Trần Niên Niên còn tưởng Chu Tử Cừ định đưa cô đi hẹn hò, ai biết hắn lại đưa cô đi xem nhà, hơn nữa căn nhà này là căn nhà lúc trước bọn họ từng đi xem.
Chẳng lẽ Chu Tử Cừ cũng muốn buôn bán bất động sản như cô sao?
Không thể nào, Chu Tử Cừ không thiếu tiền, tư tưởng giác ngộ của hắn cũng cao hơn cô nhiều. Mặc dù hắn chưa bao giờ ngăn cản Trần Niên Niên làm những việc buôn bán kia nhưng hắn cũng chưa bao giờ chủ động làm.
Bên trong đã thay đổi nhiều so với lúc mới thấy, sân được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, tường bên ngoài cũ nát cũng được xây mới lại giống như có người ở.
Chu Tử Cừ khá hài lòng với những thay đổi trong nhà, hắn hỏi: “Niên Niên, em còn thích căn nhà này không?”
Lúc trước nhìn thấy căn nhà này Trần Niên Niên đã thích rồi, vừa có sân vừa gần trường đại học, hơn nữa giao thông cũng rất thuận tiện. Tuy nhiên trong nhà chỉ có ba phòng, đối với một nhà 4 người thì hơi nhỏ.
Hai ngày trước cô cũng nhắc tới căn nhà này, ai ngờ Văn Cảnh Huy lại nói căn nhà có người mua rồi.
Trần Niên Niên cũng không phải là người duy nhất mua nhà, cô vừa nghe thấy thế thì thấy rất tiếc. Hôm nay thấy Chu Tử Cừ quen thuộc dẫn cô đến đây, cô vừa đảo mắt liền đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Anh mua căn nhà này sao?”
Chu Tử Cừt gật đầu: “Đúng vậy, anh mua nó rồi. Em thấy thế nào? Em còn thích nó không?”
Lúc hỏi Trần Niên Niên có thích hay không, Chu Tử Cừ cảm thấy hơi lo lắng. Bây giờ nhà ở cũng mua rồi, hắn không biết Trần Niên Niên có thay đổi suy nghĩ không, cô ấy có muốn sống ở đây nữa không.
“Em vẫn luôn thích nó. Lúc em biết ngôi nhà này có người mua vào hai ngày trước, em đã rất tiếc vì đã không mua sớm hơn. Nhưng không ngờ người mua lại là anh.”
Nghe cô nói thích, Chu Tử Cừ cảm thấy trong khoảng thời gian này mình bận rộn thật xứng đáng mà.
“Em thích nó thì chúng ta dùng nó làm phòng cưới được không?”
“Phòng cưới?” Trần Niên Niên ngẩn người “Phòng cưới gì?”
“Đương nhiên phòng cưới chúng ta dùng để kết hôn. Anh luôn nghĩ sau khi tốt nghiệp rồi kết hôn cũng được nhưng bây giờ anh không chờ được nữa. Niên Niên, em có bằng lòng gả cho anh ngay bây giờ không?”
Trần Niên Niên há to miệng, cô ngượng ngùng nói: “Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện kết hôn?”
Chu Tử Cừ đan chặt 10 ngón tay của hai người lại với nhau: “Đương nhiên là anh nóng lòng muốn cưới em về nhà rồi. Anh muốn để mọi người biết quan hệ hiện tại của chúng ta là như thế nào, như vậy sẽ không còn nhóm ngó em nữa.”
Chu Tử Cừ thẳng thắn bộc lộ cảm xúc của mình khiến Trần Niên Niên hơi choáng váng. Cô cúi đầu, lông mi run rẩy: “Em cũng không phải là bảo bối gì, làm gì có ai nhòm ngó chứ, ở trường mọi người đều biết chúng ta đang yêu nhau mà.”
“Dù sao yêu đương và kết hôn cũng là hai chuyện khác nhau. Bây giờ anh chỉ muốn kết hôn với em ngay thôi, em không thể nói không đồng ý được.”
Chu Tử Cừ không định kết hôn sớm như vậy, nhưng Trần Niên Niên ở trường rất chói mắt, có rất nhiều bạn nam biết rõ hai người đang yêu nhau mà vẫn lại gần lấy lòng Trần Niên Niên. Mặc dù Trần Niên Niên không quan tâm đến bọn họ nhưng Chu Tử Cừ vẫn thấy khó chịu.
Một số người đáng ghét đến mức họ biết hắn và Trần Niên Niên yêu nhau lâu rồi mà chưa kết hôn, họ lập tức đến trước mặt Trần Niên Niên nói hắn không muốn chịu trách nhiệm với cô. Chu Tử Cừ thực sự tức giận rồi.
Hắn không muốn cho bất kỳ ai có cơ hội mơ tưởng nào nữa.
Trần Niên Niên vui vẻ, cô bóp mặt Chu Tử Cừ: “Không thể nói không đồng ý, Chu Tử Cừ, anh vẫn bá đạo như mọi khi nha.”
“Vậy thì em cho phép anh bá đạo lần cuối cùng đi, tương lai anh sẽ nghe lời em.”
Trần Niên Niên hừ hừ: “Vậy để em suy nghĩ một lát đã.”
Chu Tử Cừ ôm cô vào lòng, “Vậy anh sẽ cho em năm giây để suy nghĩ về điều đó, sau năm giây em sẽ nói với anh rằng em đồng ý.”
Trần Niên Niên đấm vào ngực Chu Tử Cừ: “Thật là, có người vô lại như anh sao? Anh đoán chắc em sẽ đồng ý lấy anh sao?”
Chu Tử Cừ gật gật đầu: “Vẫn là câu nói kia, nếu hiện tại em không muốn kết hôn, anh vẫn luôn tôn trọng quyết định của em. Cùng lắm thì anh đợi em thêm hai năm nữa.”
Trần Niên Niên dựa vào lòng hắn: “Ai nói em không muốn, chờ em trở thành vợ của anh, nếu ai dám đến trêu ghẹo anh, em sẽ không để yên đâu.”
Ở trường, Chu Tử Cừ còn đào hoa hơn cô, hắn vừa đẹp trai vừa có gia thế, làm gì có mấy ai không thích hắn chứ.
Theo như cô biết, trong số có mấy người ngưỡng mộ xuất thân trong gia đình tốt. Hai gia đình mà làm thông gia sẽ trở thành liên minh siêu mạnh. May mà tâm trí người này đủ mạnh mẽ để chống lại sự cám dỗ của hoa cỏ bên ngoài.
Mặc dù Chu Tử Cừ đã đoán được Trần Niên Niên sẽ không từ chối mình, nhưng hắn vẫn kϊƈɦ động khi nghe thấy điều này.
“Sau khi kết hôn, nếu em không muốn sống với bố mẹ anh thì chúng ta sẽ chuyển đến đây. Anh mua căn nhà này làm quà cho em. Từ nay, đây sẽ là nhà của chúng ta. Nếu anh làm em giận, em không muốn nhìn thấy anh nhưng lại không muốn về hai bên nhà trưởng bối thì em đuổi anh ra ngoài đi. Lúc nào em hết giận thì anh lại quay về dỗ dành em.”
Mặc dù có 80% không xảy ra loại chuyện này nhưng Chu Tử Cừ vẫn tính là 20% chuyện không xảy ra kia vào.
Coi như về sau hai người bất đồng về một số vấn đề nào đó và không thể tránh khỏi việc cãi vã thì Trần Niên Niên cũng không buồn lòng.
Hắn biết Trần Niên Niên có năng lực, có tiền, cô cũng không quan tâm đến ngôi nhà này, nhưng hắn luôn cảm thấy tấm lòng của mình quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Đây không phải là một ngôi nhà lạnh lẽo, nó sẽ trở thành một bến cảng ấm áp cho hai người, nó chứa định tình yêu sâu đậm của cả hai. Về sau ngôi nhà này sẽ chứng kiến
cuộc sống từ lúc kết hôn đến lúc sinh con của hai người.
Lời nói của hắn làm trái tim Trần Niên Niên mềm nhũn, ai có thể nghĩ Chu Tử Cừ sống ở thập niên này nhưng hắn lại có thể nghĩ được như vậy. Hai mắt cô đỏ hoe, cô vùi đầu vào ngực Chu Tử Cừ nói: “Chính anh nói đó, nếu sau này anh làm em tức giận, em sẽ không tha cho anh đâu.”
Chu Tử Cừ vuốt đầu cô: “Được!”
Ngôi nhà đã được sửa chữa bên ngoài nhưng Chu Tử Cừ vẫn chưa động đến việc trang trí và mua đồ đạc. Đây là nhà của hắn và Trần Niên Niên, việc trang trí phải nghe ý kiến
của Trần Niên Niên trước đã.
Trần Niên Niên xem xét một vòng, đợi kỳ nghỉ lần tới cô sẽ tìm người đến lắp đặt thiết bị phòng ở.
Sau khi cả hai bàn bạc xong thì về nhà nói chuyện này cho hai bên gia đình. Hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi thêm vài năm nữa nhưng cả hai lại quyết định kết hôn ngay bây giờ, mặc dù bất ngờ nhưng bọn họ càng cao hứng nhiều hơn, cuối cùng hai đứa cũng nghĩ thông suốt rồi.
Lục Gia Thanh đến nhà Trần Niên Niên vài lần, mỗi lần nhìn thấy con gái của Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm, bà đều cảm thán không biết bao giờ bà mới được bế cháu.
Bây giờ hai người quyết định kết hôn, bà vui muốn điên rồi. Lúc này bà lập tức chuẩn bị lễ vật cầu hôn rồi đến nhà Trần Niên Niên bàn chuyện kết hôn.
Gia đình họ Chu rất coi trọng việc kết hôn của hai người, do đó Chu Quốc An và Lục Gia Thanh đều chuẩn bị kỹ rồi đến nhà Trần Niên Niên.
Dựa theo quy củ, nhà phải chuẩn bị các lễ vật như thuốc lá, rượu, trà, đường, bánh, mì, cá, thịt. Tất cả lễ đều đầy đủ và đặc biệt hào phóng.
Thái độ của nhà họ Chu khiến Tôn Tuệ Phương yên lòng hơn, bây giờ bọn họ coi trọng Trần Niên Niên nhiều như vậy thì sau khi kết hôn chắc chắn càng tốt hơn.
Người lớn hai bên bàn bạc, sau đó quyết định để Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ tự trang trí phòng ở, còn bọn họ sẽ mua những món đồ lớn ở trong nhà sau.
Chuẩn bị bước sang thập niên 80, người dân ở quê vẫn còn đang xôn xao bàn tán về ba vấn đề “chức năng chuyển giao, phương thức chuyển giao và phong cách chuyển giao” của nhà nước thì người dân trong thành phố đã âm thầm bắt tay vào mua TV và tủ lạnh.
Nhà họ Chu chỉ có một người con trai nên Lục Gia Thanh không thể để con trai chịu thiệt được. Dù sao những thứ này cũng sẽ để ở nhà của hai bọn nhỏ, đã tặng thì phải tặng thứ tốt nhất. Lục Gia Thanh cắn răng mua TV và tủ lạnh cho bọn họ.
Bên Tôn Huệ Phương cũng không thua kém, mặc dù nhà bà không giàu có như nhà họ Chu nhưng bọn họ cũng không thể làm mất mặt Trần Niên Niên được.
Bên Lục Gia Thanh tặng TV và tủ lạnh, còn bên nhà Tôn Tuệ Phương thì tặng máy khâu và radio.
Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm quyết định chi tiền mua hai thứ này làm của hồi môn cho Trần Niên Niên.
Sau khi có con, Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm cũng cảm nhận rõ trách nhiệm mà họ gánh vác trêи người càng ngày càng nặng nề hơn. Trần Niên Niên đã thay đổi số phận của cả hai, cô giúp họ có một cuộc sống mới, bọn họ phải cố gắng hơn nữa, Tôn Tuệ Phương giúp đỡ chăm sóc đứa trẻ nên cả hai cũng yên tâm tập trung vào việc học của mình hơn.
Sau khi nhập học, thành tích của Trần Thiên Hoằng rất tốt, hắn thường viết một số bài văn sâu sắc, có mấy lần bài văn của hắn còn được đăng trêи “Báo nhân dân” và “Báo thanh niên”. Thời gian rảnh rỗi ở trường, hắn đều dùng để đọc sách và sáng tác.
Hắn thử viết một tập truyện ngắn kể lại số phận gập ghềnh của mình trong hai mươi mấy năm qua, sau đó nhà xuất bản báo chí đăng thành nhiều kỳ. Ban đầu chỉ muốn thử xem sao, ai ngờ truyện của hắn lại được đón nhận nồng nhiệt. Từ đó hắn bắt đầu viết nhiều thêm, tiền nhuận bút của hắn cũng tăng theo.
Thậm chí có một số nhà xuất bản đã đến gặp hắn hẹn bản thảo, đây là điều mà Trần Thiên Hoằng không thể tưởng tượng được.
Lúc này hắn càng khẳng định đi học là con đường duy nhất thay đổi số phận của mình.
Sau khi cải cách mở cửa, cách ăn mặc của mọi người cũng thay đổi. Đào Tiểu Điềm nhạy bén cảm nhận được cơ hội kinh doanh. Dưới sự đề nghị của Trần Niên Niên, cô bắt đầu thiết kế rất nhiều kiểu quần áo phổ biến hiện này, sau đó thông qua mối quan của bạn học, cô đã liên hệ được với xưởng may.
Bởi vì những mẫu thiết kế của cô quá mới lạ, xưởng may cũng không dám thử. Cuối cùng nhờ vào sự đàm phán không ngừng của Đào Tiểu Điềm, họ quyết định may một ít quần áo để xem thử phản ứng của mọi người.
Những mẫu quần áo này vừa tung ra thị trường liền bán hết sạch, đúng là cung không đủ cầu. Khi xưởng may nếm được quả ngọt và chuẩn bị sản xuất hàng loạt thì bị đối thủ cạnh tranh cướp mất cơ hội. Vì quyết định sai lầm mà xưởng may tổn thất nặng nề, ngay cả Đào Tiểu Điềm cũng không kiếm được bao nhiêu.
May mắn thay, cô không chỉ có một vài mẫu đó. Lần này Đào Tiểu Điềm thông minh hơn, chia cổ tức gặp rất nhiều rủi ro, vì vậy cô quyết định bán mẫu thiết kế lấy tiền trực tiếp luôn.
Mặc dù về sau quần áo bán rất chạy nhưng Đào Tiểu Điềm không hối hận về quyết định của mình. Cô không tham lam như vậy, cô chỉ muốn thử thôi nên cô phải chọn cách an toàn nhất.
Khi kết hôn với Trần Thiên Hoằng, Trần Niên Niên đã mua quần áo nhờ người làm tủ quần áo cho cô. Là chị dâu của Trần Niên Niên, cô không thể keo kiệt trong chuyện này được.
Trần Thiên Hoằng tặng máy khâu và radio cho Trần Niên Niên. Vậy cô sẽ tặng đồng hồ và xe đạp cho Trần Niên Niên. Cô nhất định phải sắp xếp thỏa đáng để Trần Niên Niên có thể hãnh diện cưới chồng.
Đồ cưới và lễ hỏi đã chuẩn bị xong, tiếp theo phải bàn bạc ngày kết hôn.
Cả đời chỉ có một lần nên không thể vội vàng quá được.
Chuẩn bị thiệp mời và các vật dụng trong đám cưới còn một khoảng thời gian nhất định, hai bên gia đình quyết định lên lịch tổ chức đám cưới vào tháng 5 năm sau.
Trần Niên Niên từng tưởng tượng mình sẽ mặc váy cưới màu trắng cùng người thương bước vào lễ đường. Mặc dù cảnh tượng lúc này cách tưởng tượng của cô một khoảng cách lớn nhưng cô vẫn mặc váy cưới được.
Lúc rảnh rỗi không có gì làm, Trần Niên Niên đã thảo luận về kiểu dáng váy cưới với Đào Tiểu Điềm, cô không biết vẽ nhưng có thể mô tả một số chi tiết cho Đào Tiểu Điềm, Đào Tiểu Điềm sẽ phác thảo bản vẽ theo yêu cầu của cô.
Ngoài váy cưới, cô còn muốn thiết kế âu phục riêng cho Chu Tử Cừ. Sau nhiều lần chỉnh sửa, cuối cùng Trần Niên Niên cũng hài lòng.
Chờ váy cưới làm xong, cô có thể yên tâm đợi đến ngày cưới rồi.