Bữa tối nấu xong, một mình Hạ Diệp chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn, trông vô cùng bắt mắt. Trong lúc xếp bát ra, cô có liếc ra bên ngoài, vô tình thấy Lâm Tiểu Mĩ đang cười cười nói nói với Vương Minh Thần.
Cô lắc đầu, nhìn anh.
Đúng là cái đồ đẹp trai, lúc nào cũng thu hút ong bướm.
Lại còn cười cười nói nói nữa chứ, nhìn ngứa mắt thật sự. Vương Minh Thần lúc này cũng đưa mắt nhìn vào trong, bốn mắt chạm nhau, thấy cô đang nhìn mình, anh liền nở nụ cười.
Hạ Diệp không để ý đến anh nữa, tiếp tục dọn thức ăn ra bàn. Xong xuôi, cô gọi cả nhà vào dùng bữa tối.
Vương Minh Thần ngồi đối diện Đinh Trí Hà, để tiện nói chuyện.
Hạ Diệp đang định ngồi xuống chỗ bên cạnh anh thì Lâm Tiểu Mĩ không biết ở đâu chen vào, ngồi xuống chỗ của cô.
Hạ Diệp mặt mày tối sầm lại, nhìn cảnh Lâm Tiểu Mĩ bám lấy Vương Minh Thần, cô thấy thật chướng mắt, lửa giận bừng bừng trên đầu.
Dù gì thì đây cũng là chỗ mà cô hay ngồi ăn cơm, tự dưng bị cướp một cách vô lý, tức cũng đúng. “Tiểu Diệp, con còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi.” Lâm Thu Thu nói. Hạ Diệp miễn cưỡng ngồi xuống ghế bên cạnh Lâm Tiểu Mĩ, trên môi là nụ cười nhạt.
Lâm Tiểu Mĩ là con gái cưng của Lâm Thu Thu, không có bố nên được nuông chiều hết mực, đâm ra bây giờ lại có tính chảnh chọe, ai nói gì cũng không nghe. Mặc dù bữa tối do chính cô nấu nhưng cô cũng không có tâm trạng ăn.
Tên Vương Minh Thần kia đúng là đàn ông, bị một cô gái bám víu lấy thì cười vui vẻ.
Nhìn cảnh anh cười tươi như vậy, cô thật sự muốn bẻ gãy đôi đũa trên tay.
Ăn xong, Hạ Diệp lại một mình dọn dẹp. “Để tôi rửa bát hộ em.” Vương Minh Thần cất giọng nhẹ nhàng, sau đó phụ cô dọn dẹp. “Ấy, ấy.
Đừng.
Anh là khách, cứ để tôi làm đi.” Hạ Diệp giơ tay ngăn cản. “Sao tôi có thể để em làm một mình được chứ.” Anh cười nhẹ, mặc kệ cô ngăn cản, anh vẫn dọn dẹp. Tin được không cơ chứ.
Tổng giám đốc của RC lại đang muốn rửa bát hộ cô.
Nếu để anh rửa bát thì mất hình tượng quá. “Này, nếu anh muốn giúp tôi thì… Lát nữa đi vứt rác hộ tôi là được rồi.” Cô cảm thấy ý tưởng này của mình vô cùng hay. “Được.” Vương Minh Thần không suy nghĩ đáp. Trong lúc Hạ Diệp rửa bát thì Vương Minh Thần được giao nhiệm vụ đi vứt rác.
Anh vòng qua cửa sau, sau đó đi ra cổng, ném túi rác vào trong thùng rác ở bên lề đường. Xong xuôi, anh chậm rãi đi vào, tận hưởng bầu không khí có chút se lạnh. Vừa bước vào đến cổng, Lâm Tiểu Mĩ đã nhào tới, ôm chặt lấy người anh.
Cô ta còn cố tình để lộ khe rãnh quyến rũ của mình. Vương Minh Thần phản ứng nhanh, lùi lại một bước rồi nhẹ nhàng đẩy Lâm Tiểu Mĩ ra. “Anh Vương, hình như em thích anh rồi.” Lâm Tiểu Mĩ cất giọng nũng nịu, cố gắng tỏ ra quyến rũ hết sức có thể. “Xin lỗi em, tôi có người mình thích rồi.” Vương Minh Thần đút tay vào túi quần, giọng hờ hững.
Từ lúc chiều đến giờ anh là vì nể mặt Hạ Diệp mới không để ý cách cư xử của Lâm Tiểu Mĩ.
Nhưng bây giờ anh cũng sắp về rồi, cũng nên bình thường trở lại.
Đúng lúc đó, anh vô tình thấy Hạ Diệp đang đứng trên hiên, cô nhìn anh bằng ánh mắt vô hồn. Lâm Tiểu Mĩ giậm chân, nhăn nhó nói: “Nhưng bây giờ em thích anh mà.” “Kệ em.
“Trời lạnh đấy, em mặc thế này coi chừng bị cảm lạnh.” Dứt lời, anh quay người bước đi. Hạ Diệp nghe thấy thì vô cùng bất ngờ.
Chà, tàn nhẫn quá.
Cô đi tỏ tình mà nghe được câu này chắc tức hộc máu quá. “Anh thích chị Diệp Diệp có phải không?” Lâm Tiểu Mĩ gào lớn, có vẻ cô ta đang vô cùng tức giận. Hạ Diệp lại được một phen bất ngờ nữa.
Con bé nói cái gì vậy? Vương Minh Thần dừng lại, quay đầu sau đó nhếch môi cười: “Em hài hước thật đấy, biết rồi mà còn hỏi.” Lâm Tiểu Mĩ nghe xong thì càng tức: “Tại sao? Em đâu có gì thua chị ấy.” Vương Minh Thần lại hờ hững đáp lại, nhưng không nhìn cô nàng họ Lâm mà nhìn thẳng vào mắt Hạ Diệp: “Chị Diệp Diệp của em đẹp hơn em đấy, vừa gặp đã thích.” Nghe xong, Hạ Diệp đỏ mặt tía tai, nhìn con người mặt dày kia bước về phía cô. “Tôi biết mình đẹp trai, em không cần phải nhìn chằm chằm vậy đâu.” Vương Minh Thần xoa đầu cô một cái, sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi vào nhà. “Đồ tự luyến.” Cô bĩu môi, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Hơn chín giờ, Vương Minh Thần đưa Hạ Diệp về nhà.
Trên xe, vì quá buồn ngủ nên cô ngủ quên lúc nào không hay.
Đến nơi, anh không muốn đánh thức cô dậy nên để cô ngủ thêm một lúc.
Ngắm nhìn bộ dạng ngủ ngon của cô, anh không khỏi mỉm cười.
Không kìm được, anh đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Ngắm cô được một lúc, anh quyết định bế cô lên nhà để ngủ cho thoải mái.
Công nhận cô ngủ say thật, anh bế cô ra khỏi xe mà cô cũng không hề hay biết. “Ting!” Cửa thang máy mở ra, Vương Minh Thần bế Hạ Diệp bước ra ngoài.
Đúng lúc này, Trình Minh Thành cũng bước từ trong nhà ra, nhìn thấy Vương Minh Thần đang bế Hạ Diệp, anh không khỏi nhíu mày. “Tại sao anh lại ở đây? Sao lại bế cô ấy?” Trình Minh Thành nhanh chóng bước tới, cất giọng tra hỏi. “Suỵt!” Vương Minh Thần nhíu mày.
“ Anh không thấy cô ấy đang ngủ sao?” “Ưm…” Tiếng nói của hai người dường như đã đánh thức nàng công chúa ngủ trong vòng tay ấm áp của hoàng tử, Đinh Hạ Diệp.
Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy Trình Minh Thành, cô nở nụ cười: “Chào buổi tối, sư huynh.” “Tiểu Diệp, tại sao em lại đi với anh ta?” Trình Minh Thành không để ý đến lời chào của cô, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Anh ta? Hạ Diệp vẫn trong cơn mơ màng, chưa hiểu rõ anh đang nói gì.
Sau đó, cô mới phát giác ra là mình đang không đứng dưới đất.
Khi thấy tay của Vương Minh Thần, cô mới biết rằng mình đang được bế. “Ấy ấy!” Nghe tiếng của cô, Vương Minh Thần cũng hiểu ý, nhẹ nhàng để cô xuống đất. “Ngại quá, phiền anh bế tôi về.
Vương tổng, cũng khuya rồi, anh nên đi về đi.” Hạ Diệp nở nụ cười miễn cưỡng, sau đó đẩy Vương Minh Thần vào trong thang máy. Vương Minh Thần chưa kịp phản ứng gì thì cửa thang máy cũng đóng lại.
Anh đành bất lực nghe lời, nhún vai một cái rồi đi thang máy ra về.
Tuy nhiên, bị đuổi cũng đau lòng lắm chứ. Còn về phần Trình Minh Thành, Hạ Diệp cười nhẹ rồi nói: “Anh đừng hiểu lầm, nghe em giải thích đã.” Trong phòng khách, Hạ Diệp ngồi trên sofa, kể chuyện hôm nay Vương Minh Thần đưa cô đi gặp đối tác, sau đó mẹ cô mời anh về nhà.
Ăn tối xong thì anh đưa cô về.
Chắc trong lúc cô ngủ quên nên anh ta mới bế cô lên nhà. Trình Minh Thành thì vẫn giữ thái độ nghi ngờ, anh sợ Vương Minh Thần có ý đồ bất chính với cô. “Anh ta có làm gì em không?” Anh hỏi lại một lần nữa cho chắc. Hạ Diệp lắc đầu: “Không có.
Em đảm bảo với anh.” “Em thích Vương Minh Thần?” Nghe xong, mặt Hạ Diệp đỏ lên đến tận tai, cô lắp bắp nói: “Làm… làm sao có thể chứ! Không thể nào, làm gì có chuyện đó.” Trình Minh Thành ngoài mặt thì vô cùng bình thản nhưng trong lòng vẫn giữ sự hoài nghi.
Có phải cô đang cố ý che giấu anh không? “Vậy em có thích anh không?” Trong không gian tĩnh mịch, giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên.
Hạ Diệp ngỡ ngàng, đưa mắt nhìn anh.
Tại sao anh lại hỏi như vậy? Cô không cảm thấy bối rối khi nghe câu hỏi này, nhưng trong đầu lại xuất hiện vô cùng nhiều câu hỏi.
Liệu cô có thích sư huynh không? Thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô, Trình Minh Thành mới phát giác mình đã lỡ lời, không kìm chế được mà thốt ra mấy lời vớ vẩn đó. “Anh đùa thôi, đừng bận tâm nữa.
Ngủ đi, em không sao là được rồi.” Trình Minh Thành mỉm cười nhẹ, xoa đầu cô rồi đứng dậy, đi về nhà. Tại hành lang, anh đứng ngắm bầu trời đầy sao, tâm trạng vô cùng nặng nề. “Tiểu Diệp, liệu em có thích anh không?” Anh tự hỏi, sau đó cười tự giễu, bước chân đi về nhà.