Thiên Di

121: Gặp lại


trước sau

Mặc Chiêu đi không xa.

Chân đạp trên tuyết, nàng không khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Trước khi đem mọi chuyện giải quyết gọn ghẽ, có lẽ nàng không thể rời khỏi nơi này. Bỏ hết mà đi, dù có dùng lý do gì đi chăng nữa, tương lai của hai người sẽ có một vết nứt không thể nào hàn gắn.

Nhớ tới nét u buồn của nam nhân, Mặc Chiêu lại thấy lòng đau như cắt. Thật ra mọi chuyện đã sáng tỏ như gương, nàng có thể cưỡng ép y viết thư hòa ly, gọi nàng một tiếng muội muội. Thế nhưng sớm chiều bên nhau, chung chăn chung gối, tình cảm phu thê sâu đậm, đâu chỉ có mình y không nỡ.

Nàng cố gắng lắm mới giúp y vui vẻ sống động, làm y buồn, Mặc Chiêu cũng chẳng vui vẻ gì.

Bất tri bất giác, Mặc Chiêu đi qua cây cầu gỗ được dựng giữa rừng trúc. Cầu gỗ không dài, mặt hồ phía dưới đã kết lớp băng mỏng, loáng thoáng có thể nhìn thấy hình ảnh trúc xanh phản chiếu trên mặt nước. Đầu cầu dẫn tới một tòa trạch viện nhỏ, một rừng mai phủ kín lối vào, hoa đỏ nở rộ rực rỡ.

Ở đây cũng có người trồng mai?

Tiêu Linh thời còn sống rất thích mai. Trước trạch viện người từng ở, có một vườn mai người tự tay gieo trồng. Chưa tới mùa đông, cây mai trơ trụi, Mặc Chiêu không thấy có gì đẹp. Giờ thấy mai đỏ tuyết trắng phủ kín tầm mắt, nàng không khỏi bồi hồi, chân vô thức rảo bước nhanh hơn.

Nàng níu một cành mai, hương thơm ngọt ngào lưu chuyển ngay chóp mũi, tâm tình Mặc Chiêu bỗng bình ổn, trên môi treo một nụ cười nhẹ.

Cách đó không xa có tiếng động, Mặc Chiêu thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một ánh nhìn chăm chú. Nhan Tự đứng trong đình nhỏ, ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt hoài niệm như nhìn cố nhân trong quá khứ. Trên môi lão lẩm bẩm gì đó, nếu Mặc Chiêu lại gần chút nữa, có lẽ sẽ nghe được hai từ.

Linh Nhi.

Lão chủ động tiến lại gần nàng, bước chân vội vã. Mai đỏ làm nền, tuyết trắng trên tóc, nữ tử nở nụ cười nhạt, ngỡ như người trong mộng quay đầu, liếc mắt nhìn y. Nụ cười thuần khiết của nàng che khuất mọi dơ bẩn phía sau, cả người Nhan Tự hơi run lên, bước đến gần sát mới dừng lại.

Khoảnh khắc nhìn rõ ngũ quan của Mặc Chiêu, lão như người say bừng tỉnh. Mặc Chiêu không để ý tới sự thất thố của Nhan Tự, hơi cúi đầu:"Phụ thân"

"Ngươi làm gì ở đây?"

"A Chiêu tình cờ đi lạc tới đây, mong người bỏ qua."

Nhan Tự giương mắt nhìn nàng. Da trắng má đào, nàng không che ô, tóc đen như mực bị tuyết làm ướt, vài sợi tóc dán trên cần cổ trắng ngần. Mai ngạo tuyết, trong cao ngạo ẩn hiện phong tình, nụ hoa chúm chím ngày nào giờ đã nở rộ. Nhan Tự quay lưng, nhàn nhạt cất tiếng:"Nếu đã tới rồi thì vào đi."

Mặc Chiêu cũng không từ chối, theo lão đi vào trong đình. Trên bàn chỉ có độc một ấm trà nóng và một đĩa điểm tâm, Mặc Chiêu đợi Nhan Tự ngồi xuống, rót cho lão một chén, sau đó mới rót cho mình.

"Sao Tiểu Vũ không đi cùng ngươi?"

Mặc Chiêu thành thật đáp:"Tâm trạng chàng không tốt, con để chàng ở trong phòng nghỉ ngơi."

Nhấp một ngụm trà, Mặc Chiêu cúi đầu, không biết nên nói gì để xóa đi bầu không khí gượng gạo. May mắn thay, lúc nàng đương lúng túng, Nhan Tự đã chủ động nói:"Tiểu Vũ là một đứa trẻ trầm mặc. Nó rất thông minh, biết nói từ sớm, nhưng một ngày không nói quá hai câu. Sau khi được đưa đến Dược Cốc lại càng trở nên lạnh nhạt. Vốn dĩ ta không điều tra được thân thế của ngươi, nhưng ngươi là bằng hữu đầu tiên nó đồng ý tiếp xúc, cho nên ta mới để ngươi ở bên cạnh nó."

"Bắt ngươi thành thân với Tiểu Vũ là chủ ý của ta, hi vọng ngươi không đem tất cả bất mãn đổ lên đầu nó. Nếu ngươi vì không hài lòng mà cư xử không tốt..."

Mặc Chiêu gật đầu:"A Chiêu hiểu được."

"Trước đây ta cũng từng thắc mắc, Mặc Chiêu ngươi là thần thánh phương nào, có thể khiến đứa trẻ như câm như điếc của ta cười cười nói nói. Bây giờ nhìn lại, đúng là có mấy phần tư sắc."

Nhan Tự cười nhạt:"Ngươi mặc nữ trang, có mấy phần giống phu nhân của ta."

Mặc Chiêu chợt thông suốt. Ngũ quan của nàng dù giống Mạc Vấn Thiên, một đôi mắt xinh đẹp giống Tiêu Linh như đúc. Khi không cười, khí chất lạnh lùng càng mang tới dư âm quen thuộc. Thoáng vừa rồi Nhan Tự tưởng nàng là Tiêu Nha, cho nên mới đăm đăm nhìn nàng không rời mắt. Mặc Chiêu thỏ thẻ:"Chuyện của mẫu thân, con đã nghe A Tịch nói qua."

Mắt phượng của Nhan Tự ánh lên vẻ kinh ngạc:"Ngay cả chuyện này cũng kể với ngươi? Xem ra, ta đã đánh giá thấp vị trí của ngươi trong lòng nó."

Mặc Chiêu bình tĩnh nói:"A Chiêu có một tật xấu, một khi hiếu kỳ chuyện gì sẽ bứt rứt không thôi. Không biết phụ thân có thể hay không giúp A Chiêu giải đáp thắc mắc."

Tâm tình Nhan Tự lúc này không tệ, bèn gật đầu:"Nói nghe thử xem."

"Mẫu thân của A Tịch, rốt cuộc là người như thế nào?"

Nhan Tự sửng sốt, nhíu mày nhìn nàng. Mặc Chiêu thản nhiên đối mắt với lão, đôi con ngươi trong suốt tràn ngập hiếu kỳ và quan tâm, không nhìn ra có gì kỳ lạ. Lão bật cười, từ đầu chí cuối nói ra câu này, trong ánh mắt không hề có độ ấm:"Nếu như nói về nàng ta, chỉ có tám chữ."

Hàng mi dài của Mặc Chiêu khẽ rung lên.

"Trong ngoài bất nhất, tâm ngoan thủ lạt."

Chén trà trên tay lung lay, nước sánh ra ngoài, Mặc Chiêu làm như không để ý dùng ống tay áo che đi. Nàng dùng sức đè nén khó chịu trong ngực xuống, trầm giọng nói:"Không ngờ rằng một đôi song sinh, tính cách lại hoàn toàn trái ngược."

Nhan Tự không sửa lại cách nói của Mặc Chiêu, đồng nghĩa với âm thầm đồng ý. Nhớ tới chuyện gì, lão hơi nhướng mày:"Nghe Tiểu Vũ nói, là ngươi giúp nó chữa khỏi hai chân?"

"Là chuyện A Chiêu nên làm. Hơn nữa, có thể chữa khỏi chủ yếu là nhờ sư phụ và tam sư đệ giúp con luyện chế đan dược, không phải chỉ nhờ một mình con."

Chân của Nhan Tịch không phải tàn tật bẩm sinh, ngay từ đầu Mặc Chiêu đã biết hai chân y do từ nhỏ bị trúng độc mà thành. Tuy rằng tàn phế, bên trên vẫn còn tri giác sót lại, gân mạch không bị hao tổn nhiều, Mặc Chiêu mới có thể giúp y trị khỏi.

Câu trả lời của nàng khiến Nhan Tự hài lòng, ánh mắt rõ ràng ấm hơn không ít:"Dẫu rằng là chuyện ngươi nên làm, nhưng chuyện ngươi giúp nó chữa khỏi là sự thật, bản lãnh tốt hơn mấy lão dược sư chỉ biết nói mồm. Nói đi, muốn thứ gì, ta sẽ lấy về cho ngươi."

Lời nói ngạo mạn của lão nhẹ nhàng như nhấp một ngụm trà, Mặc Chiêu ôn hòa nói:"Đa tạ ý tốt của phụ thân. A Chiêu hiện tại không cần thứ gì cả."

Nhan Tự cũng không cố chấp:"Khi nào rảnh, ta sẽ sai người dẫn ngươi đến khố phòng. Ngươi muốn chọn gì thì chọn. Còn nữa, Tiểu Vũ có xin ta một ít người cho ngươi, ta cho ngươi mượn năm đại ma đạo sư, dùng xong việc thì trả lại cho ta."

Năm đại ma đạo sư đối với Mặc Chiêu không tính là gì, trong mắt người khác, đây đã là một thế lực không thể khinh thường. Lòng Mặc Chiêu mềm nhũn, Nhan Tự nói xong cũng không nghe đáp án của Mặc Chiêu, tự mình đứng dậy rời đi.

Nàng ngồi trong đình tới tận nửa đêm, đến khi sắp bị gió lạnh đông cứng mới trở về. Toàn thân Mặc Chiêu ướt sũng chật vật, nhưng thần trí vô cùng thanh tỉnh.

Về tới phòng, Nhan Tịch đã ngủ mất. Y ngủ không yên, giữa hai hàng lông mày hằn một nếp nhăn sâu.

Ánh mắt Mặc Chiêu thoáng ưu tư, nàng ngồi bên mép giường, đưa ngón trỏ lên môi cắn nhẹ. Một giọt máu vừa tràn ra ngoài, nàng đặt đầu ngón tay lên trán Nhan Tịch, cảm giác một lượng máu không ngừng bị rút khỏi cơ thể, làn da nàng thoắt cái tái nhợt, mặt không đổi sắc lẩm bẩm niệm chú.

Chú ngữ rất dài, theo tiếng niệm của nàng, trên trán Nhan Tịch xuất hiện một trận đồ đỏ rực. Y bừng tỉnh mở mắt, Mặc Chiêu coi như không thấy tiếp tục niệm một vòng chú ngữ, khi nàng niệm xong, trận đồ hóa thành một chấm đỏ in trên trán Nhan Tịch, nhìn qua như một nốt ruồi son.

Mặc Chiêu bình tĩnh nhìn y, mặt trắng bệch như tuyết, khóe môi treo một nụ cười dịu dàng.

"Nàng vừa làm gì?"

Nhan Tịch chống tay ngồi dậy, trong ngực lưu chuyển cảm giác khác lạ. Thứ gì đó chảy trong huyết quản, hòa nhập với sinh mệnh của y, giống như một sinh mệnh khác hết mực sống động. Bên môi Mặc Chiêu trào ra một dòng máu, Nhan Tịch cả kinh, người trước mặt nhẹ lắc đầu, khẽ cười đáp:"Chỉ là cấm chú nên tốn một chút máu, không có việc gì."

Nhan Tịch mặc kệ bẩn thỉu, dùng tay áo lau vết máu trên môi Mặc Chiêu. Y giận thì có giận, chỉ cần thấy nàng bị thương, y chỉ hận không thể chịu đựng nỗi đau của nàng. Tay y sờ nhẹ lên trán, trên trán Mặc Chiêu lúc này cũng có một chấm đỏ y hệt, lòng y không hiểu sao nặng trĩu, ánh mắt cũng tối đi:"Nàng đã thi chú gì lên người ta?"

"Hiến Sinh". Mặc Chiêu nhẹ giọng đáp:"Tên của nó."

Y nhìn nàng với ý hỏi, Mặc Chiêu không nhanh không chậm thay y giải đáp thắc mắc trong lòng:"Hạ Hiến Sinh chú lên một người, dù người đó cầm kiếm đâm vào ngực ta, làm ta bị thương, ta cũng không thể nào phản kháng."

Gieo Hiến Sinh chú lên một người, tức là trao sinh mệnh của mình cho người khác.

Nhan Tịch trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Mặc Chiêu nhoẻn miệng cười, một giọt lệ theo vành mắt trượt xuống:"A Tịch, thứ lỗi cho ta, hiện tại thứ ta có thể làm cho chàng chỉ có thứ này thôi."

Cả người Nhan Tịch run lên, y muốn quát Mặc Chiêu, nhưng lời ra miệng không nói được thành câu hoàn chỉnh.

Mặc Chiêu vẫn cười ôn nhu như cũ, nhỏ giọng thì thầm:"Ta biết nếu chàng tỉnh, nhất định sẽ không cho phép ta."

"Sao nàng có thể làm như vậy? Nàng biết rõ sau này có bao nhiêu nguy hiểm..."

"Ta biết."

Mặc Chiêu nắm tay Nhan Tịch:"Ta biết chuyện này có thể mang tới bao nhiêu nguy hiểm, nhưng ta tin tưởng, A Tịch sẽ không bao giờ làm hại ta. Ta không biết nên làm gì để khiến chàng tin tưởng, nghĩ cả một ngày mới ra hạ sách này. Chàng cho ta thêm một chút thời gian nữa, chuyện của chúng ta, ta nhất định sẽ cho chàng câu trả lời."

"A Tịch, mạng của Mặc Chiêu nằm trong tay chàng. Hi vọng chàng hiểu, Nhan Tịch trong lòng Mạc Thiên Di quan trọng đến mức nào."

Nhan Tịch ôm chầm lấy Mặc Chiêu, siết chặt đến mức như muốn khảm nàng vào thân thể. Máu của nàng đang chảy trong người y, huyết quản sục sôi, tất cả đau đớn đều không bằng một giọt lệ của nàng. Trong đầu y văng vẳng tiếng cười vừa thê lương vừa đẹp đẽ.

Hiến sinh. Hiến sinh.

A Tịch, ta tặng sinh mệnh của ta cho chàng.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây