Thập Niên 70 Thịnh Vượng

25: Mượn tiền


trước sau

Dịch: Trâu Lười

Câu hỏi không vui này làm Chu Tử Cừ giật mình rút tay về, nhìn bộ dạng xấu hổ của hắn, Trần Niên Niên đứng ra giải vây cho hắn.

“Ngày hôm đó thanh niên trí thức Trình đã giúp chúng ta rất nhiều. Em đến đưa thuốc và cảm ơn anh ấy, anh, không phải anh đi tìm đội trưởng bàn chuyện nhà ở của chúng ta sao, bác ấy nói thế nào?”

Vừa nhắc đến chuyện này, giữa đôi lông mày của Trần Thiên Hoằng hiện lên mấy phần buồn rầu.

Hắn nhìn về phía Chu Tử Cừ muốn nói lại thôi, Chu Tử Cừ biết hai anh em họ định nói chuyện riêng, hắn liền nói: “Niên Niên, anh Thiên Hoằng, em có việc phải làm, em về trước đây.”

Trần Niên Niên gật đầu, sau khi hắn rời đi, cô nói: “Anh, đội trưởng nói gì?”

Trần Thiên Hoằng nói chậm rãi: “Đội trưởng nói đội sản xuất sẽ chia cho chúng ta một ít ngũ cốc giúp chúng ta vượt qua khó khăn hiện tại. Về phần nhà cửa, bác ấy cũng giới thiệu vài nơi cho anh nhưng anh thấy không được.”

“Sao lại không được?”

Trần Niên Niên không hiểu, chuyện quan trọng nhất lúc này đối với họ là tìm được một ngôi nhà có thể ở được, mặc kệ tốt hay xấu, họ cũng không để ý.

Chưa nói đến cuộc sống tập thể trong ký túc xá thanh niên trí thức bất tiện, chỉ cần nói đến chuyện hàng ngày phải chịu đựng những ánh mắt kỳ lạ của nhóm thanh niên trí thức này, mặc dù ánh mắt của những người này không có nhiều ác ý nhưng vẫn làm người ta cảm thấy khó chịu. Ba người đều cảm thấy gò bó.

Trần Thiên Hoằng bất lực nói: “Chúng ta không có nhiều tiền trong tay”.

Những ngôi nhà mà Trần Phú Quốc đưa hắn đi xem đều có người ở qua rồi, mấy người chủ ban đầu có rất nhiều nguyên nhân chuyển đi muốn xây nhà mới, chuyển đến nhà máy làm hoặc đơn vị đã phân nhà cho họ, … Trần Thiên Hoằng thấy mấy căn nhà này rất tốt nhưng giá cả lại trở thành trở ngại.

“Bao nhiêu?”

Trần Thiên Hoằng duỗi bốn ngón tay ra: “Rẻ nhất là bốn mươi tệ.”

Sau khi biết giá cả, Trần Niên Niên thở phào nhẹ nhõm, “Anh, anh quên em vẫn có tiền sao?”

Trần Niên Niên muốn buôn bán kem dưỡng da nên lần trước bán dược liệu xong cô không chia tiền cho Trần Thiên Hoằng và Tôn Tuệ Phương. Cho dù bỏ ra 40 tệ mua nhà thì trong tay cô vẫn còn dư một ít, đến lúc đó cô lại bán một ít dược liệu kiếm lại tiền buôn bán mua kem dưỡng da.

Trần Thiên Hoằng bất đắc dĩ nói: “Em có nghĩ tới việc ba người chúng ta vừa dọn ra ở riêng đã có tiền mua một căn nhà thì bố và Thiên Lộc sẽ nghĩ như thế nào không? Mọi người trong làng sẽ nghĩ sao? Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? “

Không thể không nói điều Trần Thiên Hoằng lo lắng thật sự cần thiết, mọi người đều biết tình hình của mọi nhà trong cái thôn Trần Gia Loan này.

Ba người bọn họ bị Trần Quý Tài đuổi ra khỏi nhà liền có 40 tệ mua nhà, nhìn thế nào cũng có vấn đề. Nếu cứ phô trương lớn như vậy thì e rằng bọn họ sẽ không giấu được bí mật bán dược liệu nữa.

Tội đầu cơ nghiêm trọng hơn việc không có nơi ở nhiều, bọn họ không thể chủ quan việc này được.

“Anh đừng lo, em sẽ tìm cách khác.”

Vấn đề nằm ở nguồn tiền, Trần Niên Niên nhất định phải tìm biện pháp làm số tiền này rõ ràng hơn mới được.

Bây giờ tính tình của Trần Niên Niên rất thận trọng, trong lúc vô tình cô đã trở thành trụ cột của gia đình này rồi, Trần Thiên Hoằng và Tôn Tuệ Phương gặp phải chuyện gì đều để cô quyết định.

Trần Thiên Hoằng cảm thấy nhẹ nhõm khi cô nói cô sẽ tìm ra cách khác.

Nhắc tới cũng thấy hổ thẹn, hắn là người đàn ông duy nhất trong gia đình này nhưng mọi thứ đều muốn dựa vào Trần Niên Niên tìm cách giải quyết, nói ra chỉ làm trò cười cho người ta mà thôi.

Trong mắt Trần Thiên Hoằng, tất cả mọi mặt của em gái hắn đều tốt, bây giờ Trần Quý Tài không thể làm chủ hôn nhân của cô nữa, không biết tương lai cô em gái xinh đẹp của hắn sẽ cưới thằng nhóc như thế nào.

Nhớ lại cảnh tượng vừa gặp, Trần Thiên Hoằng hơi lo lắng.

Thanh niên trí thức mới tới rất ưa nhìn, cả người cũng gọn gàng, sạch sẽ gấp mấy lần những người nông dân như hắn.

So với người quê mùa như bọn hắn, thanh niên trí thức khác họ một trời một vực. Một cô gái đơn thuần giống như Trần Niên Niên rất dễ bị vẻ ngoài đẹp trai của thanh niên trí thức thu hút, không cẩn thận là rơi vào đấy ngay.

Chuyện hôn nhân phải chú ý môn đăng hộ đối, Trần Niên Niên rất tốt nhưng cô và Chu Tử Cừ không hợp.

Những người ở thành phố như Chu Tử Cừ không bao giờ có thể hòa nhập được với cuộc sống nông thôn của bọn họ. Trần Thiên Lộc không tán thành việc Trần Niên Niên phát triển sang mối quan hệ khác với cậu ta.

“Niên Niên, em và thanh niên trí thức Chu…”

Trần Niên Niên biết Trần Thiên Hoằng muốn hỏi cái gì: “Anh, anh đừng hiểu nhầm, em và anh ấy không có quan hệ gì cả.”

Câu trả lời dứt khoát như vậy cũng không thể xua tan những lo lắng trong lòng Trần Thiên Hoằng.

“Bây giờ nhà nước cũng khuyến khích tự do yêu đương, anh không nên nhúng tay vào chuyện riêng tư của em nhưng anh không muốn em bị tổn thương. Bây giờ hãm sâu vào, tương lai cậu ta mà rời đi thì em sẽ càng khổ sở hơn, sao phải chuốc lấy khổ chứ.”

Trần Niên Niên thở dài: “Anh, ta biết chừng mực mà.”

Đến năm 1977, kỳ thi tuyển sinh đại học được mở lại, đến lúc đó chắc chắn những thanh niên trí thức này sẽ tham gia thi. Hơn nữa chính sách quay về thành phố được mở ra, nông thôn chắc chắn không giữ chân được những thanh niên trí thức này.

Không cần Trần Thiên Hoằng nhắc nhở, Trần Niên Niên cũng chuẩn bị tâm lý để Chu Tử Cừ rời khỏi đây rồi.

Cô cảm thấy lo lắng của Trần Thiên Hoằng là không cần thiết, quan hệ giữa cô và Chu Tử Cừ vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu mà thôi, việc yêu đương còn cách xa lắm.

Cô thừa nhận mình có cảm tình với Chu Tử Cừ nhưng cảm giác đó không đủ để làm đầu óc cô mê muội được.

Bây giờ cô còn rất nhiều việc phải làm, chuyện yêu đương không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.

Nhưng nếu thấy Chu Tử Cừ thật sự tốt, cô sẽ không vì tương lai mờ mịt mà từ chối phát triển mối quan hệ này, cô phải tự tranh thủ cho bản thân mình, biết khó mà lui chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cô.

Trần Thiên Hoằng xoa đầu Trần Niên Niên: “Dù em làm cái gì, anh cũng luôn luôn ủng hộ em.”

Biết Trần Thiên Hoằng lo cho mình, Trần Niên Niên cũng nhận phần tình cảm này.

Hai anh em nói chuyện xong thì đi chậm rãi về ký túc xá thanh niên trí thức.

Mấy thanh niên trí thức đi lên thị trấn còn chưa trở lại, lúc này chỉ có Đào Tiểu Điềm được ở trong ký túc xá nói chuyện với Tôn Tuệ Phương.

Trần Niên Niên vừa bước vào ký túc xá, Đào Tiểu Điềm đã nháy mắt cố ý trêu chọc cô.

Xem ra ở niên đại nào cũng có những người thích ngồi lê tám chuyện.



Trần Niên Niên cười tủm tỉm đi tới búng trán Đào Tiểu Điềm: “Làm gì mà cười rất vui vẻ vậy, người không biết còn tưởng cô đang yêu đó.”

Đào Tiểu Điềm vuốt trán: “Tôi thấy người đang yêu là cô mới đúng. Cô cười tít mắt như vậy, tôi vừa nhìn liền biết cô và thanh niên trí thức Chu nói chuyện rất vui vẻ.”

Tôn Tuệ Phương nghe cuộc trò chuyện của họ thì hơi xúc động, các cô gái ở thành phố cởi mở hơn so với người nông dân, họ không đỏ mặt chút nào khi nói về chuyện tình yêu nam nữ.

Tôn Tuệ Phương đã ly hôn một lần nên cách suy nghĩ cũng thay đổi rất nhiều. Nếu lúc trước bà nghe điều này, bà sẽ sợ hãi đến mức che miệng của mình rồi ngăn cản cô nói mấy chuyện đó.

Yêu cầu của mọi người đối với phụ nữ nhìn chung rất khắc nghiệt, có vô số sự ràng buộc và hạn chế khiến họ không thể sống cởi mở như vậy.

Tôn Tuệ Phương thận trọng cả đời nhưng cuối cùng chuyện gì xảy ra?

Bà chưa từng có một ngày tốt lành nào trong đời, cuối cùng còn làm ầm ĩ đến tình cảnh như bây giờ. Hiện tại bà đã nghĩ thông suốt rồi, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của chính mình. Nếu bà có thể nhìn thấy cái kết của mình trước khi kết hôn thì ban đầu bà đã không kết hôn với Trần Quý Tài.

Trần Niên Niên mạnh mẽ và quyết đoán hơn bà, trong tương lai con bé chắc chắn sẽ không nối gót theo bà.

Lúc nghe hai người nói về Chu Tử Cừ, nụ cười trêи mặt Tôn Tuệ Phương hơi miễn cưỡng.

Tôn Tuệ Phương rất biết ơn sự giúp đỡ của Chu Tử Cừ đối với bà và Trần Niên Niên vào ngày hôm đó. Mặc dù thanh niên này gầy gò nhưng cậu là một người ngay thẳng, nhiệt tình, đó cũng kiểu người các cô gái nhỏ yêu thích nhất. Cậu và Trần Niên Niên đã đứng cùng một chỗ trông rất hợp.

Nỗi lo của bà cũng giống Trần Thiên Hoằng, người dân quê cũng muốn lên thành phố huống chi là thanh niên trí thức này lớn lên ở thành phố từ nhỏ, sao họ có thể ở đây cả đời được chứ?

Không ở đây được thì lấy vợ, sinh con ở đây cũng không được.

Nếu Trần Niên Niên thực sự thích Chu Tử Cừ thì con đường này sẽ rất khó khăn.

Trần Niên Niên không nhìn thấy mặt của Tôn Tuệ Phương, cô và Đào Tiểu Điềm đùa giỡn với nhau.

“Cái gì mà nói chuyện vui vẻ với thanh niên trí thức Chu chứ, tôi ở bên ngoài nói chuyện với anh trai mình về chuyện ba người chúng tôi sẽ sống ở đâu.”

Tôn Tuệ Phương mong đợi hỏi: “Thế nào rồi, anh trai con nói gì?”

Nói đến chuyện chính, nụ cười trêи mặt Trần Niên Niên biến mất dần.

“Có nhiều nhà bán nhưng chúng ta không có nhiều tiền như vậy.”

Tôn Tuệ Phương hối hận thở dài: “Biết thế hôm đó mẹ đã lấy 5 đồng tiền kia đi rồi.”

Ai cũng biết nói lời hung ác nhưng dù có trở lại thời điểm đó thì Tôn Tuệ Phương cũng không dám lấy tiền trước mặt Trần Quý Tài.

Hơn nữa nếu thật sự lấy năm đồng đó thì e rằng cuộc sống bây giờ của cả nhà họ sẽ khác.

Trần Niên Niên không muốn vì nhỏ mất lớn, chỉ cần 5 đồng là có thể giúp Tôn Tuệ Phương ly hôn với Trần Quý Tài, nói thế nào cũng thấy bọn họ lời rồi.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chờ con tìm ra biện pháp đã.”

Đào Tiểu Điềm nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cuối cùng cô hạ quyết tâm nói: “Niên Niên, cô có bao nhiêu tiền, tôi còn mấy đồng ở đây, tôi cho cô vay đó.”

“Cô cho ta vay thì cô làm sao bây giờ?”

Đào Tiểu Điềm không quan tâm nói: “Lúc tôi xuống nông thôn, bố mẹ sợ tôi khổ nên họ cho tôi rất nhiều phiếu định mức và tiền. Ở nông thôn khác thành phố, đồ ở đây rất rẻ. Tôi còn vẫn tiền mà, cô đừng lo lắng về điều đó. “

Sự bất mãn đối với bố mẹ của cô đã nguôi ngoai đi nhiều, việc bố mẹ yêu cầu cô thay anh trai xuống nông thôn khiến cô hơi chạnh lòng nhưng sau một thời gian dài, nỗi uất ức này đã vơi đi nhiều rồi.

Trong khoảng thời gian này, cô luôn mơ về khoảng thời gian hạnh phúc ở nhà. Nghĩ kỹ lại, ngoài chuyện này ra, bố mẹ cô đối xử với cô và anh trai như nhau, nhiều khi bố mẹ còn bảo anh trai nhường cho cô.

Ngày cô xuống nông thôn, mẹ của cô khóc như đứt từng khúc ruột, bố cô là một người đàn ông to lớn nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, thật sự không còn cách nào khác, nếu còn họ sẽ không để cô xuống nông thôn tham gia sản xuất đâu.

Đào Tiểu Điềm nghĩ như vậy.

Điều khó khăn nhất trêи đời chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hành động của Đào Tiểu Điềm làm trái tim Trần Niên Niên cảm thấy ấm áp. Người bạn này thật sự tốt.

“Không cần đâu, tôi đã tìm ra cách rồi.”

Chờ ăn hết chỗ lương thực của đại đội phát cho, những thanh niên trí thức này sẽ phải dùng nhiều tiền hơn, cô không thể nhận tiền của Đào Tiểu Điềm được.

Đào Tiểu Điềm bướng bỉnh, “Tại sao cô lại khách sáo với tôi như vậy? Thế này đi, tôi sẽ nghĩ cách cho cô. Điều kiện của nhóm thanh niên trí thức của chúng ta đều tốt, nếu không thì tôi kêu gọi bọn họ quyên tiền cho cô nhé?”

Trần Niên Niên cười bóp mặt Đào Tiểu Điềm: “Hai chúng ta thực sự là bạn tốt mà, chúng ta có cùng suy nghĩ đấy.”

Đào Tiểu Điềm vui mừng, “Cô định tìm những thanh niên trí thức đó nhờ quyên góp à?

Trần Niên Niên lắc đầu, cô giả vờ thần bí nói: “Cô sẽ nhanh chóng biết tôi muốn làm gì thôi.”

Nhìn bộ dáng tự tin của cô, Đào Tiểu Điềm cũng cao hứng theo: “Tôi muốn xem cô có thể nghĩ ra cách tốt gì.”

Tôn Tuệ Phương nhìn hai người, đôi môi mấp máy mấy lần nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì.

Niên Niên của bà rất thông minh, những chuyện này không đến lượt bà lo lắng, bà chỉ cần nghe theo là được rồi.

Sau bữa trưa, Trần Niên Niên đến tìm Trần Phú Quốc để bàn bạc chuyện vay tiền với ông, người mở cửa là vợ của Trần Phú Quốc, Lã Liên Hồng.

“Cháu chào thím, đội trưởng Trần có nhà không ạ?”

Thái độ của Lã Liên Hồng đối với Trần Niên Niên rất lạnh nhạt, gần đây Trần Phú Quốc thường ngủ không ngon vì chuyện của họ, sáng nay Trần Thiên Hoằng đã đến đây, bây giờ Trần Niên Niên lại đến tiếp.

Trần Niên Niên cũng biết cô làm phiền Trần Phú Quốc không tốt lắm nhưng Trần Phú Quốc là đội trưởng đội sản xuất của họ, nhà ai có việc đều đến tìm ông ấy.

Tìm người làm việc vặt thì nên mang theo chút quà nhưng điều kiện hiện tại không cho phép, cô thấy Lã Liên Hồng không chào đón mình thì đành phải mặt dày coi như không nhìn thấy.

“Có, vào đi.”

Dù bất đắc dĩ thế nào thì Lã Liên Hồng cũng không thể để người ta đứng ngoài cổng được.

Trần Niên Niên gật đầu đi theo bà vào nhà.



Sáng nay bà nghe thấy Trần Phú Quốc lẩm bẩm, hình như ông nói ba người nhà họ Tôn không có tiền mua nhà, lúc này Trần Niên Niên lại đến nhà bà, chẳng lẽ họ muốn mượn tiền nhà bà sao?

Chết thật, làm đội trưởng chẳng mò được cái gì mà còn phải chi tiền ra, trêи đời này làm sao lại có người ngu ngốc như Trần Phú Quốc thế chứ.

Đột nhiên mặt Lã Liên Hồng đen thui, bà dẫn cô tới chỗ Trần Phú Quốc rồi hừ mạnh không nói gì, bả chỉ trừng mắt lườm Trần Phú Quốc mấy lần.

Trái tim của Trần Phú Quốc đập thình thịch, ông còn tưởng mình làm sai chuyện gì rồi.

Đến khi thấy rõ người đứng sau Lã Liên Hồng là Trần Niên Niên thì ông mới biết vợ mình làm sao rồi.

Đang có người ngoài ở đây nên Trần Phú Quốc không tiện nói gì, ông nghiêm túc nói với Lã Liên Hồng: “Đi rót nước cho Niên Niên đi. Tôi có chuyện cần bàn với cháu nó.”

Khi bàn chuyện công việc, Trần Phú Quốc không thích Lã Liên Hồng ở cạnh mình, người phụ nữ này rất lắm mồm, hôm nay có người đang nói chuyện ở nhà bà, ngày mai bà sẽ nói hết chuyện này ra ngoài, thật sự không tưởng tượng nổi mà.

Lã Liên Hồng không hứng thú với chuyện của nhà Trần Niên Niên, Trần Phú Quốc vừa nói xong bà liền đi thẳng vào bếp.

“Cháu đến nhà bác là vì chuyện nhà ở đi, Niên Niên, không phải bác không giúp đỡ nhưng nhà ở không phải chuyện nhỏ, 40 đồng là giá chung ở trong thôn rồi, ít hơn nữa cũng không được.”

Trần Phú Quốc thở dài, ông đã làm hết sức mình rồi, nhưng thực sự không còn cách nào khác.

Trần Niên Niên nói: “Bác à, cháu biết bác đã giúp đỡ gia đình chúng cháu rất nhiều. 40 đồng mua một căn nhà, giá cả không quá đắt nhưng đối với một người phụ nữ vừa ly hôn và 2 đứa con thơ thì thật sự không mua được. Vì vậy cháu đã nghĩ ra một biện pháp, cháu muốn đến nói thử để bác xem thế nào.”

Trần Phú Quốc hỏi: “Biện pháp gì?”

“Cháu muốn vay tiền của người trong đội sản xuất thôn chúng ta.”

Cách của Trần Niên Niên không khác cách quyên góp tiền của Đào Tiểu Điềm mấy quyên góp là việc há miệng chờ sung rụng, còn số tiền vay của đội sản xuất là giấy trắng mực đen, cô sẽ trả hết cho từng người.

Gia đình ba người của họ không thân thiết với người trong đội sản xuất, họ cứ hấp tấp chạy đến vay tiền thì hầu hết những người đó sẽ không cho vay.

Nhưng với sự bảo lãnh của đội trưởng Trần Phú Quốc thì lại khác. Những người đó sẽ nể mặt Trần Phú Quốc.

Trần Phú Quốc thấy biện pháp của Trần Niên Niên rất tốt, nếu tìm 1 người vay 40 tệ thì không vay ai được nhưng trong đội sản xuất có 60 hoặc 70 hộ gia đình, vay mỗi hộ một ít sẽ tích góp được nhiều.

Ông vỗ đùi nói: “Biện pháp này được đấy. Ngày mai đi làm bác sẽ nói chuyện này giúp cháu.”

Chuyện của Trần Quý Tài và Tôn Tuệ Phương đã truyền tới công xã làm người đội trưởng như ông bị phê bình theo. Nếu không giải quyết được chuyện này, ông chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo.

Trần Phú Quốc cảm thấy nhẹ nhõm với biện pháp này, chỉ cần huy động được tiền mua nhà, chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi.

Sau khi nhận được lời đồng ý của Trần Phú Quốc, Trần Niên Niên quay trở lại ký túc xá dành cho thanh niên trí thức. Cô kể lại chuyện này cho Tôn Tuệ Phương và Trần Thiên Hoằng nghe.

“Niên Niên, mọi người sẽ cho chúng ta vay số tiền này ư?” Tôn Tuệ Phương nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này không đáng tin cho lắm.

“Mẹ yên tâm đi, sẽ có người cho vay thôi. Hai người đừng suy nghĩ nhiều nữa, ở hoàn cảnh hiện tại, vay tiền mua nhà không có gì phải xấu hổ cả.”

Trần Niên Niên không quan tâm những người này cho cô vay tiền hay không, mục đích chính của cô là biến số tiền mua nhà kia trở nên rõ ràng hơn thôi. Bây giờ làm to chuyện ra một chút thì sẽ không còn ai nghi ngờ ba người họ lấy tiền ở đâu ra nữa.

Sau khi rời khỏi nhà Trần Quý Tài, ba người họ mất hết thể diện trong lòng người khác, hơn nữa việc cơm ăn áo mặc và đi lại không đảm bảo được thì ai còn lo chuyện xấu hổ hay không chứ.

Tôn Tuệ Phương và Trần Thiên Hoằng luôn tin tưởng Trần Niên Niên vô điều kiện.

Trần Phú Quốc nói được làm được, khi đội sản xuất tập trung tại sân phơi gạo, ông gõ mấy cái vào cái chiêng đồng.

“Bà con im lặng một chút đi, hôm nay tôi có chuyện muốn nói trước khi đi làm.”

Trần Phú Quốc chỉ vào gia đình ba người đang đứng một bên và nói: “Mọi người chắc đã nghe nói về chuyện của nhà đồng chí Tôn Tuệ Phương rồi. Hiện tại gia đình họ rất khó khăn, không có nơi nào để ở. Hôm qua đồng chí Trần Niên Niên đã đến gặp tôi. Đồng chí cho biết gia đình muốn vay ít tiền của bà con để mua nhà, cháu bé hy vọng tôi bảo lãnh cho nhà cháu. Tôi đồng ý vì tất cả mọi người đều là bà con trong đội sản xuất, trong lúc gia đình họ gặp khó khăn, tôi hy vọng các gia đình có điều kiện tốt một chút có thể giúp đỡ họ.”

Ông vừa nói xong, đám người bên dưới lập tức bùng nổ.

“Tại sao họ mua nhà lại muốn chúng tôi bỏ tiền ra? Tiền của chúng tôi cũng chẳng phải gió thổi tới.” Người nhảy ra đầu tiên là Lý Lan Hoa. Gia đình bà ta giàu hơn người trong đội sản xuất nhiều, nhưng muốn bà rút tiền từ trong túi ra là điều không thể nào.

Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu đã bị chặn lại, điều này thật sự làm Trần Phú Quốc không hài lòng.

Ông bình tĩnh nói: “Ai nói mọi người bỏ tiền ra? Bà không hiểu chữ “vay” tôi vừa nói sao? Đã vay thì sẽ trả lại.”

“Nói thì hay lắm, nhìn nhà họ đi, người thì lớn tuổi, người thì tàn tật. Nếu thực sự cho họ vay tiền thì không biết bao lâu nữa họ mới trả lại được.”

“Đúng đấy, chúng tôi khổ cực làm việc kiếm công điểm mới đổi được ít tiền, nếu cho họ vay thì người trong nhà chúng tôi ăn gì đây.”

“Không thể nói như vậy được, ba mẹ con họ đã đáng thương rồi, mọi người giúp đỡ một chút thì sao chứ, đội trưởng, tôi đồng ý cho họ vay tiền.”

Người nói chuyện là Trần Khang An, bình thường ông không gặp mấy ba mẹ con Tôn Tuệ Phương mấy nhưng hôm nay lại đứng ra đồng ý cho họ vay tiền là vì thấy ba người thật sự đáng thương.

“Nhóm thanh niên trí thức chúng tôi cũng đồng ý cho vay.” Trần Đại Tráng nói to.

Âm thanh ủng hộ vang lên liên tiếp làm tâm tình Trần Phú Quốc tốt hơn nhiều.

“Được rồi, ai đồng ý cho vay thì sau khi tan làm mang tiền đến đây đăng ký với tôi, tôi sẽ ghi rõ số tiền mọi người cho vay, về sau sẽ trả lại đủ cho mọi người.” Ông nói tiếp: “Tôi biết mọi người kiếm được tiền không dễ dàng gì nên lần vay tiền này đều là tự nguyện, tôi cam đoan với mọi người, số tiền này nhất định sẽ trả đủ về tay mọi người.”

Người nguyện ý cho vay thì vẫn cho, người không nguyện ý cho thì dù Trần Phú Quốc nói thế nào đi nữa bọn họ cũng thờ ơ.

Sau cuộc họp, mọi người lại bàn tán xôn xao.

“Tôn Tuệ Phương thật là, cuộc sống đang yên ổn tốt đẹp thì lại ly hôn với Trần Quý Tàivà bây giờ ngay cả nhà cũng không có mà ở, không biết bà ấy có hối hận hay không nữa.”

“Từ lúc còn trẻ Trần Quý Tài đã nóng tính rồi, nhưng đó không phải tật xấu gì. Thật ra chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được rồi, làm gì phải làm ầm ĩ đến mức ly hôn chứ.”

Nam nữ mồm năm miệng mười, họ đều cho rằng Tôn Tuệ Phương không nên ly hôn.

Về việc Tôn Tuệ Phương có hối hận khi ly hôn không thì không ai biết, nhưng Trần Quý Tài nhất định hối hận.

Khi mọi người đã tản ra, ông chắp tay đi tới trước mặt Tôn Tuệ Phương chế nhạo bà.

“Tôi cứ tưởng rời khỏi tôi bà có thể sống thế nào, kết quả ba người còn tệ hơn cả tên ăn mày. Đúng là làm mất mặt nhà Trần tôi mà. Thôi quên đi, nếu bây giờ bà quay lại, tôi sẽ bỏ qua hết chuyện cũ.”


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây