Thiên Di

29: Bộc phát


trước sau

"Mặc Chiêu!"

"Mặc Chiêu!"

Mặc Chiêu mấp máy môi, một vài chữ chuẩn bị bật ra khỏi miệng lập tức bị hai tiếng hét lớn bên ngoài đè xuống. Nàng cùng Sở Diêm đồng loạt quay sang, kẻ vừa hét lớn kia đẩy mạnh cánh cửa, y phục đỏ tía, tóc cột cao, gương mặt tròn tròn quen thuộc và cặp mắt to giảo hoạt đang nheo lại. Sở Diêm không cho y thời gian nhìn kĩ, vung mạnh tay, một thứ gì đó lao thẳng về phía người kia, một tiếng "Bốp" thật to vang lên. Người kia đau đớn ôm trán, hét to hai tiếng:"Mặc Chiêu!"

"Là ta ném đấy". Sở Diêm từ trên ghế đứng dậy, nhanh chân bước tới gần. Cảm thấy chưa thỏa, y còn gõ mạnh vào đầu tên kia một cái nữa.

Lăng Tử Hàm ăn đau, trừng mắt nhìn Sở Diêm. Sở Diêm không yếu thế trừng lại, Lăng Tử Hàm vừa gọi thêm một chữ "Mặc" đã bị y cốc thêm một lần đau điếng. Sở Diêm lừ mắt:"Mặc Chiêu là để ngươi gọi đấy à.". Tên nhóc này đến cũng thật đúng lúc, phá hỏng chuyện tốt của y thì thôi, còn chưa kịp nghe tiểu nha đầu nói gì nữa, thật đáng giận.

Mặc Chiêu thấy trán Lăng Tử Hàm hằn vết đỏ, hiếm khi tốt bụng hỏi một câu:"Có sao không?"

"Đau chết ta rồi". Lăng Tử Hàm hậm hực đi tới, vén áo ngồi xuống, nhón một miếng bánh trên bàn bỏ vào miệng, trong lòng âm thầm bực bội. Sở Diêm mạnh hơn y, y đánh không lại. Có điều, hà cớ gì lại đánh ý như thế. Lăng Tử Hàm xoa xoa trán:"Mặc Chiêu, ta..."

"Là nhị sư huynh". Mặc Chiêu gõ vào tay Lăng Tử Hàm, sửa lại, tên này thật không biết trên dưới gì cả. Nghĩ tới gì đó, nàng nhìn quanh, mở miệng thắc mắc:"Mặc Trần đâu?"

Bàn tay đang nhón bánh của Lăng Tử Hàm chợt ngừng, y đảo mắt quanh một vòng, giờ mới nhớ ra còn một tên Tiểu Tam cũng đi theo y nữa. Hồi nãy vẫn còn ở đây, thoáng cái đã không thấy đâu. Sở Diêm ngó đầu ra ngoài cửa, chẹp miệng:"Không phải tìm nữa, người ở đây này."

Lăng Tử Hàm và Mặc Chiêu đứng lên xem thử, quả nhiên thấy một bóng người ôm gối ngủ gục dưới đất, không còn biết trời trăng gì nữa. Mặc Chiêu khoanh hai tay trước ngực, tầm mắt dừng lại trên gương mặt còn vương nét trẻ con của Lăng Tử Hàm, lại chuyển qua cái đầu xù dưới đất, hí mắt hỏi:"Tiểu Tứ, đêm qua đệ rốt cuộc làm gì mà khiến Mặc Trần giờ phải ngủ gật thế này."

Lời này nghe sao cũng thấy thật ám muội, Lăng Tử Hàm nổi cáu:"Mặc Chiêu, ta cũng đâu phải đoạn tụ như huynh."

Mặc Chiêu sửng sốt, mạch suy nghĩ trong đầu chững lại vài giây. Cặp mắt trong suốt hướng về phía Lăng Tử Hàm phủ một lớp sương mù, lóng lánh ánh nước, con ngươi đen thẫm như xoáy chặt Lăng Tử Hàm. Nàng tự chỉ vào mình, mày khẽ nhíu, giọng thấp thoáng hoài nghi:"Nói ta?"

"Phải. Là huynh ấy. Đừng có nhìn ta như thế". Lăng Tử Hàm tránh ánh mắt nàng, trong lòng thật không hiểu sao ông trời lại ban cho nam tử một loại ánh mắt ướt át như thế, dù không cố tình cũng như đang âm thầm câu dẫn người khác. Mặc Chiêu ngờ vực:"Sao đệ lại nghĩ thế."

Lăng Tử Hàm lẩm bẩm:"Còn không huynh suốt ngày liếc mắt đưa tình với người khác, trên dưới cốc đều đồn đại huynh ưa thích nam tử. Chẳng phải tên họ Tần kia ngày trước thường nơm nớp lo sợ huynh nhàm chán ăn bừa, làm gì với y hay sao."

Nghe những lời này, Mặc Chiêu hơi ngây ra rồi bật cười:"Đệ nói Tần Chí ấy à?"

So với Mặc Chiêu, Sở Diêm còn sửng sốt hơn nhiều. Khoan đã, tiểu nha đầu của y vốn là thân nữ tử, có ưa thích nam nhân cũng đâu thể gọi là đoạn tụ. Lại còn cái gì nữa, đói bụng ăn quàng? Sở Diêm càng nghĩ càng thấy buồn bực, thâm ý nhìn Mặc Chiêu. Dù không mở miệng nói trực tiếp, ý tứ trên mặt cũng như đang quở trách. Nếu không phải muội ngày ngày lấy việc trêu chọc người khác làm vui, bây giờ cũng đâu mang trên vai cái danh đoạn tụ mà bản thân còn chẳng hề hay biết.

Đối mặt với chuyện này, nếu là nam nhân khác hẳn sẽ tức giận tới tím mặt. Còn Mặc Chiêu chỉ cảm thấy hài hước, ý cười lơ đãng đong đầy nơi đáy mắt. Nghĩ một lúc, nàng che miệng cười khẽ, rồi cười lên lanh lảnh. Tiếng cười trong trẻo len lỏi khắp nơi, hai bả vai gầy rung lên khe khẽ, vết nhăn nhẹ cuối đuôi mắt kéo thành một vệt dài, nói không hết phong tình.

Lăng Tử Hàm thật không nhìn nổi nữa:"Chính là cái bộ dạng này đấy."

Mặc Chiêu che miệng, tiếng cười vui vẻ vẫn tràn ra. Đúng lúc này Sở Ngân trở về, đã lâu rồi không thấy Mặc Chiêu cười sảng khoái như thế, tò mò cười hỏi:"Có chuyện gì vui à?"

Mặc Chiêu gật đầu:"Ừ. Đúng là có chuyện vui". Nàng nhón chân ghé vào tai Sở Ngân nói nhỏ vài câu, vừa cười vừa bước ra ngoài. Sở Ngân hướng ánh mắt nghiền ngẫm sang Lăng Tử Hàm, Sở Diêm cũng tò mò:"Đệ ấy nói gì thế."

Sở Ngân xoa cằm, vừa cười vừa nói:" Đệ ấy nói, Lăng Công Tử và Mặc Trần công tử sớm tối bên nhau, không thể ngờ phát sinh tình cảm. Lại không được bệ hạ cho phép, cho nên mới giận dỗi chạy tới đây."

Nói tới đây thì ngập ngừng:" Lăng Công Tử, thật ra... chuyện này vẫn còn cách giải quyết..."

Sở Diêm phì cười, buồn bực trong lòng bị câu nói kia quét sạch, cười tới mức cả người run lên. Lăng Tử Hàm chỉ thấy đầu ong ong, chẳng suy nghĩ được gì nữa. Một lúc lâu sau, y mới hồi hồn, tức tới mức giơ chân đạp mạnh vào Mặc Trần đang ngủ say dưới đất, khàn giọng hét tên kẻ mà y muốn bóp chết ngay lúc này:"Mặc Chiêu, ngươi mau quay lại đây cho ta!!"

Mặc Chiêu ngoáy ngoáy lỗ tai, đã đi xa tới vậy rồi mà vẫn phảng phất nghe được tiếng hét của Lăng Tử Hàm. Nghĩ lại tin đồn ưa thích nam phong vừa nghe được, Mặc Chiêu có cảm giác rất kì lạ, thật không ngờ nàng thân là người trong cuộc lại không hề hay biết. Mặc Chiêu ngẩng mặt nhìn trời, nền xanh điểm trắng, trong vắt một mảnh, cặp mắt trong veo cũng vì thế mà bừng lên những sắc thái nhu hòa.

Khi Mặc Chiêu về phòng, Võng Dực đã đứng chờ sẵn, trên bàn là mấy đĩa điểm tâm được bày biện đẹp mắt. Mặc Chiêu thường đột ngột ra ngoài, không như những người khác lúc nào cũng yêu cầu nô bộc hầu hạ, vì thế hiếm khi thông báo cho Võng Dao và Võng Dực theo cùng.

Võng Dực thấy Mặc Chiêu trở về, nhoẻn miệng cười. Mặc Chiêu cũng cười, ngồi xuống bàn, nếm thử một miếng bánh quế hoa, Võng Dực thay nàng rót một chén trà thơm.

"Tiểu Dao đi làm điểm tâm rồi à?"

"Dạ". Võng Dực gật đầu. Từ sau khi phát hiện Mặc Chiêu đối với đồ ăn có niềm ưa thích đặc biệt, Võng Dao thường xuyên dùng thời gian rảnh rỗi thử nghiệm các loại đồ ăn mới, Mặc Chiêu khi biết không những không ngăn cản còn đặc biệt cổ vũ. Vị ngọt thơm như tan ra trong miệng, Mặc Chiêu liếm môi:"Tay nghề càng ngày càng tốt rồi. A Dực, đệ cũng ngồi xuống ăn thử đi."

Võng Dực mỉm cười, không như ngày trước từ chối, chậm rãi ngồi xuống.

Trải qua một thời gian chung đụng, Võng Dực biết rõ tính tình Mặc Chiêu tự nhiên sảng khoái, là kiểu người không thích câu nệ. Nếu cứ năm lần bảy lượt cứng ngắc không nghe sẽ khiến người cảm thấy không vui. Y cho một miếng bánh bỏ vào miệng, từ tốn nhai, tinh thần đặc biệt vui vẻ.

Mặc Chiêu chống cằm, hứng thú nhìn Võng Dực. Một thời gian dài điều dưỡng, lại ép y ăn thật nhiều, thân thể không những hồi phục nhanh chóng, so với trước kia tráng kiện hơn không ít. Hai gò má trắng trắng hồng hồng, còn có cặp mắt tử y tràn ngập sinh khí, vẻ nhợt nhạt không còn, Mặc Chiêu càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.

Nàng buột miệng:"A Dực, nhìn ta rất giống kẻ thích nam phong sao?"

Võng Dực đang uống một ngụm trà, lập tức giật mình phun hết trà trong miệng, còn ho khan không ngừng, ho đến mức mặt mày đỏ bừng. Vừa luống cuống lau miệng vừa lắp bắp:"Khụ khụ...Xin lỗi... ta.... ta... khụ khụ"

"Sao lại kích động vậy chứ". Mặc Chiêu bĩu môi, rút khăn tay đưa cho Võng Dực, người đang xấu hổ cúi đầu, vẫn chưa dứt cơn ho. Chỉ mới nói một câu đã khiến đệ ấy thất thố thế này, vậy chắc những lời Lăng Tử Hàm nói cũng không phải là giả.

Võng Dực bụm miệng:"Thật ra... cũng không hẳn. Là do người đối với những người đẹp mắt đều có chút...."

Y chưa nói hết câu, nhưng cũng đủ khiến Mặc Chiêu hiểu ý. Không nhịn được đưa tay véo má người trước mặt, nàng cao hứng mỉm cười, lại vuốt thử một lần, xúc cảm quả nhiên rất tốt, bèn cảm thán:"Phải rồi, ít nhất cũng phải với nhan sắc thế này mới động lòng được chứ. Khí sắc của đệ dạo này tốt lên nhiều rồi, nhìn tốt lắm."

Hai gò má Võng Dực ửng đỏ, trong đầu thầm nghĩ, không chỉ mập lên, y so với trước đây còn cao lên không ít. Y chăm chú nhìn cặp mắt cong cong hình lưỡi liềm của Mặc Chiêu khi cười, đáy lòng âm ỉ chút ngọt ngào nho nhỏ. Vốn dĩ là thân nô tài, vậy mà Mặc Chiêu đối với hai tỷ đệ y dung túng có thừa, nhất là sau lần y tự làm mình bị thương, người đối với y càng thêm bao dung, chưa từng trách móc nửa lời. Ở bên người, không những không phải làm chuyện gì vất vả, Mặc Chiêu còn săn sóc quan tâm y, mỗi ngày trải qua đều là một ngày hạnh phúc, ngày ngày bao trùm bởi cảm giác thỏa mãn trước đây y chưa từng được nếm trải.

Giá như, cả đời đều như vậy thì tốt biết mấy.

Mặc Chiêu thấy Võng Dực lại thất thần, mở miệng hỏi:"Nghĩ gì vậy?"

Võng Dực khẽ giật mình, lắc đầu. Y vươn tay lau đi chút đồ ăn sót lại bên khóe miệng Mặc Chiêu, cười nói:"Thật là, ở đây còn dính đồ ăn này."

Cử chỉ tự nhiên mang theo ngữ điệu dịu dàng, trong phút chốc khiến nụ cười trên môi Mặc Chiêu cứng lại. Nàng hướng ánh mắt đến nụ cười cưng chiều trên môi Võng Dực, nghiền ngẫm nhìn y rất lâu. Võng Dực bị ánh nhìn ấy lay tỉnh, rụt vội tay, sắc mặt thoáng trắng bệch.

Chắc chắc y đã bị chủ tử cưng chiều thành hư, sao có thể không kìm chế nổi mà tự tiện chạm vào người như thế chứ.

"Thật xin lỗi, chủ tử. Ta...."

Mặc Chiêu ngăn lại Võng Dực đang chuẩn bị quỳ xuống:"Ta có nói là trách đệ à?"

Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên chỉ thấy Mặc Chiêu vẫn giữ nguyên nụ cười, chẳng hề có dấu hiệu giận dữ. Võng Dực vẫn cảm thấy rối rắm, một phần trong trái tim thở phào nhẹ nhõm, một phần khác lại nghĩ rằng, giá mà người có thể nổi giận một lần. Nếu không thì, y sợ mình sẽ không nhịn được mà ngày càng vượt quá giới hạn.

Ánh mắt Võng Dực hàm chứa nhiều điều muốn nói, y nhìn Mặc Chiêu đăm đăm khiến nàng tò mò:"Sao thế?"

Im lặng một hồi, Võng Dực nhìn thẳng Mặc Chiêu, nói từng từ:"Chủ tử, người có từng nghe câu, cưng chiều sẽ sinh hư hay không?"

Mặc Chiêu nhướng mày:"Ý đệ là ta đang cưng chiều đệ quá mức?"

"Là có chút dung túng". Võng Dực lắc đầu. Y vốn không định mở miệng nói ra những lời ấy, nó buột khỏi miệng mà chẳng hề báo trước. Nói rồi mới cảm thấy hối hận, và hơn hết, hồi hộp càng nhiều.

Mặc Chiêu hơi nghiêng đầu:"Cũng đúng nhỉ?"

Võng Dực nắm chặt tay, mâu thuẫn dâng đầy khiến hô hấp của y dần chậm lại, sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt. Mặc Chiêu thấy thế, bật cười khe khẽ, có vẻ như ngày hôm nay nàng đã cười hơi nhiều. Cũng không thể trách nàng, ai ngờ được ngày hôm nay lại nhiều chuyện thú vị đến thế. Vừa định mở miệng nói, lúc này Võng Dao từ ngoài mở cửa bước vào, tinh tế phát hiện bầu không khí trong phòng có đôi chút kì lạ. Nàng đi tới gần Mặc Chiêu, hơi cúi người:"Chủ tử."

"Đã hỏi được chưa?"

Võng Dao gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một quyển sách đưa tới trước mặt Mặc Chiêu, nhỏ giọng đáp:"Đại trưởng lão Lâm Tấn, trên dưới có ba người con, hai nam một nữ, tính tình người này cẩn trọng, lại luôn tỏ ra hào phóng. Nhị trưởng lão tính tình không tốt lắm, chỉ có duy nhất một người con trai do thiếp thất sinh ra. Còn tam trưởng lão, theo như ta tìm hiểu, người này đa nghi vô cùng, giảo hoạt giỏi nói chuyện, thế nhưng đối xử với kẻ dưới cũng không tệ. Còn tứ trưởng lão....". Nghĩ về những tin tức thu được, Võng Dao nhăn mày:"Ngoài Triệu Tử Khiêm thì không còn ai khác, toàn gia cũng chỉ có một người vợ cả mất từ sớm, cũng là mẫu thân của Triệu Tử Khiêm. Tứ trưởng lão đối với kẻ khác đều xa cách, tin tức thu được cũng không nhiều. Còn về những trưởng lão khác, ăn uống thói quen hàng ngày dò hỏi được muội đều ghi lại trên giấy."

"Làm tốt lắm. Vất vả cho muội". Mặc Chiêu lật giở từng trang, chăm chú xem xét những dòng chữ thanh tú của Võng Dao trên sổ con, không ngẩng đầu. Những gì nàng cần đều được ghi lại rất chi tiết tỉ mỉ, ngay cả thời điểm ăn uống ngủ nghỉ của những người kia đều được ghi lại rõ ràng. Để có được những tin tức này phải vất vả cỡ nào, Mặc Chiêu hiểu rất rõ.

Cũng hiểu, sẽ chẳng còn yên bình được bao lâu nữa.

Mặc Chiêu cầm lấy quyển sổ cho trong ngực, sau đó đứng dậy:"Ta đi trước"

Võng Dực vội chạy tới bên cạnh:"Người lại có việc gấp?"

"Mấy ngày nữa bí môn sẽ mở, ta muốn chuẩn bị trước một chút". Dứt lời, Mặc Chiêu quay lưng định đi. Nghĩ sao lại ngừng lại, quay người trở về, đối diện với hàng mày nhíu chặt của Võng Dực thì mỉm cười:"Còn về chuyện kia, ta cho phép. Hai người đều là người của ta, ta không dung túng thì dung túng ai, không phải sao?"

"Vả lại, chỉ cần không quá phận, thi thoảng có một chút cũng không sao, ta cho phép."

Võng Dao không hiểu hai người trước mặt đang nói gì, Mặc Chiêu không giải thích, nói xong liền quay người rời đi.

Để lại Võng Dực đứng tại chỗ ngây ra như phỗng, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Chẳng lẽ, ý của chủ tử người là, thi thoảng sinh hư một chút cũng không sao?




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây