Diệp Vân đột nhiên bộc phát, hầu như làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi. Thử hỏi mọi người tại đây, người dám nói thực lực của mình có thể vững vàng hơn Thần Thiên Vân hầu như chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà cho dù thực lực của ngươi có thể nhỉnh hơn lại có đủ can đảm đối mặt với Thần Thiên Vân có trong tay các loại bảo vật Thần Phù, có thể nhẹ nhõm ngăn cản?
Hiển nhiên không được, mà nếu không được thì không thể nào nắm chắc. Mà Diệp Vân lại chỉ cần một kiếm đã đem Thần Thiên Vân chém chết, đánh cho tan xác, tất cả bảo vật đều bị đánh nát, đây quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Phải biết rằng với thực lực của Thần Thiên Vân hiện giờ tất nhiên sẽ có thượng phẩm Linh Khí, thậm chí tuyệt phẩm Linh Khí tồn tại. Tuyệt phẩm Linh Khí cứng cỏi như thế nào, hầu như là dùng tài liệu cực kỳ quý hiếm, tiêu phí đại lực luyện chế mà thành, công kích bình thường làm sao có thể đem nó đánh nát? Bởi vậy có thể thấy được, lực công kích của Diệp Vân đã đạt đến trình độ nào.
Dưới tình huống này, đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Diệp Vân, tất cả đều như không nhìn thấy, kể cả hai vị Vương gia Đoàn Hồng Trình và Đoàn Uân Sa cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ.
"Diệp Vân, thực lực của ngươi thực sự vượt quá dự liệu của ta. Bất quá sở học của ngươi lẫn lộn hỗn tạp, chưa đủ chăm chú, mặc dù giờ phút này thoạt nhìn thực lực không tệ, ngày sau rồi sẽ giẫm chân tại chỗ, Rồi sẽ có một ngày, ngươi thua dưới kiếm của ta, đến lúc đó ta cũng không giết ngươi, để cho ngươi biết được thiên tài đến cùng là như thế nào."
Tại thời điểm mọi người đều im lặng, đột nhiên một giọng nói truyền đến, giương mắt nhìn lên thì ra là Đỗ Kiếm Ngâm.
Đối với Đỗ Kiếm Ngâm, Diệp Vân chỉ cảm thấy tên gia hỏa này đầu óc có vấn đề, đặc biệt là lần gặp nhau trong mộ lớn có chút không ăn khớp với đạo lý, cái gì mà có thể vũ nhục hắn nhưng không thể vũ nhục kiếm của hắn, bằng không thì chính là không chết không thôi.
Bất quá đúng như Đỗ Kiếm Ngâm đã nói, phân tán tu luyện các loại thần thông pháp môn, tự nhiên tốc độ thăng tiến sẽ kém hơn so với sở trường một môn. Tuy nói thần thông càng nhiều, có thể càng nhiều thủ đoạn để lựa chọn. Nhưng mà dù sao tu vi vẫn là chính thức dựa vào lực lượng, nếu như có thể đem một môn tu luyện đến cực hạn, cũng có thể tìm hiểu đại đạo, thẳng đến Thiên Giới.
Diệp Vân kỳ thật cũng hiểu rõ đạo lý này, bất quá cho đến bây giờ hắn cũng chưa tìm kiếm được cho mình một môn chính thức thuộc về mình, nếu có một ngày có thể tìm thấy một môn thuộc về mình, có lẽ hắn sẽ gặp sở trường trong đó. Chẳng qua là hiện tại, bây giờ còn chưa phải lúc.
"Ngươi muốn tới thử không? Nếu không dám thì cút!" Diệp Vân lạnh lùng nói ra.
Đỗ Kiếm Ngâm trong mắt tinh mang hiện lên, có chút giận dữ nhưng đột nhiên tỉnh táo lại:" Hôm nay ta cùng với ngươi thật sự còn có chênh lệch, ngày sau gặp nhau, chỉ sợ ngươi sẽ không còn ưu thế như thế này."
Vừa dứt lời, thân hình hắn lóe lên, rõ ràng bồng bềnh mà đi, chẳng qua chỉ mấy cái nhấp nhô đã ẩn vào sơn cốc chỗ rừng sâu, chỉ nghe được lời của hắn xa xa truyền đến.
"Tinh thông kiếm, cực tại kiếm, kiếm phá thương khung, vạn pháp quy nhất!"
Thanh âm truyền đến, chậm rãi tản đi, thân ảnh hắn cũng biến mất. ( sủa một phát rồi cúp đuôi bỏ chạy nhanh vl - DG)
Diệp Vân không ngăn trở, tình huống bây giờ của hắn kỳ thật cũng không thể ngăn được Đỗ Kiếm Ngâm, liền bỏ mặc cho Đỗ Kiếm Ngâm bỏ đi. Về phần những lời nói kia của Đỗ Kiếm Ngâm hắn coi như là "đàn khảy tai trâu".
Ngược lại Đỗ Thuần Thiên cũng không có ngăn trở, chỉ có chút ngạc nhiên, bất quá suy nghĩ một chút liền cảm thấy thoải mái. Đỗ Kiếm Ngâm chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Đỗ gia trăm ngàn năm qua, bất luận cục diện tại đây hôm nay cuối cùng biến thành bộ dạng gì thì sự có mặt của Đỗ Kiếm Ngâm ở đây cũng không quan trọng, đã thế chi bằng ngay lập tức rời đi chính là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì sự khiêu khích của Diệp Vân làm cho trên Tài Quyết Đài cả hai người đều "mất hứng", đứng im tại đó không động thủ mà chỉ là "lườm nguýt" lẫn nhau, hơn nữa thỉnh thoảng lại phân tâm chú ý trên người Diệp Vân xem hắn còn có "chiêu trò" gì nữa.
Trên Tài Quyết Đài, phía sau Thi trưởng lão Yêu Ma Chi Ảnh càng phát ra ngưng thực, một mảnh đen nhánh nhưng vẫn không thấy rõ gương mặt.
Theo như lời của Thủy Thanh Huyên, thực lực của Thi trưởng lão còn chưa đủ, dù cho thi triển yêu thuật triệu hoán Hi Linh Yêu Tộc đại năng tàn hồn, cũng chỉ có thể phát ra chưa đến một phần trăm uy lực.
"Hạo ca, mỗi một vị Yêu Tộc đại năng tu vi tối thiểu đều có thể so với Nguyên Anh Cảnh, mặc dù Thi trưởng lão triệu hồi ra chỉ là một đám tàn ảnh cũng không thể khinh thường."
Thanh âm của Thủy Thanh Huyên vang lên, quanh quẩn trên không trung.
"Yêu phụ câm miệng, ngươi mới là Yêu Tộc, lại dám chỉ trích thần thông bí thuật của ta là yêu pháp, đáng chết." Thi trưởng lão rốt cuộc hoàn thành việc triệu hoán, nghe vậy phẫn nộ quát.
"Thi trưởng lão ngươi cần gì phải lừa mình dối người, ta không biết ngươi từ đâu đạt được Hi Linh Yêu Tộc bí thuật, bất quá nếu đã thi triển thì thừa nhận đi, hà tất tránh né." Thủy Thanh Huyên nhàn nhạt nói ra, giọng nói thong dong.
"Đợi ta trước đem Tô Hạo chém giết, sau đó tát vỡ mồm con yêu nữ nhà ngươi." Thi trưởng lão phẫn nộ quát lớn.
"Thi trưởng lão, nói nhảm nhiều quá, động thủ đi." Hai đầu lông mày Tô Hạo nhíu chặt, tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương, trường kiếm trong tay chấn động phát ra tiếng ong ong.
"Hôm nay sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là chân thân pháp tướng." Thi trưởng lão khóe miệng nổi lên một vòng cười lạnh, khuôn mặt lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.
Tiếng nói vừa dứt, tàn ảnh đen kịt trên đầu hắn đột nhiên lóe lên, một cổ Yêu khí cuồng bạo ngưng tụ thành luồng, phá toái hư không đâm về mi tâm Tô Hạo.
Tô Hạo đã sớm có phòng bị, sắc mặt ngưng trọng dưới chân không chậm trễ, hơi hơi lóe lên, trường kiếm trong tay phút chốc tách thành vạn đạo quang hoa trắng nõn như ngọc.
Lập tức kiếm quang bộc phát giống như Thái Dương mùa hè vào giờ ngọ, sáng chói chói mắt, làm cho không thể nhìn thẳng.
"Dương Viêm!"
Tô Hạo khẽ quát một tiếng, một vầng Thái Dương chói mắt từ trong tay hắn ầm ầm xuất ra.
Thái Dương mang theo mặt trời chi khí càn quét hết thảy mây mù, đem hết thảy yêu ma quỷ quái quét dọn sạch sẽ.
Yêu khí màu đen ngay lập tức cùng Dương Viêm đụng vào nhau, chỉ thấy Thái Dương sáng chói đột nhiên ngưng tụ thành vầng sáng, lập tức muốn nổ tung lên một phát, năng lượng cuồng bạo lấp đầy mỗi tấc không gian của Tài Quyết Đài.
Yêu khí màu đen vừa chạm vào liền lui, có một tia Yêu khí chưa kịp thối lui liền tan rã trong vầng sáng của Dương Viêm.
Ô ô!
Yêu Tộc đại năng tàn ảnh tựa hồ còn có một tia linh tính, trong giây lát phát ra tiếng rống ô ô đầy giận dữ, giống như tôn nghiêm của cao thủ nhận lấy khiêu khích, bị Tô Hạo nhục nhã.
Thi Trưởng lão sắc mặt có hơi trắng bệch, hắn tuy rằng có thể triệu hoán Yêu Tộc đại năng tàn ảnh vì hắn mà chiến, nhưng mà mỗi một lần ra tay đều cần hao phí máu tươi của hắn cùng thọ nguyên. Vừa rồi công kích có chút vượt quá dự liệu của hắn, hắn thật sự là không nghĩ tới Tô Hạo rõ ràng còn có hậu chiêu cường đại như thế tồn tại. Lúc trước hắn định lúc vây công cùng với Thần Thiên Vân và Âu Dương Vấn Thiên, thời điểm đó hắn sẽ thi triển ra, nếu đối phương không chết cũng bị trọng thương.
Tô Hạo dù sao cũng là Nhất Phong Chi Chủ, ba bốn mươi tuổi, làm sao có thể không có tâm kế.
Thi Trưởng lão trong lòng khiếp sợ, nhưng Tô Hạo trong lòng cũng đồng dạng khiếp sợ.
Một chiêu Dương Viêm này chính là một trong những sát chiêu của hắn, trước đây chưa từng thi triển ra, ngày bình thường hầu như không bao giờ xuất ra. Hắn đã nghĩ trong giờ phút này xuất kỳ bất ý, đem Thi trưởng lão đánh trọng thương.
Nhưng mà căn bản hắn cũng không nghĩ tới, Thi trưởng lão triệu hoán ra Yêu Tộc tàn ảnh lại có lực lượng như thế, một đạo Yêu khí kia lại ẩn chứa lực lượng phá hoại nằm ngoài dự liệu của hắn. Nếu không phải vừa rồi hắn thi triển ra Dương Viêm đối kháng, chỉ sợ sẽ gặp tổn thương vì đạo Yêu khí này.
Tô Hạo sắc mặt có chút ngưng trọng, trận chiến này xem ra không có đơn giản như tưởng tượng.
"Tâm kế thật sâu, rõ ràng giấu kín đến tận giờ phút này." Thi trưởng lão trong mắt lóe ra âm lãnh, hai tay của hắn mở ra, trong miệng lẩm nhẩm những câu chú tối nghĩa.
Đột nhiên, trong đôi mắt của hắn bắn ra một đạo tinh mang, tinh mang rõ ràng hóa thành thực chất, trên không trung đột nhiên ngưng tụ thành một bóng người, sau đó bay lên cao.
Yêu tộc tàn ảnh trên đỉnh đầu hắn phát ra âm thanh xì xì, bóng đen chợt lóe lên, đem bóng người ngưng tụ từ tinh mang trong đôi mắt của Thi trưởng lão thôn phệ sạch sẽ.
Trong một chớp mắt, Yêu Tộc tàn ảnh phía sau Thi trưởng lão đã xảy ra một tia cải biến.
Nguyên bản căn bản không thể thấy rõ gương mặt, chợt nhàn nhạt xuất hiện một đôi mắt, một đôi mắt màu đỏ sậm.
"Nếu đã như thế, Tô Hạo, ngươi chết đi! Huyết Mâu Định Thần Thuật!" Thi trưởng lão hét lớn một tiếng.