Thiên Hạ

248: Chương 249


trước sau

Thiên Hạ
Chương 248 : Quyết chiến Đát Thành (Thượng)
gacsach.com

Ban đêm, gió gấp trăng đen, mật đất trắng xóa một màu làm nổi lên một màu trắng u mình điêu tàn, đột nhiên, mấy dặm xa ngoài đại doanh quân Đường truyền đến âm thanh ầm ầm vang dội, dường như mặt đất cũng run chuyển theo vậy, cơn chấn động to lớn làm cho quân Đường đều bừng tinh từ giấc mộng.

Lý Khánh An khoác một áo bào ngoài đi ra, hỏi gấp nói: “Đã phát hiện điều gì?”

“Dưới ánh trăng có vô số điểm đen nhỏ di động về bên này, nhìn không rõ, nhưng mặt đất run lên dữ dội.”

Lý Khánh An suy tư một chút, lập tức lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, chuẩn bị hai trăm chiếc xe nỏ, lại lệnh thêm năm trăm xích hầu kỵ binh xuất doanh, ngoài ra, mệnh các binh sĩ lập tức rời khỏi doanh trướng, lui đến hậu doanh.”

Đại doanh của quân Đường cũng bận rộn hẳn lên, các binh sĩ đồng loạt chạy ra doanh trướng, lui đến hậu doanh, lại tháo dỡ một phần doanh trướng, hình thành dãy cách ly, lúc này, xe nỏ hai trăm bước đã đấy đến trước rào chắn, trên rào chắn có lỗ chuyên dùng để xạ kích, năm trăm xích hầu kỵ binh từ đại doanh chạy ra như bay, chạy nhanh ra phía xa.

Lúc này, việc tập kích đêm của người Đại Thực đã bắt đầu rõ ràng, là năm mươi chiếc máy ném đá to lớn. do hàng nghìn con lạc đà kéo chờ, đi theo gần ngàn viên binh sĩ phụ trách khởi động, đang áp sát đại doanh quân Đường, phía xa còn thấp thoáng vô số quân Đại Thực, số người không rõ.

Trong tình huống như vậy, Lý Khánh An không muốn vội vã xuất doanh ứng chiến, chỉ sắp xếp xe nò uy lực to lớn và tầm bắn cực xa đi ứng phó, đã đủ dư dả rồi.

Theo việc máy ném đá ầm ầm ép sát đến bảy trăm bước, xe nỏ của quân Đường đột nhiên phát bắn, xe nỏ quân Đường lần này không phải dùng túi thép phát bắn thiết tiễn chín tấc, mà là dùng đại tiễn ba thước, loại đại tiễn này dùng đê công kích vật nặng vô cùng lợi hại, dùng để công thành có thể làm cho đá thành rạn nứt, lầu thành sụp xuống, tầm bắn có thể đạt đến nghìn bước.

Theo việc hai trăm chiếc xe nỏ đồng thời phát bắn, hai trăm cây đại tiễn nhanh chóng bắn vào quân Đại Thực, sức bắn mãnh liệt vô cùng, chi nghe phía xa truyền đến tiếng ‘crắc!” và tiếng thảm kêu của binh sĩ.

Gần hai mươi chiếc máy ném đá bị đánh trúng, khung gỗ bể ra, chẳng chốc mất đi sức chiến đấu, nhưng những chiếc máy ném đá còn lại tiếp đi về phía trước.

Khi cách đại doanh quân Đường còn sáu trăm bước, ánh lửa đột nhiên hiện lên, Mấy chiếc máy ném đá ở phía trước đã bắn phát mạnh ra, sáu quả cầu lửa to lớn xoay vòng trong không trung, rít gió ném mạnh về phía đại doanh quân Đường, một tiếng ầm vang dội.

Mấy chiếc lều trống bị va trúng, doanh trướng sập xuống, hỏa cầu lăn qua, mấy chiếc doanh trướng bốc lên ngọn lửa ngòm ngụt, lửa mượn thế gió, lửa diệm xông thiên, cầu lửa to lớn vẫn còn đang thiêu đốt, thiêu cháy ánh lửa màu lam nhạt quỳ dị, mười mấy viên quân Đường xách thùng nước xông lên, đem nước tát vào cầu lửa, nhưng cầu lừa không hề sợ nước, thiêu đốt càng hừng hực hơn.

Lý Khánh An đột nhiên nhớ tới Bái Chiếm Đình (*Byzantium) một loại lửa Hi Lạp cực lợi hại, có thể đốt trên mặt biển, quân Đại Thực rất có thể đã có được công thức chế tạo loại lửa này, hắn lập tức la to: “Dùng bùn đất dập lửa!”

Lúc này đợt xe nỏ thứ hai của quân Đường đã phát bắn, lại là hai trăm cây đại tiễn bắn đi, tiếng nổ kích trúng, đã rã khung ra, lúc này, máy ném đá của quân Đại Thực chỉ còn lại năm chiếc, năm quả cầu lửa to lớn lại rít gió quệt qua phía trên rào chắn, lăn lốc trong đại doanh quân Đường mà nó va vào, lại có mười mấy chiếc lều trướng bị đốt cháy, ánh lửa rợp trời liên kết lại thành một dãy.

Gần nghìn viên quân Đường đang ra sức cứu lửa, đợt hỏa cầu đầu tiên đã bị quân Đường dùng bùn đất dập tắt, mấy trăm người đem từng bao bùn đất đổ xuống trên cầu lửa, rất nhanh đã hình thành nên một đống đất.

vùi hỏa cầu ở phía dưới, nhưng lều trướng đang cháy lại bén lửa ở lều trướng bên cạnh, nhất thời, cả một góc tây nam ánh lửa rợp trời, mấy trăm túp lều bị đốt cháy, thế lửa kết lại thành một dãy, quân Đường đã dỡ bỏ toàn bộ lều bạt ở xung quanh lửa lớn, ngãn chặn lại sự lan tràn của thế lửa.

Lúc này, Lý Khánh An hét lớn một tiếng. “Bắn tiếp!”

Lại là hai trăm mũi đại tiễn dày đặc bắn đi năm chiếc máy ném đá cuối cùng, chi nghe thấy một chuỗi tiếng đồ ầm và tiếng thảm kêu khi binh sĩ Đại Thực bị bắn trúng, năm chiếc máy ném đá cuối cùng toàn bộ bị phá hủy, lúc này một viên xích hầu từ bên hông men theo một con đường an toàn chạy gần.

Một mũi tên bắn tình báo vào đại doanh, trong tình báo lại hiển thị, quân Đại Thực có bốn vạn kỵ binh tinh nhuệ mai phục phía sau, chỉ đợi kỵ binh quân Đường đi ra rồi toàn bộ tiêu diệt.

Sự thận trọng không xuất chiến của Lý Khánh An là chính xác, thà một phần đại doanh bị tổn hại, cũng không thể dễ dàng đi ra trúng mai phục của quân địch.

Năm mươi chiếc máy ném đá toàn bộ tịt ngòi, xe nỏ lập tức thay túi thép lên, dùng để bắn phát thiết tiễn chín tấc, trong chốc lát, tên như mưa xả, tên như châu chấu rợp trời, một trận binh khí hút máu tàn khốc đã bắn giết hơn ba nghìn quân Đại Thực trong vòng sáu trăm bước.

Những quân Đại Thực còn lại sợ đến hồn phi phách tán, quay đầu bèn chạy trốn ra xa, lúc này, đại tướng quân Tề Nhã Đức thấy tập kích ban đêm bất lợi, chi đành thu binh hồi doanh.

Ngọn lửa lớn của quân doanh quân Đường cháy mãi đến hơn một canh giờ, mới từ từ tắt lịm, đã tử thương hơn hai mươi người, vật tư có chút tổn thất nhỏ, Lý Khánh An nhìn vày quân Đường bị đốt cháy một phần, sắc mặt xanh ngất, lát sau, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Có qua mà không lại, không phải lễ!”

...

Vào lúc canh ba, sáu vạn đại quân rầm rộ hiên ngang xuất phát, lúc này đại doanh quân Đường cách chủ doanh quân Đại Thực ngoại thành Đát La Tư chi có mười lăm dặm, gió lạnh rét buốt, đại quân đen nghịt rợp tròi, kỵ binh, cung nỏ binh, khiêu đãng binh, trọng giáp mạch đao binh dàn trận thành từng lớp, nhưng ở giữa đoàn quân, còn có một toán xa đội thần bí.

Do năm trăm chiếc xe hợp lại, xe dài khoáng ba trượng, rộng hai trượng, cao một trượng năm, ngoại hình giống hệt xe Container hậu thế, phía ngoài bọc khinh giáp da gất, không sợ cung tiễn, mỗi chiếc xe do bốn con ngựa kéo chờ, đội quân khinh giáp này là sát khí bí mật của quân Đường, chưa đến đại chiến cuối cùng cũng sẽ không lấy ra.

Vào đêm hôm nay, quân Đại Thực đã lấy ra vũ khí bí mật của bọn họ: lửa Hy Lạp, bây giờ là lúc mà quân Đường phản kích.

Vào canh bốn, đại đội sáu vạn quân Đường đã đi tới nơi năm dặm ngoại thành Đát La Tư, bên cạnh Đát La thành có một con sông nhỏ, gọi là Đát La Tư hà, mật sông đã kết thành một lớp băng dày, chính ngay ở bờ đối diện con sông, đặt sừng sững các liên doanh trài dài vô tận. Đát La Tư tiểu thành chính ở trong các liên doanh này, trở thành doanh trung chi thành.

A Bố Mộc Tư Lâm sớm đã nhận được bẩm báo, Tề Nhã Đức đêm công Đường doanh thất bại, mà phản kích của quân Đường lập tức kéo đến, Mộc Tư Lâm đã mấy tháng không chăm chút râu của hắn nữa, râu mọc lởm chờm, chòm râu tua tủa của hắn dựng ngược lên.

Đây là một nét mặt muốn cười, có lẽ hắn cảm thấy chủ soái quân Đường này có chút tính khí trẻ con, vừa mới bị tập kích ban đêm, đêm dài chưa qua, hắn lại quay đầu đến trả đũa rồi.

Nhưng đôi mày can chặt của hắn lại lộ rõ tâm trạng hồi hộp trong lòng của hắn, sáu vạn quân Đường chủ lực đi tới, đây không phải là sự trả đũa đơn giản, không lẽ đây là sự đi tới quyết chiến? Chỉ là dùng danh nghĩa trả đũa để mê hoặc chính mình.

A Bố Mộc Tư Lâm chưa hề bởi vì đối thủ trẻ tuổi mà xem thường hắn, ngược lại, hắn càng có một sự kính nể tri giao, hắn không thể phủ nhận, vị chủ soái quân Đường này là đối thủ mạnh nhất duy nhất mà hắn gặp được, cho dù là Cao Tiên Chi đánh qua một trận ở chỗ người Nguyệt Thị cũng không bì kịp với hắn.

Cao Tiên Chi chỉ là một tướng quân, chỉ là một người quân sự, có thể mưu lược một cuộc chiến một trận đánh, nhưng vị chủ soái quân Đường này lại là mưu lược toàn cục, toàn diện xuất kích ở các mặt quân sự, chính trị, tôn giáo trong việc tranh đoạt toàn khu vực Hà Trung, cuối cùng mới quyết chiến với hắn.

Một khi hắn thua cuộc chiến này, hắn rất có thề sẽ đánh mất toàn bộ Hà Trung, A Bố Mộc Tư Lâm thở một hơi dài, hắn cảm thấy chũ soái quân Đường này có một phong thái của một quân vương, hắn quả thật chỉ là một tướng lĩnh biên cương quân Đường sao?

A Bố Mộc Tư Lâm bất giác dùng bút trên cuốn dê da sử dụng văn tự Ả Rập viết lên một hàng chữ ‘Lý Khánh An ‘Crắc!” một tiếng, bút lông ngỗng bẻ thành hai đoạn, hắn đứng dậy, giữa môi răng rít ra hai chữ: “Xuất chiến!”

Quân Đại Thực đã nghinh chiến rồi, khi quân Đường còn ở trên dặm đường chinh chiến, A Bố Mộc Tư Lâm đã hạ lệnh quân Đường bước qua sông nhỏ, quân Đại Thực chia làm tả. trung, hữu tam quân, ba vạn trung quân quân Kurangan (*HÔ La San) do A Bố Mộc Tư Lâm đích thân thống soái, tả quân là ba vạn quân Syria, do đại tướng Khalid thống lĩnh, còn hữu quân là bốn vạn quân Sogia (*TÚC Đặc), do đại tướng Tề Nhã Đức thống lĩnh, mười vạn đại quân lấy quân đoàn làm đơn vị, tự mình phân bố ra thành hàng thành dãy.

Quân Đại Thực rợp trời nhìn không hết tầm mắt, các ngọn đuốc đã hình thành nên một vùng biển lửa, kéo dài mười mấy dặm, đã dàn ra mười vạn đại quân, máy ném đá to lớn sừng sững trong quân đội.

Như từng con quái thú dũng mãnh cực kỳ. tiếng còi hú thấp trầm không ngừng vang vọng trên không đoàn quân, khích lệ sĩ khí, nhân vật đứng thứ ba của đế quốc A Bạch Tư, A Bố Mộc Tư Lâm ánh mắt lạnh lùng, hắn tay cằm vương kiếm mà A Bạch Tư ban cho hắn, lạnh lùng chờ đợi chủ lực quân Đường đi đến.

Thời khắc sắp đến bình minh là tối đen nhất, bóng tối hun hút giống như ma cảnh, bầu trời mây đen che kín, gió lạnh rít lênư, phía xa một đường sáng miên man, càng lúc càng gần, kéo ra một biển lửa ngợp trời khuất đất.

Quân Đường ở ngoài ba dặm xa từ từ ngừng lại, nhận được tình báo của xích hầu, Lý Khánh An nhanh chóng làm một sự điều chinh chiến thuật, cung nỏ quân và mạch đao quân dày đặc của tướng quân Đường điều đến phía tả, dùng tư thế phòng ngự ứng phó quân Khurasan và quân Syria, còn kỵ binh tiến công thì bố trí ở phía hữu, đối phó với quân Sogia thực lực khá yếu của quân Đại Thực.

Nhược điểm của quân Đại Thực này, lúc ở trận chiến Toái Hiệp lần đầu Lý Khánh An đã phát hiện ra rồi, sau đó lúc Lý Quang Bật và Tề Nhã Đức đánh trận chiến Đông Tào, Lý Khánh An lại một lần nữa xác định sự tồn tại nhược điểm này.

Hắn đã suy đoán ra sự tồn tại của nhược điêm này là bởi vì do sự kỳ thị thâm căn cố đế của quân bản thồ Đại Thực đối với người Sogia gây ra, ở bên trong này vừa có sự ngạo mạn của kẻ chinh phục, vừa có sự kỳ thị tôn giáo, tướng sĩ tầng lóp trung thấp của bọn họ đều không chịu hỗn hợp tác chiến với người Sogia, cho dù là chủ soái Mộc Tư Lâm cũng không thề làm gì được.

về phần đội chiến xa bí mật nhất trong quân Đường, Lý Khánh An lại tàng ẩn ở áữa đoàn quân, không đến thời khắc mấu chốt hắn cũng sẽ không tung ra.

“Phương trận bộ binh xuất chiến!” Mộc Tư Lâm vung chiến kiếm lên, tiếng trống thấp trầm đột ngột đánh vang trong bầu không Đát La Tư. “Tùng! Tùng! Tùng!” Tiếng trống run trời động đất.

Phương trận bộ binh Macedonia của hai sư đã xuất chiến, là từ trung quân Khurasan do A Bố Mộc Tư Lâm soái lĩnh xuất trận, tám vạn trọng bộ binh tay cầm trường mâu khiêng to và năm nghìn kỵ binh bảo vệ cánh hông cho họ xông đến trung phong quân Đường, bọn họ càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy đến lao thăng vào quân Đường.

Mắt của Lý Khánh An nheo lại. trong bóng đen, hắn đã nhìn thấy một rừng ngọn mâu nhọn bị ánh lửa chiếu sáng.

“Mạch đao quân nghênh chiến!”

Lý Khánh An một tiếng rống to, năm nghìn mạch đao quân đã xuất chiến, bọn họ dàn trận đón đầu bộ binh phương trận xông ùa đến, thân hình cao to vạm vỡ của bọn họ kết thành một dãy, aiống như rặng núi Côn Lôn nguy nga, một rừng đại đao khua lên lóe sáng, thì là sông băng nứt đổ từ trên núi Côn Lôn.

Hai quân va vào nhau ầm ầm, sát khí ngập cà chân trời, A Bố Mộc Tư Lâm khoát tay, lệnh nói: “Máy ném đá lửa lên, đánh ta trọng bộ binh quân Đường.”

Máy ném đá to lớn long lỡ bị mấy nghìn binh sĩ kéo ra, thân hình khổng lồ đen bóng như ma quỷ đi lại trong bóng đêm.

Lý Khánh An cũng hạ mệnh lệnh: “Chiến xa xuất chiến!”

Năm trăm chiến chiến xa thần bí từ trong đội ngũ quân Đường chạy ra, dưới sự bảo vệ của năm nghìn kỵ binh, lao đi như bay đến cánh tả của phương trận bộ binh Đại Thực.

...

“Uỳnh!” Một tiếng vang trầm đục, gần một vạn tín đồ Áo giáo, Bái hỏa giáo đến từ các nơi Damascus ở trên quảng trường quỳ xuống, ở phía trước quảng trường, một đài sỗ to lớn cao năm trượng, thánh vật Quang minh chi nhãn dưới ánh lửa nhấp nháy ánh sáng của thần thánh, trong bóng đêm thật bắt mắt biết bao, dường như còn sáng hơn cả sao sáng ở chân trời.

Các tín đồ Quang minh hướng về con mắt của chủ thần Ghura Mazda của bọn vô cùng thành khẩn lễ bái, trong miệng niệm tụng kinh văn trong “Kinh Avesta” thần thánh của bọn họ.

ở bên cạnh con mắt Quang Minh thánh nữ Y Lai - Câu Lan đang kề cận, nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, quỳ ở bên cạnh Quang minh chi nhãn, đôi mắt nàng thanh khiết mà sáng ngời, kiên nghị nhìn vào một viên sao sáng trong bầu trời đêm, nàng đưa hai tay ngang thì thào cầu nguyện với chủ thần của nàng.

Trong đài cao dưới thân nàng đã chất đầy cũi gỗ có quét dầu trơn, mười mấy cận vệ quân tay cầm bó đuốc đợi mệnh ở một bên, nhưng ở mặt tả của đài gỗ có một chiếc cầu vàng được chế tạo bằng vàng, Câu Lan có thể đi qua cây cầu vàng này rời khỏi ngọn tháp lừa bất cử lúc nào.

Trên một bục phẳng ở đằng xa đối diện trực tiếp với tháp gỗ, Khalifah của đế quốc A Bạch Tư là Ngải Bố A Bạch Tư đang dùng ánh nhìn lạnh lùng dõi theo Câu Lan công chúa cử hành nghi thức tôn giáo, hắn sớm đã nhìn thấu dụng ý của nàng, nếu nàng đã chịu xả thân vì giáo, thì hãy để cái chết của nàng và sự hũy diệt của thánh vật Quang minh đi cảnh cáo những tên dị giáo đồ chấp mê bất ngộ kia đi!

Nhưng điều A Bạch Tư hi vọng nhìn thấy hơn là, sự kinh sợ với tử thần làm cho Câu Lan bước lên chiếc cầu vàng kia, điều này so với việc hủy diệt thê xác của nàng lại càng đả kích lòng tin của Áo giáo đồ hơn, hắn phải thông qua chinh phục trái tim của thánh nữ Câu Lan đi chinh phục toàn bộ người Sogia.

A Bạch Tư đã ra hiệu tay cho châm lửa, một viên binh sĩ đem đuốc cắm vào đống cũi, ‘Bùng! ’ một tiếng, ngọn lửa vút trời, hàng ngàn giáo đồ Quang minh thét lên kinh hãi, đều không hẹn nhau đứng dậy cả lên.

Câu Lan không chút sợ hãi đón lấy ánh mắt lạnh như băng của A Bạch Tư, nàng đã từng nói, nàng cho dù chết, cũng tuyệt đối không phản bội tín ngưỡng của mình.

“Các tín đồ của thánh Ghura Mazda! Vật mà các ngươi nhìn thấy chính là Quang minh, là totem trong lửa của Quang minh chi nhãn...

Trên quảng trường vang vọng tiếng nói kiên định mà rõ ràng của Câu Lan: “Thánh nữ Câu Lan miếu thánh Samarkand. sẽ đi theo Quang minh chi nhãn cùng trở về bên cạnh chủ thần, các tín đồ, hãy cùng ta vì mảnh đất đa tai đa họa của chúng ta mà chúc phúc đi!”

Hàng vạn tín đồ từ từ quỳ xuống, bọn họ rung rang nhiệt lệ lễ bái thánh nữ của họ, ngọn lửa càng đốt càng mạnh, đã nuốt chửng cả tòa đài cao, chiếc cầu vàng trong ánh lửa hừng hực từ từ bị nung chảy, cuối cùng đổ xuống ầm ầm.

A Bạch Tư thẹn quá hóa giận, hắn oán hận dậm chân một cái, xoay người mà đi.

Quang minh chi nhãn trong ánh lửa ngùn ngụt phát ra ánh sáng kỳ dị, ngọn lửa sắp nuốt chửng Câu Lan, khi cái chết gần kề, nàng từ từ rút ra thanh đao nhỏ ở thắt lưng, nhìn chằm chằm vào ba chữ ‘Lý Khánh An’ trên chuôi đao.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng hết sức mạnh cuối cùng la lên với tin đồ trên quảng trường: “Người Đại Thực có thể hủy diệt thể xác của chúng ta, nhưng nó không thể chinh phục được tín ngưỡng của chúng ta, các tín đồ của thánh Aramazd, vì sự trường tồn của chủ thần chúng ta, vì tín ngưỡng của chúng ta, đấu tranh đi!”

Giáo đồ Hỏa giáo đã tận mắt nhìn thấy thánh vật bị hủy cùng cái chết của thánh nữ tại Damascus, Cuối cùng bọn họ bộc phát phản kháng, nhưng chăng bao lâu sau đã bị quân đội tàn khốc trấn áp, nhưng ngọn lửa phản kháng đã bị đốt cháy.

Thánh nữ Cự Lan trước lúc chết đã hô hào phản kháng, nó đã được truyền đi đến giáo đồ Quang minh giáo ở khắp mọi nơi, Giáo đồ Hỏa giáo tại Na sắc Ba đã bạo động, tại Bukhara đã diễn ra khởi nghĩa lớn của giáo đồ Hỏa giáo, và vài chục vạn giáo đồ tụ tập trước miếu thần Damascus để cầu nguyện cho thánh nữ Câu Lan.

Tiếp liền sau đó cuộc cầu nguyện này được tín đồ phẫn nộ diễn tiến thành đại khởi nghĩa, Bọn họ giết quân gác Đại Thực, cướp lương thực quân đội, đốt quân dụng phẩm.

Cơn sóng khởi nghĩa đã ập đến Túc Đặc cửu quốc, Ngay lúc này, Tây Ban Nha cũng xảy ra khởi nghĩa, Vương thân cuối cùng của vương triều Oa Mã Á La Hách Mạn đã lại phất lên lá cờ Oa Mã Á vương triều Tây Ban Nha.

Phía đông và tây của vương triều A Bạch Tư cùng bùng lên ngọn lửa hừng hực, còn đại quân của hắn lại đang lâm vào trận chiến triền miên với quân Đường, khiến hắn lo lắng vạn phần, Điều hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, Vương triều của hắn nội chiến chưa dứt, nhưng lại lâm vào khốn cảnh hai tuyến tác chiến.

Trong lúc cơn sóng khởi nghĩa của người Túc Đặc dấy lên khắp nơi tại Hà Trung, chiến dịch tại Đát La Tư thành cũng đến hồi quyết chiến.

Năm mươi chiến xa của quân Đường đột ngột xuất hiện, khiến A Bố Mộc Tư Lâm giật mình, một bóng tối không lành đang bao trùm lấy lòng hắn.

Chiến xa quân Đường thế như sấm chớp, tốc độ nhanh chóng, chi một chốc đã phóng đến cánh trái của quân bộ binh, Hai ngày kỵ binh Đại Thực đương xếp hàng ngàng tạo trận tuyến, bảo vệ điểm yếu của phương trận.

Chiển xa dàn thành hàng chữ nhất quay lưng lại với bộ binh, nắp và ván chắn phía sau đã được dỡ lên, để lộ chân tướng bên trong xe, Trong đó có sáu binh sĩ, hai người cầm tấm khiên khổng lồ, sau khiêng là một máy ném đá nhỏ, Tay ném của loại máy này rất ngắn, và được phát đạn nhờ bàn xoay, có thể ném một viên đá nặng năm cân đến khoảng cách bốn trăm bước.

Ngay trong cái thời khắc bên trong xe được bộc lộ, quân Đường bỗng chốc bộc phát công kích, Vài trăm bọc đen được ném lên, Trên bao vẫn bốc khói, từ trên đầu hai ngàn kỵ binh kia phóng xuống, Các kỵ binh Đại Thực ngơ ngác ngẩng đầu nhìn theo, họ kỳ lạ không biết trong bọc đang đựng thử gì, Chúng điển hình không phải đá, vậy đó sẽ là gì?








trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây