị, vào một ngày trước khi Từ Thanh Phong trở về, không nhịn được bấm vào avatar của Chim to. Wechat của Chim to thế mà có tin nhắn —— mật mã trên thư chuyển phát, em còn giữ không? Nếu có, xin mời dời bước đến thư phòng.

Tin nhắn này không có bất cứ hình ảnh hay thuyết minh đi kèm, Lương Tấn lại đột nhiên nhớ đến mấy hộp quà chuyển phát nhanh bất ngờ lúc cậu xuất viện kia —— khi ấy Từ Thanh Phong kí tên đặc biệt lớn, phía sau đuôi còn có một chuỗi số nhỏ.

1103, 8270, 3267, 7642… Lương Tấn lúc ấy hiếu kì nên đều nhớ kỹ.

Lúc Lương Tấn tìm đến tờ giấy nhỏ ghi lại mấy con số này đã là ngày hôm sau.

Cậu lục tung cả đêm mới tìm được, trong lòng không nhịn được mà bật cười. Cậu không ngờ rằng Từ Thanh Phong còn có thể chơi loại trò chơi trẻ con này, hai người đều đã hơn ba mươi tuổi rồi, bạn bè ai cũng con cái đùm đề, hai người họ thế mà còn như mấy đứa học sinh dùng giấy nhắn lại.

Từ Thanh Phong thật đúng là nhắn lại mảnh giấy, vài con số kia là bốn chữ số cuối trên mã vạch sách, Lương Tấn dễ dàng tìm được, khẽ mở ra, mỗi quyển bên trong đều kẹp một mảnh giấy nhỏ bất đồng nhan sắc, chữ viết rõ ràng mạnh mẽ.

“Tôi trước kia rất ghét rau xanh, nhưng là vì em, tôi bắt đầu thích.” —— giấy xanh lá cây.

“Tôi cũng rất ghét quần áo màu sáng, thế nhưng em thích, tôi nhìn riết cũng thành thuận mắt rồi.” —— giấy màu vàng nhạt.

“Động vật nhỏ gì gì đó…Ừ… Em thích nó, thôi thì miễn cưỡng tính bọn nó cũng dễ thương đi, tôi nhìn trúng một con vẹt hồng miệng bự, biết nói tiếng người, lớn như vậy, em xem được không?” —— giấy màu hồng.

Tờ nhắn này còn kèm hai bức vẽ chim nhỏ theo trường phái trừu tượng, chỉ có cái miệng cong cong là miễn cưỡng nhận ra.

Lương Tấn mím môi lầm bầm lầu bầu: “Vẽ gì thế này…” Nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên.

Phía sau đều là mấy lời nói linh tinh khác, có cái là tán gẫu, có cái là bộc lộ tâm sự, màu sắc không giống nhau.

Lương Tấn xem mà trong lòng ấm áp, tìm đến tờ cuối cùng đều có chút luyến tiếc.

Tờ giấy vàng nhạt cuối cùng vẫn bị chậm rãi mở ra, nét mực màu đen lưu loát tự nhiên, chỉ có một câu —— Ly biệt vẫn luôn bất ngờ không kịp chuẩn bị. Nhưng mà Lương Tấn, tôi biết em sẽ trở về, cho nên, tôi sẽ chờ.

Chuyến bay Từ Thanh Phong trở về thành phố đáp cánh, mùa đông năm trước quá mức rét lạnh, may mà luôn có người yêu cùng nhau trải qua. Lương Tấn không biết lúc nào mới chậm rãi hồi thần, trên bàn các mảnh giấy từ từ trải rộng, thật giống sắc thái của họ lộ ra mấy năm nay.

Cậu đề bút, cuối cùng viết một câu: “Em đã trở về.”

HOÀN

Ai nha cuối cũng cũng hoàn rồi ^0^/

Nói chung xì tai của Năm Quân rất hợp gu mình, anh công có thể ngu ngốc, ngây ngô, lạnh lùng, phạm nhiều lỗi lầm, nhưng tình cảm cho thụ rất sâu đậm. Từ bộ “Chia tay” đến bộ này đều vậy, dù cái nào cũng máu chó chút =))

Mọi người đọc truyện xong có cảm nghĩ gì không, comment cho mình biết với.

Truyện còn vài phiên ngoại, nhưng tác giả chưa viết xong, mong sẽ sớm hoàn thành.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây