Thế Giới Tiên Hiệp

118: Tức Nhưỡng


trước sau

Nếu như không có Hoa Nhất Thành thì đối với hiểu biết của Diệp Vân đối với trận pháp không gian thì chỉ sợ hắn vĩnh viễn không có khả năng mở ra thông đạo vào tầng thứ sáu.

Hơn nữa, càng về các tầng sau thì trận pháp càng ngày càng phức tạp, trừ phi là trên người của ngươi có chảy huyết dịch của Hoa gia.

Diệp Vân lúc này thấy một màn kỳ lạ.

Hoa Nhất Thành tiến về phía trước, đưa tay lăng không điểm một điểm về phía trước. Trên cây ngọc trụ vốn không có bất cứ thứ gì, lúc này đột nhiên xuất hiện bốn quang điểm, sau đó biến lớn dần lên.

Giữa bốn quang điểm là bốn lỗ nhỏ giống như giọt nước.

Hoa Nhất Thành quay đầu nhìn về phía Diệp Vân, lộ ra vẻ do dự, nhưng sau khi thấy nụ cười của Diệp Vân thì lập tức quay đi chỗ khác, sau đó chau mày, đưa tay điểm ra.

Vài giọt tinh huyết từ đầu ngón tay hắn bắn ra, sau đó chui thẳng vào mấy lỗ nhỏ kia.

Trong chớp mắt, bốn quang điểm kia đột nhiên bắn ra ánh sáng, sau đó phun ra bốn loại linh khí khác nhau.

Băng phách, hỏa diễm, lôi điện và một đoàn thổ nhưỡng ngăm đen.

Bốn loại linh khí này xuất hiện rồi lơ lửng phía trước hai người Diệp Vân.

“Chỉ cần mở ra hai loại linh khí cấm chế thì có thể mở ra thông đạo tiến vào tầng sáu.” Hoa Nhất Thành quay đầu lại nhìn về phía Diệp Vân, chậm rãi nói.

Diệp Vân khẽ gật đầu, chậm rãi đi tới.

Trong tay Hoa Nhất Thành lóe lên ánh sáng, một đoàn linh khí màu ngăm đen từ lòng bàn tay của hắn bắn ra, rót thẳng vào đạo linh khí thổ nhưỡng kia.

Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục vang lên, đoàn thổ nhưỡng ngăm đen kia tựa hồ guống như bị một cỗ kình lực đập trúng, thoáng một cái liền vỡ tan ra, mà đoàn thổ nhưỡng ngăm đen liền bay thẳng về phía Diệp Vân.

Diệp Vân đưa tay một trảo, thu tất cả đoàn thổ nhưỡng vào trong tay.

Trầm trọng như núi.

Diệp Vân vốn không chuẩn bị tâm lí, vừa bắt đoàn thổ nhưỡng kia vào trong tay thì thân thể liền nghiêng một cái, thiếu chút nữa thì ngã nhào trên đất. Đoàn thổ nhưỡng trong tay này không ngờ lại nặng như vậy, giống như đang cầm một khối cự thạch vậy.

Hoa Nhất Thành ở bên thấy vậy thì lông mày chau lại, trong mắt hiện ra một tia dị sắc, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường. Hắn thấy Diệp Vân vừa nghiêng người một cái thì liền muốn tấn công. Thế nhưng khi hắn thấy Diệp Vân chỉ nghiêng một cái,sau đó liền đứng thẳng lên, giơ khối thổ nhưỡng ra trước mặt thì hắn liền bỏ qua ý nghĩ này.

“Đây là cái gì mà lại nặng như vậy?”
Diệp Vân cảm thấy trong tay mình giống như đang nắm một khối cự thạch cực lớn vậy, tò mò hỏi.

“Đại địa Tức Nhưỡng, là tài liệu vô cùng trân quý để luyện chế linh khí, có thể từ đó mà luyện chế ra linh khí hệ thổ.” Hoa Nhất Thành tri vô bất ngôn, chậm rãi nói.

Tri vô bất ngôn: không biết không nói, biết gì nói đó.

Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ. Khối Đại Địa Tức Nhưỡng này riêng về sức nặng thì cũng đủ để nói lên sự trân quý của nó. Về phần có thể luyện chế ra linh khí hệ thổ thì càng khiến cho hắn thêm hưng phấn. Nếu có thể luyện chế ra linh khí hệ thổ, sau khi dung hợp lại thì thực lực của hắn lại có thể tăng lên một cảnh giới mới.

Lật tay, hắn liền ném khối Đại Địa Tức Nhưỡng vào bên trong Lôi Âm Hóa Long Giới. Bên trong nhẫn trữ vật chính là một phiến không gian riêng biệt, ném một viên Đại Địa Tức Nhưỡng nặng như vậy mà Diệp Vân cũng không cảm thấy có chút nặng nề gì.

Đây đúng là chỗ kỳ diệu của loại linh khí trữ vật.

Hoa Nhất Thành thấy Diệp Vân thu hồi khối Đại Địa Tức Nhưỡng kia thì khóe miệng không khỏi co giật vài cái, trong lòng vô cùng đau xót. Đại Địa Tức Nhưỡng là loại tài liệu trân quý bực nào chứ. Từ khi hắn thấy Tử Ảnh kiếm, rồi thấy cây ngọc trụ kia thì hắn đã biết rõ, bảo vật tại tầng thứ năm chính là bốn loại tài liệu trân quý biến thành bốn đạo linh khí này.

“Hoa huynh, ngươi từng nói là tu luyện hai loại linh khí, vậy thì sử dụng đi.” Thanh âm vui vẻ của Diệp Vân vang lên.

Hoa Nhất Thành nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không biết làm thế nào. Tất cả bảo vật của hắn đã bị cướp sạch không còn, chỉ có thể dựa vào bản thân mà tự chữa thương. Nhưng loại thương thế này, không có mười ngày thì đừng mong khỏi hẳn. Mà Diệp Vân làm sao có thể cho hắn thời gian mười ngày được chứ.

Tay phải nhẹ điểm, một đạo hỏa diễm từ đầu ngón tay của hắn nhanh chóng bắn ra, sau đó rót vào đạo linh khí hỏa hệ.

Đạo hỏa diễm này tựa hồ như được cung cấp năng lượng, đột nhiên bừng lên, phát ra hỏa diễm ngút trời. Cuối cùng, đoàn hỏa diễm này chậm rãi thu lại, biến thành một ngọn lửa nhỏ, dập dờn trước gió, giống như tùy thời đều có thể bị dập tắt.

Diệp Vân bước lên một bước, thu ngọn lửa vào trong lòng bàn tay, nhìn về phía Hoa Nhất Thành.

“Hỏa diễm phát ra màu tím, bên trong còn có ẩn chứa màu vàng nhạt, đây chính là Linh Khí Hư Vọng chi hỏa mà tu sĩ Kim Đan thường dùng để luyện chế đan dược, tựa hỏa mà vô hỏa, cực kỳ thần diệu.”

“Hư Vọng Chi Hỏa? Mới nghe nói lần đầu.” Diệp Vân cũng không khách khí, đưa tay điểm vào nó, muốn thu nó vào bên trong Lôi Âm Hóa Long giới.

“Đây không phải là linh khí thì sao có thể thu vào trong trữ vật…”
Hoa Nhất Thành theo bản năng cản lại, nói ra một nửa thì tựa hồ ý thức được cái gì, vội vàng câm miệng lại.

Diệp Vân là hạng người thông minh như thế nào, nghẹ ra ngụ ý của Hoa Nhất Thành là Hư Vọng Chi Hỏa không thể thu vào trong linh khí trữ vật, muốn thu nó lại hẳn là phải có phương pháp khác.

“Hoa huynh, vậy thì phải làm sao để thu nó lại?” Diệp Vân cười hì hì, hỏi.

Hoa Nhất Thành hận không thể tát vài cái vào miệng mình. Tuy rằng hắn biết là không thể lấy được Hư Vọng Chi Hỏa, nhưng mà mình không chiếm được thì cũng không muốn cho Diệp Vân chiếm được, thế nhưng bởi vì cái tính lắm miệng của mình, Hư Vọng Chi Hỏa lại chuẩn bị rơi vào túi của Diệp Vân rồi.

Hoa Nhất Thành sầm mặt lại, trong mắt lóe lên dị sắc, nói: “Không có biện pháp thu lại, chỉ có tu sĩ tu thành linh khí hỏa hệ thì mới có thể dung nhập tia Hư Vọng Chi Hỏa này vào trong người. Ngoài cách đó ra thì không còn phương pháp nào khác cả.”

Hoa Nhất Thành cố ý nói như vậy. Kỳ thật thì việc thu Hư Vọng Chi Hỏa cũng không phải là không có cách, thế nhưng hắn vẫn muốn thấy vẻ mặt thất vọng của Diệp Vân khi không thể nào thu được đóa Hư Vọng Chi Hỏa này.

Nếu như ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng hòng mà có nó.

Diệp Vân nhíu mày, nhìn về phía đóa hỏa diễm nhỏ trong lòng bàn tay mình, bỗng nhiên từ trong lòng bàn tay bừng lên một đoàn hỏa diễm. Ngay sau đó, đoàn hỏa diễm này liền thôn phệ từng chút một đạo Hư Vọng Chi Hỏa kia, cuối cùng thì nó liền biến mất hoàn toàn, triệt để bị luyện hóa.

“Như vậy phải không?” Diệp Vân quay đầu nhìn về phía Hoa Nhất Thành, tò mò hỏi.

Hoa Nhất Thành há hốc mồm, gần như không thể tin vào hai mắt mình. Tên thiếu niên này đúng là tâm kế thâm trầm, tu vi cũng cao tuyệt. Thân thể đã vô cùng cường đại rồi lại còn có thể tu luyện thành linh khí hỏa hệ, sao có thể được chứ? Hắn mới có bao nhiêu tuổi? Vậy mà còn dám nói mình là một gã đệ tử ngoại môn bình thường của Thiên Kiếm Tông nữa chứ.

Đệ tử ngoại môn bình thường mà lại có tu vi như vậy? Cho dù có tu vi như vậy thì sao lại có thân thể cường đại vậy chứ? Lại còn có thể tu thành linh khí hỏa hệ?

Tuy rằng Hoa Nhất Thành cực kỳ không cam lòng, vô cùng ảo não, nhưng mà giờ này hắn không khỏi thừa nhận, lựa chọn tính toán với Diệp Vân đúng là quá ngu xuẩn. Nếu như đổi lại là một người khác thì chỉ sợ tất cả bảo vật đều nằm trong tay của Hoa Nhất Thành hắn rồi, căn bản không thể có cục diện như hiện giờ.

“Hai đạo linh khí đã phá giải thì chỉ cần đợi thông đạo mở ra là được.” Sắc mặt Hoa Nhất Thành đen lại, bất đắc dĩ nói.

“Không phải là còn có hai đạo linh khí nữa sao? Nếu như có thể phá vỡ toàn bộ thì có khác gì không?” Diệp Vân nhìn về hai đạo linh khí còn lại, hiếu kỳ hỏi.

Hoa Nhất Thành nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nếu như có thể phá vỡ toàn bộ thì có thể thông lên hẳn tầng bảy, bởi vì vào tầng sáu thì không còn đường thông lên tầng bảy nữa.”

Diệp Vân tiếp tục hỏi: “Vậy bảo vật trân quý nhất chắc hẳn là ở trong tầng thứ bảy?”

Hoa Nhất Thành gật đầu nói: “Đó là tất nhiên. Nhưng mà linh khí băng hệ tu luyện khó vô cùng, mà linh khí lôi hệ thì trăm ngàn năm qua chưa từng có người nào tu luyện thành công được.”

Diệp Vân cười cười, tiến về phía trước. Tay phải điểm một cái, bàn tay của hắn liền biến thành băng tinh trong suốt như ngọc, nhẹ nhàng ấn vào đạo băng phách kia.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy đạo băng phách kia liền rơi xuống, hóa thành một viên băng tinh to bằng quả trứng chim bồ câu, rơi vào bàn tay Diệp Vân.

Hoa Nhất Thành thấy vậy thì trợn mắt há mồm, nửa ngày sau mới có thể hổi phục tinh thần lại. Hắn lúc này mới nhớ là Diệp Vân cũng một mình mà tiến vào Hoa Vận đại điện, hiển nhiên là hắn tổi thiểu cũng nắm giữ hai loại linh khí.

Đây mà là đệ tử bình thường sao? Tên gia hỏa này chắc chắn chính là đệ tinh nhuệ mà Thiên Kiếm Tông trọng điểm bổi dưỡng, nói không chừng còn chấp chưởng vị trí Chưởng môn đời sau. Mà chính mình lại còn đi bày mưu tính kế với hắn, đúng là tự gây nghiệt mà.

Nhưng mà điều khiến cho Hoa Nhất Thành càng khiếp sợ hơn còn ở phía sau. Chỉ thấy Diệp Vân thu lại viên băng tinh bằng quả trứng chim kia vào trong Lôi Âm Hóa Long giới thì tay phải của hắn lại điểm ra lần nữa.

Tiếng sấm ù ù vang lên, điện quang bắn ra bốn phía.

Trên ngón tay của Diệp Vân đúng là xuất hiện điện xà màu tím, phát ra âm thanh đùng đùng.

Linh khí lôi hệ, tên gia hỏa này vậy mà lại có thể tu thành linh khí lôi hệ.

Hoa Nhất Thành ngơ ngác đứng như trời trồng, đầu óc vô cùng hỗn loạn.Trăm ngàn năm qua chưa từng có người nào tu luyện thành công linh khí lôi hệ, vậy mà giờ phút này lại xuất hiện trên người tên tiểu tử này.

Vì sao? Sao lại có thể như vậy?

Hoa Nhất Thành giờ khắc này đúng là hối hận không kịp. Không ngờ mình lại đi trêu trọc một tên yêu nghiệt như vậy, hơn nữa nhất định chính là người chấp chưởng chức vị môn chủ đời kế tiếp của Thiên Kiếm Tông rồi.

Một đạo lôi quang từ trong quang ảnh bắn ra, sau dso đồng dạng hóa thành một viên tinh thạch màu tím, rơi vào lòng bàn tay của Diệp Vân. Mà bên trong viên tinh thạch này tựa hồ như có điện quang lưu chuyển, ẩn ẩn có tiếng sấm trong đó.

“Hoa huynh, hiện tại xem ra chúng ta có thể đi thẳng đến tầng bảy rồi. Nhưng mà bảo vật ở tầng sáu lại không thể nào lấy được, đúng là đáng tiếc a.” Diệp Vân vừa cười vừa nói, vỗ vào bả vai của Hoa Nhất Thành.

Hoa Nhất Thành lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt trở nên ảm đạm vô cùng, cả người dường như đã già hơn trước cả chục tuổi, vô cùng ủ rũ, không còn nửa điểm sinh khí.

Bốn đạo linh khí sau khi bị phá vỡ thì ánh sáng của chúng dần dần tiếp cận lại với nhau, dung hợp lại. Sau đó, chúng phát ra ánh sáng chói mắt rồi hóa thành một hư ảnh hư không chi môn, xuất hiện trước hai người.

“Hoa huynh, còn chờ gì nữa, đi thôi.” Diệp Vân chỉ vào hư không chi môn, cười nói.

Hoa Nhất Thành cúi đầu, vô cùng chán nản, không còn nửa điếm khí thế của tộc trưởng Hoa gia. Hắn giờ này giống như một con rối bị giật dây, theo chân của Diệp Vân đi vào hư không chi môn.

Hai người vừa bước vào hư không chi môn thì ánh sáng thi lại, hư không chi môn cũng tiêu thất vô tung vô ảnh, mà cây ngọc trụ cũng khôi phục lại trạng thái nguyên trạng, ánh sáng xanh lá cũng tiêu tán hoàn toàn.

Sau một khắc thì trên ngọc trụ phun ra sương mù dày đặc, sau nửa ngày liền khiến cho cả gian thạch thất đều chìm ngập trong bạch sát.
Bạch sát: sương mù màu trắng ẩn chứa loại linh khí kỳ dị đã được nhắc ở chương trước.

Một lúc sau, trong không khí truyền đến thanh âm ù ù. Ngay sau đó, tại thang lầu từ tầng năm thông lên tầng sáu xuất hiện mấy thân ảnh.

“Trong Hoa Vận đại điện này, khắp nơi đều là cấm chế, mà lại không có bất cứ kiện bảo vật gì. Không biết tầng này như thế nào đây.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây