Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung


trước sau

Sau khi Thái Sinh hộ tống lão phu nhân lên đường, Minh Lan vẫn còn chìm trong buồn thương chia ly. Như Lan hùng hùng hổ hổ đánh tới Mộ Thương trai, thì thấy Minh Lan uể oải nằm trên tháp, ôm một cái gối ngẩn ngơ, bèn tiến lên vỗ lên mặt Minh Lan: “Này này, tỉnh ngay, còn khổ sở cái gì! Được được rồi, chỉ có một mình em là cháu gái hiếu thảo, còn bọn chị là lũ lòng lang dạ sói hết!”

Minh Lan không còn sức lực đấu võ mồm với chị ta, chỉ ngắc ngoải nói: “Đâu đâu, các chị là buồn khổ trong lòng, em gái thiếu tu dưỡng, cho nên mới buồn khổ ra mặt.”

Như Lan như đánh một quyền vào bị bông, chị ấy chẳng còn gì để nói, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Hừ, chuyện kia… Thư của Phẩm Lan gửi tới, mau kể chị nghe, Tôn tú tài giờ sao rồi?”

Minh Lan ngó nóc nhà trợn trắng mắt.

Một loạt thư của Phẩm Lan gửi tới cơ bản chỉ có hai chủ đề, một là “ký sự lụi bại của gia đình cực kì táng tận lương tâm, vô đức bại hoại, rác rưởi cám bã”, hai là “ký sự hồi sinh mĩ mãn của nữ sĩ Thịnh Thục Lan tâm địa thiện lương bị bạc đãi”. Từ sau khi Minh Lan trong lúc vô ý có nhắc tới một lần, Như Lan trở thành thính giả trung thành của câu chuyện dài kỳ này.

Chuyện kể rằng lúc bấy giờ, Tôn Chí Cao đổi một tờ hưu thư lấy nửa phần hồi môn, thì lập tức rước vị vũ cơ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn vào nhà chính, còn Thục Lan thì được người nhà đưa đến thôn trang nhà Quê Nhi. Nơi này đông dân nhiều của, người dân thuần phác, cộng thêm cha chồng Quê Nhi là lý chính ở địa phương, cho nên cũng chẳng có người nào lời ra tiếng vào.

Tôn mẫu lỗ tai mềm, đắn đo không biết tiêu xài tiền bạc sao cho tốt, mới quyết định học người ta đầu tư, một hồi thì vào cửa hàng son phấn, một hồi lại vào hàng lương thực, có đôi khi còn cho vay nặng lãi. Ngành nghề thì phong phú, nhưng kết quả lại nhất quán, là thua lỗ. Minh Lan vô cùng hoài nghi bác cả Thịnh Duy liệu có âm thầm thả thêm thanh củi vào không.

Cứ như vậy, đợi cho đến sau khi cô ả lầu xanh kia sinh một đứa con trai, nhà họ Tôn tất nhiên không được như trước, có điều Tôn Chí Cao sĩ diện lắm, vẫn như cũ ra vẻ phung phí, để tiếp tục những tháng ngày hô nô gọi tỳ nên đành phải bán dần gia sản. Tôn mẫu cũng từng khuyên con trai phải tiết kiệm bớt đi, nhưng Tôn Chí Cao mở mồm ngậm mồm cho là – đợi sau khi con đỗ cử nhân thì thế nào, thế nào.

Có điều vị nữ tử lầu xanh kia hiển nhiên không kịp đợi. Vào một ngày kia mẹ con Tôn thị ra ngoài dự tiệc muộn về, sau khi uống một chén thuốc giải rượu xong, hai mẹ con đều ngủ mê man, vừa tỉnh lại thì phát giác tiền bạc cùng ngân phiếu trong nhà chẳng thấy đâu, chỉ có phong thư “vô cùng cảm động”của cô gái lầu xanh cùng cháu trai Tôn mẫu lưu lại:

Bảo rằng hai người kia vốn là đã sớm quen biết nhau, đứa con trai ả sinh ra cũng là con người kia, hai người yêu thương nhau đã lâu, chân tình đến độ lay động trời đất, thế nhưng trời không cho, người có tình không được gặp nhau, khổ sở chịu đựng mấy ngày, bọn họ cuối cùng cũng không có cách nào tự lừa gạt tình cảm của mình, vì vậy quyết định cùng nhau cao bay xa chạy, xin Tôn mẫu “nhân từ khoan dung” và Tôn Chí Cao “vô cùng cao quý vô cùng vĩ đại” thông cảm cho phần tình cảm này của bọn họ; à, tiện xin tha thứ thêm cho hành động tẩu tán tài sản của bọn họ.

Sau khi chuyện này truyền ra, mẹ con Tôn thị lập tức trở thành trò cười ở Hựu Dương, còn đôi uyên ương thắm thiết kia thì vội vội vàng vàng chuồn đi, không bán nhà ở nhưng lại bán hết điền trang đất đai mà hắn vô cùng quý trọng. Lần này Tôn Chí Cao lập tức bắt đầu những tháng ngày khó khăn, quán ăn tửu lâu trấn trên không còn đồng ý cho hắn thiếu nợ nữa, nhà sách tiệm giấy cũng ào ào đòi nợ hắn. Nhìn dưa muối cháo loãng trên bàn, hai mẹ con Tôn thị lúc này đây mới nhớ tới cái tốt của Thục Lan, lại hỏi thăm mò về thôn Thương. Ban đầu Tôn Chí Cao còn muốn sĩ diện, ra vẻ phải hạ mình mới bằng lòng tái hôn Thục Lan, ai dè sau khi bọn họ tới, Thục Lan không chỉ gả cho người ta, mà ngay cả cái bụng cũng đã lùm lùm rồi.

Nhà chồng Thục Lan là phú hộ thôn bên, trong nhà vừa có phòng ốc lai vừa có đất đai, anh rể mới là một hán tử phúc hậu chất phác, lúc bấy giờ đã được Thịnh Duy và Lý thị xem xét kĩ lưỡng nhân phẩm, cũng xem xét sự giàu có, mới thật sự hài lòng gả con gái.

Mẹ con Tôn thị nhìn cái bụng nhô lên củaThục Lan mà há hốc mồm. Tôn Chí Cao chắc là giận quá mà buông lời khó nghe. Có điều Thục Lan tất nhiên không còn là đứa ngốc năm đó, cười khẩy chế nhạo bọn họ một phen. Quê Nhi còn ác hơn, trực tiếp vạch trần yếu điểm của Tôn Chí Cao – “Chi bằng anh đã không có khả năng sinh con thì chịu khó mà đi khám đại phu đi, đừng có làm lỡ dở con gái nhà lành nữa.”

Tôn Chí Cao xấu hổ giận muốn chết, thì lúc này mấy hán tử nông thôn chân chất dũng mãnh xông đến. Bọn họ sẽ không nói lời vô ích, mà trực tiếp vung tay ra đòn, đánh cho Tôn Chí Cao một trận nên thân rồi đuổi ra ngoài.

Tin tức gần nhất là, Thục Lan hoài một đôi thai long phượng, Tôn Chí Cao thành khách quen của tiệm cầm đồ.

Như Lan lưu lại một đống vỏ dưa, vẫn còn chưa tận hứng với kết cục này, đồng thời cũng vô cùng bất mãn với cách kể chuyện thiếu kịch tính của Minh Lan. Minh Lan cũng khó chịu vô cùng, lôi sổ sách lão phu nhân giao cho ra xem.

Đề 1: Một mẫu ruộng cạn loại trung giá năm lượng bạc, ruộng nước đắt gấp đôi, ruộng nước thượng đẳng còn có giá bán hơn hai mươi lượng, nếu mà nàng có tới hơn nghìn lượng bạc thì nên đặt mua thế nào?

Trả lời: Chiếu theo tình hình và công việc.

Đề 2: Trong nhà có mười hộ tôi tớ, trải qua ba đời chủ, sinh con đẻ cái nhiều, còn ỷ vào bối phận mà lên mặt, không thể dùng được nữa, tiền lương phải trả ngày càng nhiều, vậy làm sao cắt giảm?

Trả lời: Thượng sách là, kế hoạch hóa gia đình, quản giáo thật nghiêm. Trung sách là, thả ra ngoài, hạ sách là, bán tuốt đi.

Đề 3: Nhân khẩu trong nhà nhiều, nam đinh không có việc lại sinh con, tiền vào chẳng bằng tiền ra, vậy phải làm sao?

Trả lời: Ở riêng, tự nuôi nhau.

Đề 4: Cha mẹ chồng hồ đồ, thiên vị chi khác mà không chịu cho ra riêng, chị em dâu tham của mà an em trai thì háo sắc, quỹ chung thâm hụt, chồng thì sủng thiếp diệt thê, nhà mẹ đẻ lạnh nhạt không quản sống chết, lên trời không lối xuống đất không cửa.

Trả lời: … Đầu thai lại lần nữa.

Trên đề không chỉ là bài toán thu chi, mà còn có việc đối nhân xử thế phức tạp, quan hệ thân sơ, cuối cùng nháo nhào thành một mớ keo hồ. Minh Lan xem xét cả ngày, chỉ thấy đầu nhức muốn nứt ra. Toàn gia đình chính là có lăn lộn đi nữa, các chi đều tự có tính toán của riêng mình đi nữa, có một số vấn đề căn bản là không lời giải, chỉ có thể từ từ kéo dài, chờ tới khi con dâu hầm thành lão làng, lại truyền gậy kế thừa, tiếp tục cầm cự thêm nữa.

“Cô chủ.” Đan Quất vén mành bước vào, cười bẩm, “Phu nhân cho gọi cô ạ, nói mới có y phục mùa xuân và thoa trâm, mời mấy cô qua chọn ạ.”

Minh Lan bèn xuống khỏi tháp, Đan Quất ở một bên chỉnh trang đào tóc quần áo, vừa nói: “Mấy ngày nay trong viện ổn chứ?”

Đan Quất chỉ hơi trầm ngâm, khẽ trả lời: “Tất nhiên là không tốt bằng lúc lão phu nhân ở nhà, có mấy đứa hầu nhỏ buôn chuyện lung tung.”

Minh Lan mỉm cười, sai bảo: “Chị cũng không cần tốn sức quở trách chúng nó làm gì, cứ quan sát nhiều một chút cho tôi là được.” Đan Quất không hiểu, Minh Lan cong môi, “Người ở trong nội viện, đều là phú quý cùng hưởng, hoạn nạn cùng chịu, chúng ta tạm thời quan sát là được.”

Trước đây lão phu nhân vì điều dưỡng thân thể cho Minh Lan, đồ ăn đồ dùng đều là hạng nhất, lưu ý tỉ mỉ vô cùng, điểm tâm sáng, bơ, sữa chua, bột hấp, ăn luân phiên, bữa khuya, tổ yến chưng đường phèn, canh táo đỏ tơ vàng, cái nào cái nấy đều hảo hạng, Minh Lan ăn đến mức da thịt trắng bợt cũng hồng hào, bọn nha hoàn hầu hạ cũng được ăn sái, đến nay cũng được tính là công trung.

Đan Quất nghe rõ, mặt nghiêm nghị: “Xưa kia cô chủ đối đãi với chúng nó ân dày biết bao, nếu vừa sai sót đã bỏ rơi thì chúng nó sẽ sinh oán hận, thế thì chết dở! Cô chủ, tôi sẽ để ý.”

Tiểu Đào dìu Minh Lan đi tới phòng Vương thị, chỉ thấy Vương thị đương tựa trên tháp tương phi, nói chuyện với vợ Lưu Côn (cái này mình sửa nhé, bà này là nô bộc có vai vế nên được gọi là Lưu Côn gia, mà Lưu Côn là tên chồng bà ý chứ ko phải tên bà ý, mình nhầm nên những chương trước sẽ sửa sau^^), ở chính giữa là hai cái bàn vuông kê lại với nhau, phía trên xếp những bộ xiêm y tơ lụa ngay ngắn, gấm vóc dệt vẽ hình, thật là lóa mắt. Mặc Lan với Như Lan đang đứng cạnh bàn, quan sát những món này, thấy Minh Lan tới, đều trừng mắt nhìn nàng.

Vương thị biết Minh Lan làm gì cũng chậm một nhịp, dập đầu thỉnh an cũng đều miễn cả, mỗi lúc phân đồ đều đến muộn, chỉ chọn đồ dư đồ thừa, cứ như vậy, mọi người cũng không nói gì được. Vương thị đặt chén trà xuống, cầm một cái hộp gỗ mộc lan sơn đen khảm trai, gọi vợ Lưu Côn đưa qua, nói: “Mẫu mới của Thúy Bảo trai, năm trước lúc chị cả các con đính hôn, nó đã xem kĩ, rồi đưa sang, mấy chị em con tự mình chọn lựa đi.”

Vợ Lưu Côn mở cái hộp ra, để trên bàn bên cạnh xiêm y gấm lụa, chỉ thấy trong hộp sáng loáng châu ngọc, vàng ngọc rực rỡ. Minh Lan giương mắt nhìn, trong hộp bày song song ba hàng trang sức, một hàng là trâm hoa uyên ương có tua rủ khảm ngọc lưu ly, một hàng là trâm kim bộ diêu hình con dơi cưỡi mây khảm nam châu, một hàng là thoa cài đầu thạch anh mật, kiểu dáng quả thực mới mẻ độc đáo, đẹp đẽ hài hòa.

Ba cô Lan nhìn nhau, Như Lan bĩu môi: “Chị Tư chọn trước đi, phụ thân thường nói lớn bé có thứ tự.”

Mặc Lan cười nhạt, bước ngay lên chọn trái chọn phải, lấy cái trâm kim bộ diêu vàng ngọc nổi bật nhất kia, Như Lan chợt cưởi nhẹ một tiếng, quay sang Minh Lan nói: “Em Sáu, em nói trong truyện “Khổng Dung nhường lê”, là anh nhường em hay em nhường anh ý nhỉ?”

Minh Lan đáp phải không được mà đáp không phải cũng chẳng xong, không thể làm gì hơn là cười khổ: “Chị Tư, em gái trong bụng có bao nhiêu chữ chị còn không biết sao? Đừng làm khó em chứ.”

Như Lan liếc nàng một cái, quay sang Mặc Lan nói: “Phụ thân thường khen chị Tư nhà chúng ta đúng là nhiều chữ nhất, chị Tư nói sao?”

Mặc Lan đỏ mặt cười, ra vẻ xấu hổ, miễn cưỡng cười nói: “Em gái nếu vừa ý cái trâm này thì cứ nói thẳng, hà tất phải viện điển cố làm chi? Chị em nhà mình, chẳng nhẽ chị lại còn tranh với em gái à?”

Như Lan thong thả nói: “Chuyện cái trâm này không gấp, chẳng qua em gái muốn học một chút đạo lý với chị thôi.”

“Thế em chọn trước đi!” Mặc Lan bỏ cái trâm kia xuống, rũ mắt đầy căm giận.

Như Lan chấm biếm nói: “Chị đã chọn rồi, em gái làm sao lại đoạt đồ người khác thích, sau này cha lại mắng cho.”

Minh Lan thấy Như Lan không chịu bỏ qua mà thuận theo, khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn Vương thị, chỉ thấy nàng ta chỉ nói chuyện với vợ Lưu Côn, không thèm chớp mắt liếc sang đây một cái, giống như chẳng hay biết gì. Minh Lan cúi đầu, nàng hiểu rồi.

Khoa thi lần này lão hoàng đế khai ân, không ít đồng liêu của Thịnh Hoành đều có đệ tử ứng thi, Trường Phong ngay cả cử nhân còn chưa đỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội vút bay, Thịnh Hoành nhìn Trường Phong tức đến mắt mũi méo xệch. Ngày hôm trước hôm thi, đến một nửa quan viên Đô Sát viện đều ở đây đàm luận về con cháu đó đây trong nhà đi ứng thi, Thịnh Hoành nghe vô cùng mất hứng, sau khi đen mặt về nhà, đi thẳng đến thư phòng Trường Phong, định bụng dạy cho Trường Phong một một phen ra hồn, năm sau phải trúng thi Hương, mùa xuân sang năm phải trúng thi Hội.

Ai biết vừa tới cửa chợt nghe thấy tiếng nam nữ cười nói từ bên trong truyền ra. Thịnh Hoành một cước đá văng cửa đi vào, chỉ thấy thằng con mình đang nhoẻn miệng cười, phong lưu phóng khoáng nhấc một cây bút thân ngọc, kế bên là một con hầu lả lướt xinh đẹp, nó vén hai tay áo lên, Trường Phong bèn viết hai câu thơ đậm đà lên hai cánh tay nõn nà trắng mịn.

Thịnh Hoành quắc mắt, liếc thấy bên trên viết câu ướt át“Thanh cao thoát tục lộ hương nồng, cới áo tháo đai đợi chàng thương” (nguyên tác “Băng cơ ngọc cốt thấu nùng hương, giải đái thoát y đãi nhĩ thường”, thường là nếm, dịch thơ xuôi là thương cho câu thơ nó vần, định dịch là ăn mà nghe xôi thịt quá nhể:)), cơn giận trong bụng liền xoàn xoạt xông ra, tức điên lên, không nói hai lời trói Trường Phong lại, rồi dùng tới gia pháp, cho ăn nhừ đòn, chỉ đánh cậu ấm phong nhã đến khóc cha gọi mẹ. Dì Lâm tới cầu tình, quỳ trên đất đau khổ cầu xin.

Thịnh Hoành tức giận, ngay trước mặt mọi người trong phủ, chỉ vào hai mẹ con bọn họ mà mắng to “bùn nhão không trát được tường”.

Dì Lâm cũng rất oan ức, dì ta làm sao không muốn quản con trai ngoan chứ, nhưng dì ta rốt cục chỉ là vợ bé, danh không chính ngôn không thuận, con trai cũng không chịu nhiều quản giáo, lại sợ quản nghiêm, ảnh hưởng tình mẹ con, nửa đời còn lại dì ta còn phải dựa vào nó nha.

Thịnh Hoành đã làm là làm cho ra nhẽ, dứt khoát lục soát thư phòng Trường Phong từ trên xuống dưới, thế mà cũng thò ra hơn mười bản “?xxx” cùng với thơ từ ướt át, vả lại chất giấy đã nhàu cũ, hẳn là hậu quả của việc thường xuyên ôn cũ biết mới.

Thịnh Hoành phẫn nộ cực kì, tự cầm gậy đánh Trường Phong một trận, sau đó cấm túc anh ta, rồi tìm đến phòng thu chi bên ngoài, lại nghiêm lệnh không cho chép tùy ý chi lĩnh tiền bạc cho Trường Phong, phàm là vượt quá năm lượng bạc là phải bẩm báo.

Dì Lâm đắc thế chẳng qua là dựa vào hai điều, bản thân dì ta đắc sủng, con trai lại được Thịnh Hoành coi trọng, giờ sự sủng ái của dì ta đã không bằng trước kia, con trai lại bị chán ghét, bọn tôi tớ trong phủ đều là tim gan thủy tinh, theo chiều gió nhất thời đổ về phía Vương thị.

“Em gái muốn thế nào đây?” Mặc Lan cười nhạt nói, chị ta trước đây làm sao mà phải chịu sự mỉa mai như vậy.

“Chả thế nào cả.” Như Lan lật lật quần áo một cách ngạo mạn, cố ý nói, “Chẳng qua là chị chọn trước rồi, chẳng phải là trái với ý tứ của phụ thân sao, cũng phải có cách giải thích mới được chứ, chị em nhà mình, chẳng nhẽ người này còn tôn quý hơn người kia sao?”

Chị ta kéo dài giọng, khiêu khích nhìn Mặc Lan.

Mặc Lan cắn môi, chị ta biết Như Lan muốn ép mình nói ra mấy chữ “con vợ cả con vợ lẽ khác biệt” mới được, những năm trước lúc dì Lâm còn đắc sủng, chị ta khong ít lần giở bài “vợ cả vợ lẽ”, trước mặt Thịnh Hoành nhận được không ít tiếc thương ưu ái.

Tuy nói nay không như xưa, nhưng chị ta rốt cuộc vẫn không xuống nước, liếc thấy Minh Lan đứng cúi đầu bên cạnh, suy nghĩ rồi nói: “Em Năm nói không sai, Khổng Dung nhường lê là anh nhường em, đã vậy, để em Sáu chọn trước đi thôi.”

Minh Lan liếc nhìn Mặc Lan, được rồi, một chút thương hại vừa dấy lên đã tan thành mây khói, thấy Mặc Lan đi tới kéo mình, Minh Lan nhẹ nhàng xoay người một cái, tránh tay Mặc Lan ra, cũng đã sớm chọn được câu từ, định nói chuyện thì bên chợt truyền tin: “Lão gia đã về.”

Vương thị đang khoanh tay xem diễn trò một bên ngẩn cả người, nhìn đồng hồ cát một chút, mới giờ Thân, còn chưa tới giờ nha môn tan sở mà?

Vợ Lưu Côn tương đối nhanh nhẹn, lập tức đỡ Vương thị dậy nghênh đón Thịnh Hoành, chỉ thấy Thịnh Hoành một thân quan phục mũ chuồn tiến tới, mặt vô lo, mấy sợi râu rối hơi tán loạn. Ông ta đi thẳng đến ghế thái sư ngồi xuống, Vương thị bèn vội vàng sai người dâng trà, đi tới cười nói: “Lão gia đã về, sao hôm nay về sớm thế?”

Thịnh Hoành tháo mũ quan xuống, thuận miệng nói: “Hôm nay kết thúc khoa thi, ngay cả Tả Đô Ngự Sử cũng đi trước rồi, còn lại mấy người bọn ta nên cũng về nhà.” Người làm quan không tiện hành xử khác người, chỉ cần không liên quan đến vấn đề chốt yếu thì tốt hơn là nên thuận theo số đông.

Ba cô Lan đều ngoan ngoãn đứng lên, cung kính hành lễ với Thịnh Hoành.

Thịnh Hoành thấy ba con gái đều ở đây, khẽ gật đầu, lại thấy một bàn xiêm y trâm thoa bèn cau mày nói: “Những món này không phải hôm qua Hoa Nhi đưa tới sao? Sao hôm nay nàng mới chia cho các con.”

Vương thị cứng mặt, giấu giếm nói: “Mấy ngày nữa, phủ Trung Cần bá sẽ tổ chức đầy tháng cho thằng cu nhà Hoa Lan, thiếp nghĩ mấy cô nhà mình không nên mộc mạc quá, bèn cho thêm chút xiêm y đồ đạc, hôm nay mới chia đồ.”

Thịnh Hoành gật đầu, chợt nhớ tới lúc vừa mới đi vào, liếc thấy Mặc Lan cùng Minh Lan đang đứng ở rìa, chỉ có Như Lan là đứng sát bàn, lại thấy trên bàn bày một cái rương trang sức đang mở, ông ta nhìn Vương thị, trong lòng không vui, nói thẳng: “Sao giống như chỉ có Như Nhi đang chọn thế? Mặc Nhi và Minh Nhi đã được chia đồ chưa?”

Mặc Lan nhã nhặn đến trước mặt Thịnh Hoành, cười nói: “Mời em Năm chọn trước.”

Thịnh Hoành biết Như Lan với Vương thị cùng một kiểu tính tình, không phải loại rộng rãi gì cho cam, nghĩ Vương thị có lẽ sẽ khắt khe với con vợ lẽ, bèn lập tức quét mắt liếc Như Lan, sắc mặt Như Lan tái nhợt.

Minh Lan thấy không ổn, bèn vội vàng bước tới bắt lấy tay áo Thịnh Hoành, cười nói: “Phụ thân, ngài phân giải cho chúng con đi, vừa rồi chị Năm nói lớn bé có thứ tự, mời chị Tư chọn trước; thế nhưng chị Tư nói chuyện “Khổng Dung nhường lê”, bèn bảo con chọn trước. Con nghĩ nhé, bất kể chọn kiểu gì, hoặc là chị Tư hoặc là con, thể nào cũng không đến lượt chị Năm chọn trước, chị ấy thế cũng thua thiệt. Vậy nên mới bảo chị ấy chọn trước, phụ thân, ngài nói vậy có ổn không?”

Thịnh Hoành xưa nay vẫn quý Minh Lan, thấy nàng xinh xẻo đáng yêu, nghe xong lời giải thích trẻ con của nàng, bèn cười với ba cô Lan, nói: “Tốt, các con biết tình chị em, làm cha đây cũng thấy an lòng.”

Mặc Lan âm thầm cắn răng, lại không tiện phản bác, chỉ có thể cười lớn đồng ý, Như Lan cũng thở dài một hơi. Vương thị thuận thế nói ngay: “Rồi ta sẽ đưa mấy đồ này qua, để các con tự chọn lựa, phụ thân các con cần nghỉ ngơi một chút.”

Ba cô Lan cung kính lui ra.

Thịnh Hoành nhìn ba cô con gái đi ra ngoài, đứng dậy vào buồng trong cũng Vương thị, giang hai tay để cho Vương thị tháo đai lưng, nói: “Toàn Nhi khỏe không? Con dâu khỏe chứ?”

Vương thị nhớ tới cháu trai bụ bẫm, cười tươi: “Khỏe, tốt lắm! Đứa trẻ còn nhỏ, không nên ra gió, bằng không thì đã ôm ra ngoài cho lão gia cưng nựng rồi, thằng nhóc này, tay chân có lực lắm!”

Thịnh Hoành cũng cười, luôn miệng nói: “Nhìn cái mặt nó mà xem, đấy là mặt có phúc! Khỏe mạnh là tốt, khỏe mạnh là tốt!” Có câu cháu đích tôn là của quý của các cụ, thấy cháu trai đu đưa cánh tay mập mạp bé xinh, tim gan Thịnh Hoành đều mềm nhũn, không ngừng bảo Vương thị phải chăm chút thật tốt.

“Không chỉ Toàn Nhi đâu, thằng bé nhà Hoa Lan cũng xinh xắn lắm, lần trước thiếp tới thăm, đã biết nhoẻn cười rồi, ôi ôi, cười rộ lên trông ngọt ngào lắm, hoạt bát như dáng vẻ Hoa nhi hồi còn nhỏ ấy!” Vương thị trong lòng tràn đầy niềm vui cảm thán, “Thế thật là tốt, Hoa Lan cũng có thể ưỡn thẳng thắt lưng, tránh phải nhìn sắc mặt mẹ chồng.”

Thịnh Hoành quả thực vô cùng thương yêu cô con gái cả này, trong rất nhiều đứa con, chí có Hoa Lan là khi còn bé ông ta thực sự ôm ngủ, dỗ ăn, làm một vị quan ít khi bàn luận chuyện thị phi của người khác, Thịnh Hoành cũng không nhịn được nói: “Trung Cần lão bá gia làm người không tệ, chỉ có bà thông gia là … Nay thì cũng tốt hơn rồi.”

Vương thị hừ lạnh nói: “Hứ, nếu không phải thiếp đến tận cửa nói, bà ta ngay cả tiệc đầy tháng cũng chỉ định mở hai bàn rượu cho xong chuyện, đều là con trai ruột, một đứa mở tiệc năm mươi bàn, một đứa thì như thế, cũng không sợ người ta chê cười bà ấy thiên vị quá thể đi! Con rể thì một mực ngu hiếu, chỉ thương Hoa Nhi thôi, cũng không biết bị tính toán bòn rút bao nhiêu đồ cưới rồi, lúc này lão gia với Bách Nhi thăng quan, bà ấy mới yên ổn một chút, hừ, cũng không nghĩ lại một chút những ngày nhà bà ấy đìu hiu à. Hoa Lan bằng lòng gả qua đó là nhờ tổ tiên bà ấy tích đức rồi!”

Thịnh Hoành trầm ngâm chốc lát, nói: “Ngày ấy ta cùng với lão bá gia cũng nói sơ qua, ông ấy sẽ quản thúc bà thông gia.”

Nói đến đây, Thịnh Hoành chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: “À… Việc hôn nhân của Mặc Nhi bàn đến đâu rồi?”

Vương thị thắt chặt quan bào, nhíu mày thở dài: “Thiếp không phải là không tìm, nhưng lão gia đều không ưng. Biên tu ở Hàn Lâm viện chỗ Bách Nhi, ngài chê nghèo, thiếp sai người đi hỏi thăm, ngài lại chê không có căn cơ, nếu như là nhà giàu, vậy chỉ có con trai vợ lẽ thôi. Thành thật mà nói, không phải là không tốt, mà nhà ta tìm con rể, nhà người ta cũng chọn con dâu nha, Mặc Nhi, là đứa con vợ lẽ, có thể có được bao nhiêu triển vọng? Tìm kiểu gì đây?”

Thịnh Hoành trong lòng buồn bực, kỳ thực ông ta cũng hiểu được những đối tượng đó là cũng khá rồi, nhưng không chịu nổi sự cầu xin khóc lóc của dì Lâm, tình hình trước mắt, dì Lâm không thể không cúi đầu, lúc này đây mới phát hiện Hạ Hoằng Văn điều kiện quả thực không tệ.

“Nhưng nói trước nhé, qua mấy tháng nữa là Mặc Lan cập kê rồi, nó lại lựa trái chọn phải như thế, thiếp cũng chịu không xía vào được. Có điều, nó kéo dài như thế, Như Nhi với Minh Nhi cũng chẳng chờ được, đến lúc đó, đừng trách làm em lại chẳng chờ người làm chị nhá!” Trước mặt Thịnh Hoành, Vương thị đánh đòn phủ đầu.

Thịnh Hoành nhíu mi, đau đầu nói: “Lão phu nhân đã đề cập với ta, lần trước cụ về Hựu Dương có thấy cháu trai nhà chị dâu cả, gọi là Úc Nhi, đọc sách tấn tới, gia sản giàu có, nghe cũng không tệ, nhìn xem năm tới có thi trúng khoa cử hay không.”

Ông ta vẫn rất tín nhiệm ánh mắt lão phu nhân, khi đó lão phu nhân nhắc đến, cười như không cười nói, thằng bé kia có vài phần giống mình khi còn niên thiếu, nghĩ tới đây, Thịnh Hoành tâm tình tốt lên, giống mình ư, vậy phỏng chừng cũng là một thanh niên có tướng mạo có tài cán đây!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây