Editor: Mờ Mờ
Ai cũng nói rượu có thể rửa sạch mọi thù hằn, nếu như có thể vui vẻ hòa đồng ngồi xuống nâng cốc cụng ly thì mặc dù vẫn chưa tháo gỡ được khúc mắc trong lòng, song tương lai vẫn có hy vọng.
Nhà sách không có rượu, chỉ có cà phê đắng hơn rượu và trà ngọt hơn rượu.
Sau khi thay ca, Trì Ngọc đứng cạnh quầy bar loay hoay với một đống dụng cụ pha chế yêu dấu của thợ pha chế, anh chưa kịp thay đồng phục, ánh đèn nửa sáng nửa tối hắt xuống che khuất nửa gương mặt anh trong bóng tối, nhưng lại làm nổi bật hai cánh tay của anh.
Dưới ánh sáng, đôi tay ấy trắng ngần, mạch máu bên trong hiện lên rõ mồn một theo từng chuyển động nhỏ của anh.
Tuân Mộ Sinh ngồi dựa trên ghế sô pha khá gần với quầy bar, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay của Trì Ngọc, ánh mắt tham lam gần như là mê mẩn.
Mãi đến khi Trì Ngọc ngước đầu lên gọi mấy tiếng thì hắn mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Trì Ngọc đeo tạp dề có in logo của nhà sách, đôi mắt sâu hun hút như sao trời: “Thích uống nhiều đường hay ít đường?”
Tuân Mộ Sinh vội vàng ngồi lại ngay ngắn, nghiêm túc đến nỗi có hơi lúng túng, cũng có hơi buồn cười: “Cái nào cũng được, ngọt hay đắng tôi đều uống được.”
Chỉ cần là anh làm.
Trì Ngọc nhìn mặt hắn mấy giây, sau đó cụp mắt xuống: “Được.”
Buổi tối nhà sách ồn ào hơn ban ngày nhiều, khu giải trí chỉ còn mấy chỗ ngồi trống, mà cà phê của Trì Ngọc pha chỉ là phúc lợi của nhân viên, không tính vào hóa đơn. Thợ pha chế cười: “Anh đó là bạn của anh hả? Đựng ly lớn cho anh ấy đi, ly bình thường nhỏ quá.”
“Không cần.” Trì Ngọc đang bắt hoa, nghe vậy tay run lên một cái, một bé gấu trúc xinh xắn bị quẹt thành bé heo.
Thợ pha chế buồn cười: “Anh cũng có lúc trượt tay à?”
Trì Ngọc thở dài. Ly này pha cho Tuân Mộ Sinh nên dùng ly của khách, ly còn lại pha cho mình nên dùng ly uống nước của anh. Gấu trúc thành mặt heo rồi, phản ứng đầu tiên của anh là để ly này lại cho mình, tập trung chú ý vào cái ly còn lại để vẽ gấu trúc cho đẹp, đang định lấy cái ly kia mới nhận ra là tuyệt đối không thể được.
“Cậu thợ chụp hình hay đến đây cũng là bạn anh à.” Thợ pha chế vô cùng nhiều chuyện, đã bật máy hát rồi thì không chịu dừng: “Sao không thấy anh bắt hoa cho cậu ta thế?”
Trì Ngọc vốn định đổ ly của Tuân Mộ Sinh đi pha một ly mới cho hắn, nhưng không chịu nổi cậu thợ pha chế cứ lải nhải bên tai, vội vàng bỏ hai ly cà phê lên khay bưng ra khỏi quầy, bỏ lại cậu thợ pha chế lắm mồm.
Thấy Trì Ngọc đi tới, Tuân Mộ Sinh vốn định đứng dậy đón anh nhưng Trì Ngọc lại hất cằm ý bảo hắn đổi chỗ.
Chỗ ấy khá khuất, hơn nữa còn gần với phòng nghỉ của staff nên bình thường không có khách nào ngồi.
“Xin lỗi, buổi tối hơi đông người.” Trì Ngọc nói xong thì để cái ly cà phê vẽ bé heo trước mặt Tuân Mộ Sinh: “Uống thử xem, nếu thấy đắng thì nói, tôi đi lấy thêm ít đường với sữa.”
Tuân Mộ Sinh nhìn cái mặt heo trong ly, chợt thấy dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại càng mềm mại hơn.
Trì Ngọc vẽ cái mặt heo để chửi hắn, hắn cũng rất vui.
Vui quá đỗi thì sẽ dễ dàng được nước lấn tới.
Ly cà phê trong nhà sách cũng không có kiểu dáng gì đặc biệt, phong cách thủ công đơn giản, ly uống nước của nhân viên cũng nằm trong số những ly cà phê này, chỉ là bình thường không xếp chung một chỗ với ly của khách hàng nên mọi người cũng phân biệt được ly nước của mình.
Nhưng Tuân Mộ Sinh mới đến đây, hắn đâu phân biệt được trong hai cái ly thì ly nào để dùng riêng và ly nào là dùng chung.
Hắn nhìn cái mặt heo trong ly mình rồi lại nhìn gấu trúc trong ly của Trì Ngọc, bèn nói: “Tôi cũng muốn gấu trúc.”
Trì Ngọc bối rối, giải thích hay không giải thích thì cũng có vấn đề cả, trong tình huống khẩn cấp anh bỗng đứng phắt dậy: “Mới nãy pha hơi ít đường nên chắc bị đắng, tôi đi lấy thêm đường.”
Lúc lấy đường về thì thì hai chiếc ly đã bị đổi chỗ.
Tuân Mộ Sinh uống hết gấu trúc, giương mắt nặng nề nhìn anh, hình như có hơi căng thăng: “Tôi tự ý đổi ly, anh…”
“Không sao!” Vành tai Trì Ngọc đỏ bừng, cũng may ánh đèn ở chỗ này hơi tối nên không nhìn ra nét mặt anh thay đổi: “Hai ly đều ngọt như nhau, chỉ là con vật ở trên mặt không giống nhau mà thôi.”
Tuân Mộ Sinh mím môi, ý cười ánh lên nơi khóe mắt.
Sau ngày hôm đó, Tuân Mộ Sinh thường xuyên chạy tới nhà sách, gọi một ly cà phê hay trà hoa, nhìn Trì Ngọc loay hoay trước kệ sách. Đợi đến khi Trì Ngọc tan ca thì tìm một quán ăn giải quyết cơm tối, nếu còn sớm thì đi dạo một chút, cuối cùng hai người tạm biệt nhau ở trước cổng khu cư xá Uyển Phỉ.
Sau khi trời vào thu, thời tiết nhanh chuyển lạnh, tay phải của Tuân Mộ Sinh đã tháo bột nhưng vẫn chưa lành hẳn, lúc cầm muỗng cà phê cũng run lẩy bẩy, có một lần còn múc bánh kem văng ra bàn.
Trì Ngọc thấy thế thì chia sẻ cho hắn kinh nghiệm hồi mình làm vật lý trị liệu, nghĩ nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Dạo này ăn toàn đồ thanh đạm, không thì hôm nay chúng ta đi ăn thịt nướng đi, mừng ngày khỏi bệnh.”
Tuân Mộ Sinh mừng còn không kịp.
Tiếng dầu trên vỉ sắt kêu xì xì, Trì Ngọc nghĩ cho người bệnh là Tuân Mộ Sinh nên không cho hắn đụng tay, một mình ôm đồm cả việc nướng và cắt, Tuân Mộ Sinh chỉ cần cuốn xà lách của mình là được.
Cuốn xong cuốn thịt nướng đầu tiên, hắn dè dặt chìa ra trước mặt Trì Ngọc. Không dám trực tiếp đút tới bên môi của Trì Ngọc, chỉ có thể bỏ vào cái dĩa bên tay Trì Ngọc.
“Ăn thử đi.”
Trì Ngọc ngớ ra, trong lòng thấy buồn cười.
Quán này rõ là do anh tìm, thịt cũng là do anh nướng rồi cắt ra, Tuân Mộ Sinh chẳng qua chỉ cuốn một miếng rau cho thịt rồi gắp thêm một chút đồ ăn kèm trong rau, ấy mà lại bày ra vẻ chủ xị kêu anh “Ăn thử đi”.
Tuân Mộ Sinh cũng biết hành động của mình rất buồn cười, muốn nịnh bợ cũng phải làm cho trót, nhưng tay phải của hắn còn chưa có sức, cầm cuốn thịt thôi cũng đã rất khó khăn rồi.
Hơn nữa hình như Trì Ngọc cũng không có ý để hắn tự làm.
Trì Ngọc gắp cuốn thịt lên, sau khi ăn xong thì nói: “Ngon.”
Cũng không biết rốt cuộc là đang khen ai.
Tháng ngày cứ thế trôi qua, sau khi vết thương của Tuân Mộ Sinh lành hẳn thì bắt đầu đối xử với Trì Ngọc tốt hơn nữa, gần như ngày nào cũng đón Trì Ngọc tan ca. Trì Ngọc cũng không từ chối, cứ bình thản đón nhận ý tốt của hắn.
Lại thêm một năm trôi qua, hình thức hai người chung đụng dường như lại trở về như năm ngoái.
Không ai nhắc lại những chuyện không vui ngày xưa, giống như chỉ cần không nói ra thì có thể tiếp tục sống trong yên bình.
Mà có một người mình để ý ở bên cạnh thì suy cho cùng vẫn tốt hơn là lủi thủi một mình.
Trì Ngọc vẫn chưa quay lại studio của Kha Kình, Kha Kình cũng không liên lạc với anh. Trong lòng anh thấy có lỗi nhưng cũng tự thấy “từ chối” là câu trả lời tốt nhất.
Tình cảm của anh rối ren như mớ bòng bong, có lẽ đã định sẵn sẽ phải dây dưa không rõ với Tuân Mộ Sinh. Hai người giày vò nhau là đủ rồi, không nên kéo theo một người vô can khác dây vào.
Cuối thu, KIME đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện trong nhà sách. Trì Ngọc hơi ngạc nhiên, cũng hơi bối rối.
“Tôi chờ anh tan ca.” KIME nói.
Hôm nay Tuân Mộ Sinh có một cuộc họp rất quan trọng, mới sáng sớm đã xin nghỉ với Trì Ngọc. Trì Ngọc và KIME đến một quán trà quen thuộc, đợi khi bánh pudding được đựng trong bình bốn góc được bưng lên thì anh mới nhớ ra đây là chỗ Kha Kình chụp hình cho mình hồi năm ngoái.
“Cậu ấy đi Nhật rồi.” So với lần trước gặp mặt, KIME hốc hác đi nhiều, dường như trang điểm cũng không còn khéo léo như ngày xưa.
“Cậu ấy rất buồn, suy sụp một khoảng thời gian, gần đây mới lấy lại tinh thần.” Trên mặt KIME toát lên một chút tức giận: “Cậu ấy thích anh như thế, đối xử với anh tốt như thế, sao đến cả một cơ hội nhỏ nhoi mà anh cũng không chịu cho cậu ấy?”
Trì Ngọc im lặng một lát: “Xin lỗi.”
“Chắc anh cũng đã nói ‘Xin lỗi’ với cậu ấy đúng không?” KIME cười khổ: “Vì sao vậy? Cậu ấy không tốt chỗ nào? Cho dù anh không thích cậu ấy thì cũng không đến nỗi ghét đúng không? Thử một lần cũng không được sao?”
Trì Ngọc nhìn trà sữa bánh pudding, nhớ lại năm ngoái cũng vào thời gian này, Kha Kình muốn chụp được shoot ảnh hài lòng nên kêu ông chủ bưng lên ít nhất cũng là mười phần trà sữa, hành hạ mọi người tới khuya.
Tấm ảnh cuối cùng là khi anh nhìn ra cửa, tình sâu ủ rũ đột nhiên được niềm vui thắp sáng.
Theo sự sắp xếp của Kha Kình, đứng trước cửa chính là người anh chờ đợi đã lâu.
Mà người mang theo cơn gió đên mở cửa bước vào chính là Tuân Mộ Sinh.
Anh thở dài trong lòng, thầm nghĩ đã đến nước này rồi mà còn nghĩ đến Tuân Mộ Sinh.
“Tôi đã nói với Kha Kình rồi, trong lòng tôi không có cậu ấy.” Trì Ngọc bình tĩnh nhưng nghiêm túc nói: “Nếu đã không có thì không thể nào ‘thích’ cậu ấy, lừa gạt tình cảm của cậu ấy được. Tôi rất xin lỗi vì đã làm cậu ấy tổn thương, nhưng tôi không dây dưa thì tốt hơn cho cậu ấy…”
“Tại sao? Việc trong lòng có ai hay không thì chẳng phải có thể vun đắp từ từ hay sao?” KIME cắt ngang lời anh: “Vì sao anh chấp nhận cho Tuân Mộ Sinh cơ hội mà lại không chịu cho cậu ấy cơ hội? Cậu ấy đối xử với anh không bằng Tuân Mộ Sinh chỗ nào?”
Con ngươi của Trì Ngọc hơi lóe lên, chợt im lặng, cả buổi sau anh mới thốt lên một câu: “Không giống nhau.”
KIME lắc đầu, to tiếng hơn một chút: “Giống nhau cả! Bọn họ đều thích anh!”
Trì Ngọc nhếch môi, ánh sáng trong mắt chợt sáng chợt tối, một lát sau anh đột nhiên đổi đề tài: “Nếu cậu yêu cậu ấy sâu đậm như vậy thì vì sao không nói cho cậu ấy biết, vì sao lại đưa cậu ấy cho người khác?”
KIME như bị dính lời nguyền, đôi mắt mở to thật to nhìn chằm chằm vào Trì Ngọc, không nhúc nhích, cổ họng không thể thốt lên nửa lời.
Trì Ngọc đứng dậy thanh toán hóa đơn, nhìn như thoải mái mở cửa quán trà nhưng thật ra là đang chạy trối chết.
Buổi tối Tuân Mộ Sinh gọi điện cho anh, giọng nói trầm thấp tràn đầy uể oải nhưng có thể nghe ra hắn rất vui vẻ.
Trì Ngọc mỉm cười, trò chuyện mấy câu rồi hai bên chúc nhau ngủ ngon, hẹn nhau ngày mai gặp ở nhà sách.
Tuân Mộ Sinh còn gọi món với anh, bảo muốn uống cà phê có vẽ hai em bé.
Khoảng thời gian này dường như Tuân Mộ Sinh rất vui vẻ, nhưng niềm vui này so với hồi năm ngoái thì có vẻ dè dặt hơn đôi phần.
Trì Ngọc nằm trên giường xoay người lại, nhớ tới cuộc trò chuyện cách đây không lâu với KIME, trong lòng lại thấy nặng nề.
Về chuyện của Kha Kình, anh biết bản thân không hề sai. Nếu như cứ mặc cho Kha Kình đeo bám như thế, hoặc là “từ từ vun đắp tình cảm trong lòng” giống như KIME đã nói thì cuối cùng cũng chỉ để lại kết cục thảm hại, không có lợi cho bất cứ người nào.
Nhưng đối với Tuân Mộ Sinh thì anh lại không thể nào cắt đứt thẳng thừng như thế.
Giống như cho dù là chuyện đi chăng nữa, một khi dính dáng tới Tuân Mộ Sinh thì anh sẽ không thể suy nghĩ một cách tỉnh táo rõ ràng.
Không thể từ chối, thậm chí trong tiềm thức còn mong chờ tình yêu của Tuân Mộ Sinh.
Rồi lại khó mà thẳng thắn, yên tâm thoải mái tận hưởng tình yêu này.
Thời gian chung đụng càng lâu, cử chỉ càng thân mật thì nỗi băn khoăn dồn nén trong lòng sẽ ngày càng nặng nề thêm.
Hiển nhiên, Tuân Mộ Sinh cũng vì một mối lo ngại nào đó mà khoanh tay bó gối — Trì Ngọc có thể cảm nhận được, thậm chí thỉnh thoảng anh còn nghĩ, hai người ở bên nhau chính là sự tự sát về lâu về dài, cuối cùng cũng chỉ còn một người có thể ở lại.
Nhưng trước khi chuyện này xảy ra, anh muốn vờ như mình chẳng biết gì cả.
Anh vùi mặt vào trong gối, thở dài nặng nề.
Cách giải quyết tốt nhất đó là để thời gian chữa lành mọi mâu thuẫn và giãy giụa. Nhưng phải tốn bao lâu đây? Một năm, mười năm hay là cả đời? Chẳng ai biết cả.
Trì Ngọc nghĩ, có lẽ mình đã đi vào ngõ cụt rồi.
Cuối năm, một thợ pha chế trong nhà sách nghỉ việc, Trì Ngọc được chuyển qua đó, lương tăng gấp đôi. Tuy rằng sau khi nghỉ làm người mẫu thì thu nhập ít hơn rất nhiều, nhưng anh có tiền dành dụm, vả lại bình thường cũng không tiêu xài gì nhiều, cuộc sống cũng không đến mức nghèo rớt mồng tơi.
Ngày nào Tuân Mộ Sinh cũng đến đón anh tan ca, hơn nữa từng manh nha muốn chở anh về nhà mình, song lại sợ anh từ chối, dù sao từ lúc chuyện đó xảy ra đến nay cũng chưa đến một năm, vết sẹo cũng không thể dễ dàng lành lại như thế.
Hắn đã tự nhủ trong lòng biết bao lần — chớ nên nóng vội, cứ từ từ, Trì Ngọc cần thời gian xoa dịu, mày cứ kiên nhẫn ở bên anh ấy là được.
Chuyện hắn làm sai, hắn sẽ bù đắp từng chút một.
Người từng bỏ lỡ, hắn bằng lòng dùng cả đời để theo đuổi.
Văn Quân đối với hắn đã trở thành một kỷ niệm nhạt màu, mà Trì Ngọc là người hắn chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay.
Sau khi xảy ra tai nạn xe thì hắn đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, thậm chí còn đặt mình vào hoàn cảnh của Trì Ngọc để cố gắng hiểu được tình cảm của Trì Ngọc dành cho Văn Quân. Không thể nghi ngờ, chấp niệm của Trì Ngọc dành cho Văn Quân còn sâu đậm hơn cả chấp niệm của hắn với Văn Quân.
Hắn có thể từ từ quên đi Văn Quân nhưng chưa chắc Trì Ngọc làm được.
Nhận thức được điều này làm hắn không khỏi nảy sinh lòng đố kỵ, rồi lại thấy bất đắc dĩ về một bản thân ghen ghét với Văn Quân.
Hắn không nghĩ ra được một phương pháp nào hợp tình hợp lý để Trì Ngọc có thể quên đi Văn Quân, bước về phía mình, điều duy nhất mà hắn có thể làm là bám víu anh một cách nực cười.
Lần đầu tiên hắn thử đến gần Trì Ngọc, anh không đẩy hắn ra, thế là hắn giống như được tiếp thêm can đảm, ngày qua ngày bước thêm một bước nhỏ.
Rồi sẽ có một ngày Trì Ngọc có thể tháo gỡ sự đề phòng.
Trọng Thành đã có tuyết rơi, Tuân Mộ Sinh phải đi công tác một tuần. Trì Ngọc xin nghỉ với quản lý để tiễn hắn ra sân bay.
Thời gian còn dư dả, hắn ôm eo Trì Ngọc muốn vòi một nụ hôn, nhưng lại khó thể mời lời.
Bọn họ đã từng làm chuyện rất thân mật, mấy tháng nay cũng thường ở bên nhau, nhưng đã rất lâu rồi chưa hề hôn môi.
Vô số lần Tuân Mộ Sinh muốn hôn Trì Ngọc nhưng cố gắng kìm chế lại, lần này cuối cùng cũng cầm lòng không đặng, vồ vập kề sát đến bên môi Trì Ngọc.
Trì Ngọc lùi ra sau, hắn lập tức lấy lại tinh thần, biết rõ mình nên buông Trì Ngọc ra nhưng lại quyến luyến không đành.
Thế là hai người cứ giữ cái tư thế sắp hôn nhưng lại không chạm môi quái lạ này, không ai để ý tới ánh mắt của những hành khách xung quanh.
Mấy giây sau, Trì Ngọc nhắm mắt lại.
Dáng vẻ này là ngầm đồng ý.
Tuân Mộ Sinh ngơ ngác, vội vàng hôn anh, dịu dàng đến khôn cùng, cũng cẩn thận vô bờ bến.
Trái tim của Trì Ngọc như sục sôi, nhưng lại có một giọng nói lạnh lùng hỏi —
Mày cứ thế này mãi sao? Ngầm bằng lòng với sự tiếp cận của cậu ấy, ngầm chấp nhận cho cậu ấy hôn môi, rồi sau này còn ngầm đồng ý cái gì nữa? Mày có thể cho đôi bên một câu trả lời rõ ràng giống như lúc đối mặt với Kha Kình hay không?
Một tuần sau, Tuân Mộ Sinh về Trọng Thành, gọi điện thoại cho Trì Ngọc nhưng không ai bắt máy, đến nhà sách thì cửa hàng trưởng lại nói với hắn — Chúng tôi cũng không biết tại sao Văn Quân lại không đi làm, hôm kia vẫn còn bình thường, hôm qua tự nhiên lại không đến, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Tuân Mộ Sinh run rẩy bàng hoàng, một cảm giác khủng bố lạnh lẽo thấu xương đánh úp vào trong lòng giống như biển động.
Hết chương 56