Thiên Hạ

239: Chương 240


trước sau

Thiên Hạ
Chương 239 : Tiểu thành phương Bắc
gacsach.com

Hoa Lưu! yên mới ngựa vàng,

Ánh trăng? Tàn cuộc, Chiến tràng? Lạnh tanh!”

Chấn dư trống trận đầu thành.

Gươm thiêng trong hộp còn tanh máu người.

(Quân hành - Lý Bạch)

Trên thảo nguyên bất tận một đội kỵ binh phóng ngựa phi qua, Sau khi phóng đến ngọn đồi cao liền dừng ngựa lại, Thời gian đã vào hoàng hôn.

mây đen xa xa ngưng lại, cả thảo nguyên trong có phần mù mờ, Vương Xương Linh vừa đến Thạch Quốc không khỏi nhìn lên bầu trời mênh mông, hào khi đại phát, ngâm nga bài “Xuất tái”. Ngâm xong, hắn lại cười to nói: “Chư quân, bài thơ này thế nào?”

Thơ hắn đời thường dễ hiểu, rất gây được sự đồng cảm của binh sĩ, bọn họ vỗ tay tán thưởng, Lý Khánh An giơ cao ngón cái khen ngợi: “Ngọc Hồ tiên sinh quả nhiên đã sáng tác được bài thơ hay!”

Vương Xương Linh dương dương đắc ý, vuốt râu cười nói; “Dọc đường buồn tẻ, ngâm bài thơ để tiêu khiển.”

Cả đoàn tám trăm mấy người của Lý Khánh An xuất phát từ Thác Chi thành về phía bắc đã được ba hôm, Mắt thầy ngoài năm mươi dặm kia chính là Đát La Tư thành, Khánh An thấy sắc trời không sớm bèn nhìn mọi người cười nói: “Hôm nay đi đến đây, mọi người đóng doanh tại chỗ.”

Một chốc sau, trên thảo nguyên đã xuất hiện vài chục túp liều màu trắng, Một trạm gác cao bằng gỗ được dựng sau cùng.

Mấy mươi lính gác bắt đầu tử tán ra bốn phía, Khi màn đêm dần dần buông xuống, bầu trời xanh thẳm bao phủ lấy vùng đất phì nhiều xinh đẹp này.

Trong một túp liều đó, vài binh sĩ đương ghép bản đồ sa bàn cho Lý Khánh An, Đấy là một bản đồ Ha Trung hoành chinh, từ vùng Toái Hiệp đến khu vực ô Hử hà (* Sông Oxus). Đây là do Hán Đường hội phát động hơn năm trăm người nhân doanh kinh thương, tốn mất một năm trời để hoàn thành, và được năm mươi tên binh sĩ thợ trượng mất hai tháng hoàn thành với kho dữ liệu khổng lồ của Hán Đường hội cung cấp.

Cái sa bàn trong liều hắn bây giờ chỉ là bản thu nhỏ, to bằng một chiếc bàn bóng bàn của hậu thế, chỉ bằng một phần mười bản gốc, đặt tại quân trại ngoài Thác Chi thành như một món quân dụng phẩm tuyệt mật.

Rất nhanh, sa bàn được ghép lại, mấy thân binh lại cáo lui, Khánh An dời đèn đến cạnh sa bàn, Dưới ánh sáng dịu dàng đã rọi sáng cà sa bàn, Lần này hắn chính là cố ý đế để dùng thời gian bị chiến thị sát Đát La Tư thành.

Tuy không biết Đát La Tư thành liệu có giống trong lịch sử, nhưng có thể khăng định một điều, Đát La Tư thành là bàn đạp để Đại Thực khống chế vùng phương bắc và tiến quân Toái Hiệp.

Bọn họ đã kinh doanh nhiều năm tại đây, tuyệt không cam tâm bỏ đi như thế, hơn nữa Đát La Tư là con đường đến đế quốc Bái Chiêm Đình buộc phải đi ngang, Nó có vị trí chiến lược cực quan trọng.

Nhưng giờ Lý Khánh An quan tâm không phải là thành Đát La Tư mà là Tát Mã Nhĩ Khan ở ngoài ngàn dặm, Không phải nghi ngờ gì, Đại Thực đông tiến, tất nhiên là lấy Khang Quốc trong cừu quốc Túc Đặc làm cứ điểm, còn Tát Mã Nhĩ Khan là thành phố lớn nhất vùng đấy, chỉ có nó mới có thể chứa đựng nổi năm đến mười vạn người tập kết.

Từ trên bản đồ, từ Tát Mã Nhĩ Khan đến Thạch Quốc có một con đường bằng phẳng, có lợi cho việc vận chuyển vũ khí hạng nặng.

về điểm này, Lý Khánh An không thể không thừa nhận người Đại Thực rất xem trọng việc tu sửa đường, Nó có thể là nhờ vào kinh thương mậu dịch của Đại Thực rất phát triển, và một phần là vì nước chúng bằng phẳng, và cũng vì thế mà khả năng tập kết quân sự của người Đại Thực mạnh hơn Đại Đường nhiều.

Có thể trong tương lai, hắn sẽ nghĩ đến việc gia tăng tu sửa đường lộ, có điều đấy là việc về sau, Bây giờ hắn quan tâm là làm thế nào để biết được thời điểm xuất binh cũng như lực lượng quân số của Đại Thực, Trước lúc xuất phát hắn nhận được tin Tát Mã Nhĩ Khan đã bắt đầu chiêu mộ binh sĩ, nhưng chủ lực của Đại Thực vẫn chưa tập kết.

Lý Khánh An cũng biết bây giờ đã không còn là chiến tranh bộc phát của chiến dịch Đát La Tư thành trong lịch sử, Quân Đại Thực cần tranh thủ từng phút từng giây đế đến Đát La Tư.

Bây giờ quân Đường đã chiếm Thạch Quốc, mục tiêu rõ ràng, tiến thăng Hà Trang. Đây cũng có nghĩ là chiến tranh sắp xảy ra giữa hai nước sẽ là trận chiến lớn, Lúc này, dù là quân Đường hay quân Đại Thực đều không thể gấp rút ứng chiến, chí có tiến hành chuẩn bị toàn diện nhất mới mong giành được khả năng chiến thắng.

Lý Khánh An không khỏi lâm vào trầm tư, Chiến tranh là bất chấp thủ đoạn, Nếu hắn là A Bu Mộc Tư Lâm. hắn sẽ vận dụng những thủ đoạn này để đối phó quân Đường? Còn Lý Khánh An hắn lại có thể dùng sách lược gì?

“Đại tướng quân, Vương tham quân đến.”

Hắn bỗng giật mình, vội cười nói: “Mau mời vào!”

Một chốc sau. Vương Xương Linh đã cười ha hả đi vào, chấp tay xin lỗi: “Đã làm càn trở sứ quân suy ngẫm việc quân vụ.”

“Không có chi! Ta đương định tìm tiên sinh đến đây.”

Khánh An vội mời hắn ngồi, lại lệnh binh sĩ dâng trà, Vương Xương Linh gật gật đầu ngồi xuống, Tâm trạng hắn có phần trầm trọng, Lần này đến Bắc Đình hắn đã mạng một số tin tức quan trọng từ phía triều đình cho Khánh An.

và một số suy nghĩ về phát triên Bắc Đình, Hắn phải báo cáo với Khánh An, Đi giữa đường thì hắn lại gặp được Lý Khánh An đang xuất phát đến Đát La Tư thành,nên thuận tiện đi theo.

Hai người họ hàn thuyên vài câu, Vương Xương Linh bèn nói: “Có người bạn ở Trường An viết thư cho ta, nói đến sự lo lắng về thế cục trong triều, Thánh thượng đã hoàn toàn không màn đến chính sự.

suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc, Trong triều chia bè rẻ phía lũng loạn, Chính xuất vô môn, sáng lệnh chiều đồi, nhất là tiền bạc cạn kiệt, quốc khố trống rỗng, Thánh thượng vì mừng thọ một lần cho nương nương mà tốn gần một nửa quốc khố.

Đấy là còn chưa tính đến sự sa si ngày thường, Dân họ Đại Đường ta từ thời Thiên Bảo nguyên niên còn tám trăm vạn hộ, giờ cũng lắm chỉ có sáu trăm vạn hộ, Triều đình ai ảm thuế thu.

Tiền vào không đủ chỉ ra, Độ chi lang và Vận chuyển sứ đã đồi mấy lần đều không hiệu quả, Quan trọng hơn nữa là chiếm dụng đất đai ngày càng quyết liệt, Nếu cứ thế nay e rằng sẽ xảy ra bạo loạn, Lúc ấy, e chỉ khổ cho dân thường không quyền không thế.”

Nói đến đây, hắn thở một hơi dài, xong quay sang hỏi Lý Khánh An: “Sứ quân thân tại chức cao, không biết có nghĩ ra cách gì giải quyết vấn đề chiếm dụng đất đai không?”

“Sao ta lại chưa từng nghĩ đến?”

Lý Khánh An cười cười nói: “Lúc làm Quan sát sứ Hà Nam Độ, ta đã thấu hiểu được sự quan trọng của vấn đề chiếm dụng đất đai.

Ta cũng từng nghĩ, để bọn quyền quý kia chịu chủ động giao trả lại đất đai chắc còn khó hơn là giết chết họ, Một là thay triều đổi đại, như thời cuối Tùy, quý tộc mới lật đổ quý tộc cũ, có điều tình hình này tạm thời chưa thể thực hiện được.

Không nữa là như Đại Thực, dùng thương lập quốc, phát triển thủ công nghiệp và khai thác khoáng sản, để nhưng nông hộ bị mất đất có thu nhập nuôi sống gia đình.

Không nữa là mở rộng phát triển ra ngoài, để nhưng nông dân bị mất đất đi phát triển ở ngoài, để hóa giải mâu thuẩn trong nước, Hai điều cuối ta nghĩ có thể làm, và ta cũng đang định làm thế.

Tiên sinh thấy thế nào? Trên thảo nguyên mênh mông này, đất rộng người thưa, đất đai phì nhiêu, còn có rừng núi vô tân phía bắc, không phải chính là đất sống mà ông trời đã ban cho người Hán tộc ta ư?”

Vương Xương Linh ngỡ ngàng, mãi một lúc sau hắn mới ấp úng nơi: “Sứ quân không phải nói nếu không là xây dựng quân trấn, sẽ không chiếm dụng đất của người Túc Đặc sao?”

Khánh An lại cười cười nói: “Tạm thời là thế này, ta nói là sau này, Đại Đường nếu muốn trị vì lâu dài tại vùng Thông Lĩnh về tây, chỉ có một con đường là thực dân, để người Hán Thông Lĩnh về tây làm chũ thể, đây mới là cách trị tận gốc.”

Vương Xương Linh cúi đầu suy ngẫm một lúc, lại nói: “Nhưng triều đình liệu có chấp thuận không?”

“Có lẽ có, có lẽ không, quan trọng là chúng ta cố gắng đến đâu.”

Nói đến đây, Khánh An bỗng nhớ đến một việc cười nói: “Lần này lúc chúng ta đoạt Toái Hiệp, triều đình đã thưởng năm mươi vạn quan tiền, nhưng chúng ta phải tự đúc lấy, bọn họ thật biết tính toán, Ta muốn hỏi ngươi, chúng ta có thể đúc năm mươi vạn quan tiền không?”

“Việc này...”

Mặt Vương Xương Linh lộ vẻ khó khăn nói: “Một năm chúng ta nhiều nhất chỉ có thể đúc mười vạn quan tiền, dù là có nhiều hơn cũng vô dụng, vì đồng không đủ.”

Khánh An gật gật đầu, Điều này đã nằm trong dự liệu của hắn, Hắn nghe nói đây là chủ ý của Dương Quốc Trung, Triều đình quốc khố không đủ, nên chỉ đưa ra một khoản mực để bọn họ tự nghĩ cách, Lý Long Cơ hồ đồ nhận lời, Nhưng như thế cũng hay, hắn đã có lý do để tự đúc tiền rồi.

Hắn rút trong lòng ra một ngân tệ Đại Thực đưa Vương Xương Linh cười nói:

“Ngươi xem thử cái này.”

Vương Xương Linh cầm lấy nhìn qua nhìn lại, ngân tệ này không giống tiền của Đại Đường có cái lỗ ở giữa, đó là một đồng tiền tròn hoàn chỉnh.

Phía trước có mặt người, phía sau là một tòa cung điện, giữa có một gạch đứng, kỳ thực cái gạch đứng đó chinh là con số La Mã “I”, chỉ là do Vương Xương Linh vẫn chưa biết.

“Đây chinh là tiền Đại Thực ư?”

“Đúng!”

Lý Khánh An gật đầu nói: “Ngươi thấy chưa, tiền của người Đại Thực dùng bạc, một đồng tiền cũng bằng một trăm văn tiền của ta, Mười đồng bằng một quan, nghe nói bọn họ còn có đồng vàng, một đồng vàng bằng mười đồng bạc, mang đi rất tiện, giá trị cũng cao, Thực dụng hơn tiền đồng Đại Đường ta nhiều.”

Vương Xương Linh bỗng hiểu ra: “Sứ quân muốn ta đúc tiền bạc và tiền vàng?”

“Đúng!”

“Nhưng chúng ta không có quá nhiều vàng bạc để đúc tiền, Hơn nữa dù chúng ta đúc tiền vàng va bạc đi chăng nữa, trong quốc nội Đại Đường chưa chắc có thể lưu thông, Như thế chế tạo nó thì có tác dụng gì?”

“Về nguồn vàng bạc thì ngươi không phải lo lắng, ngươi chỉ cần lo việc đúc là được, Ta có một số vàng dưới tầng hầm thành Bắc Đình, ngươi có thể dùng nó để đúc thành tiền vàng đã.

Ta cho ngươi cái khuôn, ta phải dùng để ban thưởng cho binh sĩ, còn việc lưu thông, Đợi tương lai, chúng ta tiến hành từng bước.”

Vương Xương Linh nghe xong mà câu hiểu câu không, hắn không hiểu dụng ý Lý Khánh An, chi biết gật đầu liền tán đồng.

...

Sáng hôm sau, bọn họ lại tiếp tục lên đường, đi thêm được vài chục dặm nữa, mắt thấy sắp trưa thì bỗng có một binh sĩ chỉ về xa hô to: “Nhìn, chúng ta đã đến Đát La Tư thành.

Mọi người bỗng chốc tinh thần phấn chấn nhìn về phương xa, chỉ thấy xa xa bóng núi trắng xóa, một tòa tiểu thành sừng sững dưới chân núi, Mọi người bỗng òa lên vui mừng, lũ lượt phóng ngựa về phía tiểu thành xa xa.

Còn chưa đến thành Hoành La Tư, Trấn thủ sứ Bạch Hiếu Tiết đã nghe tin đến nghênh tiếp, Từ xa đã nghe hắn thi lễ trên lưng ngựa: “Mạc tướng đến trễ, xin tướng quân tha tội.”

Khánh An gật đầu mỉm cười: “Ngươi không đến đón ta, ta cũng chả trị tội ngươi, Nhưng nếu ngươi mà lơ là phòng thủ. dùng binh chậm trễ, lúc ấy ta sẽ trừng trị ngươi, Ngươi hiểu chưa?”

“Mạc tướng đã hiểu, mặc tướng không dám chậm trễ một giờ một khác, ở ngoài năm mươi dặm vẫn đang cho tu kiến ba phong hỏa đài.”

“Được, hăy dẫn ta đi xem phòng ngự của ngươi.”

Lý Khánh An thúc ngực đi về phía thành trì, Đát La Tư thành là một tòa thành nhỏ, chu vi không quá năm dặm, chỉ có thể dung nạp một ngàn quân, bên trăm có ba trăm mấy hộ gia đình, là người Khẳng Đặc phía bắc Thạch Quốc.

Đây là một tiểu chi của người Đột Quyết, sống bằng du mục, Nhưng vị trí địa lý của Đát La Tư rất quan trọng, nên không ít người Khăng Đặc bỏ nghề chăng nuôi đi buôn.

Phần lớn người đều làm vật tư trung chuyển và mở quán rượu, nhà nghĩ, Lúc người Đại Thực chiếm Đát La Tư không có đoạn tuyệt thương đạo của nó, mà đê tính thuế thương nhân qua lại nặng nề, Còn quân Đường sau khi thay thế Đại Thực lại chấp hành mệnh lệnh của Lý Khánh An, nhất luật miễn thuế cho thương nhân vàng lai, Đây chính vì Hắn đã thu thuế tại An Tây và Bắc Đình.

Chính sách miễn thuế của quân Đường đã phong phanh, nhưng thương nhân nhạy cảm đã đánh hon được bèn đổi hướng Hoành La Tư. đi đến Bái Chiêm Đình có lợi nhuận hậu hĩnh hơn, chứ không còn đi hướng Đại Thực để chịu thuế thêm một lần.

Lý Khánh An vừa đến cửa thành đã thấy một đội thương nhân lạc đà định vào thành, Quân Đường đã đứng gác cửa thành, tuy không phải đóng thuế, nhưng lại kiêm tra rất ư nghiêm ngặt, Thân phận và hàng hóa của từng thương nhân vào thành đều bị kiểm tra cẩn thận, chủ yếu là đề phòng gian tế của Đại Thực vào thành.

“Các ngươi nghĩ tra hỏi như thế sẽ có tác dụng ư? Lý Khánh An dùng roi ngựa chỉ vào một đội thương nhân hỏi.

“Nếu thật sự là gian tế Đại Thực, họ vẫn có thể dễ dàng cải trang thành thương nhân.”

Bạch Hiếu Tiết mặt mày có phần khó xử đáp: “Quả thật có phần bất tiện, mấy hôm nay những thương nhân vãng lai có phần nhiều hơn, thuộc hạ đang đau đầu vì việc này.”

“Rất đơn giản, thời kỳ cấp bách thì xử lý theo kiểu cấp bách, Bây giờ Đại Đường và Đại Thực sắp khai chiến, người Đại Thực có thể đến tập kích thành Đát La Tư bất cứ lúc nào.

không được có hộ người nào được phép ở lại trong thành. Hạ lệnh cho toàn bộ cửa tiệm đều phải dọn ra đây kinh doanh, Có thể cho họ liều chướng, nhưng giải thích rõ với họ rằng, hiện nay đang thời khắc quan trọng, xin họ phối hợp, Nếu người Đại Thực đến tấn công, ngươi tuyệt không thể nhân từ mềm lòng.”

“Thuộc hạ đã hiểu.'"Bạch Hiếu Tiết do dự hỏi: “Xin hỏi Đại tướng quân, làm bây giờ ư?”

“Ta đã hạ lệnh, chấp hành lập tức!” Lý Khánh An lạnh lùng nói.

“Mạc tướng tuân lệnh!”

Bạch Hiếu Tiết vội đi an bài. Lý Khánh An ngắm nghía tòa thành nhỏ này một hồi, Đát La Tư thành này tường thành không cao, khoảng bốn trượng, nhưng được xây rất kiên cố, Quân Đường đã cho thay bốn cánh cửa, men theo bờ thành cho đào kênh vệ thành rộng hai trượng.

Từ dòng sông nhỏ gần đây dẫn nước vào, Quân Đường tổng cộng có hai ngàn người trú quân tại đây, trong thành ngoài thành đều có một ngàn quân, Ngoài ra, do trường Khẳng Đặc tộc Đàn Bố Nhĩ đã chính thức quy thuận Đại Đường.

Hai ngàn chiến sĩ của hắn cũng được quân Đường vũ trang, nếu khi Đát La Tư thành gặp chuyện, bọn họ sẽ đến chi viện, Nên nói là Đát La Tư thành phòng ngự đã hoàn thiện.

Tập kích bình thường sẽ không thế đoạt thành này được, Quan trọng là không được lơ là, không thể để phòng ngự có sơ hở, củng giống như không thể để những người thương nhân khi nãy vào thành qua đêm, đề phòng ngừ màn Alibaba và bốn mươi tên cướp diễn ra tại đây.

Nói tóm lại, Lý Khánh An khá vừa ý, Hắn cho cưỡi ngựa đi một vòng quanh thành, không thấy có sơ hở nào, Lúc này, trong thành đã bắt đầu xôn xao, Khuyến cáo của quân Đường đều bị các cửa tiệm từ chối, Bạch Hiếu Tiết trong lúc nổi ngóa đã bắt đầu cưỡng bức đuổi người.

“Các ngươi không thể làm thế, Nếu thật sự như lời các người, người Ả Rập đến tập kích, bọn ta ở ngoài thành không phải sẽ bị chúng giết chết sao, Bọn ta đã nộp thuế tại Toái Hiệp, các ngươi có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho bọn ta chứ!”

Đấy là giọng nói của một cô gái trẻ đang dùng tiếng Đột Quyết tranh cãi với quân sĩ Đại Đường, Giọng của nàng rất khí thế, như một kẻ bề trên trách khứ người dưới.

Lý Khánh An ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài cổng thành đang chen đầy một đám đông thương nhân và lạc đà, Hình như là đội lái buôn vừa định vào thành.

Khánh an mới nhìn rõ, đây chính là đội lái buôn người da trắng, Dù cho người Túc Đặc và Đại Thực đều thuộc người da trắng, nhưng vẫn có khác biệt so với những người này, Hắn lập tức phản ứng ra, đây là thương nhân đến từ Byzantium (Bái Chiếm Đình).

Đây còn là lần đầu tiên hắn gặp người Byzantium, cũng chính là đế quốc Đông La Mã, khiến hắn không khỏi hiếu kỳ thúc ngựa đi lên.

Người đang tranh luận với binh sĩ là một cô gái trẻ chạc đôi mươi, Da nàng rất trắng, một mái tóc vàng óng ả xỏa ngang vai, chiếc mũi cao cao, đôi mắt xanh biếc, Đây là một cô gái phương tây rất xinh đẹp.

Nàng mặc chiếc váy dài màu trắng viền kim tuyến, trên cặp bồng đào trắng nõn cao cao là vòng dây chuyền bằng đá quỷ lấp lánh bắt mắt, Mấy mươi bạn đồng hành chung đoàn với nàng ai ai cao to vạm vở, thân bận quần bó sát, lưng thắt ngang kiếm dài.

Vài tên quân đường nhìn nửa bầu ngực lõa lồ bên ngoài của nàng mất có phần ngẩn ngơ thất thần, Lý Khánh An trần mặt lại, rất ư bất mãn với thái độ của quân Đường, mặt hắn đen sầm lại hỏi: “Xảy ra việc gì?”

Bọn binh sĩ thấy đại soái đã đến hoảng quá vội thi lễ. Nữ từ áy nhìn thấy Khánh An có vẻ là một quan cao của Đường quân, liền bỏ rơi bọn binh sĩ đi lên biện mình: “Các ngươi phòng ngự người Ả Rập ta có thể hiểu.

Nhưng thương nhân Bái Chiêm Đình ta và người Ả Rập thù hận bao nhiêu đời kiếp, bọn ta làm sao có thể là gian tế của người Ả Rập, Ngươi đuổi bọn ta ra khỏi thành, không phải là đang đẩy bọn ta vào miệng cọp của người Ả Rập sao?”

Lý Khánh An cười cười dùng tiếng Đột Quyết nói với nàng: “Bây giờ Đại Đường ta sắp có một trận đại chiến với quân Đại Thực, Trong tình hình này, bất kỳ người thân phận không rõ ràng đều không thể vào thành.

Hơn nữa. trong thời kỳ chiến tranh, thương nhân các ngươi không cần thiết phải qua đêm trong thành, Sau khi nhận được bồi thường thì nên rời khỏi ngay, nếu người Đại Thực đến tập kích, bọn ta sẽ phát phong hỏa cảnh báo ngoài năm mươi dặm, đủ thời gian cho các ngươi di dời đi.”

Lý Khánh An nói rất ư hợp tình hợp lỷ cô gái trẻ có phần bớt giận, Hai mắt nàng sáng lên, vội hỏi: “Vừa rồi ngươi nói Đại Đường sắp khai chiến với A Rập, thật thế ư?”

“Theo ngươi thì sao? Bọn ta đã chiếm Thạch Quốc, liệu người À Rập có cam lòng không?”

Nữ tử nghe xong gật gật đầu cười: “Đúng rồi, bọn họ tuyệt không cam tâm, bọn họ nhất định sẽ tập kết trọng binh đến đoạt lại Thạch Quốc, ta chúc quân Đường có thể chiến thắng, Vị tướng quân này, xin hỏi quý danh của người?”

“Ta họ Lý, tên Khánh An, ngươi có nghe nói qua chưa?” Lý Khánh An mỉm cười nói.

Cô nàng nghe xong trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Ngươi... ngươi chính là An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An ư? Không..không thể nào?”

“Vì sao lại không thể?”

“Thượng đế của ta! Lý Khánh An sao lại có thể trẻ tuổi đến thế? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Á. Xin thứ lỗi cho ta đã mạo muội!”

Khánh An cũng không muốn nói thêm gì với nàng, liền khoát tay cười nói: “Ta khuyên các ngươi nên lập tức rời khỏi đây, nơi đây không an toàn, Chúc các ngươi thượng lộ bình an, sớm trở về với Quân Sĩ Đản Đinh bảo.”

Cô nàng cười cười, nụ cười có vẻ tinh ranh: “Có thể quen Lý Tướng quân, ta rất lấy làm vinh dự, Ta là Ái Luân Nê (* tên tiếng Anh là Irony), có điều ta không phải người Bái Chiêm Đình, ta là người Tây La Mã. ”

Lý Khánh An cười ha hả. “Tây La Mã đã bị người Nhật Nhĩ Mạn (* Người German. hay còn tự xung là người tsche) diệt vong ba trăm năm trước còn gì, Bây giờ đang được Charles đệ nhất của vương quốc Pháp chấp chính, Không. La Mã chắc thuộc nước giáo hoàng, ta nói có đúng không? ”

Lần này đến phiên cô gái trẻ thừ người ra, cả những người đi chung với nàng cũng ngạc nhiên vô cùng, và nhao nhao thỏ thẻ dư luận, Mãi một lúc sau, cô nàng mới mở miệng nói: “Ngài Lý tướng quân tôn kính, sao người đều biết những điều này?”

“Nơi ta từng đi nhiều hơn ngươi, ta còn đi qua quần đảo Anh Quốc mà người Niedersachsen (* một nhánh của người German) từng chinh phục, Được rồi, không còn sớm nữa, các ngươi có thể lên đường rồi, Nếu các ngươi muốn ở ngoài thành một đêm, ta cũng không phản đối, nhưng trong thành thì không thể, Đây là lệnh của ta, các ngươi hiểu rồi chứ?”

Nói xong. Khánh An lại thi một lễ của một quý ngài phương tây với cô, xong hắn mới quay người đi thẳng. Nữ tử ấy vẫn chằm chằm dõi theo bóng hình hắn, Trong mắt nàng đầy vẻ nghi hoặc và hiếu kỳ.








trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây