Thanh Thành Hồ

1: Chương 1


trước sau

Ta là một con hồ yêu, là nam hồ yêu.

Vốn là một con hồ yêu, lại biến thành đàn ông, thật sự… rất mất mặt.

Bởi loài hồ ly, cho dù là con đực, sống trong nhân gian, theo lẽ thường đều biến hóa thành nữ tử. Tuy rằng trong tộc ta cũng chẳng thiếu những con hồ ly giống ta biến thành đàn ông, nhưng đa số họ… đều là đoạn tụ.

Nhắc tới cái chuyện vì sao lại biến thành nam hồ yêu đã làm ta cực kỳ bực mình, chẳng là lúc biến thân, ta vừa vặn bị lôi thần thải uế, chờ đến khi tỉnh táo lại phát hiện mình đã không cẩn thận biến thành đàn ông tự bao giờ.

Vì thế trong tộc không ít già trẻ từng cười nhạo ta, thậm chí sau này có một tiểu bối chuẩn bị biến thân, trưởng bối còn dặn dò: Lúc biến thân nhất định phải khoác hộ pháp bào, nếu không sẽ giống như Thanh Ly, bị sét đánh thành đàn ông.

Ta cực kỳ tổn thương, tinh thần sa sút trong một thời gian, đến nỗi mỗi ngày đều biến về nguyên hình hồ ly, phủ cái đuôi lên tận đỉnh đầu, cũng mặc kệ trên núi Thanh Thành này vốn có rất nhiều tiểu đạo sĩ ăn no rửng mỡ tìm thu yêu. Thậm chí họ còn cực kỳ rõ ràng, trên núi này vốn có một nam hồ yêu mạnh mẽ hơn cả linh thú của mấy đạo sĩ.

Ta xây ổ ở chỗ này đã lâu lắm rồi, ngay cả con thỏ tinh trên đỉnh núi cũng bị ta dọa tới mức chuyển nhà. Về sau, có một ngày, cái tên lang yêu Mặc Lãng, kẻ mà nữ tử trên khắp thế gian này vẫn tâm tâm niểm niệm đến khuyên nhủ ta.

“Hồ tộc Thanh Ly?” Một người đàn ông cao lớn tuấn tú mặc hắc y ngồi xổm trước người ta, là Mặc Lãng.

“…” Ta vốn chẳng còn mặt mũi gặp người lạ, vừa nghe hắn nói, thân mình ta hơi rụt lại chôn đầu vào dưới đuôi, thầm nghĩ: Tốt rồi, giờ thì cái sự tích quanh vinh hồ yêu bị sét đánh thành đàn ông đã rơi đến tai lang tộc rồi sao?

“Chuyện của ngươi, ta có nghe nói” Mặc Lãng hít một tiếng, vỗ vỗ móng vuốt lộ ra ngoài của ta an ủi.

Ta vẫn chôn đầu không lên tiếng.

“Kỳ thật, nam hồ yêu cũng không có gì là không tốt cả.” Mặc Lãng còn nói “Ta thấy trong tộc ngươi, hồ yêu biến thành đàn ông đều thập phần xinh đẹp, so với nữ nhân chẳng kém một li!”

Cuối cùng cũng có một người nói một câu coi như tạm được! Ta đương định ngẩng đầu, lại nghe thấy hắn bồi thêm một câu “Tuy rằng dù sao ôm cũng không thoải mái bằng nữ nhân…”

Ta nức nở một tiếng, chôn đầu thấp hơn.

Mặc Lãng tựa hồ ý thức được chính mình nhiều lời, lại vỗ vỗ móng vuốt của ta “Ta không phải có ý đó… Ai, ngươi xem, kết cục đã định rồi, ngươi mỗi ngày cam chịu cũng có ích gì không?”

Ta không lên tiếng, Mặc Lãng cũng không thèm để ý đến, tiếp tục lải nhải “Ngươi xem, ngươi đã thành nam yêu rồi, về sau cũng không phải không đi mê hoặc đàn ông được… Nếu không, ngươi mê hoặc nữ nhân đi?” Vừa nói vừa cúi đầu liếc mắt nhìn ta, một lúc lâu sau lại lắc đầu “Thôi quên đi, không thì… Ngươi tính kỹ đi, thanh tâm quả dục chút, rồi chuyên tâm tu luyện cho tốt, về sau biến hóa không thành vấn đề! Vạn nhất vận khí tốt, không chừng còn có thể thành tiên đó!”

Mê hoặc nữ nhân? Lão tử là hồ yêu chứ có phải cây hồng bì đâu a? Cái loại việc này có khác gì bán sắc rồi làm nam sủng chứ? Nhưng mà… thực ra nếu biến thành nữ tử chẳng phải cũng đi bán sắc mê hoặc đàn ông đó sao… Nào nào, đây không phải là trọng điểm… Hồ yêu cũng có tôn nghiêm, được chứ?

Mà quên đi, hắn vừa nói cái gì? Thành tiên sao? Sao ta lại không nghĩ tới nhỉ! Thành tiên rồi có thể tự do hóa thân, muốn thành đàn ông đàn bà gì mà chả được, còn có thể làm rạng rỡ tổ tiên nữa chứ… Đến lúc đó, xem còn ai dám cười nhạo ta không!

Càng nghĩ, nhiệt huyết càng sôi trào, ta ngẩng đầu lên một chút, phỏng chừng hai mắt đều tỏa sáng dọa Mặc Lãng nhảy dựng, chắc hắn còn tưởng lại nói sai chỗ nào khiến ta nghĩ quẩn đây.

“Thanh Ly huynh… Nếu không muốn tu thành tiên thì tìm đường khác vậy! Mọi chuyện phải thông suốt a!”

Ta vèo một cái biến thành người, đứng dậy ôm quyền với Mặc Lãng “Đa tạ lang huynh nhắc nhở khiến tại hạ mở rộng tầm mắt, sau này sẽ không còn hồ yêu Thanh Ly nữa, hẹn ngày thoát thai hoán cốt gặp lại!”

Mặc Lãng hoảng sợ, tròng mắt nhìn ta đều dựng thẳng. Cũng không thể trách hắn được, chứng kiến con hồ ly ảo não vừa mới rồi như gà sắp bị cắt tiết đùng một cái trở thành một người đàn ông, miệng còn nói đầy lời hùng hồn chính khí sang sảng không bị dọa sợ mới lạ.

Ta cũng không để ý đến hắn, xoay người bước đi, tính toán nhanh chóng tìm một địa phương hẻo lánh rồi chuyên tâm tu luyện. Ta kiên quyết không thể lãng phí từng giây từng phút, mọi việc phải bắt đầu từ hiện tại.

“Nhưng mà Thanh Ly huynh… Hình người của ngươi thật xinh đẹp lắm!” Câu cuối cùng của Mặc Lãng từ xa bay tới.

Vô nghĩa! Tốt xấu gì cũng là một con hồ ly tu luyện ngàn năm, kể cả bị sét đánh thành đàn ông, cũng vẫn là một người đàn ông ưa nhìn, có được không?

Sau đó ta trở về hồ tộc, trước biểu tình đồng tình và tiếc hận của mấy vị trưởng lão, hạ mình mượn một chút điển tịch tu luyện, tìm một chỗ yên lặng trong sơn động, ngốc ở đó rất lâu không ra ngoài.

Mặc Lãng đến thăm mấy lần, nói rằng lo lắng, dù sao cũng là vì hắn khuyên nhủ ta thành vậy. Hắn cố ý tìm nhóm trưởng lão hồ tộc chỗ ở của ta, sợ ta vạn nhất ngày nào đó lại nghĩ xuẩn, hoặc phi tiên không được mà lại tẩu hỏa nhập ma thì ở đó tiện thể cứu ta. Bất quá, mỗi lần đến đều thấy ta hăng hái đọc sách, tựa hồ rất có tinh thần, nên cũng an tâm.

Cứ như vậy, nhoáng cái một trăm năm đã qua, tuy rằng đối với yêu loại chúng ta mà nói chẳng tính là gì, nhưng ngày vẫn rất dài, và vì sao trừ bỏ phép thuật tiến bộ không ít, ta chẳng có chút dấu hiệu chuẩn bị thăng cấp?

Mặc Lãng ngồi một bên nhàn nhạt cắn hạt dưa, trăm năm qua hắn càng chịu khó chạy qua chỗ này của ta, tuy rằng vẫn như trước thỉnh thoảng tới nhân gia trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Thanh Ly à, đã trăm năm rồi, ngươi còn chưa từ bỏ tu tiên sao?” Thấy ta ngừng tu luyện, hắn đưa cho ta một vốc hạt dưa, hỏi.

Ta cắn cắn mấy hạt dưa hắn cho, vừa nói “Ngươi nói xem, có phải phương thức tu luyện của ta không đúng hay không?”

Mặc Lãng xem thường “Thật chẳng hiểu nổi ngươi, lúc trước ta thuận miệng nói, thế nào lại khiến ngươi chui rúc vào sừng trâu đến cả trăm năm?”

“Đây không phải là chuyện vớ vẩn, đây gọi là theo đuổi! Gọi là lý tưởng hiểu không?” Ta phản bác “Thôi quên đi… Mà trong tộc ngươi có bí tịch nào về tu tiên không?”

“Thanh Ly… Ngươi a…” Mặc Lãng tỏ vẻ “không giáo dục được trẻ nhỏ”, biểu tình cực kỳ đau xót mà nhìn ta, một lúc lâu nói “Tìm rồi, nhưng mà ta xem cũng chẳng khác mấy quyển bí tịch trong tộc ngươi lắm, cái gì mà ‘Vạn vật đều có linh hồ, Thiên Đạo luân hồi, mạt sát tạo nghiệt, đoạn tuyệt thất tình, nhiều lần trải qua đau khổ’ đó thôi!”

“Ai… Hay ngươi hỏi hổ tộc sư tộc xem có không mượn giùm ta?” Ta kéo kéo tay áo hắn.

Mặc Lãng bất đắc dĩ đỡ trán, lắc đầu thở dài “Thanh Ly… Sao ngươi chẳng có điểm nào giống hồ yêu cả thế?”

Sau đó, Mặc Lãng vẫn không lay chuyển được ta, vẫn là đi mượn kẻ khác, thế nhưng tất cả bí tịch tu tiên của yêu giới đều giống nhau, chẳng có tác dụng gì. Cũng khó trách, yêu quái tu luyện ngàn năm mới trở thành hình người, vốn thế đã sống thoải mái lắm rồi. Nếu không có vấn đề gì hoặc chịu đả kích, sao lại muốn lãng phí thời gian đi tu tiên chứ?

Ta cực kỳ sa sút tinh thần, trở về nguyên hình hồ ly, ôm đuôi nằm lỳ trong động, mặc cho Mặc Lãng khuyên nhủ thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên. Hắn vô cùng bực mình, chỉ thiếu độ ném ta từ trong động mà ra.

Sau đó, Mặc Lãng cũng không tới sơn động khuyên nhủ ta nữa, có lẽ là đã từ bỏ khối gỗ mục là ta rồi.

Lại qua vài ngày, ta đang vùi đầu quỳ rạp trên đất, ngoài động lại truyền vào tiếng bước chân vội vã, chỉ cần nghe đã biết, là Mặc Lãng.

Ta biết hắn sẽ đến.

Ta lười ngẩng đầu, phỏng chừng hắn lại lo ta nghĩ quẩn, suy đi tính lại vẫn đến đây khuyên ta.

“Được rồi, đứng lên!”

Ta không phản ứng, tiếp tục buồn bực.

Hắn lại đột nhiên kéo túm lông sau gáy xách ngược ta dậy, dựng thẳng trước mắt hắn.

Ngược lại với trước kia, lần này, hai mắt hắn tỏa sáng khiến ta giật mình.

“Nhìn xem, đây là cái gì?” Mặc Lãng quơ quơ một đồ vật trước mặt ta.

“Gì?” Lỗ tai ta run rẩy.

“Mệt, ngươi ồn ào đòi tu tiên, thế mà vật này cũng không biết” Mặc Lãng liếc mắt một cái, đưa vật kia lại gần trước mắt ta.

Đó là một khối ngọc sáng lấp lánh.

“Ừ, coi đẹp lắm!” Lỗ tai của ta lại run rẩy.

“Đẹp cái đầu ngươi!” Mặc Lãng lắc lắc ta “Đây là ngọc Côn Lôn, có biết không, có thể giấu yêu khí”

“Rồi sao?” Ta cực kỳ xem thường. Bị hắn lay lắc đến choáng váng cả đầu, ta cào cho hắn một cái, rồi nhảy xuống hóa thành hình người.

“Hồ ly vốn là loài thông minh, mà sao ngươi lại ngốc thế nhỉ?” Mặc Lãng thấy ta hóa hình người, vui mừng cười cười.

“Đại ca, ta muốn tu tiên, một khối ngọc Côn Lôn giấu yêu khí đi có ích lợi gì?” Ta khổ sở nhìn hắn.

“Quả nhiên ngốc!” Mặc Lãng vỗ bả vai ta, vẻ mặt tiếc hận và đồng tình, cực kỳ giống mấy trưởng lão kia “Bí tịch tu tiên của yêu giới vô dụng, vây ngươi đến nhân giới tìm đi”

“Nghe nói núi Thanh Thành cách đây không xa đã có lão đạo phi thăng đó, không bằng ngươi vào đó nhìn xem một chút!”

Ta nửa ngày mới kịp phản ứng, có ngọc Côn Lôn giấu yêu khí, có thể trà trộn vào núi Thanh Thành tu tiên! Ta kích động nắm lấy bả vai hắn dùng sức lắc lắc “Thật sự?”

“Thật!” Mặc Lãng đẩy hai tay của ta ra, vẻ mặt ghét bỏ.

“Việc này không thể chậm trễ, ta phải thu thập một chút, ngày mai đi luôn!”

“Nhanh thế?”

“Ừ, không nhịn nổi.”

“Được rồi, chuẩn bị xong xuôi thì nhanh cút đi, đừng làm cái bộ hồ ly than thở, mỗi ngày chọc mù con mắt ta!” Măc Lãng oán hận lắc lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng.

“Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, lang huynh, sau này gặp lại!” Ta mị mắc cười, nói với Mặc Lãng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây