Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

57: Quyển 2 - Chương 57


trước sau

Kê Thanh Bách bị giữ chân ở bên này.

Hắn phân không rõ thứ quấn lấy hắn rốt cuộc là thứ gì, nó có hơi người có mùi yêu, thậm chí còn có cả pháp thuật của võ tu. Hắn né hai lần đánh lén của đối phương, đứng trên nóc hiên. Thứ này dây dưa phiền phức, nhưng lại không dồn người vào chỗ chết.

Ánh trăng phủ lên cái bóng giống như thủy ngân chảy dọc xuống. Kê Thanh Bách cầm kiếm, đứng trong đêm.

Thứ như bùn đất kia lại lủi vào trong đất, Kê Thanh Bách cúi đầu nhìn, nhảy lên vài cái, lật tay đâm một kiếm, mũi kiếm hướng xuống đất đâm mạnh vào bóng đen kia.

Trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng quạ kêu, Kê Thanh Bách nghiêng người sang một bên, ngẩng đầu nhìn mấy bóng người đang dính sát vào tường.

“Thanh Bách huyền quân, chặn đường tiền tài của người khác chẳng khác nào giết cha giết nương người ta.” Người nói chuyện không nhìn rõ mặt mũi, giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Kê Thanh Bách đứng thẳng người, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi là ai?”

Kẻ đó mỉm cười nói: “Huyền quân không cần biết chúng ta là ai, chúng ta chỉ tới đây đón một đại nhân thôi.”

Kê Thanh Bách không nói gì, hắn ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối. Không biết rõ thực lực đối phương ra sao, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.

“Kim Diễm Sí Phượng bên cạnh ngài.” Kẻ đó nói: “Cảm ơn ngài đã đưa tới đây cho chúng ta.”

Trong đầu Kê Thanh Bách bỗng dưng nổ ầm, trong nháy mắt hắn như hiểu ra thứ gì đó, nhanh chóng bước nhanh bay qua tường, cắn răng nói: “Điệu hổ ly sơn… Các ngươi muốn làm gì Minh Hoàn?!”

Kẻ không nhìn thấy mặt kia cuối cùng cũng bị dồn ra chỗ sáng, phía sau gã còn có tám kẻ đồng bọn ăn mặc giống gã. Kê Thanh Bách bị bao vây bốn phía, lúc này hắn mới phát hiện mấy kẻ này đều có yêu vật bên người.

“Chúng ta nào dám bất kính với Thánh Yêu.” Giọng kẻ đó rất quái gở, vừa như thương hại vừa xen lẫn vẻ cười cợt: “Hay là huyền quân trở về hỏi đồ đệ của ngài thử xem, thế nào?”

Trường Sinh nhìn chằm chằm đầu ngón tay có máu của Minh Hoàn, vẻ mặt khá là bình tĩnh. Hắn ta nghĩ về bùn đất vào phòng lúc nãy, nói sang chuyện khác: “Sư phụ đâu?”

Minh Hoàn hơi mất kiên nhẫn nói: “Sư phụ không sao.” Nó nhích lại gần, ra lệnh: “Há miệng.”

Trường Sinh mím môi, tỏ vẻ kiên quyết từ chối. Hắn ta không biết đám bùn đất kia còn trốn ở nơi nào, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc mà hắn ta không hiểu được.

Minh Hoàn bỗng dưng cử động đầu ngón tay, ngay sau đó hai tay Trường Sinh bị trói lại phía sau, bị ép ngẩng đầu lên.

“Ta nói rồi, đừng ép ta.” Minh Hoàn nói rất bình tĩnh, Trường Sinh không dám tin tưởng nhìn chằm chằm nó, từ từ hé miệng ra.

Máu ở đầu ngón tay Minh Hoàn chảy vào trong miệng Trường Sinh. Hắn ta chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa chui vào trong bụng, đau đến mờ cả mắt. Dây trói được cởi, Trường Sinh hai tay ôm ngực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt vàng như nến, để mặc Minh Hoàn ôm hắn ta lên.

Hắn ta không biết Minh Hoàn sẽ đưa hắn ta đi đâu, cũng không hỏi nên lời. Máu đầu tim của Thánh Yêu không phải là thứ người bình thường có thể chịu đựng được, Trường Sinh không nhịn được nghi ngờ rốt cuộc Minh Hoàn muốn cứu hay là muốn giết mình.

Suy nghĩ này vừa hoang đường vừa mua vui trong đau khổ. Minh Hoàn ôm hắn ta ra nhảy ra ngoài cửa sổ, Trường Sinh đau đến run rẩy cả người, nhưng vẫn không nhịn được ngoái nhìn ra sau lưng.

“Đừng nhìn nữa.” Minh Hoàn lại như mọc mắt sau gáy, nó nói: “Sư phụ sẽ không tới đâu.”

Nó vừa dứt lời thì một mũi tên lao tới ghim ngay dưới chân nó.

Minh Hoàn ngẩn người, vẻ mặt ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó dần dần trở nên nhăn nhó khó chịu.

Kê Thanh Bách nhìn rất nhếch nhác, trường kiếm không biết đã vứt ở đâu. Lúc này hắn cầm cung trong tay, đứng ở nóc nhà đối diện phía xa xa, nhìn về phía Minh Hoàn.

“Trước khi xuống núi ta đã thề trước các đường.” Giọng nói của Kê Thanh Bách lẫn vào trong gió, hùng hồn mà rõ ràng: “Nếu ngươi dám làm ác, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.”

Minh Hoàn chậm rãi xoay người lại.

Kê Thanh Bách thấy được Trường Sinh trong ngực nó.

“Sư phụ.” Minh Hoàn đột nhiên nói: “Ta cho Trường Sinh uống máu đầu tim của ta.”

Kê Thanh Bách hai mắt đỏ bừng, ngực phập phồng không kìm chế nổi, hắn giận tới mức gần như mất giọng: “Nó hoàn toàn không có căn cơ, ngươi ép nó uống máu ngươi, chẳng khác nào đòi mạng nó!”

Vậy mà Minh Hoàn lại mỉm cười: “Ta sẽ không để huynh ấy chết. Chỉ cần chờ cho máu vào tim, trên đời này ngoài chính huynh ấy ra, không ai có thể tổn thương huynh ấy một chút nào.”

Kê Thanh Bánh điên đến mức trước mắt biến thành màu đen, mắng nó: “Nghiệp chướng!”

Minh Hoàn hoàn toàn không để ý, nó bĩu môi, nói mỉa mai: “Người trong thiên hạ đều muốn máu của Thánh Yêu, chẳng lẽ sư phụ không biết?”

“Các ngươi cho rằng Tống hầu lên núi vì cầu tiên vấn đạo, hoặc là nhờ phái Nguyệt Thanh xuống núi trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo?” Minh Hoàn rũ mắt nhìn Trường Sinh trong ngực, chậm rãi nói: “Đều không phải. Bọn chúng muốn máu của ta, nên ta cho bọn chúng một ít.”

Kê Thanh Bách: “……”

Minh Hoàn: “Khi ta còn nhỏ yêu lực mỏng manh, lại bị Nam Mô phong ấn, không thể nào dùng thuật khống chế bằng máu. Cũng may là nhờ phúc của sư phụ, võ tu kia cởi bỏ cấm chế cho ta.”

Kê Thanh Bách run rẩy cả người, suýt không cầm được cung. Bây giờ hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, vì Trường Sinh còn ở trong tay đối phương. Qua hồi lâu hắn mới chua chát nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Minh Hoàn thở dài, hình như nó hơi phiền muộn: “Sư phụ và Trường Sinh chưa từng muốn máu của ta.”

Kê Thanh Bách mấp máy môi, hắn đương nhiên không muốn máu của Minh Hoàn. Hắn chỉ mong đứa bé năm đó hắn cứu tương lai có thể sống bình an khỏe mạnh, quang minh chính đại.

“Sư phụ.” Minh Hoàn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kê Thanh Bách, nhoẻn miệng cười nói: “Chỉ cần người bằng lòng, ta cũng có thể cho người một giọt máu đầu tim của ta.”

“Sau này ba chúng ta có thể ở bên nhau dài lâu, mãi mãi không chia xa.”

Canh phu đi ra từ trong ngõ, trời còn chưa sáng, nhất thời không để ý không biết đâm phải thứ gì. Gã văng câu chửi thô tục, cúi đầu nhìn thì bị dọa sợ gần chết.

Trên y phục đi đêm của Kê Thanh Bách dính đầy máu, không biết là máu của hắn hay máu của người khác. Hắn ánh mắt mờ mịt, đứng bên đường, không biết đang nghĩ gì.

“Huyền, huyền quân này.” Canh phu run rẩy hỏi: “Ngài, ngài không sao chứ?”

Lúc này Kê Thanh Bách nào còn dáng vẻ của huyền quân, hắn lắc đầu tỏ vẻ không sao. Lúc này trên đường không có một bóng người, hắn cất bước về trước được mấy bước, lảo đảo suýt quỳ xuống.

Hắn bắt đầu nhớ lại đủ chuyện xảy ra trước đó, chỉ cảm thấy bản thân mắt mù tim mù, thế mà lại không phát hiện ra sơ hở nào.

Tống hầu vô duyên vô cớ tới núi Tuyệt Đỉnh, đệ tử được sai xuống núi không điều tra được gì, nhiều người chết, yêu vật không thấy bóng dáng, ai có thể phá kết giới của hắn dễ như trở bàn tay? Minh Hoàn giả vờ đi tra án cùng hắn, nửa đường chỉ có mình hắn bị người khác quấn lấy dây dưa, mà chúng lại không nhân cơ hội lấy mạng hắn. Nam Mô đã nhắc nhở hắn từ sớm, “Ác ý đã sinh”… Minh Hoàn từng ra vẻ yếu thế trước mặt hắn hai lần, một lần là để giải trừ cấm chế, một lần là vì được xuống núi…

Kê Thanh Bách nghĩ mà đau đầu nhức óc, hoàn toàn không dám cẩn thận nghĩ xem đối phương đã giấu hắn làm bao chuyện ác.

Thậm chí ngay cả Trường Sinh… Trường Sinh…

Kê Thanh Bách cảm thấy ngực rất đau, “Phụt” một cái nôn ra máu. Hắn lạnh lùng lau máu bên khóe môi, nhìn về phía canh phu đã hoàn toàn đần người thành một cái chày gỗ.

“Xin hỏi.” Kê Thanh Bách tỉnh táo nói: “Đường tới Hầu phủ Tống thị đi như thế nào?”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây