Lâm Tố Bạch cũng không biết hôm nay có phải vì nhận được túi đồ của tên biến thái kia mới xui xẻo như vậy không, rõ ràng dự báo thời tiết nói không mưa, lại trong lúc cô muốn quay về nhà thì mưa xuống, không may chiếc xe dừng lại ở bên ngoài bất luận thế nào cũng không nổ máy, để cô không biết làm sao đành đội mưa trở về công ty
Đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy người tới tới lui lui lén nhìn mình, Lâm Tố Bạch có chút bối rối, chung quy cô không thể nào thích bị người ta xem xét, mà không may hôm nay tất cả chuyện xui xẻo đều cùng nhau tiến tới. Điện thoại bị cô đập nát rồi, cô không cách gọi điện thoại kêu người đến sửa xe, hơn nữa trong công ty bây giờ mọi người đều làm việc, cô cũng ngại chủ động nhờ người khác đưa về, thì chỉ có thể lựa chọn đứng chờ Trong lúc Lâm Tố Bạch cảm thấy im lặng đến cực hạn, sau lưng bổng nhiên truyền đến tiếng bước chân, kèm theo từng tiếng đát đát vang lên của giày cao gót, cô quay đầu thì thấy được Mộc Tư Linh cười đứng ở bên đó, một đôi mắt tập kết ở trên người mình
"Tố Tố, cô làm sao vậy" thấy được sắc mặt Lâm Tố Bạch có chút lãnh ngưng, dù cho nàng biết xảy ra chuyện gì, Mộc Tư Linh biết rõ lại còn cố tình hỏi "Xe của tôi không biết tại sao nổ máy không được, điện thoại cũng không mang đến, chỉ có thể đứng đợi ở đây" Lâm Tố Bạch nói ra cũng cảm thấy bối rối, cô thật sự cảm thấy tất cả chuyện xảy ra mấy tháng này đã đem sự xui xẻo lớn nhất cả năm của cô đều tập trung lại cùng nhau "Như vậy à, vậy để tôi đưa cô đi, ở đây không biết đợi bao lâu mới có xe" "Chuyện này..." nghe thấy Mộc Tư Linh muốn đưa mình về, Lâm Tố Bạch phản ứng đầu tiên là muốn từ chối, cô và Mộc Tư Linh không thân, càng huống hồ người này vẫn là chủ của mình. Thì trong lúc cô chuẩn bị muốn tìm lý do từ chối, Hứa Kế thì giống như cứu tinh từ cửa đi ra ngoài "Tố Bạch, anh nghe người nói xe em xảy ra vấn đề, có cần anh đưa em về không?" Hứa Kế lời này vừa nói ra, Lâm Tố Bạch thì cảm thấy anh ta đến thật trùng hợp, cô vừa muốn gật đầu đồng ý, lại phát hiện Mộc Tư Linh đã nhanh chóng bước đến đứng chính giữa họ. Lâm Tố Bạch cao 1m70, bình thường mang giày cao gót thêm khoảng 8cm, mà cô đo bằng mắt xem ra, chiều cao của Mộc Tư Linh chắc còn cao hơn cô một chút, nhìn con người này đứng giữa hai người họ, cũng không biết có phải cảm giác sai không, Lâm Tố Bạch cảm thấy Mộc Tư Linh lúc này bổng nhiên có tính công kích rất nhiều, thì giống như động vật bảo vệ thức ăn, nếu như có lông, chỉ sợ lông của toàn thân đều đứng lên hết rồi
"Giám đốc Hứa, Tố Tố là một người con gái như vậy, muộn như thế để người đàn ông như anh đưa về không quá tốt đó" Mộc Tư Linh thấp giọng nói, rõ ràng ngữ khí của nàng không nặng, nhưng Hứa Kế lại cảm thấy có một chút cảm giác không tên áp bức, hắn nhìn đồng hồ trên tay, rõ ràng mới 7 giờ, sao lại tính là muộn, càng huống hồ gì bản thân lại không phải cái gì người đi đường, mà là người đại diện đi theo Lâm Tố Bạch hết mấy năm, nào có cái gì không tốt. Hứa Kế muốn lên tiếng phản bác, nhưng Mộc Tư Linh dường như thấy được cách nghĩ của anh ta, nên mở miệng trước một bước, đem lời nói của anh ta chặn trở lại
"Giám đốc Hứa chắc còn có công việc chưa hoàn thành, nếu đã như thế, thì nên nhanh chút đi làm" "Chuyện này...Mộc tổng, tôi..." "A Kế, anh thì trở về làm việc trước đi, vậy làm phiền Mộc tổng đưa tôi về rồi" Lâm Tố Bạch tuy không muốn để Mộc Tư Linh đưa mình về, lại có thể cảm thấy được sự không vui trong ngữ khí của đối phương, có lẽ là coi như lão bản khó được chủ động muốn đưa nhân viên về nhà mà bị từ chối, để đại tiểu thư này bất mãn rồi. Vì muốn về nhà sớm chút, cũng không muốn cho Hứa Kế phiền phức, Lâm Tố Bạch chủ động mở miệng, nghe thấy lời của cô, Mộc Tư Linh quả nhiên cười lên, nắm lấy tay của cô đi đến cửa xe dừng lại rất lâu
Hai người cùng nhau lên xe, Mộc Tư Linh chu đáo mở cửa xe cho Lâm Tố Bạch, rồi lại đi vòng qua bên khác đi lên. Thấy Lâm Tố Bạch muốn thắt dây an toàn, Mộc Tư Linh cũng đi trước một bước nghiêng người thắt dây an toàn cho cô. Đem tất cả chuyện này để ở trong mắt, tuy nữ sinh vì nữ sinh làm chuyện này có chút kì lạ, nhưng cách nghĩ của Lâm Tố Bạch đối với Mộc Tư Linh cũng từ từ có biến đổi. Chủ mới này dường như không có tính khí đại tiểu thư giống như trong tưởng tượng của cô, trái lại còn có chút chu đáo
Dọc trên đường đi, Lâm Tố Bạch từ đầu đến cuối nhìn ngoài cửa sổ không có nói chuyện, mấy ngày liên tiếp không có ngủ ngon, để cô cảm thấy hết sức mệt mỏi. Cô xoa lấy đầu, thấy chiếc xe kẹt ở trên đường rất lâu cũng không có xê dịch, thì càng thêm mệt mỏi và buồn ngủ, cũng không biết làm sao, liền ngồi dựa vào ghế chậm rãi ngủ. Trong thời gian đầu tiên cô ngủ, Mộc Tư Linh thì quay đầu nhìn qua, nàng luôn đều lưu ý nhất cử nhất động của Lâm Tố Bạch, bao gồm cô cau mày chi tiết nhỏ cũng thấy rất rõ ràng
Nhìn thấy Lâm Tố Bạch mệt mỏi như vậy, nàng tuy thương tâm, nhưng càng lại là áp chế không được sự hưng phấn. Tay của nàng đang phát run, chỉ có gắt gao nắm chặt tay lái, mới không để lộ sự kích động của nàng. Thì trong lúc này, nàng sờ lấy tay của Khanh Khanh, thon như vậy dài như vậy, căn bản không cần phỏng đoán thì có thể biết, cái tay này nếu như tiến vào trong cơ thể của mình, thì sẽ là một loại khoái lạc thế nào không cách hình dung
Bản thân lái xe, Khanh Khanh thì ngủ ở bên cạnh của nàng, gò má kia không giống dáng vẻ nhẹ nhàng mà xinh đẹp, giống như là nữ thần ở trên trời, cả hô hấp cũng mang theo tia sáng. Nhìn càng lâu, hơi thở của Mộc Tư Linh thì càng dồn dập, nàng nhìn rất lâu không có động đến chiếc xe, to gan ghé gần đến ở một bên của Lâm Tố Bạch, cách một khoảng cách nhẹ nhàng ngửi lấy mùi thơm trên người của cô Cái cổ đó làm bản thân mê muội hơi thở thì giống như ma dược giục tình, lúc này kích thích lấy đại não của Mộc Tư Linh, mùi thơm ngọt ngào quá phần thuận theo cái mũi của nàng xốc vào đại não, để toàn thân nàng đều mềm nhũn ra. Nàng không có mặt quần lót, vì cái quần lót lén lấy ở chỗ Khanh Khanh đã bị nàng làm ướt làm hư rồi, nhưng tiếp tục như vậy nữa, váy của bản thân cũng sẽ ướt mất. Nhưng cho dù sẽ bị phát hiện, nàng cũng không có cách nhẫn nại nữa
Mộc Tư Linh vươn tay ra, đem cơ thể của Lâm Tố Bạch ôm chằm tới, để cô nằm ở trên đùi của mình, con người này xác thực là mệt rồi, dù cho bản thân chạm vào chị ấy như vậy, chị ấy vẫn là không có tỉnh lại. Khi đùi và gò má của Lâm Tố Bạch tiếp xúc nhau, cho dù còn cách một lớp váy, Mộc Tư Linh vẫn là nhịn không được run lên một cái Ngực của nàng phập phòng lên xuống nhanh chóng, mồ hôi thuận theo góc trán chảy ra, còn môi đỏ của nàng hé mở, đã nhịn không được nhẹ nhàng than nhẹ ra. Vào giờ phút này, hô hấp của Lâm Tố Bạch thì thổi vào chân của nàng, từng chút từng chút một, chậm chạp mà bình ổn, ấm áp đến như có như không, lại càng để người không cách lờ đi, dễ chịu hơn một cọng lông vũ gãi ở ngực, để Mộc Tư Linh như muốn phát điên
Nàng nhẫn nhịn không được đem tay đưa vào trong váy, cách áo ngực vuốt ve cái no tròn cương cứng của nàng, mỗi một cái đều phải phối hợp với hô hấp của Lâm Tố Bạch, nàng biết không giống dáng vẻ của bản thân đã ướt, cái váy ướt hết rồi, nhất định sẽ ướt rất nhếch nhác. Có lẽ Khanh Khanh sẽ ngửi được mùi vị của bản thân yêu nàng, có lẽ Khanh Khanh cũng sẽ nhịn không được dùng ngón tay thon dài đến đem mình phải khóc thút thít, nhưng mà thời khắc này nàng đợi không kịp cũng đợi không nổi nữa rồi
"Khanh Khanh...em rất yêu chị, chị có cảm giác được tình yêu của em đối với chị không. Váy của em ướt rồi, phải làm sao...đều tại chị...đều tại chị hại váy của em ướt hết rồi" Mộc Tư Linh mơ hồ khép nữa cặp mắt, hai tay đã quên để vào trong áo ngực, kéo lấy quả trái cây trên đỉnh núi mềm mại mà rắn chắc kia. Nàng cảm thấy bản thân vốn dĩ không cần chạm đến đùi non, chỉ cần ngửi lấy mùi vị của Khanh Khanh, vuốt ve bộ ngực của mình, nàng thì có thể đạt được cao triều
Tình yêu của nàng đối với Khanh Khanh, chính là mãnh liệt như thế Sắp đến rồi, cũng nhanh muốn đến đỉnh, Mộc Tư Linh nhịn không được dùng đầu cọ nhẹ vào ghế dựa, nhắm mắt lại hưởng thụ cao triều đến. Nhưng trong lúc này, chiếc xe phía sau bóp còi không đúng lúc, để nàng từ trong vui vẻ phục hồi lại tinh thần. Nhìn theo chiếc xe phía trước đã đi xa, nàng hít sâu một hơi, liếc nhìn bộ ngực đã phồng đến phát đau, chỉ có thể vô sức đạp vào chân ga, lái đi hướng nhà của Lâm Tố Bạch Hơn 9 giờ tối, hai người đến được tiểu khu, mưa không những không dừng, khuynh hướng mưa còn càng ngày càng lớn. Sau khi Lâm Tố Bạch tỉnh lại ngạc nhiên phát hiện bản thân lại có thể nằm trên chân của Mộc Tư Linh mà ngủ thiếp đi, chuyện quẫn bách lại thất lễ như vậy để cô liên tục xin lỗi, Mộc Tư Linh lại chỉ là cười không sao cả, khiến cho hảo cảm của Lâm Tố Bạch đối với nàng nhiều thêm một phần "Mộc tổng, bây giờ mưa vẫn không ngừng, nếu không cô đến nhà tôi nghỉ ngơi một chút đi" Lâm Tố Bạch nhẹ giọng mà nói, vừa trãi qua chuyện quà tặng sáng sớm hôm nay, trong lòng cô sợ hãi đối với nhà của mình, trên phương diện khác, so với mình, vóc dáng và diện mạo hiển nhiên càng làm người ta chú ý. Nếu như để nàng muộn như vậy còn đội mưa trở về, Lâm Tố Bạch rốt cuộc là không yên tâm "Uh, cũng tốt" nghe thấy Lâm Tố Bạch chủ động mời mình ở lại, hai tròng mắt của Mộc Tư Linh lóe qua một chút ánh sáng, nàng động rồi động chân vẫn có chút mềm nhũn xuống xe, quay đầu liếc nhìn ghế ngồi có chút ẩm ướt, chậm rãi đi theo Lâm Tố Bạch lên lầu. Rất may dấu tích trên váy đã trở nên nhạt rồi, nếu không thì bị Khanh Khanh thấy được bản thân đem chút 'tình yêu' đó tùy ý làm trên chiếc váy, nhất định sẽ giận
Hai người đến trong nhà của Lâm Tố Bạch, mở cửa vào, thấy được điện thoại tan nát trên đất, còn có mấy thứ kì lạ trên sofa. Lâm Tố Bạch quên mất chuyện này, có chút bối rối vội vàng đi vào đem điện thoại nhặt lên, cùng lúc đem mấy thứ dịch thể chứa trong chai để trên sofa cầm lên, chuẩn bị đi phòng rửa tay xử lý xong
Nhìn thấy Lâm Tố Bạch dùng tay cầm lấy cái chai chứa đầy 'tình yêu', Mộc Tư Linh chỉ cảm thấy đùi non mềm nhũn, xém chút thì ngã ở trên đất. Bên trong đó đều là minh chứng tình yêu của bản thân đối với Khanh Khanh đêm đó, bây giờ Khanh Khanh dùng tay cầm lấy, thì giống như tay của chị ấy đang tiếp xúc hạ thể của mình. Trong lòng thỏa mãn để hô hấp của Mộc Tư Linh lần nữa dồn dập, dù cho nàng khép chặt hai chân, lại vẫn là có rất nhiều nhiệt lưu thuận theo bắp đùi chảy xuôi xuống "Mộc tổng, trên chân của cô hình như có chút tí nước" Lâm Tố Bạch từ phòng khách đi ra, thấy được bên trong mắc cá chân của Mộc Tư Linh dường như có chút ướt át, cô nhẹ giọng nói. Quay đầu liếc thấy mưa càng ngày càng lớn, suy nghĩ mình có phải nên để người này ở lại không. Chung quy người ta đưa cô trở lại là ý tốt, mưa lớn như vậy, chạy xe cũng không an toàn "Oh, có thể là vừa rồi xuống xe không cẩn thận đạp trúng dục thủy(*) (nước mưa). Tố Tố, chi bằng cô thì thu giữ tôi một đêm đi, tôi có chút sợ tiếng sét, không dám chạy xe trở về" (*) Dục Thủy: Dục là dục vọng, thủy là nước (ở đây mình theo cảnh nên nói nước mưa, chứ nếu để Mộc Tư Linh nói trắng ra thì bị lộ tẩy sao hehe) Hết chương 5 Ps: tuy thấy Mộc Tư Linh biến thái thiệt nhưng đâu đó phản phất sự chu đáo và trẻ con ghê