Thay Lời Vong Linh

80: Chương 80


trước sau

Rất lâu sau Tùy Uyên mới cười nói: "Thật hi vọng có thể đầu thai vào nhà tốt một chút, từ khi sinh ra đã ăn không hết đồ ngon."

Thích An cười cười: "Còn muốn làm phú nhị đại nữa à? Nói không chừng kiếp sau của anh không phải là người đó. Đúng rồi, nếu không anh làm chó con đi, tôi mua anh về ngày nào cũng cho anh ăn loại hạt tốt nhất!"

Tùy Uyên nheo mắt, vung tay quơ quơ hai cái: "Muốn bị đánh à? Lại còn né, mau lại đây nhanh lên!"

Đùa giỡn một hồi, bầu không khí khiến người ta khó chịu kia mới tiêu tán ít nhiều. Nhưng lúc này Tùy Uyên lại trở nên nghiêm túc: "Tôi không biết còn có thể lưu lại bao lâu nữa, cho nên tôi rất lo, lỡ như trước khi tôi đi mà không thể giải quyết chuyện này, một người tay trói gà không chặt như cô làm sao đấu lại bọn họ?"

Thích An cười: "Nhưng mà anh đi rồi, viên Tỏa Hồn Thạch này sẽ vô dụng với tôi, tôi quăng luôn cho bọn chúng cũng được."

Tùy Uyên nghẹn, lát sau đen mặt hừ lạnh: "Cho nên kì thật cô ước tôi nhanh nhanh biến đi?"

"Đúng vậy!" Thích An liếc anh: "Bằng vào sức ăn của anh tôi nuôi không nổi, vẫn là nhanh nhanh đi đi thì tốt hơn."

Tùy Uyên quay đầu nhìn cô: "Vậy sao? Vậy là tốt rồi. Có việc này cần phải nói với cô." Thần sắc anh đột nhiên nghiêm túc nói: "Hôm qua tôi nghe được tiếng thần y, ông ấy nói thời khắc đã tới, trong vòng nửa năm này phải chọn một thời gian đến địa phủ đầu thai."

"... Anh nói đùa đúng không?"

Biểu tình nghiêm túc trên mặt Tùy Uyên từ từ tan rã, ý cười nhè nhẹ toát ra: "Ồ, thông minh hơn rồi đấy."

Thích An nghiến răng: "Cơm hôm nay không có phần anh đâu!"

Uy hiếp luôn luôn hiệu quả với anh, lần này lại không khiến anh phản ứng. Tùy Uyên cười nhẹ, đổi đề tài: "Thế nào rồi, có muốn dùng biện pháp tôi nói không, trực tiếp đi tìm Triệu Nhất?"

Thích An cũng trở nên nghiêm túc, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, nghe anh."

"Anh ta sẽ quay lại. Rốt cuộc thân phận anh ta khác chúng ta, chúng ta mất tích thì không sao cả, nhưng anh ta là một nhân viên chính phủ, một khi mất tích sẽ có lực lượng lớn tìm kiếm."

Tùy Uyên nói không sai, ngày hôm sau Triệu Nhất đã trở lại. Thích An không biết anh ta về khi nào, nhưng việc đó không quan trọng, cô mở chiếc di động tắt máy từ lâu ra, tải một ứng dụng mạng xã hội, đăng nhập tài khoản của mình. Vừa online đã thấy thông báo 99+ tin nhắn, từ trên xuống dưới có mấy chục tin của ba người bạn cùng phòng, Bạch Thự, đội trưởng Trương Đông, chú Lý, và cả Triệu Nhất. Ngoài ra còn có tin của mấy người bạn học khác, nghe nói cô xin bảo lưu nên hỏi thăm.

Tin nhắn của bạn cùng phòng cô tạm chưa xem, tuy cảm thấy rất có lỗi vì làm mọi người lo lắng nhưng hiện tại cô không lo nổi chuyện này.

Bạch Thự hôm qua còn nhắn tin cho cô, là một nhãn dán. Trong phần lịch sử trò chuyện có thể thấy mỗi ngày anh đều gửi một nhãn dán, mãi tận tầm hơn hai mươi ngày trước nội dung chuyển thành hỏi cô đang ở đâu, có phải gặp chuyện gì hay không. Tin nhắn của đội trưởng Trương và chú Lý từ lâu rồi, trong đó có một phần tin tức rất hữu ích.

Đội trưởng Trương nói ông đã tra được tin tức về bố cô. Đây là điều kiện lúc đầu khi đồng ý hợp tác cô đưa ra, hi vọng họ hỗ trợ tìm bố, vốn dĩ không có bao nhiêu hi vọng, không ngờ đội trưởng Trương đến giờ vẫn đang tra giúp cô.

Trong phần lịch sử trò chuyện không nói cụ thể là tin tức gì, chỉ bảo Thích An gọi điện thoại qua nói tỉ mỉ, tin nhắn từ 10 ngày trước.

Thích An cố nén xúc động muốn lập tức gọi điện, mở tin nhắn của Triệu Nhất. Anh ta chỉ nhắn tổng cộng năm tin. Hai tin nhắn đầu tiên là lúc Thích An vừa biến mất được hai ngày, tin nhắn đầu tiên giống như bình thường nói [Buổi sáng vui vẻ], thứ hai là [Sao không trả lời vậy, di động cũng tắt máy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?]. Tin nhắn thứ ba anh ta nói nhờ Bạch Thự tra thử, biết được cô tạm thời nghỉ học nên hỏi có phải cô định dùng cách này cắt đuôi hoàn toàn kẻ theo dõi không, nếu đúng vậy cũng nên đánh một cuộc điện thoại báo tin cho họ mới đúng. Hai tin cuối cùng cũng là nội dung quan tâm cô, sau đó không còn gì nữa. Đại khái lúc đó anh ta cũng đã hiểu ra điều gì đó chăng.

Đúng lúc này khung chat của Bạch Thự đột nhiên nhảy ra tin nhắn mới: "Cô online?! Là chính chủ sao?"

Thích An do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn tạm không trả lời. Cô nhắn một tin cho Triệu Nhất: "Tìm thời gian gặp nhau đi. Chúng ta cần nói chuyện."

Vài phút sau Triệu Nhất đã trả lời: "Quán cà phê Ấn Tượng, 4 giờ chiều."

Thích An biết quán cà phê kia, nó ở gần đây. Anh ta tìm nơi công cộng gặp mặt chẳng lẽ vì lo cô và Tùy Uyên bắt trói hay sao? Tuy rằng... Bọn họ cũng định làm thế... Nếu anh ta mà không chịu nói thật, hai người sẽ trói lại chậm rãi tra hỏi. Nhưng nếu anh ta chỉ định chỗ hẻo lánh không người thật thì bọn cô lại cũng không dám tùy tiện đến.

3 giờ chiều, hai người xuất phát đến quán cà phê, chờ chưa bao lâu Triệu Nhất đã tới. Anh ta bước vào, liếc mắt thấy Thích An, hơi cười bước nhanh tới, ôn hòa trước sau như một: "Đã lâu không gặp."

Thích An có chút bội phục anh ta, đã đến nước này rồi còn giả vờ tốt như vậy.

Tùy Uyên trầm mặt, mở miệng nói: "Anh hẳn biết nguyên nhân chúng tôi tìm anh, đừng nói lời vô nghĩa nữa."

Triệu Nhất cười gật đầu: "Đương nhiên biết. Hai người muốn từ chỗ tôi hỏi chuyện liên quan đến tổ chức phải không? Hay nói đúng hơn là muốn biết tình huống của kẻ cầm đầu?"

Tùy Uyên hừ lạnh: "Biết vậy mau nói đi."

Triệu Nhất nhướng mày: "Gấp gì chứ, ít nhất chờ tôi uống miếng nước đã."

Anh ta gọi một ly cà phê kiểu Mỹ, trong lúc chờ đợi nói: "Trước nói thử xem hai người đã biết những gì đi?"

Tùy Uyên dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm anh ta: "Hiện tại chúng tôi mới là người hỏi."

Triệu Nhất cười: "Dù muốn tôi nói cũng nên để tôi biết mọi người đã biết những gì rồi, đỡ cho tôi phải nói mấy chuyện vô nghĩa chứ."

Thích An nhấp một ngụm cà phê đắng nghét, nói: "Tuy rằng rất có lý nhưng chúng tôi chấp nhận nghe chuyện vô nghĩa. Nói đi."

Triệu Nhất nhìn cô, cười khổ: "Thái độ thay đổi lớn vậy? Thật đúng là khiến lòng người lạnh giá."

"Âm dương quái khí, bản tướng quân thật muốn giết chết ngươi ngay bây giờ!" Tùy Uyên nói, nắm tay đặt trên bàn dùng sức nắm chặt, khớp xương vang lên cùm cụp.

Triệu Nhất vẫn nhìn Thích An, thu lại ý cười: "Tôi không có âm dương quái khí. Thôi, nói chuyện chính đi. Đầu tiên phải nói rõ, tôi chưa bao giờ tin vào chuyện trường sinh bất lão. Đôi Mắt Âm Dương này tuy không phải trời sinh, nhưng cũng không phải do kẻ đó ban cho."

Thích An sửng sốt, đang muốn hỏi thì đúng lúc nhân viên mang cà phê lên. Triệu Nhất ôn hòa cảm ơn, sau khi nhân viên rời đi mới dùng thìa nhỏ từ từ khuấy cà phê, nói: "Xem kĩ Tỏa Hồn Thạch của cô đi, nhìn xem có phải mặt sau có dấu vết bị mài mòn qua không."

Thích An không động đậy, bởi vì cô biết Tỏa Hồn Thạch thực sự có dấu vết bị mài qua. Cô đeo nó mười mấy năm, nếu ngay cả cái đó cũng không biết thì thực sự là quá sơ suất. Nhưng dấu vết đó cực kì nhỏ, chỉ khoảng bằng hạt vừng thôi, ở chỗ góc dưới bên phải không vẽ hoa văn, ngay cả cô đeo rất nhiều năm cũng mới chú ý thấy nó. Vậy Triệu Nhất làm sao mà biết được? Tỏa Hồn Thạch luôn luôn ở trên người cô, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy, căn bản không thể biết chuyện nhỏ như vậy mới đúng.

"Nếu tôi nói, là do bố cô nói cho tôi, cô có tin không?"

Ngay lúc Thích An cảm thấy hoang mang nhất, Triệu Nhất tung ra một câu khiến cô càng kinh ngạc hơn gấp bội phần, ly cà phê trong tay suýt nữa không giữ được.

Cô không tin, nhưng hình như... Không thể không tin. Nếu không phải do bố cô nói, vậy Triệu Nhất tuyệt đối không thể nào biết được chuyện này. Tỏa Hồn Thạch luôn luôn ở trên người người nhà họ Thích, cô ngủ cũng chưa từng tháo xuống, Triệu Nhất không có bất kì cơ hội nào nhìn thấy nó. Lý do duy nhất có thể chấp nhận được, là do bố cô nói cho anh ta.

Nhưng mà... Vì sao chứ?

"Tôi nghĩ, người theo dõi cô lần trước đã nói với hai người rồi?" Triệu Nhất uống một ngụm cà phê, mỉm cười nói: "Hắn ta uống một ly nước kẻ kia cho, sau đó có năng lực nhìn thấy quỷ. Tôi cũng giống vậy, chẳng qua người cho tôi ly nước đó lại là bố cô."

Thích An kinh ngạc đến mức lắp bắp: "Không... Không thể nào?"

"Cô biết ly nước đó có thêm cái gì không? Hiện tại có lẽ đã đoán được rồi?"

Tùy Uyên nhìn Thích An, trầm giọng nói: "Là bột phấn của Tỏa Hồn Thạch."

Triệu Nhất cười nhẹ: "Không sai."

"Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Thích An hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm anh ta hỏi.

Triệu Nhất nhìn cô: "Cô còn chưa rõ sao? Tôi là người bố cô cố ý đưa vào trong tổ chức đó. Không sai, người đi theo dõi cô là do tôi an bài. Đối với cô mà nói, hắn ta là người tổ chức phái đi giám thị, nhưng đối với tôi, đó là người để bảo vệ cô. Tuy hắn ta thật sự là người của tổ chức, nhưng cấp dưới chỉ nghe lệnh của người ở trên mình một bậc, có thể nói hắn ta cũng là thủ hạ của tôi, một khi cô gặp chuyện nguy hiểm tôi có thể thông qua hắn ta biết ngay lập tức."

Anh ta lại cười cười: "Đáng tiếc cô không biết, nhất định phải cắt đuôi hắn bằng được."

Thích An chỉ nhìn anh ta chăm chú, không biểu hiện thái độ gì cả, nhưng trong lòng đã loạn thành một đoàn. Cô không biết Triệu Nhất nói thật hay giả, nếu là thật vì sao bây giờ mới nói với cô? Còn nếu là giả, như vậy đối với anh ta có gì tốt? Hơn nữa, những lời nói dối này không khỏi cũng giống thật quá đi? Nhất là chuyện Tỏa Hồn Thạch có dấu vết bị mài mòn, nếu anh ta muốn nói dối cũng phải thực sự biết chuyện này mới được.

Như vậy có nên tin anh ta không?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây