Thiên Di

88: Đánh cược tính mạng


trước sau

Lòng ta không có chàng, nhưng nếu chàng vẫn nguyện, chúng ta kết thành phu thê.

Bàn tay Nhan Tịch được tay Mặc Chiêu bao lấy, trong mắt nàng là sự thống khổ, do dự và buồn bã, y nhìn thấy hết, cũng không muốn làm lơ. Nhưng ý chàng thế nào, phụ thân cũng sẽ không dễ dàng để Mặc Chiêu rời khỏi.

Y hiểu. Nên do dự một lúc, y gật đầu.

Nhan Tự phất tay, người hầu nhanh chân mang tới chiếc khay gỗ. Nhan Tịch cầm khăn, từ từ trùm lên đầu tân nương.

Trước mắt Mặc Chiêu phủ xuống một lớp màn che. Trước mắt mịt mù, tương lai mịt mù, cái gì nàng cũng không nhìn thấy, không nghe thấy, ngoại trừ hai tiếng xin lỗi nhỏ như muỗi kêu.

Nàng được người đỡ đứng dậy, di chuyển chậm chạp tới cách đó không xa.

Nhất bái thiên địa.

Nhị bái cao đường.

Phu thê giao bái.

Lần này đến lượt Nhan Tịch nắm lấy tay Mặc Chiêu. Hỷ kết lương duyên, duyên phận tới đâu còn phải chờ trông ý trời.

"Chuyện vui không nên trì hoãn. A Dung, mau đưa thiếu chủ và thiếu phu nhân vào hỷ phòng."

Giọng nói lơ đãng của Nhan Tự như gần như xa. Lại có người đỡ Mặc Chiêu đứng dậy, dìu nàng vào ra khỏi cửa, dọc một đường trở về nơi gọi là hỷ phòng đã được chuẩn bị sẵn. Nàng như pho tượng đá ngồi trên giường hỷ, từ đầu tới chân đều mệt mỏi rã rời, ngay cả một chút cũng không muốn động.

"A Chiêu, ta giúp nàng vén khăn che mặt."

Nhan Tịch dịu dàng nói, đồng thời lật xuống khăn hỉ đỏ thẫm che trước mặt Mặc Chiêu. Lần đầu tiên trong đời, tân nương không trang điểm chải tóc, trên người mặc y phục nam tử, hai mắt khép hờ, nhìn như không màng thế sự.

Nhan Tịch cười khổ:"Bây giờ ngay cả nhìn ta một cái cũng không muốn sao?"

Mặc Chiêu chầm chậm mở mắt:"A Tịch, ta rất mệt."

Nhan Tịch hơi sửng sốt, im lặng một lúc mới nói:"Vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước". Nói xong liền điều chỉnh xe lăn định quay người trở ra.

Mặc Chiêu thở dài giữ lại:"Chàng biết ý ta không phải như vậy mà."

Đợi Nhan Tịch quay người lại, Mặc Chiêu nói tiếp:"A Tịch, dù nguyên nhân ra sao, chúng ta giờ đã là phu thê. Ta không thể vì phụ thân của chàng mà giận lây sang chàng. Huống hồ phụ thân chàng nói cũng không sai, ta là tự nguyện tới đây, không phải do ai ép buộc, chàng không cần phải tự trách mình."

"Được rồi, ta giúp chàng rửa mặt thay y phục."

Nhan Tịch vội lắc đầu:"Không cần. Ta có thể tự làm."

Thấy Mặc Chiêu im lặng, Nhan Tịch không còn cách nào khác ngoài việc mặc nàng. Chẳng biết vì sao ngoài Nhan Tự, chỉ có lời Mặc Chiêu là khiến y không thể từ chối được.

Đừng nói đến y phục, trước đây hai người quen biết, Mặc Chiêu giúp Nhan Tịch chữa trị, ngay cả thay giày rửa chân cũng đã đều làm qua. Để Nhan Tịch xong xuôi nằm lên giường, Mặc Chiêu đi qua tấm bình phong, tự mình cởi bỏ hỉ phục, sau đó lặng lẽ đem một ít bột hòa tan vào nước sạch, rửa hết lớp dịch dung trên mặt. Thời đại này mỹ nam tử như hoa như ngọc cũng không thiếu, Mặc Chiêu hàng ngày không làm gì nhiều, chỉ dùng than chì vẽ hàng lông mày cho đậm thêm, sau đó tô vào hai bên để gương mặt thêm vẻ sắc bén. Mấy năm trước không khổ sở như vậy, đều là do nàng càng lớn càng lộ vẻ nữ tính, Sở Ngân nói, nếu như không hóa trang một chút, chỉ cần là người tinh mắt đều có thể nhìn ra.

Lớp dịch dung rửa đi rồi, tóc cũng xõa ra, ánh nến leo lét hắt lên gương mặt nhỏ trắng nõn tinh thuần. Mặc Chiêu ngồi lặng người nhìn gương mặt phản chiếu qua gương đồng một hồi lâu mới đứng dậy đi về phía giường, đặt lưng nằm ở ngay phía ngoài.

Trong căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của hai người, cùng với tiếng gió thi thoảng va vào ô cửa.

Mặc Chiêu nhắm chặt mắt, dường như đã ngủ.

"A Chiêu."

Tưởng như qua một lúc lâu, Mặc Chiêu mới "Ừ" một tiếng rất nhỏ.

"Nàng rất đẹp."

Thường ngày đã đẹp, rửa đi lớp dịch dung càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mặc Chiêu thật không biết nói gì:"Mau ngủ đi."

"A Chiêu."

Mặc Chiêu không đáp, nhắm chặt mắt, xoay người ra phía ngoài.

Nhan Tịch tiếp tục nói:"Ta không thể không nói lời này. Mặc dù cảm thấy có lỗi, nhưng phụ thân nói không sai. Có thể lấy nàng làm thê, ta thật sự rất vui mừng."

Bởi vì trong lòng vui mừng, nên lại càng cảm thấy có lỗi.

Lần này, Mặc Chiêu thật sự đã ngủ rồi.

Nàng mơ thấy mình trên chiếc bè gỗ lênh đênh giữa biển, thoáng lấp ló phương xa là một hòn đảo không tên. Sau lưng mù mịt, gió lớn làm mắt nàng cay xè.

Khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Mặc Chiêu mở mắt, chớp mắt vài lần mới cảm thấy tỉnh táo hơn chút. Thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt tuấn tú ngay gần sát, y đang mở mắt, dịu dàng nhìn nàng. Sự dịu dàng trong đôi mắt lưu ly nhạt màu cơ hồ đủ làm người ta đắm chìm.

Chưa kể, hai vòng tay nàng đang vòng qua người y, đầu gối lên tay y.

Nàng còn bảo sao ấm áp đến vậy.

Mặc Chiêu bình tĩnh thu tay về, vén chăn ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nàng đã đói chưa? Để ta bảo A Nặc đem đồ ăn tới."

"Đã là giờ nào rồi?"

"Giờ Mão rồi". Nhan Tịch chống tay ngồi dậy:"Người đâu!"

Bốn người hầu đã chờ sẵn bên ngoài lập tức bước vào, hành lễ xong xuôi liền muốn giúp Mặc Chiêu thay y phục. Mặc Chiêu lắc đầu, tự mình tiến vào sau bình phong. Khi thấy nàng từ sau bình phong bước ra, A Dung hơi nhíu mày:"Thiếu phu nhân...."

Mặc Chiêu coi như không nhìn thấy ánh mắt không vui của nàng ta, chậm rãi ngồi xuống bàn, bắt đầu rửa mặt trang điểm.

"Thiếu phu nhân, A Dung đã chuẩn bị sẵn y phục cho người. Người xem, người và thiếu chủ đã thành thân, mặc y phục nam tử thế này...."

"Câm miệng!". Nhan Tịch không vui quát:"Ngươi đừng quên ai mới là chủ tử nơi này. Đừng có quá phận."

A Dung giật nảy mình. Từ trước đến giờ, đừng nói đến quát lớn, thiếu chủ ngay cả to tiếng với người khác cũng chưa từng.

"Thiếu phu nhân thứ tội, thuộc hạ..."

Mặc Chiêu tô một đường mày, khóe mắt liếc thấy A Dung cúi gập người, hình ảnh nắm tay nàng ta nắm chặt được phản chiếu qua gương. Trong lòng Mặc Chiêu phiền chán, nhưng nàng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:"A Tịch, ta muốn uống canh hạt sen."

Nhan Tịch hơi ngây ra, chỉ một khoảng ngắn ngủi rồi y cười đến vui vẻ, vội vàng dặn dò:"Các người đều lui ra hết đi. Mau bảo A Nặc làm một bát canh hạt sen. Còn nữa, bảo y làm thêm vài món ăn mà thiếu phu nhân thích mang tới đây, đừng có chậm trễ."

"Dạ, thiếu chủ."

Nhìn A Dung ấm ức lui ra ngoài, Mặc Chiêu âm thầm lắc đầu. Có những lúc, nàng cảm thấy bản thân thật quá mức trẻ con. Còn nói không giận lây gì đó, cuối cùng không phải vẫn cố tình khiến người khác buồn bực.

Mặc Chiêu không phải đợi lâu, rất nhanh đã thấy Nhan Nặc bưng một khay đồ ăn bước vào, bày biện xong lập tức đứng sang một bên.

"Thiếu Chủ, Mặc.... Thiếu phu nhân, mời thiếu phu nhân dùng bữa". Nhan Nặc lí nhí nói.

Đúng một bàn ăn toàn những món nàng thích. Mặc Chiêu uống một thìa canh hạt sen, sau đó liền đặt thìa xuống. Quả nhiên còn phải tùy vào hoàn cảnh, vào những lúc thế này, cao lương mĩ vị đưa vào miệng cũng cảm thấy nhạt nhẽo.

Nhan Nặc cúi gằm mặt, đừng nói là nhanh nhảu như mọi ngày, một lời cũng không dám nói. Gương mặt lạnh tanh chưa từng thấy của thiếu phu nhân thật đúng là dọa người. Kể cũng phải, thiếu phu nhân tính tình cương liệt, bị bắt về nơi này thành hôn trong chớp nhoáng, không khiến nàng khó chịu mới là chuyện khó hiểu.

Liếc nhìn thiếu chủ nhà mình không biết dè dặt hơn ngày thường bao nhiêu, không cần đoán cũng biết là sợ thiếu phu nhân không vui.

Mối quan hệ hòa hảo tốt đẹp, cuối cùng lại trở thành thế này.

"Không phải nàng rất thích món này sao, ăn thêm một chút."

Mặc Chiêu lắc đầu:"Ta ăn không vô."

"Thiếu phu nhân, có phải không ngon miệng không ạ?"

Từ trước tới giờ, Mặc Chiêu chưa một lần chê món ăn mà y nấu. Nhan Nặc vội vàng nói:"Người muốn ăn gì, thuộc hạ sẽ lập tức làm ngay."

"Không cần đâu". Mặc Chiêu đứng dậy:"A Tịch, huynh ở lại dùng bữa, ta đi trước."

"Nàng muốn đi đâu?"

"Gặp phụ thân chàng."

Phụ thân chàng.

Đã thành hôn, phụ thân chàng vẫn là phụ thân chàng.

"Phụ thân hành tung bất định". Nhan Tịch cười khổ:"Nếu nàng muốn gặp, ta sẽ giúp nàng tìm người về. Cửa ra phía ngoài, ta sẽ truyền lời lại với thuộc hạ."

Trong lúc Mặc Chiêu còn ngơ ngác, Nhan Tịch nói tiếp:"Nàng giờ đã là Thiếu phu nhân của Vu Tộc. Cửa lớn của Vu Tộc, bất kỳ lúc nào cũng mở rộng vì nàng."

"Vậy còn chàng thì sao?"

Mặc Chiêu nhắm chặt mắt. Khi mở ra, trước mắt đã phủ một lớp sương mờ:"A Tịch, chàng không cần phải làm vậy."

"Đúng là không phải". Nhan Tịch nói:"Nhưng ta muốn làm."

Mặc Chiêu hít sâu một hơi. Nàng quay lưng, bước thẳng ra khỏi cửa. Khi một chân đã đặt ở phía ngoài, nàng không quay đầu, giọng thật khẽ:"Ta chỉ muốn.... chỉ muốn xác nhận rằng huynh ấy không sao. Xác nhận xong, ta nhất định sẽ trở về."

Kể cả khi y đã tỉnh lại và không cho nàng đi, nàng thực sự có thể bỏ ngoài tai lời can ngăn níu giữ của y sao? Nhan Tịch biết, khi Sở Ngân cất tiếng, Mặc Chiêu rất có thể sẽ không bỏ được, thậm chí, nàng có thể sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này.

Y biết, nhưng y vẫn giữ thái độ bình tĩnh như thường ngày, nụ cười dịu dàng không để lộ cảm xúc:"Ta chờ nàng về."

Mặc Chiêu mím môi, bước nhanh ra ngoài. Nàng sợ nếu còn tiếp tục ở lại, nửa bước nàng cũng không nỡ bước.

"Thiếu phu nhân!"

Đến khi Mặc Chiêu đã đi được khá xa, có tiếng người gọi vọng lại phía sau. Mặc Chiêu quay đầu, thấy Nhan Nặc thở hổn hển đuổi theo nàng. Y hướng về phía nàng cúi gập người hành lễ, sau đó mới nói.

"Thuộc hạ không dám nhiều lời, chỉ mong người nghe lọt một câu thật lòng. Thuộc hạ đi theo công tử lâu như thế, còn chưa từng thấy người vì người khác xiêu lòng."

"Trên đời này người khiến Nhan Tịch nở nụ cười, chỉ có duy nhất một mình Mặc Chiêu."

Mặc Chiêu hơi ngây ra. Nhan Nặc một lần nữa cúi thấp đầu, cuối cùng quay người đi.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây