Thế Giới Tiên Hiệp

474: Đề nghị của Quân Nhược Lan


trước sau

Dịch giả: aluco

Một trăm vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, cái này nếu lấy ra sẽ xếp thành một tòa núi nhỏ.

Một trăm vạn miếng cực phẩm Linh Thạch có thể mua được đến cái gì? Sẽ khiến bao nhiêu tu sĩ điên cuồng, chỉ cần nhìn xem cảnh tượng buổi đấu giá ngày đó tại Đan Đỉnh Lâu là có thể biết được.

Thời điểm Diệp Vân từ Tấn quốc đến Đại Tần đế quốc, Đoàn Thần Phong hầu như đưa cho Diệp Vân số Linh Thạch của hơn phân nửa quốc khố, chỉ tính thượng phẩm Linh Thạch cũng đã là mấy ngàn vạn miếng, đổi thành cực phẩm Linh Thạch cũng có hơn mười vạn, chưa kể còn cho hắn hơn hai mươi vạn miếng cực phẩm Linh Thạch nữa. Đây chính là số Linh Thạch không được quản lý ở Tấn quốc, nếu là đặt ở Đại Tần đế quốc, nếu có được số Linh Thạch như vậy thì chính là tài phú khó có thể tưởng tượng, ngay cả tông môn bình thường cũng không thể nào xuất ra nhiều Linh Thạch như vậy, chỉ có hoàng thất của đế quốc cùng Phiêu Miểu Tông, Thần Tú Cung loại đại tông môn siêu cấp này mới có thể có được số cực phẩm Linh Thạch nhiều như vậy.

Thế nhưng, Quân Nhược Lan chẳng qua chỉ là đệ tử của Phiêu Miểu Tông, vừa rồi mở miệng ra đã nói là một trăm vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, điều này làm sao Diệp Vân có thể tin tưởng được?

"Tốt, ngươi "show hàng" đi, ta sẽ không tranh giành cùng ngươi, chỉ lấy Lôi Mộc." Diệp Vân nhàn nhạt nói ra, hắn căn bản cũng không tin tưởng Quân Nhược Lan sẽ có trăm vạn cực phẩm Linh Thạch, đồng thời đối với khả năng xuất hiện hạt giống Lôi Đình cũng không thèm để ý, hắn có được lôi hệ pháp tắc, đợi một thời gian cuối cùng cũng có thể nắm được thiên hạ thần lôi trong tay.

Quân Nhược Lan nói: "Không phát hiện ra hạt giống Lôi Đình, ta lập tức đưa cho ngươi trăm vạn cực phẩm Linh Thạch? Diệp Vân, ngươi tự đề cao bản thân mình quá rồi?"

Diệp Vân cười ha ha, nói: "Đã như vậy, vậy thì ngươi cứ đi phá trận là được."

Quân Nhược Lan vẫy vẫy tay, nói: "Ta tuy rằng sẽ không đưa ngay một trăm vạn cực phẩm Linh Thạch cho ngươi, bất quá vì để biểu lộ rõ ràng thành ý, ta có thể đưa trước cho ngươi một phần."

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy Quân Nhược Lan vẫy nhẹ tay, một dòng sông bỗng nhiên xuất hiện lao đến cuồn cuộn, rơi xuống chồng chất trước người Diệp Vân thành một hòn núi nhỏ. Chính là một đống Linh Thạch cao đến mười trượng, mỗi một miếng đều là cực phẩm Linh Thạch.

"Nơi đây có hai mươi vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, coi như tiền đặt cọc, chỉ cần ngươi có thể giúp ta ở trong bảo tàng chi địa tìm được Lôi Đình áo nghĩa, ta lập tức đem số tám mươi vạn còn lại đưa cho ngươi." Dường như Quân Nhược Lan vừa ném ra chỉ là một đống đá chứ không phải cực phẩm Linh Thạch, từ trên mặt của nàng nhìn không thấy nửa phần không muốn.

Diệp Vân khẽ giật mình nhìn đống Linh Thạch chồng chất trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hai mươi vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, vừa nói cho lập tức cho ngay không hề do dự, không có nửa phần không muốn. Quân Nhược Lan này rút cuộc là người phương nào? Chỉ là một đệ tử tinh nhuệ của Phiêu Miểu Tông sao? Diệp Vân dù thế nào cũng không tin vào điều đó.

Bất quá, nếu như Quân Nhược Lan đã để hai mươi vạn miếng cực phẩm Linh Thạch chồng chất trước người của hắn, tất nhiên hắn sẽ không khách sáo gì mà không thu lấy.

Diệp Vân thở sâu, cũng không nói nhảm dài dòng, giơ tay lên vẫy nhẹ, thu hết hai mươi vạn miếng cực phẩm Linh Thạch cất vào trong Lôi Âm Hóa Long Giới.

"Nếu đã như vậy, vậy thì xin cảm ơn." Diệp Vân ôm quyền cười tươi như hoa.

"Không có gì, đừng quên lời hứa của ngươi là được, ngay bây giờ ngươi có thể đi phá trận được rồi." Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra.

"Quân sư tỷ, sư tôn cho ngươi Linh Thạch lúc nào mà nhiều như vậy?" Tên đệ tử Phiêu Miểu Tông trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Vân thu lấy Linh Thạch, đến lúc này mới hồi phục tinh thần lại.

Quân Nhược Lan nhìn hắn một cái, nói: "Đây là chuyện mà ngươi được hỏi hay sao?"

Tên đệ tử Phiêu Miểu Tông khẽ giật mình, đột nhiên cúi đầu toàn thân bỗng chốc lạnh run, giọng nói đầy kinh hãi: "Hồ Thanh biết sai, kính xin Quân sư tỷ trách phạt."

Quân Nhược Lan vẫy vẫy tay, nói: "Mà thôi, nhớ kỹ những gì không nên hỏi đừng hỏi là được."

Tên đệ tử Hồ Thanh của Phiêu Miểu Tông như trút được gánh nặng, nói: "Vâng!"

Diệp Vân nhìn hai người, hắn không nghĩ tới địa vị của Quân Nhược Lan lại cao như thế, chẳng những tùy tiện ra tay là xuất ra hai mươi vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, hơn nữa chỉ cần một câu nói là làm cho tên đệ tử Phiêu Miểu Tông câm như hến, toàn thân lạnh run, xem ra sau lưng Quân Nhược Lan có cường giả "bảo kê".

"Diệp Vân, ngươi có thể phá trận rồi." Giọng nói Quân Nhược Lan nhàn nhạt.

"Tốt, bất quá thời điểm ta phá trận, có lẽ sẽ có Lôi Đình cuồng bạo bắn ra khắp bốn phía, các ngươi phòng hộ cho tốt, trốn xa một chút." Diệp Vân gật gật đầu.

"Không cần, ta cùng với Hồ Thanh đều có Tị Lôi Phù, Lôi Đình thế này không đả thương được hai người chúng ta." Quân Nhược Lan trả lời.

Hồ Thanh khẽ giật mình, thấp giọng nói: "Quân sư tỷ, chúng ta có thể ngăn cản. Thế còn Tương sư huynh thì sao? Bản thân hắn bị trọng thương, nếu chỉ dựa vào Tị Lôi Phù thì có khả năng ngăn cản không nổi."

Quân Nhược Lan quay đầu nhìn thoáng qua tên đệ tử Phiêu Miểu Tông đang nằm trên mặt đất, đôi mi thanh tú cau lại: "Thương thế của hắn nhất thời nửa khắc không thể nào hồi phục, đúng là không có cách nào ngăn cản được Lôi Đình. Thôi được, ngươi giết chết hắn đi, cũng coi như giảm bớt nổi thống khổ cho hắn."

"Cái gì?"

Diệp Vân cùng Hồ Thanh trăm miệng một lời hô to, hai người đều cho rằng không nghe rõ được lời nói của Quân Nhược Lan.

"Như thế nào? Lời nói của ta ngươi không nghe rõ sao?" Trên gương mặt xinh đẹp của Quân Nhược Lan lập tức bao phủ một tầng sương lạnh.

"Không... Không... Ta nghe rõ ràng." Trên trán Hồ Thanh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, quay đầu nhìn về phía tên đệ tử Phiêu Miểu Tông bị Diệp Vân đánh trọng thương.

"Hồ Thanh, ngươi muốn làm gì?" Tên đệ tử kia nằm trên mặt đất, toàn thân vô lực, nhưng mà sau khi nghe được lời nói của Quân Nhược Lan đã cố gắng lật người lên, sau đó lại lần nữa ngã sấp xuống.

Diệp Vân nhíu mày, chỉ vì đồng môn không có khả năng ngăn cả được Lôi Đình lập tức gạt bỏ? Quân Nhược Lan dung nhan tú lệ, khí chất bất phàm, không ngờ lại có lòng dạ độc ác như thế.

Bất quá Diệp Vân cũng không lên tiếng nữa, chẳng qua hắn chỉ lạnh lùng nhìn xem, nhìn xem có đánh chết tên đệ tử kia hay không.

Hồ Thanh bước nhanh đi đến trước người tên đệ tử kia, sau đó một giọng nói lạnh lùng cất lên: "Tương sư huynh, xin lỗi."

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy hắn đánh ra một quyền, quang ảnh lập lòe đánh vào trên người tên đệ tử họ Tương.

Chỉ một tiếng "Oanh", tên đệ tử họ Tương tứ băng ngũ liệt, rõ ràng trực tiếp bị đánh chết, thân tử linh tiêu.

Diệp Vân không khỏi hít sâu một hơi, lòng dạ Quân Nhược Lan độc ác như thế, thật sự đã vượt quá dự liệu của hắn. Trong khoảnh khắc, sự phòng bị của hắn đối với Quân Nhược Lan đã lên đến cực hạn.

Hồ Thanh đánh chết đệ tử đồng môn, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt lại kiên định, trở lại sau lưng Quân Nhược Lan, không nói gì.

"Tốt rồi, ngươi không cần lo lắng nữa, toàn lực phá trận đi." Giọng nói Quân Nhược Lan nhàn nhạt, dường như căn bản chưa từng phát sinh chuyện gì.

Diệp Vân không nói thêm gì nữa, quay người đi đến cái cây do Thiên Địa tạo ra, trước mặt gốc đại thụ do Lôi Đình biến thành, ngón tay gảy nhẹ, một vòng lôi quang lập tức dũng mãnh tiến vào, điểm vào phía trên tán cây.

Một vòng lôi quang này bên trong cũng không chứa bất kỳ pháp tắc nào, chẳng qua là chứa lôi linh khí tinh khiết đến mức tận cùng. Diệp Vân cũng không nghĩ sẽ để bại lộ sự tồn tại của Lôi hệ pháp tắc, tuy rằng dùng pháp tắc rót vào bên trong lôi quang, cũng sẽ không bị người khác nhìn ra. Nhưng mà Quân Nhược Lan lại làm cho hắn có chút nhìn không thấu, bất kể là hai mươi vạn cực phẩm Linh Thạch hay chỉ cần không vừa ý là chém giết đệ tử đồng môn, làm cho Diệp Vân nhìn không thấu nàng, bởi vậy hắn không nắm chắc nếu thi triển ra lôi hệ pháp tắc có bị Quân Nhược Lan nhìn ra manh mối hay không.

HƯU...U...U!

Lôi quang chợt lóe lên rồi biến mất, triệt để tiến vào trong đó.

Đại thụ do Lôi Đình biến thành trong phút chốc run rẩy, tán cây lần nữa biến thành kiếp vân đen nhánh, tiếng sấm ù ù, điện quang sáng lóng lánh.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, trăm ngàn đạo Lôi Đình hướng về bốn phương tám hướng bắn ra, bắn xa cả trăm dặm, đâm rách hư không, đánh cho bốn phía trở thành một mảnh hư vô.

Trong một chớp mắt, phương viên trăm dặm ngọn núi, thực vật, dòng sông..., đều mờ đi, khôi phục trở lại thành hình dáng Lôi Đình, khắp nơi đều là kiếp vân, bốn phía đều là tia chớp.

Lấy cây đại thụ làm trung tâm, một trăm dặm xung quanh đã biến thành một biển Lôi Đình.

Hơn nữa, mỗi một đạo Lôi Đình rõ ràng đều có thể so với Tử Phủ thần lôi nơi hạch tâm chi địa, uy lực cường hãn.

Sắc mặt Diệp Vân khẽ biến, nhìn xem biển Lôi Đình xung quanh thân thể, rõ ràng cảm nhận được một tia áp lực.

Chẳng qua là hắn không nhìn thấy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Quân Nhược Lan nổi lên một nụ cười như có như không.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây